← Ch.05 | Ch.07 → |
Dư vị cao trào làm Ôn Mạn 💰_ướռ_ℊ thật lâu không nói thành lời, hai tay cô treo trên bả vai dày rộng của Chu Khải, cả người đều đổ rạp lên người anh ✞ⓗ·ở 𝐡ổ·ⓝ ♓ể·ռ.
Cái 👢ồ-𝐧 ԁâ_m 𝐝ụ_𝒸 phía dưới không khống chế được phun ⓓ·â·〽️ thuỷ đầy đất, gần như làm ướt hết quần dưới cổ chân cô. Thậm chí lúc này cô không còn năng lực tự hỏi lát nữa làm sao để đi ra ngoài.
"💲ướ*п*🌀 không." Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng thốt ra từ miệng Chu Khải lại mang theo ngữ khí khẳng định.
Anh biết chắc Ôn Mạn đang rất 𝖘*ướ*𝐧*ℊ, 🅱-í-𝐦 𝖉●â●𝐦 được ngón tay đ_â_Ⓜ️ chín rục giờ chỉ muốn thứ gì thô hơn, lớn hơn dài hơn nữa 𝐜.ắ.m ⓥ.à.0.
"Ưm... s_ướⓝ_ⓖ lắm..." Ôn Mạn làm nũng chôn mặt trong 𝓃.ℊ.ự.🌜 anh cọ cọ, cảm thấy cơ nⓖ_ự_↪️ Chu Khải sao mà cứng quá vậy.
Cây hàng của Chu Khải để trên bắp đùi cô nhẹ nhàng ma sát, mạch 𝐦á-𝐮 trên cây hàng nổi lên rần rần, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ đ* cho đến khi Ôn Mạn khóc lớn mới thôi.
"Ưm... không được... từ bỏ..." Ôn Mạn nhận ra ý đồ của anh, tay nhỏ vô lực đẩy anh ra: "Không muốn nữa..."
Mặc dù cô uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng nhưng hai lần cao trào liên tiếp mới rồi đã làm cô tỉnh táo hơn chút. Cô bị Chu Khải dùng tay chơi tới mức 𝖑ê*n đỉⓝ*ⓗ, hôm sau tỉnh lại có thể mượn cớ say rượu làm loạn, bị con c● của anh giã vào đ* tới 𝖓·ứ·п·ⓖ lên sung şướⓝ*ℊ thì lại là chuyện khác rồi.
Mối 🍳-𝐮-🅰️-п ⓗ-ệ của cô với Chu Khải lúc này rất xấu hổ, rõ ràng là bạn trai bạn gái đã chia tay 3 năm, bây giờ lại chẳng cần mặt mũi được anh đ*ị*t lên cao trào ngay trong toilet.
Đáng sợ nhất chính là, cơ thể cấm dục ba năm của cô vừa gặp được Chu Khải đã 𝓃ứ-п-ɢ lên giống như đĩ điếm sẵn sàng vểnh m*ô*𝐧*ⓖ muốn được anh chơi ⓒh_ế_✞.
Cô không biết Chu Khải nghĩ như thế nào về cô, thậm chí cô cũng không biết bây giờ Chu Khải có còn độc thân hay không. Cô chỉ có thể mềm yếu vô lực đẩy ռ🌀ự_𝖈 anh ra, từ chối anh đ●â●〽️ ✔️à●𝑜.
"Ưm... em... em không phải... là người tùy tiện..." Rõ ràng cả người Ôn Mạn được Chu Khải 👢iế●ɱ láp qua, đầu vú hồng nhuận dựng đứng cao cao, 🦵.ồ.𝐧 🅓*â*𝖒 dưới thân lầy lội như hồng thủy lũ lụt, nhưng cô vẫn còn căng da đầu nói mình không phải là người tùy tiện.
Chỉ vì đối phương là Chu Khải, cô mới có thể mất không chế mà ռứ_𝐧_ɢ lên như vậy.
Chu Khải 𝖍-ô-𝓃 lên khóe mắt ướt nước của cô, giọng nói dịu dàng, dỗ dành: "Ừ, em không phải."
Nhưng cây hàng của anh lại không hề có ý định rút lui. Anh rút đại hai tờ giấy lót lên nắp bồn cầu, Chu Khải ngồi xuống đó, ôm Ôn Mạn kéo vào 𝐧.ɢự.🌜 mình, vô tình đá văng chiếc quần vướng víu dưới chân cô, để cô khóa ngồi trên người anh.
"Ưm..." Cả người Ôn Mạn run lên.
Chu Khải cảm thấy quần lót còn đó của cô quá vướng víu, dứt khoát rẹt một cái, xé rách hoàn toàn trong tiếng kêu sợ hãi của Ôn Mạn, rồi nhét đại nó vào túi quần mình.
Động tác như vậy làm lỗ nhỏ của cô không còn gì trở ngại mà dán lên gậy thịt thô to của anh. Lỗ ⓛồ·𝓃 𝐝_â_〽️ ԁ_ụ_𝐜 đang trống trải, ngứa ngáy, phảng phất như đang muốn 〽️ú*† lấy con c● của anh.
Trong toilet đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của phụ nữ, hơn nữa cách cô càng ngày càng gần. Thậm chí Ôn Mạn còn nghe thấy giọng nói của Liễu Đường, căng thẳng mím chặt môi, bất lực ôm chặt Chu Khải.
"👢_ồ_ռ nhỏ của em lại ↪️.𝖍ả.🍸 𝐧ư.ớ.𝐜 rồi này." Chu Khải cười khẽ dùng c_ anh cọ cọ lên mu của cô, đôi tay theo sau xoa bóp ɱ.ô.n.🌀 tròn vểnh cao, dùng sức nâng nó lên, cố ý dùng đầu khấc cọ sát lên mép lồn: "Mạn Mạn nếu không muốn, vậy phải giữ chặt, đừng ngồi xuống nhé."
"A...a..." Ôn Mạn bị 𝐤.í↪️.♓ †𝒽.í.𝖈.♓, hai mắt rưng rưng ôm sát lấy cổ Chu Khải, sợ mình bị anh đâ*〽️ ✌️*à*o khi bên ngoài còn đang có người.
Chu Khải điều chỉnh góc độ c* anh ở trước cửa mình cô ⓒ-ọ 𝐱-á-t, thỉnh thoảng còn đ-â-Ⓜ️ quy đầu vào trong một chút, sau đó lại 𝐫ú.𝐭 ⓡ.🅰️ ngay.
Ôn Mạn bị anh đùa bỡn t♓●ở 𝐠●ấ●🅿️ liên tục, chỉ có thể cắn lên vai anh không để mình kêu thành tiếng.
Mấy người La Hàm đã đi vào toilet, âm thành ở ngay bên ngoài phòng cô, thậm chí có người còn kéo thử cánh cửa buồng cô đang ở, phát hiện có người trong đó rồi mới bỏ qua, đi vào buồng bên cạnh.
"A..." Chu Khải nhỏ giọng cười một tiếng, nhắc nhở nói: "Em phải trụ cho vững nha."
Dứt lời, bàn tay đang bóp ⓜ●ô●n●🌀 Ôn Mạn nâng lên đột nhiên buông ra, cơ thể Ôn Mạn trượt dần xuống, cửa mình bị đầu khấc của anh đ·â·ⓜ mở không chút trở ngại nào, hoàn toàn ngậm hết con c_ vừa to vừa cứng của Chu Khải vào trong.
"Ư ư...!!" Ôn Mạn cắn vai anh, kí↪️-𝖍 ⓣ𝒽í🌜-𝒽 hai chân run loạn xa, nước miếng cũng thấm ướt áo sơ mi anh. Nhưng cô nhịn xuống không kêu thành tiếng, cơ thể được lấp đầy làm nội tâm cô không tự giác thở dài một hơi đầy thỏa mãn.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |