Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 18

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Gậy thịt của Chu Khải càng chọc càng sâu, tiếng kêu ⓓ·â·m đã·ⓝ·ⓖ của Ôn Mạn giống như thuốc kích dịch thúc tình làm c_ của anh càng thêm 𝖓.ứn.ⓖ mà trở nên cứng ngắc. Cơ thể Ôn Mạn kéo căng như một cây cung. Mỗi lần anh đ●â●ⓜ ⓥà●𝑜 đều chạm tới điểm G của cô, lỗ 𝖑ồ.𝓃 nhỏ được anh đ_ vừa chua xót vừa trướng, giống như sắp bị moi móc ra tới nơi.

"A Khải... sâu quá rồi... sư-ớ-п-🌀 quá... chim nhỏ... sắp bị... ư.. ha.. anh đị-ⓣ nát... rồi... ư... ha..." Ôn Mạn không ngừng yêu kiều ⓣ.𝒽.ở 🅓ố.ⓒ, 🎋_𝒽ο_á_ℹ️ 𝒸ả_𝖒 mãnh liệt bức cô không còn chỗ trốn, khóe mắt cô vương đầy nước, lúc này chỉ biết 𝖉â.m đã.𝐧.ⓖ nói bậy không ngừng.

Chu Khải lại cố ý thả chậm lại tốc độ đ-â-ɱ chọc, chỉ hời hợt 𝐜·ọ ×·á·t lên vách tường non. Cách đ_â_m thọc này làm cho cái lồ*ⓝ vốn đang п-ứ-п-🌀 của Ôn Mạn ngứa ngáy không thôi. Chỉ có vách tường ngoài cùng được anh ma sát, chỗ sâu bên trong càng thêm đói khát co chặt vào, làm cô nhịn không được dựng thẳng 𝐦*ô*ⓝ*g lên muốn đi tìm thứ có thể làm cô hết khó chịu kia.

"Ưm... sâu hơn đi... đ_â_〽️ 𝖛_à_🅾️ sâu hơn đi.." Ôn Mạn tủi thân lắc Ⓜ️-ô-𝓃-ɢ cầu xin anh nhấp mạnh, cơn ngứa ngáy hư không sâu trong cơ thể làm cô như phát cuồng.

"Mới rồi không phải còn chê quá sâu à?" Chu Khải đẩy eo, đ.â.ɱ chọc qua loa vài cái, không hề dao động.

"Không có mà... không chê sâu mà... sâu hơn đi...a...aa... chồng tốt... đ_ sâu vào trong đi mà...a...a...a"

Chu Khải thỏa mãn yêu cầu của cô, 𝖍υп_🌀 𝒽ăռ_ℊ thọc vào chỗ sâu nhất. Ôn Mạn 𝖘ướ*п*🌀 đến mức ngón chân cuộn tròn lại, cơ thể cong lên hình vòng cung. Chu Khải thuận thế 𝐛●ú 〽️●ú●t vú cô, giã liên tục vào trong 🦵ồ-n cô.

"Ư... thô quá...ư...á.. á... chồng ... c_ anh lớn quá... đâ●𝖒 ✔️à●𝖔 ⓢ-ướ-ռ-ℊ ⓒ♓ế-𝐭 mất thôi...a...." Ôn Mạn 𝐫ê●п г●ỉ loạn xạ, gậy thịt đâ-〽️ ѵ-à-𝐨 chỗ sâu nhất trong ⓛồ·ⓝ cô. Bộ ռ🌀●ự●↪️ mẫn cảm còn được anh b_ 👢i*ế*ⓜ không ngừng, ⓛ_ồ_п nhỏ giữa háng cô được anh đ·â·ⓜ ✌️·à·𝑜 chọc ngoáy liên tục, 🅓â-𝐦 dịch phùn phụt văng vãi khắp nơi. Cuối cùng Chu Khải không kiềm chế nữa, 𝒽-ц-n-🌀 hă-𝖓-ℊ dùng sức đ.ị.𝐭 cô tới tấp, Ôn Mạn thét lên chói tai, đạt ↪️-ự-🌜 𝖐♓ο-á-𝐢.

Chu Khải ấn cô xuống dưới người, h●ⓤռ●𝖌 hă●п●ⓖ giã phành phạch một hồi lâu mới chịu bắn ra.

Anh biết, q𝖚🔼_ռ ♓_ệ giữa anh và Ôn Mạn lúc này rất không rõ ràng, cho nên anh chưa bao giờ bắn vào cơ thể cô. Mỗi lần sắp bắn anh đều 𝓇ú-т r-𝒶, bắn ở bên ngoài.

"Lần sau anh sẽ nhớ kỹ việc mua bao." Chu Khải khẽ ♓*ô*ⓝ lên trán cô. Bản thân anh cũng không ngờ được, gặp được Ôn Mạn rồi anh lại không thể kiềm chế được tới vậy. Hai người giao thiệp với cự ly âm như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.

Chu Khải xuống giường, cúi người muốn ôm cô vào phòng tắm tẩy rửa một chút.

Lúc này Ôn Mạn lại nhớ tới tối hôm qua Chu Khải nói muốn giúp cô tắm rửa, kết quá anh lại ấn cô lên thành bồn tắm chơi loạn một hồi, cơ thể cô liền kháng cự ngay: "Anh đi tắm đi, giờ em không muốn tắm, em muốn ngủ tiếp một lúc."

Chu Khải thấy thể chỉ có thể dùng khăn lông tẩm nước ấm lau sạch sẽ ti·𝐧·♓ ⓓ·ị·ⓒ·𝒽 trên người cô đi, sau đó lại dùng khăn giấy lau khô tiểu huyệt phía dưới cho cô.

Xong việc anh lại dịu dàng ôm Ôn Mạn vào lòng, trong lúc hoảng hốt, Ôn Mạn nghĩ mình và anh lại trở lại khoảng thời gian ba năm trước đây.

"Được rồi, đã sạch sẽ rồi." Ôn Mạn đẩy tay anh ra, chui mình vùi đầu vào trong chăn đầy mùi tanh ngọt: "Em ngủ đây."

Chương (1-50)