Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 58

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 58
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bầu trời đêm quang đãng, một mình Mộc Hàn Hạ lái xe trong dòng người đông đúc. Đèn giao thông đỏ rồi lại xanh, đèn neon sáng rồi lại tối. Cô bỗng nhiên hiểu được thành phố này lớn như vậy, cho dù ở lại bao lâu, cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.

Cô nhìn đường và cao ốc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cuộc nói chuyện đau thương với Lâm Mạc Thần. Cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, chỉ còn bộ dáng mơ hồ của anh dịch chuyển trong đó, còn khi nhìn tới sao trời thưa thớt sẽ lại nhớ tới Trương Tử. Sau đó đau thương và không cam lòng, tựa như hồ nước nháy mắt chiếm lấy lòng cô.

Cô đã mất hết sức lực để thoát ra tình cảnh này.

Trời đã tối đen, tổ hạng mục Phương Nghi vẫn còn không ít người ở lại công ty. Lục Chương và Hà Tĩnh vẫn ở lại. Trong lòng hai bọn họ chứa đầy tâm sự, lo âu mà trầm mặc. Nếu Mộc Hàn Hạ không trở lại, bọn họ không thể yên lòng vượt qua đêm nay.

May mà cô đã về công ty trong đêm khuya.

Khi Mộc Hàn Hạ đẩy cửa vào văn phòng mình, Lục Chương lập tức từ phòng bên cạnh lao tới, theo đuôi vào, đồng thời nhốt Hà Tĩnh ở ngoài cửa.

Mộc Hàn Hạ vô cùng im lặng, cô bật đèn văn phòng, cũng không quay đầu lại nhìn cậu ta nói: "Tuy hôm nay thất bại, nhưng qua mấy ngày nữa sửa chữa xong, trang web login lần nữa. Công việc còn lại cậu đều có thể chủ trì. Tôi đã gọi điện xin tạ tội với chủ tịch. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tạm rời đi một thời gian, giao hết cho cậu, làm cho tốt."

Lục Chương im lặng không lên tiếng.

Từ tối hôm qua say rượu thổ lộ với cô, tất cả chuyện xảy ra sau đó đối với cậu ta như một giấc mơ, tỉnh tỉnh mê mê, đột nhiên xảy ra. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì đại họa đã tới, bi kịch đến gần ngay trước mắt. Còn hiện tại người phụ nữ cậu ta yêu thương, tôn kính, đau lòng này lại gánh vác tất cả. Cô muốn nhận lỗi rồi từ chức sao? Cô phải đi ư?

Lục Chương cảm thấy trong lòng lao đao dữ dội. Trước kia cậu ta từng nghĩ trên đời này cậu ta sẽ không thổ lộ ra với bất cứ ai, không có hi vọng với tình yêu. Cậu ta là con của ông trời, ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, ngang ngược, thông minh, kiêu căng. Nhưng khi Trương Tử mất tựa như một chiếc búa nện vào thức tỉnh cậu ta, hiện tại cậu ta đã biết không còn hi vọng gì rồi. Cả đời này, phần tình yêu này vĩnh viễn chôn ở trong lòng cậu ta, cuối cùng không thể nói nên lời.

Bóng đêm vắng lặng, trăng sáng như nước. Sau khi nói xong Mộc Hàn Hạ lặng lẽ ngồi xuống sô pha, vùi mặt trong lòng bàn tay.

Mộc Hàn Hạ cúi đầu, nhìn tóc đen được vén sau tai cậu trai trẻ tuổi này, và chiếc cổ chính trực. Cô vô cùng bình thản nở một nụ cười, vuốt tóc cậu ta, nhưng dần dần cảm nhận được sự ẩm ướt từ hai má cậu ta xuyên qua lòng bàn tay cô.

"Sư phụ, xin lỗi...." Cậu ta khàn giọng nói.

Tay Mộc Hàn Hạ dần ướt nhòe nước mắt cậu ta, vẻ mặt của cô trở nên hoảng hốt, im lặng một lúc, ngẩng đầu, thở dài.

Đêm đã khuya, ngọn đèn trong thành phố này cũng đã tắt đi khá nhiều, những ánh sáng còn lại càng rực rỡ hơn. Mộc Hàn Hạ tựa vào bên cạnh cửa sổ, Hà Tĩnh cẩn thận đến gần.

"Tớ sẽ rời đi một thời gian." Mộc Hàn Hạ nói.

Hà Tĩnh giật mình: "Cậu muốn đi đâu? Đi một mình à?"

Mộc Hàn Hạ gật đầu, lộ ra nụ cười hơi xa lạ: "Trước kia từng đồng ý với Trương Tử, nếu anh ấy mất... sẽ đưa tro cốt của anh ấy đến một nơi."

Nước mắt Hà Tĩnh lại chảy ra, nghẹn ngào không nói được gì.

Mộc Hàn Hạ nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô ấy: "Nếu cậu thương tiếc anh ấy, hãy giúp Lục Chương hoàn thành nốt hạng mục."

"Tớ nhất định sẽ dốc hết sức lực! Liều mạng... cũng phải làm cho xong!"

Mộc Hàn Hạ chỉ khẽ mỉm cười.

Hà Tĩnh nhìn bộ dáng cô, cảm thấy vô cùng khó chịu, cô ấy khóc hỏi: "Vậy cậu và Lâm Mạc Thần..."

"Không phải là anh ấy làm." Mộc Hàn Hạ nói.

Hà Tĩnh mở to hai mắt đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, vừa mừng vừa khóc: "Thật tốt quá! Vậy thật tốt quá!" Nhưng lúc này cô ấy mới phát hiện, vẻ mặt Mộc Hàn Hạ không quá vui vẻ hay thoải mái. Cô chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó hỏi Hà Tĩnh: "A Tĩnh, cậu nói rốt cuộc là tại sao mà hai người ở bên nhau? Là điều gì khiến cho bọn họ cuối cùng tách ra? Là tình yêu, niềm tin hay là số mệnh? Đời này chúng ta đều tìm kiếm tình yêu chân chính, nhưng khi tớ đã thương tích đầy mình, mất đi phương hướng, phải phân biệt như thế nào, nó vẫn là khát vọng suốt đời như cũ của tớ, vẫn đáng để tớ trả giá tất cả tìm kiếm sao?"

Cũng trong đêm khuya ấy, Lâm Mạc Thần trở lại căn phòng xép trên lầu Phong Thần, chỉ bật một ngọn đèn, ngồi trước cửa sổ.

Cuối cùng Tôn Chí vẫn tiến vào, giọng điệu mềm mỏng hỏi: "Còn chưa nghỉ ngơi?"

Lâm Mạc Thần không đáp.

"Vậy hai người kia... xử lý như thế nào?"

Lâm Mạc Thần ngẩng đầu nhìn anh ta: "Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy."

Trong lòng Tôn Chí hơi tò mò, muốn nói lại thôi: "Nhưng cậu phải mất một số tiền rất lớn mới mời được Tommy từ Mỹ về, Quách Duyệt cũng là cấp dưới đã đi theo cậu mấy năm, hành vi của bọn họ là phạm pháp..." Nhưng chạm vào ánh mắt của Lâm Mạc Thần, anh ta nuốt hết những lời muốn nói vào.

Lâm Mạc Thần hỏi: "Vừa rồi bảo anh hạch toán, tài chính dưới danh nghĩa tôi trong thời gian ngắn hạn kiếm được tổng cộng là bao nhiêu?"

Tôn Chí bất an đáp: "Dưới danh nghĩa cá nhân cậu, tất cả tiền mặt có thể đổi thành công trái, ngân sách ngắn hạn, và tiền vốn rút khỏi thị trường chứng khoán thời gian trước, tổng cộng là 8, 7 tỷ."

Trong bóng đêm chỉ thấy vẻ mặt anh thâm thúy mà yên lặng.

Mộc Hàn Hạ vốn ngủ không say, tới nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới ba giờ sáng.

Cô trợn mắt, nằm không nhúc nhích. Cô không thể kìm nén được nghĩ đến anh.

Đúng lúc này di động vang lên, nhìn trên màn hình xuất hiện tên của anh, cô nhất thời không biết nên vui hay buồn. Cô cũng không biết có nên nhận điện thoại của anh hay không, nhưng ngón tay đã ấn vào nút nghe, đặt điện thoại bên tai.

Cô im lặng, bên tai chỉ có tiếng hít thở rất khẽ của chính mình trong bóng đêm yên tĩnh cô độc.

"Còn yêu anh không?" Anh nói, giọng nói hơi khàn khàn.

Mộc Hàn Hạ im lặng.

"Anh yêu em." Anh nói, "Mộc Hàn Hạ, cho dù trời đất sụp đổ, cho dù táng gia bại sản, cho dù sống chết chia lìa, cả đời này anh sẽ không ngừng yêu em."

Anh cúp máy, nước mắt không ngừng rơi trên mặt Mộc Hàn Hạ, cô cứ ngồi ôm lấy đầu gối như vậy, nhìn ngoài cửa sổ không còn ngôi sao nào, trời dần sáng.

Mộc Hàn Hạ tính đưa tro cốt Trương Tử đến một thôn ở phía tây Quý Châu. Thực ra đó là nơi cô đã đi qua, còn Trương Tử thì chưa đến. Anh ấy từng nói: "Nếu ngày nào đó anh mất, anh hy vọng mình sẽ được chôn ở một nơi yên tĩnh mà tràn đầy hy vọng."

Mộc Hàn Hạ từng đến đó hai lần. Lần đầu tiên là khi năm đó từ chức rời Nhạc Nhã, đoạn thời gian trước khi đến làm trong công ty Lâm Mạc Thần, cũng là bởi vì bạn bè mời nên cô mới đến đó. So với thành phố mà nói, nơi đó xa xôi mà yên lặng, Suốt một tháng, cô đi ăn đồ nhà nông, ở trong nhà nông dân, leo núi, dạo chơi, dạy những em bé ở đó nhận mặt chữ đọc sách ca hát. Cũng vào lúc đó, cô trẻ tuổi ngây thơ non nớt ý thức được tâm hồn bình tĩnh và phong phú là điều mà người dân thành phố thiếu hụt nhất. Vì vậy sau khi trải qua một đoạn thời gian kia, có lẽ khi gặp lại Lâm Mạc Thần chỉ cảm thấy cô hơi đen, gầy đi, nhưng không hề biết tinh thần cô đã được thế giới rộng lớn gột rửa. Cho đến sau đó lại đi theo Lâm Mạc Thần tranh đấu giành thiên hạ, sự rộng rãi, kiên trì và trí tuệ của cô vẫn khắc sâu đoạn thời gian du lịch này.

Lần thứ hai là sau khi chia tay Lâm Mạc Thần rời khỏi thành phố Lâm, visa đi Mỹ còn chưa làm xong. Khi đó cô đau khổ không có chút tinh thần nào. Cô ở trong thôn trang yên lặng, trời đất rộng lớn, một mình bước đi, một mình hồi tưởng, một mình khỏi bệnh. Vì vậy nếu nói ở sâu trong lòng mỗi người đều có một nơi gửi gắm linh hồn, vậy đối với Mộc Hàn Hạ mà nói trước khi có nhà thì nơi đó là nhà, sau khi không còn nhà thì nơi đó chính là nơi đất khách quê người cô từng phiêu bạt.

Sáng sớm, mưa to, trận mưa đầu mùa hạ đến không hề báo trước. Không có ai chạy bộ trong thời tiết như vậy cả.

Mộc Hàn Hạ ở trong phòng sắp xếp hành lý. Hôm nay bệnh viện cũng sẽ đưa di vật của Trương Tử đến, chỉ cần mấy ngày, sau khi chuẩn bị xong hết là cô có thể lên đường.

Buổi sáng yên tĩnh, thời gian cũng trôi qua chầm chậm. Cô gấp từng bộ quần áo bỏ vào vali, sắp xếp lại những tư liệu công việc có liên quan đến Phương Nghi, cầm đồ Hà Tĩnh gửi. Sau đó quét dọn phòng một lần, mở cửa để cho gió thổi vào trong phòng, nhưng thời gian thực sự trôi qua quá chậm, cô lại mở tủ lạnh. Bên trong có anh đào Lâm Mạc Thần mang tới hai ngày trước, còn có sữa tươi anh mua cho cô, còn chưa uống hết. Cô lặng lẽ ngồi nhìn một lát, lấy anh đào ra, rửa sạch ăn, lại uống chút sữa. Cho dù là đồ nhập khẩu, nhưng lại cảm thấy trong vị ngọt có vị chát.

Vừa qua chín giờ sáng được một lúc, Mộc Hàn Hạ nghe thấy tiếng di động kêu lên. Lúc đầu, cô cũng không để ý, ngồi bên cửa sổ, cầm di động lên thấy phần mềm tình hình thị trường cổ phiếu, nhắc nhở cô trước đó đã đầu từ 800. 000 vào thị trường chứng khoán, giờ chỉ còn chưa đến 400. 000. Hiện tại thị trường chứng khoán vẫn sụt giảm.

Cô liếc mắt một cái rồi để xuống.

Một lát sau, đột nhiên cầm lên, vừa rồi ở trong trang đầu tìm kiếm có phát tin tức chỉ chợt lóe qua, cô không quá để ý.

Tìm được rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào di động, không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ, mưa ào ào rơi, gió không ngừng thổi vào rèm. Cô lặng lẽ ngồi không hề nhúc nhích. Qua một lúc lâu, tất cả âm thanh mới như trở lại trong lỗ tai cô, hốc mắt cô hơi trợn lên. Có thứ gì đó im lặng xoay tròn trong tầm nhìn của cô, nhưng dường như lại không có gì cả.

Cô bỏ di động xuống, vội vàng mở laptop xem tin tức tài chính và kinh tế.

Là thật, từng trang web, tất cả mục kinh tế và tài chính đều tìm được tin tức hiện trong điện thoại.

"Sáng nay chủ tịch tập đoàn Phong Thần Lâm Mạc Thần mang theo 8, 7 tỷ đầu tư vào thị trường chứng khoán."

"Hôm nay thị trưởng chứng khoán sụt giảm 5%, Lâm Mạc Thần tập đoàn Phong Thần mang toàn bộ tài sản cá nhân đầu tư vào thị trường chứng khoán."

"Lâm Mạc Thần tập đoàn Phong Thần đầu tư 8, 7 tỷ vào thị trường chứng khoán."

"Lâm Mạc Thần tập đoàn Phong Thần đầu tư 8, 7 tỷ vào thị trường chứng khoán."

"Lâm Mạc Thần tập đoàn Phong Thần đầu tư 8, 7 tỷ vào thị trường chứng khoán."

8, 7 tỷ đối với toàn thị trường chứng khoán căn bản không tính là gì. Nhưng bởi vì Phong Thần luôn là công ty xuất chúng trong nghiệp vụ đầu tư trong nước, lần này gặp tai họa cổ phiếu lại gần như toàn thân trở ra, còn Lâm Mạc Thần từ trước tới nay là nhân vật truyền kì. Vì vậy tin tức này vừa thả ra, dường như hấp dẫn tất cả sự chú ý của giới truyền thông.

Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm một hàng chữ đơn giản, đột nhiên cảm thấy hơi thở ngừng lại. Cô đóng laptop lại, ngẩng đầu, mưa ngoài cửa sổ vẫn còn đang không ngừng rơi, tất cả đều trở nên mờ mịt không thấy rõ. Tòa nhà Phong Thần ở đối diện chỉ còn là bóng dáng mơ hồ trong màn mưa. Cô cảm thấy buồn bực, chua chát, mờ mịt, mất mát, đau đến mức ruột gan cô khuấy động. Đó là anh đưa cho thế gian này, chỉ có anh có thể cho cô.

Cũng trong màn mưa ấy, một mình Lâm Mạc Thần đứng trước cửa sổ, cho dù máy tính trên bàn không ngừng vang lên cũng không nghe.

Rất nhiều người kinh ngạc, rất nhiều người nghi hoặc, rất nhiều người lo lắng, định ngăn cản, nhưng Lâm Mạc Thần đáp lại chỉ là sự thờ ơ.

Khi một người đàn ông đã quyết tâm, không có chuyện gì trên thế gian này có thể khiến anh quay đầu lại.

Một mình anh cứ đứng như vậy, đứng đợi trước khi tai ương đổ ập xuống.

Summer, anh muốn xoay chuyển vận mệnh để cho em một lần nữa trở về bên cạnh anh.

Đừng thương tâm, đừng không tin tưởng. Anh muốn làm chuyện ngốc nghếch nhất để cho em có thể thấy rõ, đàn ông không thể bộc lộ hết trái tim mình.

Chờ anh. Em hãy ở trong vỏ cứng yếu ớt mềm mại chờ anh.

Chờ anh làm xong chuyện giống như em, tự tay tàn phá cơ nghiệp, rồi đi gặp em.

*****

Như trong tin tức đã đưa, Lâm Mạc Thần lấy tiền của chính mình mở tài khoản đầu tư cho mọi người ở Phong Thần, điều động những người đắc lực trong đội làm việc. Vì vậy phần tiền kiếm được cuối cùng lại phải bù lỗ, xem ra trước mắt tập đoàn Phong Thần sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, toàn bộ đều do cá nhân anh chịu trách nhiệm.

Chu Tri Tố - CEO tập đoàn Phong Thần luôn thận trọng cay độc sau khi đi công tác trở về biết được tin tức này, lập tức đến tìm Lâm Mạc Thần.

Anh ta nói: "Chúng ta vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến xu hướng của thị trường chứng khoán. Cả tôi và cậu đều cho rằng sự tăng giá không còn xa nữa. Nhưng hiện tại xu thế giảm vẫn còn chưa hoàn toàn ngừng. Nếu tiến vào không phải là thời cơ tốt nhất mà trước đó chúng ta vẫn chờ đợi. Quan sát thêm mấy ngày nữa không được sao? Cậu đừng bị kích thích."

Lâm Mạc Thần đáp: "Tôi bị kích thích, nhưng cũng không hối hận."

Mộc Hàn Hạ đứng yên thật lâu trước màn mưa, sau đó lấy di động gọi cho Lâm Mạc Thần, nhưng không có người nghe.

Cô muốn nói với anh, không phải muốn anh dùng tiền của mình mạo hiểm, không phải muốn anh ngốc nghếch giống như cô. Ngày đó bọn họ đều xúc động như vậy, cô chỉ là... muốn anh hiểu cô hơn, cô cũng biết mình nên hiểu cho anh.

Nhưng hiện tại lại thành ra thế này, một mình anh tiến vào thị trường chứng khoán.

Mộc Hàn Hạ ngồi lại trước máy tính, mở biểu đồ thị trường chứng khoán. Thực ra cô chưa bao giờ thực sự xem qua thị trường chứng khoán, đường biểu đồ k hay gì đó, nên cũng không quá hiểu, còn anh từng tung hoành ngang dọc trong lĩnh vực này. Nhưng hôm nay vào lúc cô nhìn đồ thị thị trường chứng khoán không ngừng đi xuống, một màu xanh ảm đạm, mỗi con số nhàm chán, mỗi một đường cong ngoằn ngoèo, thực sự là kinh tâm động phách trong mắt cô.

Cô như được nhìn thấy anh qua màn hình. Lúc này anh đã cách trở với bên ngoài, tất cả mọi tiếng động, chỉ huy nhóm của mình hành động trước máy tính? Nhưng thị trường chứng khoán lớn như vậy, cô không biết hiện tại anh ở nơi nào. Cô chỉ có thể nhìn thấy hầu như tất cả cổ phiếu đều rớt giá, nhìn thấy tiền không ngừng mất đi. Cô hiểu đó là tạo không gian và bảo vệ, hai bên đang chiến đấu với nhau. Đây là chiến tường khốc liệt không có âm thanh, khói thuốc súng, chỉ có con số.

Lúc này là 3050 điểm.

Ngày này thị trường chứng khoán sụt giảm 7%, vô số người máu thịt thành bùn, tổn thất không thở nổi trong thị tường chứng khoán.

Còn Lâm Mạc Thần dù là tài khoản cá nhân, song 8, 7 tỷ cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa với thanh danh chói lọi của anh trong giới đầu tư, dòng chảy tài chính và biểu hiện đầu tư thu hút sự chú ý rộng khắp bên ngoài. Chạng vạng hôm nay, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy một đoạn phân tích: "Hôm nay sau khi bắt đầu phiên giao dịch, từng nhóm tài chính cá nhân Lâm Thị gia nhập thị trường chứng khoán, sau khi mua cổ phiếu, giá cổ phiếu đồng loạt tăng trên diện rộng. Đồng thời thu hút không ít người đầu tư theo, làm cho thị trường tăng lên. Nhưng bởi vì buổi chiều sụt giá lớn, chịu sự liên lụy tổng thế, cuối cùng Lâm Thị nhất định bị tổn thất. Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi biểu hiện đầu tư sau đó."

Buổi tối, mưa ngừng rơi. Mộc Hàn Hạ nằm trên giường không thể ngủ được, đúng lúc này di động vang lên. Cô nhìn cái tên trên màn hình, trái tim giống như sao treo trên bầu trời đêm. Cô nhận máy: "A lô."

Giọng nói bình tĩnh của Lâm Mạc Thần truyền đến: "Ban ngày họp, bố trí sách lược đầu tư với bọn họ, không nhận được điện thoại của em."

Mộc Hàn Hạ im lặng một lát đáp: "Anh đừng như vậy, đừng lao vào, rời khỏi thị trường chứng khoán đi."

Lâm Mạc Thần cũng im lặng nở nụ cười: "Nếu đã vào còn đạo lý rút lui sao? Đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh, anh sẽ theo em hỗ trợ. Đừng lo, anh có chừng mực."

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ. Sau đó nghe thấy tiếng nói khe khẽ của Lâm Mạc Thần vang lên bên tai cô: "Ngủ ngon, Summer."

"Ngủ ngon, Mạc Thần."

Đêm nay Mộc Hàn Hạ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như cả người đều chùng xuống, hoàn toàn phóng thích hết ra. Không ngờ cô lại ngủ rất say, ngon giấc, nhưng khi mới tờ mờ sáng cô đã tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn thấy thời tiết hoàn toàn trong lành, không mưa, cũng không có mây đen.

Cô nằm một lát, đứng dậy thay quần áo xuống lầu.

Dưới lầu vô cùng yên lặng, bên vườn hoa cũng trống không quang đãng, ngoài cô không có bất cứ ai. Cô bắt đầu chạy bộ theo con đường thường ngày. Giữa đường chạy qua Phong Thần, cô ngẩng đầu, nhìn tòa nhà rộng lớn sừng sững ở chỗ này, cửa sổ của Lâm Mạc Thần vẫn còn tối, nhưng ở tầng trệt vẫn có người, có một khu vực đèn vẫn bật sáng.

Sáng ngày kế tiếp, Mộc Hàn Hạ đến bệnh viện làm nốt công việc hậu sự cho Trương Tử, không có thời gian mở di động xem tin tức.

Nhưng khi nhìn thấy tin tức lại càng khiến cô dao động. Là dao động như thế nào ư? Tin anh, lo lắng cho anh, chờ mong, cảm động?

Cô biết anh đầu tư không giống với người bình thường, cô biết anh sáng suốt và quyết đoán vượt xa người thường, ngăn cơn sóng dữ cũng không phải là việc khó. Nhưng cô không nghĩ tới anh lại tiến vào khi thị trường không rõ ràng, thậm chí thoạt nhìn là biết hỏng bét, nhưng vẫn lập kế hoạch chu toàn thận trọng như cũ.

Thị trường chứng khoán vẫn sụt giảm như cũ, rớt xuống 4%, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều so với hôm trước. Trong tiếng kêu than khắp trời đất, Lâm Mạc Thần mua vào tất cả cổ phiếu chất lượng tốt, giữ được sự sụt giá thấp, thậm chí mấy nhánh còn tăng lên, mà anh cũng tuyên bố xuất ra 1 tỷ để làm cho cổ phiếu Phong Thần tăng lên.

Đại cổ đông tăng cường duy trì, hành động như vậy tự nhiên khiến cho bên ngoài không ngừng chú ý. Dư luận đều đoán, có phải Lâm Mạc Thần tin thị trường sẽ tăng lên, hơn nữa tràn ngập tin tưởng vào tương lai phát triển của Phong Thần. Vì vậy báo cáo cuối ngày hôm nay, cổ phiếu của Phong Thần còn tăng lên.

Anh còn mua một nhóm cổ phiếu khác, tuy số tiền không nhiều lắm chỉ có 20 triệu, nhưng cũng khiến cho dư luận chú ý.

Nhóm cổ phiếu này là Phương Nghi.

Tại sao anh lại mua vào cổ phiếu của đối thủ cạnh tranh? Là tương lai sắp có hợp tác, hay là xem trọng sự phát triển của Phương Nghi? Dùng 1 tỷ để tăng cường duy trì có thể thấy anh vô cùng tin tưởng sự phát triển của Phong Thần, nhưng sao anh lại mua vào cố phiếu của Phương Nghi chứ? Liên hệ đến tin tức truyền ra ngày trước- Phương Nghi sắp đưa sản phẩm thiết bị điện tử kiểu mới ra thị trường, mọi người đều đoán, Lâm Mạc Thần đột nhiên coi trọng Phương Nghi, thực sự là có thể liên quan đến kĩ thuật mới này. Vì thế nhóm truyền thông cũng bắt đầu chú ý đến sự phát triển của kĩ thuật mới này khi nào chính thức được đưa ra thị trường. Đối với chuyện này người phát ngôn đại diện cho cá nhân Lâm Mạc Thần tập đoàn Phong Thần chỉ cười không đáp, cũng không phủ nhận.

Đêm nay, Mộc Hàn Hạ chỉ nhận được một tin nhắn của Lâm Mạc Thần: "Ngủ ngon, mơ đẹp."

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện, đèn vẫn bật sáng, nhắn lại: "Cám ơn anh, ngủ ngon."

Ngày tiếp theo.

Không biết là thị trường chứng khoán đã thực sự tới đáy, cuối cùng bắt đầu tăng lên, hay là Lâm Mạc Thần quả nhiên có thẻ xoay chuyển xu thế. Từ buổi sáng ngay cả Mộc Hàn Hạ cũng chú ý tới số lượng tài chính đáng kể lần lượt chảy vào, các nhóm cổ phiếu thường xuyên đổi chiều.

Sau đó cả thị trường bắt đầu tăng.

Không ngừng tăng lên, ngay cả rung chấn cũng chỉ rất nhỏ, giống như lực lượng nào đó tích lũy, hoặc là như sau áp lực cuối cùng bùng nổ. Cuối cùng sau khi kết thúc phiên giao dịch, thị trường tăng 5%, mà tất cả cổ phiếu Lâm Mạc Thần mua đều tăng.

Chạng vạng hôm nay Mộc Hàn Hạ lại đến Phong Thần.

Đi thẳng bằng thang máy của tổng giám đốc, khi đến cửa văn phòng Lâm Mạc Thần, căn phòng cuối cùng ở hành lang, khi Mộc Hàn Hạ đẩy cửa vào chỉ thấy căn phòng yên tĩnh chìm trong ánh chiều tà. Căn phòng không lớn, tủ tài liệu màu trắng đơn giản, một chiếc bàn, sau đó là mấy máy tính, trên bàn rải rác rất nhiều tài liệu, trừ lần đó ra không có gì hết. Lâm Mạc Thần ngồi phía sau bàn làm việc, tựa vào ghế, ngửa đầu, đang ngủ.

Mộc Hàn Hạ nhìn khuôn mặt yên bình của anh, còn có đôi tay gầy, trắng nõn, yên tĩnh đặt lên tay vịn.

Cô không phát ra tiếng động, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh anh, im lặng nhìn anh.

Anh thở đều đều, đang ngủ mà mi tâm vẫn khẽ nhíu lại. Sắc mặt cũng hơi tái nhợt, môi hơi khô, nhất định là không chịu uống nước rồi. Cô nhìn rồi vươn tay ra khẽ đụng vào mi tâm của anh.

Nhưng tay còn chưa chạm vào mặt đã bị bắt lại, anh mở to mắt, đôi mắt vô cùng tỉnh táo.

Hai người im lặng một lát, không ai động đậy.

Cô nói: "Anh không ngủ?"

Anh đáp: "Vừa muốn ngủ thì em vào."

Mộc Hàn Hạ rút tay trở về, nhưng anh làm sao chịu buông ra chứ, tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào luôn trong lòng, ngồi xuống trên đùi anh. Mộc Hàn Hạ im lặng không nói, cũng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn. Anh đã nhắm mắt lại, cúi đầu xuống hôn.

Xung quanh rất yên tĩnh, hai người đều không nhúc nhích, tất cả đều yên tĩnh mà dịu dàng, nhưng nụ hôn vô cùng mãnh liệt. Tay anh giữ lấy bả vai cô, đỡ lấy gáy cô, trong nháy mắt tách môi cô ra, mạnh mẽ dây dưa với cô. Anh hôn đến mức cô không thể thở được, cướp đi tất cả hơi thở của cô, như muốn hôn sâu vào trong thân thể cô.

Mộc Hàn Hạ cảm nhận được nụ hôn này pha lẫn tất cả yêu và hận của người đàn ông này, không cam lòng và khao khát, dục vọng và cố chấp. Anh hôn khiến cô run rẩy, hôn khiến cô đau đớn, còn cô vẫn giống như lúc trước không thể chống cự. Người đàn ông này rõ ràng ở ngay trước mắt cô, có được cô, yêu thương cô. Cô cảm nhận được niềm vui khi được yêu, cảm nhận được sự khao khát thuộc về mình. Cô vươn tay, vuốt ve từng chỗ một trên khuôn mặt anh. Anh cảm nhận được, cúi đầu, để mặc cho cô chạm vào, khuôn mặt hai người nhẹ nhàng, vô cùng thân thiết dán vào nhau.

Cô nghĩ hóa ra bọn họ vốn dĩ không thể thực sự xa cách.

Anh nghĩ bọn họ sẽ không chia lìa.

Không cần phải nói bất cứ gì hết.

Không cần phải nói bất cứ gì hết.

Cẩn thận chạm vào nhau một lúc lâu, cô khẽ nói: "Lâm Mạc Thần, em xin lỗi vì ngày đó... em..." Cô cúi đầu nở nụ cười: "Mấy ngày nay em không ngừng lo lắng."

Anh ôm cô vào lòng nói: "Người phải nói xin lỗi là anh. Đừng lo lắng, khi nào thì anh để cho em lo lắng chứ."

Lời này đúng là vô cùng kiêu căng. Hai người hôn một lát, cô lại nói: "Hai ngày nữa em sẽ rời đi..."

Cánh tay anh đột nhiên ôm chặt, đôi mắt nặng nề nhìn cô.

"Đi đến Quý Châu, hoàn thành nguyện vọng của Trương Tử." Cô nói, "Trong thời gian rời đi, em muốn bình tĩnh suy nghĩ lại những lời chúng ta đã nói ngày hôm đó, từ từ suy nghĩ về em và anh. Chấn chỉnh tâm tình thật tốt rồi trở về."

Anh im lặng một lát hỏi: "Muốn đi bao lâu?"

"Có lẽ là khoảng nửa tháng."

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mộc Hàn Hạ rời khỏi lòng anh, anh cầm lấy tay cô không buông ra.

Mộc Hàn Hạ dịu dàng nhìn anh, anh cũng dùng ánh mắt sâu sắc nhìn lại cô. Một lát sau, anh buông tay ra: "Được, nhớ trở về."

Lần này xin nhớ trở về.

Summer của anh.

Đêm đó khi Mộc Hàn Hạ ngồi trên máy bay, nhìn bầu trời đêm sâu thẳm bên ngoài, còn cả ánh sao mông lung. Cô nghĩ không phải mỗi người đều có cơ hội gặp được tình yêu dai dẳng thấu xương. Có người gặp được rồi bỏ lỡ. Có người từ bỏ, không dám.

Cũng không phải mỗi người đều đấu tranh, lựa chọn ở trong vòng xoáy lợi ích và sự thật. Không phải mỗi người đều yêu đau đớn và vui sướng như vậy, ồ ạt nhập nhô dây dưa với một người cả đời.

Là đau xót, là bất hạnh, nhưng cũng là may mắn trong hàng triệu người chăng?

Mà khi cô dừng chân quay đầu, khi anh cúi người cầu xin, quả nhiên là tình yêu lần thứ hai đã đến. Anh muốn cô cân nhắc, anh không ngừng hỏi lần này, quãng đời còn lại, là muốn một mình im ắng tĩnh mịch điêu tàn, hay là muốn bên cạnh anh làm càn bùng cháy?

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)