← Ch.12 | Ch.14 → |
"Mạn Mạn..." Chu Khải cúi đầu 𝒽-ô-𝓃 lên khóe mắt trào nước của cô, cho dù thân dưới của anh đã cứng sắp nổ rồi nhưng cũng không cắm ngay vào lỗ lồ.ռ cô luôn.
"A Khải... hu hu hu... mới rồi... quá thoải mái..." Ôn Mạn nức nở khóc ôm chặt lấy Chu Khải, trong lòng không nói được là cảm giác gì.
"Ừm, còn thoải mái hơn thế nữa, muốn không nào?" Gậy thịt thô to dữ tợn của Chu Khải dán lên cửa mình cô ↪️_ọ ⓧ_á_t, làm cái 𝐥_ồ_n d-â-m mới vừa cao trào mà không cần cắm bỗng trở nên trống trải vô cùng.
"Ư... muốn..." hai chân Ôn Mạn vòng chắc lấy e●o т●♓●⭕●ռ của Chu Khải, bàn tay 𝐯-u-ố-𝐭 ⓥ-ⓔ loạn xạ trên lưng anh, 𝐦ô.𝖓.𝐠 tròn nắc nắc: "A Khải... muốn..."
Chu Khải dung túng 𝖍_ô_n lên mặt cô, vươn một ngón tay lật môi â_〽️ 𝖍_ộ cô ra ngoài, thịt non trơn trượt bị tách ra nhẹ nhàng, để lộ ra cửa động đang đóng chặt bên trong hồng hào.
Cái ⅼ.ồ.𝓃 nhỏ của Ôn Mạn rất đặc biệt, cho dù ⓛ●à●Ⓜ️ 𝐭●ì●n●♓ có thô bạo tới đâu, xong việc rồi sẽ lại chặt như xử nữ. Chu Khải sợ làm cô bị thương, ⓒ.ắ.ɱ ✌️à.ο một ngón tay trước, lỗ thịt ngay lập tức bọc lấy ngón tay anh hút vào trong để 🅱️-ú Ⓜ️-ú-t.
"Mạn Mạn... em ⓒ*hả*🍸 𝓃ướ*𝒸 nhiều thật... thả lỏng, đừng b* chặt như thế." Chu Khải nhíu nhíu mày, nhẹ giọng ◗●ụ ԁ●ỗ Ôn Mạn.
"Ư... ha... ừm... em thả lỏng..." Ôn Mạn cố gắng nuốt vào nhiều hơn nữa.
Chu Khải lại cắm thêm một ngón tay vào, chuyển động vòng tròn mấy cái. Cái lỗ nhỏ 🅓●â●𝖒 loàn bị anh đảo loạn vang lên tiếng nước lép nhép. Ôn Mạn chỉ cảm thấy càng ngày càng trống trải, chỉ có thể dựa vào việc anh cắm chọc thịt mềm bên ngoài để giảm bớt. Nhưng sâu trong 𝖑ồ_ⓝ ⓓ*â*ɱ lại không được chạm tới, ngứa ngáy vô cùng.
"A Khải... vào... vào đi... có thể vào được..." Ôn Mạn lắc 〽️ô𝐧.🌀 mời gọi, hận không thể để Chu Khải thô bạo đâ-〽️ ✌️à-🅾️ đ_ 𝐜●ⓗế●† cô đi.
"Cái gì đi vào?" Chu Khải nhấc người thẳng lên, cúi đầu nhìn cửa động đang phun ra nuốt vào ngón tay mình, lúc đâ*𝐦 thọc thậm chí còn kéo ra không ít chất lỏng trong suốt nữa.
"Ư... ha... cắm con c_ lớn... mau đâ·Ⓜ️ con c● lớn của A Khải vào đi... ư... a...thoải mái quá... tay A Khải chơi em ⓢư_ớ_п_ⓖ quá... muốn nữa... muốn thứ to hơn tiến vào..." Ôn Mạn vặn xoắn ɱôn*🌀 trắng nõn mượt mà, phối hợp với động tác đâ*Ⓜ️ thọc của Chu Khải, ê ê a a гê*n 𝖗*ỉ kêu một cách rất ◗.â.m đ.ã.𝐧.𝐠.
Chu Khải rút ngón tay bị thịt mềm 🅱.ú 〽️ú.𝐭 chảy đầy nước ◗.â.𝖒 ra, đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, hương vị thơm ngọt tựa như thúc tình hương tốt nhất lúc này.
Chu Khải đổi một tư thế khác, ngửa mặt nằm thẳng trên giường, nắm chặt vòng eo Ôn Mạn, để cô ngồi trên người anh.
"A... A Khải..." Ôn Mạn bất lực ngồi lên trên, đôi tay không biết phải để ở đâu mới giữ cho cơ thể thăng bằng được.
"Tự em nuốt nó vào đi." Tay Chu Khải mạnh mẽ xoa bóp ⓜ·ô·п·𝐠 cô, cảm giác ⓜ-ề-𝖒 𝐦-ạ-ℹ️ co giãn thật đã, làm anh phát cuồng hận không thể cắm thẳng vào chơi ↪️𝐡ế*🌴 cô luôn. Nhưng anh lại muốn nhìn dáng vẻ Ôn Mạn tự nuốt lấy cây hàng của anh vào bụng hơn.
Ôn Mạn 𝖈·ắ·ռ ɱ·ô·❗, cúi người chống tay lên vai anh, 𝖒ô*𝓃*𝐠 bị bóp mạnh nhếch cao lên, cô quỳ gối hai bên cạnh sườn, hơi cúi người về trước một chút.
Cửa mình của cô để lên gậy thịt thô cứng to dài của anh, khó nhịn 𝖈ắ-n ⓜô-ⓘ, cố gắng nuốt quy đầu vào.
"Ưm... ha... vào... vào được rồi... c_ của A Khải c●ắ●𝐦 và●𝐨 rồi này..." Ôn Mạn 𝐭-♓-ở 𝐠-ấ-🅿️ liên tục, gần như ăn xong quy đầu thì đã dùng gần hết sức lực rồi.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |