Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 07

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Bả vai Chu Khải thậm chí còn bị cô cắn chảy 〽️*á*υ, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì xoa bóp ⓜ·ôn·𝐠 Ôn Mạn, dùng sức nâng cô lên xuống để cô tự nuốt cây hàng của anh vào.

Ⓛ.ồ.𝖓 của Ôn Mạn bị đ*ị*𝐭 đến mức hai cánh thịt non cũng bị lật ra ngoài, c● quá lớn làm cái lỗ 🅓·â·Ⓜ️ của cô bị căng trướng đến tràn đầy, chỉ có thể chịu đựng từng đợt sóng 𝖐_ⓗοá_ï ↪️_ả_𝖒 xông tới, c-ắ-ⓝ 〽️ô-1 không dám rên thành tiếng.

"Nhẹ... nhẹ chút..." Ôn Mạn vô lực ghé vào ռ.🌀ự.𝖈 anh nức nở. Mấy người La Hàm vẫn còn trong toilet chưa đi ra, mà cô đang ở buồng tận cùng bên trong, lỗ 𝖑ồ_ⓝ cô còn đang bao bọc b·ú 〽️ú·ⓣ không ngừng con c* của một người đàn ông, được anh đị_✝️ cho tới mức nước 𝒹·â·Ⓜ️ chảy ra ròng ròng.

"Nhẹ chút... em chắc không?" Chu Khải thả chậm động tác của mình lại, cúi đầu ngậm lấy vú cô, đầu lưỡi sắc tình 𝖑●1ế●〽️ láp, đôi tay không ngừng xoa nắn bờ 𝐦_ô_п_𝖌 phì nhiêu đẫy đà của cô, không đâ_ⓜ lên trên nữa, mà chỉ nhẹ nhàng chọc ngoáy trong l_ồ_𝖓 nhỏ xinh đẹp.

"Ư... ha..." Đầṳ ti đỏ hồng ướt nước trước п𝖌ự.🌜 Ôn Mạn bị anh day day b_ ⓛ-ℹ️ế-Ⓜ️ một cách rất ◗â-𝐦, trong 👢●ồ●ռ nhỏ còn đang bọc lấy cây hàng to khủng khiếp làm eo cô mềm nhũn, 🅓â-ⓜ thuỷ trào ra từng đớt tưới lên quy đầu của Chu Khải.

"Ứ a... Ha...... Không được... Ngứa qúa......"

Cách chơi này đúng là làm Ôn Mạn sướ𝖓-🌀 ngất nhưng lại không được tận hứng. Cô chỉ có thể đè giọng lên án bên tai Chu Khải. Cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Cô muốn được Chu Khải đ● cô một cách thô bạo, một lần phải bù đắp đủ sự trống vắng của cô suốt ba năm qua.

Lúc này trong đầu cô không còn tự hỏi mối ⓠ-⛎-𝖆-𝖓 𝒽-ệ của mình với Chu Khải là như thế nào nữa, chỉ muốn được con c_ của anh đ● tới ↪️_𝖍ế_† mà thôi.

"Mạn Mạn 𝖉â-ɱ quá đi, chảy nhiều nước thế này." Chu Khải ⓜú_𝖙 lấy đầṳ vú, sau đó ngẩng lên ♓-ô-п miệng lêncô, duỗi một bàn tay 🌜_ắ_𝖒 v_à_𝑜 giữa hai chân, ép cô ⓗô·ռ ⓜô·ℹ️ với mình một cái mạnh mẽ

"Ngoan, há miệng ra." Chu Khải nhẹ giọng ⓓ●ụ 𝖉●ỗ.

Ôn Mạn cũng thuận theo há miệng, vươn lưỡi dây dưa ⓑ_ú Ⓜ️_ú_† với đầu lưỡi Chu Khải, nước miếng trào xuống bên khóe miệng không phân biệt rõ được là của ai. Cô hưởng thụ nụ 𝐡·ô·𝓃 lưỡi này, thân dưới lại không ngừng phun ra nuốt vào c● anh. Hai bầu vú múp míp trên ⓝ·🌀·ự·c được Chu Khải xoa bóp mạnh mẽ, đầu lưỡi được Chu Khải ɱ-ú-✞ mạnh, 💰ư-ớ-ⓝ-🌀 tới mức cô chỉ muốn rên lên một cách d.â.〽️ đ.ã.𝖓.ⓖ.

Giọng nói La Hàm vang lên bên ngoài: "Ài, mới rồi chơi high quá, hình như không thấy Mạn Mạn đâu."

"Hình như ra ngoài với Chu Khải rồi..."

"Ôn Mạn uống nhiều quá, Chu Khải đỡ cô ấy ra ngoài rồi."

"Cậu nói xem có thể nào bọn họ... hí hí hí!"

"Mấy cậu uống nhiều rồi à? Chu Khải không gıế-𝐭 Ôn Mạn đã là không tệ lắm rồi, còn có lòng tốt đỡ cô ấy ra ngoài?" La Hàm cười thành tiếng: "Mấy cậu đó, tựu lượng kém quá."

Những người khác cảm thấy La Hàm nói cũng có lý.

"Trong phòng mờ ảo quá... có lẽ chúng tớ nhìn nhầm rồi."

"Tí về tớ gọi điện thoại cho Mạn Mạn xem sao." La Hàm nói xong thì cười đùa nói chuyện với mọi người đi ra ngoài, tiếng cười nói càng ngày càng xa, trong toilet lại an tĩnh lại. Vì thế, Ôn Mạn có thể nghe được rõ ràng tiếng xì xì khi 𝐥ồ.п 𝐝â●ⓜ của cô được c_ của Chu Khải đâ.ⓜ ν.à.🔴.

Đột nhiên Chu Khải thẳng lưng dùng sức một cái, Ôn Mạn ⓢ·ướn·🌀 tê đầu, 𝐝â*m đã*𝓃*ⓖ kêu thành tiếng: "Ưm... ư... quá... quá sâu rồi..."

"Không có ai nữa, em có thể yên tâm rên đi." con c_ vừa thô to vừa cứng của Chu Khải nhanh chóng giã nát cái 👢ồ.𝐧 đang bì bõm nước của Ôn Mạn. Được một con c* dài hơn 20cm đ_ không ngừng trong ⓛ.ồ.ⓝ., Ôn Mạn s_ư_ớ𝐧_ⓖ cả người co giật.

ℳ●ôп●g Ôn Mạn bị đ_ liên tục mà phát ra tiếng bạnh bạch, Chu Khải đỡ lấy eo cô rồi đâ*𝖒 lên chỗ sâu nhất. Tư thế ngồi mặt đối mặt chơi như này làm cô không thể trốn được, chỉ có thể bị động thừa nhận việc bị c_ của anh đâ*ⓜ ✔️à*🅾️ tận cùng lỗ 👢_ồn_.

Ôn Mạn hét lên một cách sung 💲_ư_ớռ_ℊ: "A a... ư... ứ.. to quá... nhanh quá rồi... không được rồi... lớn quá...ư... 𝐬-ư-ớn-𝐠 quá... ư...a...giỏi quá... con c● vừa lớn vừa dài này... c_ của A Khải giỏi quá... em sắp bị A Khải chơi 𝐜♓ế_t rồi... ư... 𝖘*ư*ớ*ⓝ*ɢ quá... ư...a..."

"ℒồ-𝖓 𝒹·â·𝐦 này chặt quá." Chu Khải nhìn Ôn Mạn bị mình đ_ đến mức ý loạn tình mê chỉ biết 𝖗-ê-n 𝖗-ỉ ◗â·〽️ đãռ·𝐠, con c* anh lại bị 🎋-í𝖈-h †-𝖍í-𝐜-♓ trướng lên một vòng trong 𝐥-ồ-n nhỏ của cô. Anh bế Ôn Mạn lên, để hai chân cô vòng lên eo anh, cứ thế đứng từng chút từng chút đ·â·ⓜ 𝖛à·𝑜, giã mạnh tới tận cùng của ⓛ-ồ-п cô.

"Nứ●𝖓●𝖌 à, şư.ớ𝐧.ɢ không? Hửm? Để anh trai đ·ị·✝️ em 𝖘ướ-п-𝖌 hơn nữa? nhé?"

Ôn Mạn liên tục ⓡ●ê●𝓃 г●ỉ: "𝒩·ứ𝖓·🌀 quá... s-ướ-ռ-𝐠 ↪️♓-ế-t mất... anh trai giỏi quá... đ● em đi, đ_ị_т em ş_ư_ớ𝓃_🌀 hơn đi... giỏi quá đi.... em sắp bị anh trai đ● đến 𝐜*𝐡*ế*t rồi..."

Chương (1-50)