← Ch.05 | Ch.07 → |
Nghê Thiên Ngữ cũng bất động, thờ ơ nhìn Mạnh Diên Châu say rượu. Nói thật, bình thường cô ghét nhất là những người như thế này, vừa gặp phải chuyện không vui là liền uống rượu, giống như uống rượu say là có thể nói toàn bộ chuyện không vui giải quyết xong, vừa lãng phí thời gian của mình, còn muốn đi phiền toái tới người khác.
Hiện tại, cô chính là người bị phiền toái. Anh ta cứ nằm như vậy, cô còn phải nghĩ xem biện pháp xử lý thế nào.
Càng muốn, càng không thoải mái.
Mạnh Diên Châu uống xong, liền ném chai rượu đi, ở trên sàn nhà phát ra tiếng vang ầm ầm, phòng cũng chấn động một cái, cửa sổ quái dị phát ra tiếng âm kỳ quái.
Nghê Thiên Ngữ đi tới, đứng lại bên cạnh Mạnh Diên Châu, lấy tay kéo kéo y phục của anh.
Toàn thân đầy mùi rượu, ngửi cũng khiến người ta ghét.
Anh híp mắt nhìn cô, rõ ràng có vẻ say, lại khiến người ta cảm thấy đôi mắt này tản ra bén nhọn. Cô lắc đầu một cái, tiếp tục kéo y phục anh, ai ngờ anh vươn tay, xé ra y phục của cô, liền kéo vào trong lòng anh. Anh hướng về phía mặt cô bật hơi, nồng đậm mùi rượu, quanh quẩn chóp mũi của cô, lâu không tiêu tan.
"Đừng tức giận". Anh cười quỷ dị, chau chau mày, "Tôi đổi cho cô ghế salon tốt hơn"
Nói vừa xong, liền đi đến cắn xe môi của cô, xúc cảm mềm mại đến đầu lưỡi của anh. Anh thích thứ mùi này, quả nhiên cần sự dịu dàng như vậy. Cô vẫn không nhúc nhích, cũng không có lựa chọn giãy giụa, vì vậy dễ dàng cho Mạnh Diên Châu mò trong quần áo của cô.
Nhiệt độ thân thể của cô không cao cũng không thấp, cảm giác vừa đủ.
Tay của anh đi lên trên, mắt hơi lóe lên, rất tốt, không có áo lót chết tiệt.
Hiện tại trạng thái của cô là bất quy tắc, một chân nửa quỳ, một chân đứng thẳng, nửa thân trước dính vào trước ngực anh. Mạnh Diên Châu dùng đầu lưỡi liếm mặt cô, giống như thử xem con mồi của mình có ngon miệng hay không, nước miếng ở bên miệng cô vòng quanh. Kỳ quái, không để cho cô cảm thấy ghê tởm, ngược lại bây giờ lại muốn, nếu dơ bẩn, thì cứ bẩn đi.
Trước kia, có người nói qua, tính tình của cô có phần tuyệt đối, thích bình nứt không sợ bể, xem ra người đánh giá rất tinh mắt, bởi vì cô cảm thấy chính mình là như thế này rồi.
Tay Mạnh Diên Châu từ áo ngủ của cô đi ra, cách y phục xoa nắn trước ngực cô, giống như làm thế còn cho anh có khoái cảm.
Ánh mắt của anh vẫn nhìn cô, phát hiện vẻ mặt cô biến hóa, có lẽ cô thờ ơ thế này để cho anh phiền, hai tay anh ôm lấy cô, lật người đặt cô ở trước mặt, thấy cô vẫn không có nét mặt gì, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Động tác của anh rất nhanh xé rách y phục của cô, nút áo ào ào rơi xuống, lại tăng thêm sự thú vị khiến anh hài lòng. Trước ngực vì lúc trước anh chà đạp, liền hiện vẻ quỷ dị mê người, giống như đang chờ người đi hái, trên mặt anh lộ ra vẻ mặt quỷ dị. Cúi đầu, liền cắn lên, hàm răng nhẹ nhàng cắn xé, không quá dùng sức, lực tuyệt đối cũng không nhẹ.
Tay cũng không nhàn rỗi, xé rách quần đùi phía dưới của cô. Vải vóc căn bản là mỏng, khi anh dùng lực mạnh xé rách, cơ hồ nát tan
Trên người anh lôi thôi không chịu nổi, nhưng tuyệt đối so với cô bây giờ thì tốt hơn nhiều.
Cô cảm giác mình giống như người xâm phậm vậy, hơn nữa còn là người chả ra gì. Cô híp mắt, chân khẽ nâng lên, khi phần chân lân cận của anh hoạt động, mang theo ý trêu đùa rõ ràng, tốc độ gia tăng.
Bởi vì chân rõ ràng có cảm giác, lúc này anh mới ngẩng đầu, nhìn về phía mặt cô.
Cô đang cười, cười nhẹ nhàng, giống như đóa hoa chập chờn trong gió, không tính là xinh đẹp nhất, nhưng tư thái kia, mê hoặc lòng người. Ánh mắt của anh đột nhiên hạ xuống, hồng gay gắt.
Cơ hồ không có thời gian nghĩ, anh liền gạt đi quần của cô. Ngay cả y phục của mình cũng lười cởi, liền gạt quần, tách chân cô ra, liều lĩnh đi vào.
Cô hừ một tiếng, đầu nhỏ nghiêng, còn nhìn anh cười.
Anh kéo chân cô ra, toàn bộ thân thể của anh rơi vào, động một cái, đầu của cô liền lay động một cái. Anh nhìn chằm chằm mặt của cô, giống như đang thúc giục anh vậy, làm cho tất cả bộ phận của anh kích động.
Tốc độ của anh tăng nhanh, thân thể triền miên liều chết. Hai chân của cô vì động tác của anh mà không ngừng lay động, giống như cánh bươm bướm không ngừng kích động.
Nhưng anh nhìn kỹ cô, như hoàn toàn chỉ có dục vọng, anh cũng không có chút tình cảm nào. Bởi vì suy nghĩ này, cô ôm cổ anh, chân tăng tốc độ, tay từ từ hoạt động, đem đầu anh áp xuống nói, "Lợi hại hơn nha......" Phát giác thân thể anh biến hóa, tiếp tục, "Lớn, càng lớn.... vẫn còn rất......."
Chữ 'cứng rắn' còn không có nói ra khỏi miệng, anh liền như cơn gió lớn hung hăng giày xéo cô, không cho cô thời gian phản ứng, động tác mãnh liệt lại nhanh chóng. Đầu óc của cô không thể dựa vào chủ quan suy nghĩ, chỉ có thể theo động tác của anh mà nức nở nghẹn ngào nỉ non......
--------------
Mạnh Diên Châu ngủ mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ. Anh như thấy được quá khứ của mình, ngồi bên cạnh một cái bàn, hai chân vắt chéo, bộ dạng bất cần đời. Ngồi đối diện anh chính là một nữ sinh, trong tay cô cầm một tờ bài thi, không ngừng nói: Không phải tất cả nguyên tố hóa học cũng có thể xảy ra phản ứng, anh có thể nhìn điều kiện xảy ra phản ứng.... bình thường chỉ có phản ứng tạo nước, thể khí cùng lắng đọng mới có thể được.
Nữ sinh vẫn không ngừng lẩm bẩm, âm thanh không cao không thấp.
Anh rất muốn thấy rõ diện mạo của cô, rất muốn rất muốn, lại chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của cô.
Tóc rất đẹp.
Chỉ là anh càng muốn biết diện mạo của cô, lại không thấy rõ, thế nào cũng thấy không rõ.
Tỉnh lại thì trời còn tờ mờ tối, bầu trời ngoài cửa sổ đều là một mảnh ám đen. Anh động động tay, mò tới người phụ nữ bên cạnh, theo bản năng cứng ngắc hạ xuống, không có thói quen ngủ có người bên cạnh, sửng sốt chốc lát, còn đón nhận hiện trạng, ít nhất anh còn nhớ lại là chính bản thân đi tới nơi này.
Về giấc mộng kia, chính anh cũng không nghĩ sâu.
Người dạy anh học thêm, hơn nửa là Hàn Tiệp, có lẽ mới thấy qua, có chút ghét bỏ mảnh vụn của mình, hơn nữa áy náy như thế, vì vậy mới có thể làm một giấc mộng.
Đêm rất yên tĩnh, nhánh cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lắc lư, giống như có vô số bóng đen, anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ, cứ mong là vẫn nhìn thì có một cái tay hay một nữ quỷ tóc tai bù xù áo trắng xuất hiện như trong phim vậy. Nhưng không có, thứ gì cũng không có.
Người phụ nữ ngủ bên cạnh hô hấp cũng không đều, anh nghe trong chốc lát, sau đó cười. Một cái lật người, anh che trên người phụ nữ, cười ý vị sâu xa, chỉ có mình anh rõ ràng.
Không thấy được nét mặt của cô, nhưng có thể nhìn thấy mặt cô, anh suy đoán nhất định cô không thoải mái khi có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Anh ghét bộ dạng này của cô, không chủ động dụ dỗ anh để anh thoải mái một chút, nhưng cho dù khó chịu cũng không kháng cự, cố tình lại muốn ra vẻ cô không vui, thật đúng là cá thể mâu thuẫn tổng hợp.
Anh đoán, nhất định cô đang trợn tròn mắt.
Vì để chứng mình phỏng đoán của mình, tay của anh lẻn sang phía mặt cô, còn chưa đụng phải, cô đã quay đầu đi, vậy anh biết mình đã đoán đúng.
Anh cười, "Cô đã yêu mến người nào sao?"
Anh nằm trên người cô, thể trọng không nhẹ, nhưng cũng không có động tác xấu, giọng nói cũng rất ôn hòa, giống như nhàm chán, tùy tiện tìm cái đề tài tâm sự, đỡ lãng phí thời gian.
"Lòng tôi cứng rắn, không có tình cảm". Cô có chút phiền, không kiên nhẫn, định lật người, lại bị anh giữ lại, vì thế tâm tình càng kém hơn.
"Vậy cô tin tưởng vào tình yêu sao?"
Nghê Thiên Ngữ có chút buồn cười, "Trước kia tin tưởng"
"Vậy nói một chút xem". Tâm tình của anh cũng không tệ.
Năm 18 tuổi, nếu có người hỏi như vậy, cô sẽ nói cho họ, cô tin vào tình yêu, tình yêu là tình cảm đẹp nhất trên đời, khiến hai người trong biển người gặp nhau, hiểu nhau và yêu nhau cuối cùng là bên nhau.
Còn bây giờ thì sao?
Cô phát ra một tiếng thấp đủ cho mình cũng không phát hiện sự cảm thán, "Tình yêu, không phải là đồ chơi của người ăn no mặc ấm không có gì để làm sao?"
Mạnh Diên Châu ở trong bóng tối buồn cười, kết luận phải thật tốt, cũng không phải là hình dạng như thế?
Tay của anh lại đi vào bên trong làn váy của cô, kiểu dáng áo ngủ này anh không thích, dứt khoát xé nát thành mảnh vụn, cái anh thích là ngắn, dễ dàng.
Nghê Thiên Ngữ phối hợp cởi áo ngủ của mình, tránh cho anh động thủ.
"Không phản kháng?". Anh có chút không ngờ.
Trong lòng cô hừ lạnh: Bị coi thường.
Lại không thật nói ra, chỉ là nói hay không thì cũng hợp thành một, anh cầm lấy gối đầu, đệm ở bụng cô, lấy tay cảm thụ nơi kia của cô một chút. Liền lấy tay bóp nhẹ một lát, cảm giác có chút ướt át, lúc này mới mở chân cô ra.
Nghê Thiên Ngữ lấy chân đá anh, "Trong ngăn kéo gì đó."
Mạnh Diên Châu sững sờ, nghĩ tới ý của cô, cũng không dùng sức, xuống giường thật, tìm kiếm trong ngăn kéo. Khi anh lần nữa tiếp cận, cũng là đem cái vật đó ném vào trong miệng cô.
Cô ứng phó không kịp, thế nhưng anh lại nắm được miệng của cô, còn vào bên trong thổi một chút tức.
"Dù sao cô đều phải ngậm, dứt khoát ' một công đôi việc', tránh cho phiền toái"
Sự tức giận của cô bị anh tiếp tục dày vò, "Anh......"
Còn không có nói ra khỏi miệng, anh đã đẩy chân cô ra, trực tiếp đi vào. Anh còn đi sâu vào, động tác rất mạnh, nhất là âm thanh đè nén của cô.
Đôi tay cô ôm lấy anh, móng tay hung hắng cấu vào thịt của anh cho đỡ tức, nhất là lúc bộc phát khó có thể ức chế làm hỏng mất cảm giác, không để cho cô liều lĩnh bắt lấy sau lưng anh.
Không thể ức chế, cũng muốn kéo một người làm đệm lưng.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |