Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 54

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 54
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cũng là khi hoàng hôn bao phủ, Lâm Mạc Thần đứng ở tòa nhà Phong Thần, trầm tư nhìn phong cảnh bên ngoài.

Người phụ nữ của anh có lẽ là người giống anh nhất trên đời này. Hiện giờ gặp phải sự tấn công quy mô lớn của Phong Thần, cô sẽ phản hồi như thế nào đây?

Cô tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu trói, nhất định còn cất giấu chiêu trò ở phía sau, là gì đây?

Rõ ràng là suy nghĩ chuyện sát phạt quyết đoán, nhưng trong lòng anh lại bất ngờ dâng lên dòng nước dịu dàng. Lại liên tưởng đến bộ dáng ban đêm của cô, phục tùng đón nhận, cảm thấy cô càng hấp dẫn anh hơn so với sáu năm về trước, khơi dậy sự chinh phục và dục vọng mãnh liệt của anh.

Không, thực ra vẫn là cô của sáu năm trước mà thôi. Tuy hiện tại trưởng thành gợi cảm hơn, nhưng năm đó cô đã là người bướng bỉnh không tuân theo phép tắc rồi. Nếu không làm sao cô nhẫn tâm rời khỏi anh mà đi chứ?

Khóe miệng Lâm Mạc Thần hiện lên ý cười tự giễu.

Tôn Chí gõ cửa đi vào, có lẽ là công tác chuẩn bị rất thuận lợi, mặt anh ta cũng tràn đầy niềm vui, giả vờ ho nhẹ một tiếng nói: "Chủ tịch, trang web sẽ lập tức login. Trang web sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho đối thủ cạnh tranh, tên đã lên cung không thể quay đầu lại, chúng ta không thể bận tâm gì nữa."

Lâm Mạc Thần đáp: "Mạnh tay làm đi. A... chẳng lẽ cô ấy sẽ chấp nhận nhìn thấy, ngay cả người phụ nữ của mình tôi cũng không đánh lại sao?"

Tôn Chí nở nụ cười nói: "Tuân lệnh. Chốc nữa nếu e-show bị đánh thê thảm, có người tức giận, còn phải làm phiền chủ tịch an ủi người nhà ở hậu phương."

Hai tay Lâm Mạc Thần đút trong túi quần, đứng bên cửa sổ, thản nhiên đáp: "Cô ấy sẽ không, mà cũng không cần đâu."

Hôm nay cũng không biết Tôn Chí phát rồ vì điều gì, cảm xúc hưng phấn hơn, cũng có lẽ là vì Lâm Mạc Thần ở trước mắt anh ta không kiêng dè đề cập đến chuyện tình cảm của mình, anh ta nghĩ mình vẫn nên nói ra thì hơn: "Thực ra tôi cảm thấy cậu vẫn nên thận trọng thì hơn. Trước kia tôi đã nói chuyện tình cảm không thể chỉ có một bên quá tự tin. Năm đó, tôi nhìn thấy hai người ở bên nhau, sau đó cậu phái cô ấy đi công tác, sắp xếp cho cô ấy tăng ca không phân biệt được ngày đêm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô ấy đi theo cậu chả được lợi lộc gì. Sau đó... thì sao? Mấy năm nay cậu vẫn luôn chờ đợi, hiện tại người đã trở lại, nhưng rốt cuộc đây vẫn là cuộc chiến kinh doanh. Cậu cảm thấy không có chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm bởi vì trong lòng cậu đều là cô ấy, nhưng cô ấy thì sao? Cô ấy nghĩ như thế nào?"

Lâm Mạc Thần nghe vậy ngẩn người.

Tôn Chí nói xong thì hối hận, nhưng tất cả đều là lời tâm huyết. Lúc này sắc mặt Lâm Mạc Thần đã lạnh xuống: "Anh đi đi."

"Tư nhân đính chế" ở giai đoạn đầu trứng nở, có hơn một trăm nghìn thành viên từ kinh doanh bất động sản của Phong Thần, cùng với những khách hàng sở hữu hạng mục bất động sản cao cấp khổng lồ làm khách hàng dự trữ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này không ngừng mở rộng tuyên truyền, cùng với trợ cấp tài chính lớn từ tập đoàn, ngày đầu tiên login thành tích lập tức đột phá mười triệu. Tuy rằng hơi thấp hơn so với mong đợi của tập đoàn, nhưng cũng tính là thành công.

Ngày hôm sau, doanh thu đột phá 20 triệu.

Ngày thứ ba, 30 triệu.

Login một tuần, doanh thu tính tổng cộng đã gần 2 tỷ.

Cùng lúc đó, doanh thu của trang web e-show vốn duy trì tăng trưởng ổn định, nhưng với sự phổ biến của "Tư nhân đính chế", cuối tuần này thành tích ngừng tăng trưởng. Tuần thứ hai, thành tích cũng giảm một chút, nhưng vẫn duy trì ở con số cao.

Điều này khiến cả nhóm người trong hạng mục của Phương Nghi và Lục Chương đều lo lắng. Cậu ta càng cảm thấy đỏ mắt với kẻ thù, nhưng không hề biết Mộc Hàn Hạ đã ở chung với Lâm Mạc Thần, chỉ nói hiện tại mình và sư phụ sát cánh chiến đấu, Lâm Mạc Thần là phe đối địch. Điều này luôn được cậu ta giấu kín trong lòng, hơn nữa còn âm thầm chờ đợi lòng hai người kia ngày càng cách xa nhau mới tốt.

Ai biết hạng mục của Lâm Mạc Thần thành công lớn như vậy, hơn nữa còn quét sạch bọn họ. Lục Chương có loại cảm giác áp trại phu nhân của mình bị bọn cướp ngựa cướp đi.

Chạng vạng hôm nay, Lục Chương nhìn thấy số liệu tiêu thụ lại hơi bực mình, bước đến văn phòng Mộc Hàn Hạ. Mộc Hàn Hạ thì ngược lại, tâm trạng mấy hôm nay của cô không thay đổi quá lớn, luôn im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

"Cậu đừng lung lay." Mộc Hàn Hạ nói, "Lung lay sẽ khiến đầu tôi hôn mê."

Lục Chương "hừ" một tiếng, hiếm khi nói lời văn vẻ: "Giường nghiêng mà vẫn có thể ngủ say được sao?"

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, nhìn ngoài cửa nói: "Đóng cửa lại. Có một số việc cần nói riêng với cậu."

Lục Chương liếc cô, nghe lời đóng kín cửa, còn kéo rèm xuống. Sau đó ngồi trước mặt cô, ánh mắt sâu sắc.

"Còn nhớ không? Lúc trước khi bắt đầu làm hạng mục này, tôi đã nói với cậu, vốn định chờ hình thức duyệt gia mở rộng trong cả nước, sau khi tích lũy đủ tài nguyên khách hàng, thị trường cũng đủ lớn mới tung ra. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân, tôi không chờ được nữa, đành phải vội vàng bắt đầu." Mộc Hàn Hạ nói, "Tôi cũng đã từng nói không sợ giẫm đạp lên đối thủ cạnh tranh, cũng phải bước lên."

Lục Chương gật đầu: "Giẫm lên, vội vàng giẫm lên."

Mộc Hàn Hạ không để ý tới lời nói cảm tính của cậu ta, trầm ngâm một chút nói: "Hiện tại, Lâm Mạc Thần đã thay tôi giành được miếng bánh ngọt lớn trong thị trường này."

Lục Chương ngẩn ra, cậu ta không hiểu rõ.

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, xem ra cậu ta vẫn chưa hiểu rồi.

"Tôi cũng từng nói với cậu, e-show là do Trương Tử làm ra trong lúc rảnh rỗi. Hôm nay tôi sẽ mang cậu đi gặp anh ấy."

"Doanh thu hôm nay của chúng ta đã ổn định gấp đôi e-show, số lượng khách hàng đăng kí gấp 4-5 lần bọn họ. Bọn họ muốn chống lại, sắp tới hẳn là không có khả năng, nhưng vẫn phải để ý kĩ càng như cũ. Trong lĩnh vực trang phục thương mại điện tử cao cấp này, chúng ta đã đứng vững vị trí số một, bọn họ là số hai."

Khi nghe Tôn Chí báo cáo như vậy, trong lòng Lâm Mạc Thần hơi kì lạ.

Cảm giác vui vẻ với thành tựu và lợi ích theo đuổi, cùng với sự chinh phục dành cho cô, nhưng trong lòng vẫn có chút thương tiếc. Những lời Tôn Chí nói trước đó ít nhiều cũng có tác động với anh. Anh cảm thấy đêm nay phải ôm cô, tâm sự với cô một chút.

Quyết định như vậy, sau khi rời Phong Thần, anh lập tức lái xe đến dưới lầu tập đoàn Phương Nghi, muốn đón cô tan làm.

Ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời, anh ngồi trong xe, kéo cửa kính xe xuống, gió ngày hè thổi qua cửa. Lúc này tâm trạng anh vừa bình tĩnh vừa dịu dàng.

Tuy lúc này không biết cô sẽ làm gì đối phó với anh, cũng không biết cô có oán trách đối thủ cạnh tranh là anh không.

Thực ra có một chút tâm tư cũng không bị Tôn Chí nói trúng, nên càng phải giữ kín như bưng. Anh đối với tình cảm đã mất mà có lại được này có tự tin như trong quá khứ không ư?

Cũng không hẳn. Cho dù ban đêm có thể đam mê ôm chầm lấy cô, nhưng anh không có cảm giác hoàn toàn nắm chắc được cô, nhưng sẽ không nhắc đến với bất cứ ai, cho dù là cô.

Đúng lúc này, từ xa anh nhìn thấy Mộc Hàn Hạ từ trong tòa nhà đi ra, theo sau là Lục Chương và Hà Tĩnh. Vẻ mặt của ba người đều rất nghiêm túc. Hơn nữa biểu tình của Lục chương và Hà Tĩnh căn bản không giấu được Lâm Mạc Thần. Vẻ mặt quá nghiêm trọng, rõ ràng là cất giấu tâm sự rất lớn. Sắc mặt Mộc Hàn Hạ bình tĩnh hơn một chút, nhưng rõ ràng đang chìm trong suy nghĩ, nên không giống như bình thường chú ý tới xe của anh đỗ cách đó không xa.

Lâm Mạc Thần im lặng, nhìn ba người lên xe, sau đó rời khỏi Phương Nghi, biến mất khỏi tầm mắt của anh.

*****

Người sống quá đơn thuần cũng không tránh được yêu hận tình thù trong đời người. Chuyện xưa của Trương Tử cũng là như vậy.

Anh ấy là một Hoa kiều sinh ra và lớn lên ở Mỹ, xuất thân trong một gia đình tốt đẹp. Từ nhỏ tính cách đã dịu dàng khiêm tốn, rộng rãi. Anh ấy vô cùng thích đọc sách, là con mọt sách trong mắt người ngoài, học tới tiến sĩ ở đại học tốt nhất nước Mỹ. Trên thực tế nhìn qua cuộc sống của anh ấy cảm thấy rất đơn giản buồn tẻ, tư tưởng và linh hồn của anh ấy giống như sách, vừa phong phú vừa đặc sắc.

Đời này anh ấy chỉ có duy nhất một người bạn gái, cũng là vị hôn thê học cùng đại học. Mộc Hàn Hạ từng nhìn ảnh của cô ấy, vô cùng xinh đẹp. Môt cô gái xinh đẹp như vậy, cùng là tiến sĩ Princeton giống như anh ấy, hơn nữa chân thành yêu anh ấy. Mộc Hàn Hạ hầu như có thể tưởng tượng được đó là cô gái thông minh tốt đẹp cỡ nào.

Mục tiêu nghiên cứu cả đời của bọn họ là một thiết bị thông minh có thể đeo được. Giống như iwatch phổ biến trên toàn cầu của Apple, chính là loại thiết bị này, nhưng chức năng đơn giản hơn, và họ có nhiều nghiên cứu mũi nhọn chuyên sâu hơn.

Mười năm trước, bọn họ nghiên cứu ra đời sản phẩm thứ nhất, dự định đưa ra thị trường. Đương nhiên đây là một chuyện khó khăn, bạn không có tài chính, mà các loại phát minh khoa học kĩ thuật mới ở Mỹ nhiều không kể xiết, bạn phải làm thế nào để cho bên đầu tư, người dân nhìn thấy giá trị độc đáo của sản phẩm này, bộc lộ hết tài năng đây?

Nếu bọn họ chỉ cần đơn giản đem bán sản phẩm này đi thì cũng có thể kiếm được một số tiền lớn, nhưng Trương Tử và vị hôn thê của anh ấy là hai người có lý tưởng. Bọn họ không phải vì kiếm tiền mà hi vọng có thể cống hiến cho cuộc sống nhân loại sản phẩm giá trị, đạt được sự phổ biến tốt nhất. Vì vậy bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện bán nó.

Lúc ấy bên cạnh bọn họ còn có đối tác, là một người bạn nhiều năm, phụ trách kinh doanh và tiếp thị, nhiều lần khuyên bọn họ bán đi để có nguồn tài chính khổng lồ, nhưng danh tiếng công ty hợp tác không tốt, đều bị bọn họ từ chối.

Sau đó, trên đường Trương Tử và vị hôn thê đi chụp ảnh cưới xảy ra tai nạn. Vị hôn thê mất mạng ngay tại chỗ, Trương Tử bị thương nặng hôn mê mấy tháng. Khi tỉnh lại, hạng mục sản phẩm kia đã bị phía đối tác trộm mất, đi đăng kí công ty và tung ra thị trường.

"Sao đó thì sao?" Lục Chương đứng bên ngoài hành lang phòng bệnh, nhìn người đàn ông gầy yếu ngủ say trên giường, thấp giọng hỏi.

Mộc Hàn Hạ đáp: "Sau đó, người kia cũng không phát triển được kĩ thuật này, sau một thời gian bán lấy 10 triệu USD."

"Vậy hiện tại người đó thế nào?" Lục Chương hỏi.

Mộc Hàn Hạ khẽ cười: "Tiêu sạch hết tiền, nghèo đói khốn khổ."

Lục Chương "hừ" một tiếng: "Vậy cũng không đền bù được tội ác của hắn ta!"

Mộc Hàn Hạ: "Đúng vậy."

Không đền bù được thì sao chứ?

Người kia đã qua đời, kĩ thuật quý báu không biết lưu lạc nơi nào. Những điều tốt đẹp trên thế gian này đều rơi vào tội lỗi. Nhưng là người lương thiện rộng lượng đến mấy cũng sẽ có chấp niệm. Mấy năm nay Trương Tử cặm cụi nghiên cứu cho dù số phận bắt anh chống chọi với căn bệnh ung thư, anh cũng không ngừng lại. Cuối cùng anh đã tạo ra thiết bị thông minh đeo được hoàn thiện hơn.

"Đây chính là thứ đó?" Lục Chương nhìn đồ trong tay Mộc Hàn Hạ hỏi.

"Đúng vậy." Mộc Hàn Hạ đưa cho cậu ta đeo lên.

Lục Chương nhận lấy, là một chiếc đồng hồ và kính mắt. Chưa kể bề mặt đồng hồ đều là kim loại màu đen, thoạt nhìn kết cấu mềm mại và trơn bóng, rất có cảm giác. Kính mắt cũng vậy, hình dạng hợp lý, màu xám trong suốt, thoạt nhìn chế tác không thua kém gì những chiếc kính râm có tên tuổi. Người thời thượng như cậu ta cũng cảm thấy rất thích.

Sau khi cậu ta đeo vào, Mộc Hàn Hạ bật công tắc ở đồng hồ. Lục Chương khẽ "oh" một tiếng, bởi vì màn hình LCD của đồng hồ sáng lên, sau đó hiển thị một số chức năng: sức khỏe, hành trình, giải trí, e-show... trước mắt cậu ta đột nhiên nhảy ra mấy dòng chữ, giống y như kính mắt thông minh trong những bộ phim khoa học viễn tưởng:

Cân nặng: 70kg, chiều cao: 182cm, nhịp tim: 97, huyết áp: 85/120mmhg, tỷ lệ cơ bắp: 80%

Kết quả đo đạc nền tảng sức khỏe: tuyệt vời.

"Oa..." Lục Chương khẽ trầm trồ.

Mộc Hàn Hạ mỉm cười nói: "Cậu thử chức năng "hành trình" đi." Lục Chương ấn theo chỉ thị của cô, ấn vào nút tương ứng trên đồng hồ, vì thế trên mắt kinh hiện ra bản đồ hành trình ngày hôm nay của cậu ta, đương nhiên là vì cậu ta mới đeo nên tất cả hành trình chỉ dừng lại ở trong bệnh viện. Còn khi cậu ta ấn vào mục hướng dẫn trên bản đồ, trong kính mắt hiện ra đủ loại giới thiệu điểm đến và bản đồ hướng dẫn đường đi tốt nhất.

"Cool, quá cool." Lục Chương lại cảm thán. Dường như cậu ta đã tưởng tượng ra cảnh mình đi xe thể thao đeo chiếc kính mắt này.

Ở chức năng giải trí có thể kết nối với internet, xem ảnh, chơi trò chơi.

"Tôi dự tính đặt một trăm cái." Lục Chương vốn là người hào phóng lạc quan nói, "Tặng cho nhóm anh em chiến đấu của tôi."

Mộc Hàn Hạ bật cười giải thích: "Hơn nữa đồng hồ và kính mắt đều có thể sử dụng độc lập, chỉ là đeo kính mắt cho thấy hình ảnh trực quan hơn mà thôi. Điều này cũng tiện cho người sử dụng trong trường hợp không thể đeo kính được. Ví dụ như khi vận động."

Cuối cùng tới chức năng e-show, Lục Chương đã gần như đoán ra mục đích của chức năng này, nhìn Mộc Hàn Hạ. Cô gật đầu nói: "Cái này tương đương với thiết bị đầu cuối cho chức năng e-show, sau khi kết nối internet có thể trực tiếp thông qua mắt kính hiển thị hình ảnh 3D."

Trên mặt Lục Chương hiện lên ý cười thật sâu: "Quá tuyệt vời." Cậu ta chỉ muốn trực tiếp tung ra luôn, nói không chừng có thể lấy được một phần từ "Tư nhân đính chế". Ai ngờ lại nghe thấy Mộc Hàn Hạ nói: "Nhưng chức năng đầu cuối này không thể khép kín, ta cũng có thể dùng nó với những trang web khác, bao gồm cả "Tư nhân đính chế"."

Lục Chương: "Tại sao lại mở cả với bọn họ chứ?"

Mộc Hàn Hạ mỉm cười, ánh mắt trong veo: "Bởi vì đây là kết quả cùng thắng."

Lục Chương vẫn rất miễn cưỡng: "Tại sao phải cùng thắng với bọn họ chứ?"

Mộc Hàn Hạ: "Cậu nghĩ chúng ta có rất nhiều lựa chọn sao? Phải cùng thắng với bọn họ. Hơn nữa tôi cũng hi vọng cùng thắng."

Trong lòng Lục Chương đã xuất hiện ý nghĩ mơ hồ, từ khi Mộc Hàn Hạ về nước tới nay, toàn bộ kế hoạch và một số điều cô đã nói: cô cần số lượng khách hàng lớn, Lâm Mạc Thần đã kiêu ngạo đem bánh ngọt giúp cô... Lúc này chợt nghe cô từ từ nói: "Khi Trương Tử nghiên cứu ra sản phẩm cuối cùng này, anh ấy không còn tiền, mà cũng không còn sức khỏe. Chỉ có một mình thì không có cách nào đưa nó ra thị trường. Anh ấy nói nếu mình mất, không biết tâm huyết sẽ rơi xuống tay ai."

Ngọn đèn hành lang êm dịu, Hà Tĩnh đứng cách đó không xa, thay Mộc Hàn Hạ làm một số thủ tục trong bệnh viện. Mộc Hàn Hạ đút hai tay trong túi quần, tựa vào tường, nhìn Lục Chương: "Anh ấy từng nói, muốn để lại sản phẩm này cho tôi, nhưng tôi nói: không cần. Tôi nhất định sẽ giúp anh ấy đem sản phẩm này ra thị trường, một lần hành động là xuất hiện trước mắt mọi người."

Trong lòng Lục Chương chấn động. Đây là lần thứ mấy cô gái này mang lại cảm giác như vậy cho cậu ta? Trong lời nói ngắn gọn của cô không giấu được khí phách, cô giống như một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.

"À..." Trong lòng cậu ta cũng thỏa hiệp, không còn so đó cô và lão già kia cùng thắng nữa, hỏi: "Vậy tiếp theo phát triển thế nào?"

"Sau khi tôi về nước, sức lực của một người thì không đủ. Nếu dựa vào thủ đoạn thông thường, không biết năm nào tháng nào mới có thể gây dựng đạt được số lượng khách hàng mục tiêu, hơn nữa không có thương hiệu, không có tài chính căn bản không làm được. May mà tôi quen cha cậu. Ông ấy là một bề trên có tình và tốt bụng, sẵn lòng ủng hộ tôi làm chuyện này. Vì vậy tôi và ông ấy đạt được thỏa thuận bí mật, chỉ có hai người chúng tôi biết mà thôi. Tôi giúp Phương Nghi kinh doanh, giúp các cậu mở ra thị trường mới, tôi cũng có thể dựa vào danh tiếng và khách hàng của Phương Nghi để thúc đẩy sản phẩm này. Thời gian đầu chuẩn bị sản phẩm tiêu thụ cũng đã xảy ra logout, nhưng... cha cậu sợ cậu chỉ được cái miệng thiếu kiên nhẫn, nên hôm nay tôi mới nói với cậu."

Lục Chương khẽ "chậc" một tiếng, nhưng cũng không oán hận, thực sự lắng nghe.

Lúc này ánh mắt Mộc Hàn Hạ cũng hơi ngừng lại, sau đó nói: "Có người từng nói với tôi một câu. Tất cả kinh doanh, tất cả lợi ích theo đuổi, luôn chỉ có một cách: hình thành từ sản phẩm của bạn, đến khách hàng mục tiêu của bạn, là con đường ngắn nhất chuẩn nhất. Tôi luôn khắc ghi trong lòng.

Hiện tại khách hàng của hai trang web e-show và Tư nhân đính chế đều tăng lên, vừa vặn chính là khách hàng mục tiêu có khả năng mua sản phẩm này nhất. Chúng ta không cần tìm khách hàng từ trong đám người tiêu thụ khổng lồ. Bọn họ ở ngay trước mắt, con đường ngắn nhất ở ngay trước mắt chúng ta.

Tôi ở ngoài sáng, toàn lực đẩy mạnh sản phẩm này trên trang web e-show. Tất cả người đăng kí sử dụng e-show và Tư nhân đính chế đều có thể nhận được giá cả ưu đãi nhất với sản phẩm đầu tiên. Da mặt của tôi phải thực sự rất dày mới mượn sức của Tư nhân đính chế, mượn hiệu ứng thương hiệu của bọn họ, nhưng tôi mượn là sự ảnh hưởng mới mẻ.

Cậu hỏi tôi có thể thành công trong một lần hay không, có thể làm cho sản phẩm này rộng khắp cả nước, trong thời gian ngắn như vậy thật sự thực hiện được giấc mộng của Trương Tử? Thực ra tôi không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng tôi tin tưởng đây là cách ngắn nhất, phương hướng chuẩn nhất.

Vì vậy tôi nhất định có thể thành công."

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)