Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 04

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Kỹ thuật ⓗ●ô●ռ 𝖒●ô●𝐢 của Chu Khải rất tốt, sau khi đầu lưỡi cạy mở cánh môi cô ra thì tiến công thần tốc, tìm kiếm lưỡi đinh hương 👢.ⓘ.ế.m 𝐦ú●t không ngừng, trao đổi nước bọt hai người cho nhau.

"Ưm... ha... ư... Khải." Ôn Mạn bị anh 𝒽ô·𝓃 𝖈♓ả*γ 𝐧*ướ*𝖈 mắt, ⓣ_♓_ở ◗_ố_🌜 liên tục, tiểu huyệt dưới thân đ_ộ_ⓝ_𝖌 𝐭_ìп_♓ rỉ ra nước 𝐝·â·𝐦 làm cô nhịn không được muốn kẹp hai chân lại, c_ọ ⓧ_á_✝️ để giảm bớt ԁụ·𝒸 ѵ·ọ𝓃·🌀. Nhưng chân dài của Chu Khải lại để ngay giữa hai chân cô, cô chỉ có thể nhẹ nhàng cọ cọ lên bắp đùi anh.

Trong mắt Chu Khải mang theo ý cưới, anh 𝐡ô●ռ cô càng sâu hơn, đổ hết tiếng г●ê●n 𝐫●ỉ của cô ngược lại. Một bàn tay vén vạt áo cô lên, nội y ren 🌀_ợ_1 ↪️ả_〽️ cùng với bộ ռ.𝐠.ự.𝖈 mượt mà lộ ra. Một bàn tay khác vòng ra sau lưng cởi móc áo của cô ra, không còn nội y trói buộc, hai chú thỏ béo mập cứ thế mà nhảy bật ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vú Ôn Mạn vừa lớn, vừa tròn lại vừa mềm, đột nhiên bị bại lộ trong không khí, núm vú bị κí𝖈-♓ ✞𝐡í-𝖈-♓ mà dựng đứng lên: "Ưm...a..."

Cô nhịn không được nắm chặt cổ áo người trước mặt, nâng cơ thể mình tới càng gần anh hơn.

"Đẹp quá." Chu Khải kéo giãn khoảng cách hai người ra một chút, đầu lưỡi kéo ra một sợi chỉ bạc mờ ám. Anh không hề che giấu khen ngợi dáng vẻ bây giờ của Ôn Mạn, trên gương mặt đẹp trai sáng ngời là sự dịu dàng dụ hoặc.

Trong mắt Ôn Mạn đều là ý xuân mơn mởn. Có lẽ vì say hoặc vì nụ ♓ô·𝓃 mới rồi, đuôi mắt cô đỏ ứng chọc lòng người ngứa ngáy. Môi anh đào bị ♓ô-п hơi sưng đỏ lên, đang khẽ mở thở phì phò, hồng nhuận mọng nước như thạch trái cây ngọt ngào.

"Ưm.." Đầu ti đỏ hồng bị ngậm lấy, theo bản năng bộ n●𝖌●ự●↪️ càng nâng về trước hơn, cơ thể ưỡn lên thành một độ cong hoàn mỹ.

Chu Khải chôn mặt mình vào hai bầu vú cô, miệng ngậm lấy núm vú, đầu lưỡi khiêu khích đá qua đá lại đầu ti, tiếng ⅼ𝖎ế-ⓜ Ⓜ️●ú●𝖙 chậc chậc vang lên, hương vị ⓓâ.Ⓜ️ mĩ tràn ra khắp không gian.

Ôn Mạn bị anh 𝖑ï●ế●〽️ láp một cách sắc tình mà nhũn hết cả eo, một bên ⓝgự·𝐜 khác không được ai an ủi làm cô thấy trống vắng vô cùng: "Bên kia nữa... cũng muốn..."

Hai mắt cô 〽️ô·n·𝖌 lung, miệng thơm t♓●ở ԁố●↪️, đắm chìm trong sự 𝖑❗*ế*〽️ 𝐦-ú-𝖙 dịu dàng của Chu Khải.

Bạn trai cũ của cô, chia tay ba năm rồi, vừa mới gặp mặt đã kéo cô vào toilet 𝒷*ú ɱ*ú*𝖙 п●ℊ●ự●𝖈 cô. Nước nhầy trong 🦵ồ.𝐧 nhỏ chảy ra ào ào vì 💲ướ𝐧_g. Cô đang nghĩ không biết quần có bị ướt hết rồi không.

"Bên kia nữa muốn gì?" hàm răng Chu Khải nhẹ cắn lên núm vú cô, hạt đậu đỏ được anh 𝒷·ú Ⓜ️ú·ⓣ hồng nhuận mà dựng cứng, co tròn thành một cục hiên ngang trên núi tuyết, làm cây hàng trong quần anh nhịn không được giật giật.

"Muốn được anh b_... ưm... anh b_ nó đi mà..." Gương mặt lạnh lùng của Ôn Mạn bây giờ đã nhuốm đầy ⓓ.ụ.𝐜 𝐯.ọ.п.𝖌, tiếng 𝖗ê.𝐧 𝓇.ỉ vừa dụ người vừa ɱ-ề-Ⓜ️ 〽️-ạ-ı.

Chu Khải nhỏ giọng cười một tiếng, nhả núm vú trong miệng ra, đi sang ⓛ.𝐢ế.Ⓜ️ m.ú.т bên còn lại.

"Ưm... ư...a..." Ôn Mạn 💰ư·ớ𝖓·🌀 tới mức thân dưới không khống chế được mà cọ loạn xạ lên bắp đùi anh, mong giảm bớt cảm giác trống trải trong 🅱️_í_m nhỏ đi.

"Ư... a...ứ... Khải." Ⓒ-ọ ❎-á-🌴 mang tới k.♓.𝑜.á.𝖎 𝒸.ả.〽️ ngược lại càng làm cho sự trống rỗng trong cơ thể cô dâng cao. Ôn Mạn nước mắt lưng tròng, giọng điệu từ tủi thân đổi sang làm nũng: "Không đủ... ư...a... như vậy không đủ..."

"Vậy em muốn thế nào?" Chu Khải buông núm vú trong miệng ra, từ trên cao nhìn xuống Ôn Mạn đang độп-🌀 т-ì-𝖓-𝒽. Hai tay mạnh mẽ xoa nắn п🌀●ự●𝒸 cô, còn thường nghịch núm vú cô, nhìn cô khó chịu 🌴●h●ở 𝒹ố●𝒸, tỏ ra như một quý ông lịch sử mà hỏi dò ý kiến cô.

Bờ môi Ôn Mạn hồng nhuận, 𝖐_♓o_á_ı 𝐜ả_m trước п-🌀ự-𝖈 truyền tới làm cô 𝓇-ê-ռ 𝐫-ỉ không ngừng, bên miệng thốt ra tiếng rầm rì nhưng lại không muốn nói tiếp gì nữa.

Cô muốn cây hàng của Chu Khải, muốn Chu Khải không kiềm chế gì mà đ● vào trong cái ⓛồ_𝐧 𝒹*â*Ⓜ️ đã𝓃*𝖌 của cô. Nhưng bọn họ đã chia tay rồi, cô sợ 𝐡●🔼●Ⓜ️ 𝐦ⓤ●ố●ռ của mình sẽ làm Chu Khải khinh thường cô.

"Nói đi." Chu Khải cúi đầu ⓗô.п 𝖒ô.ℹ️ cô, lưỡi đẩy hàm răng trắng bóc của cô ra, không cho cô 𝐜●ắ●ռ Ⓜ️ô●ℹ️ mình.

"Cục cưng à..." Chu Khải thấp giọng thở dài, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Ôn Mạn bị một tiếng cục cưng này làm cho mũi đau xót. Cho dù bây giờ Chu Khải có ghét bỏ cô ԁâ.ɱ đ.ã.п.ⓖ cô cũng không thể nào kìm nén được khát vọng của mình với anh nữa.

Ôn Mạn tiến gần sát bai anh, ɱề-〽️ 𝖒ạ-❗ nói: "Bên dưới ngứa lắm, muốn anh đi vào, muốn cây hàng của anh 𝒸●ắ●Ⓜ️ ✅à●0 𝐥ồ·ⓝ 🅓â_𝖒 của em."

Chương (1-50)