Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 46

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 46
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ban đêm yên tĩnh, ngọn đèn êm dịu, Mộc Hàn Hạ ngồi trước giường bệnh, chăm chú gọt táo.

Trương Tử nằm trên giường, nhìn kĩ thần sắc của cô nở nụ cười: "Có phải có chuyện gì tốt không?"

Mộc Hàn Hạ đem táo đã gọt vỏ xong che miệng anh ta: "Không phải anh là con mọt sách sao? Khi nào trở nên nhạy cảm lắm chuyện như vậy chứ?"

"Anh muốn nhìn thấy em lấy chồng sớm một chút."

"Anh đừng quan tâm."

Nhìn thấy anh ta nghe lời ăn hết táo, Mộc Hàn Hạ lại lên tiếng: "Em và anh ấy xem như bắt đầu một lần nữa, quan sát tiếp cận. Nhưng anh cũng biết đấy hiện tại em có chuyện quan trọng hơn cần phải làm."

Trương Tử bất đắc dĩ cười: "Kiềm hãm được nữ cường nhân như em, hai chuyện này không hề mâu thuẫn."

Mộc Hàn Hạ cười không đáp.

Trương Tử: "Vậy em có đề cập phần sau của kế hoạch với anh ấy không?"

"Không. Dù sao anh ấy cũng là chủ tịch của Phong Thần, chờ thành công rồi nói sau."

Trương Tử im lặng. Một lát sau, anh ta nói: "Anh có thể hiểu được tâm trạng của anh ấy. Anh dám đánh cược chuyện anh ấy để ý nhất hiện tại là không phải chuyện nào khác ngoài việc khi nào lấy được em về nhà."

Mộc Hàn Hạ im lặng một lát mỉm cười: "Trương Tử, em nhớ rõ anh tốt nghiệp Tiến sĩ ở Princeton, anh có thể đừng giống như các bác gái quan tâm mọi chuyện như vậy không?"

Thăm Trương Tử xong Mộc Hàn Hạ về nhà. Sáng hôm sau, cô vẫn xuống lầu chạy bộ như cũ. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Mạc Thần mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đứng bên cạnh vườn hoa, hai tay đút trong túi quần, ngẩng đầu nhìn cô.

Mộc Hàn Hạ dịu dàng cười với anh, chạy trước vào trong sương mù, anh nhanh chóng chạy theo phía sau.

"Chào buổi sáng." Anh nói.

"Chào buổi sáng."

Cảm giác của con người là một thứ vô cùng kì lạ. Bình thường Mộc Hàn Hạ một mình chạy bộ cũng không cảm thấy gì, trong lòng bình tĩnh. Hiện tại bên cạnh có thêm anh, tuy hai người khi chạy không nói với nhau lời nào, nhưng cảm giác về sự tồn tại của anh quá mạnh mẽ khiến trái tim Mộc Hàn Hạ không thể yên ổn.

Chạy được khoảng nửa tiếng, tốc độ của Lâm Mạc Thần dần dần chậm lại. Mộc Hàn Hạ nghĩ đến anh không chạy được nữa cũng chạy chậm lại quay đầu nhìn anh. Sau đó chợt nghe thấy anh nói: "Hàn Hạ, anh không chạy được nữa." Lời còn chưa dứt, tay Mộc Hàn Hạ đã bị anh bắt được. Cô thấy ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, sau đó người đã bị anh kéo vào trong lòng ôm.

Trái tim Mộc Hàn Hạ run lên, lúc này mới hiểu anh có dụng ý khác, lập tức khẽ cười nói: "Lâm Mạc Thần, chạy bộ là chạy bộ, đừng có nghĩ đến chuyện đục nước béo cò." Cô rút tay ra, tăng tốc độ chạy về phía trước.

Trong lòng Lâm Mạc Thần trống rỗng, nhìn bóng dáng xinh đẹp mạnh mẽ của cô, một lúc lâu sau mới nở nụ cười. Thủ đoạn này của anh trước kia là bách phát bách trúng. Anh chỉ cần nửa thật nửa giả ra tay, cô có lẽ đều mềm nhũn, e lệ, vui vẻ cười trong lòng anh. Hiện tại... vẻ mặt anh bình tĩnh lần thứ hai đuổi theo cô.

Cuối cùng đã chạy xong một tiếng. Mặt trời cũng nhô lên, hai người sóng vai trở về.

Bởi vì nhiều năm Mộc Hàn Hạ sống cuộc sống một mình, nhiều thói quen do mẹ hình thành vẫn giữ đến ngày hôm na. Ví dụ như lúc này khi người đầm đìa mồ hôi, cô theo thói quen lấy khăn mặt ra lau khô mặt và cổ, cũng với tay vào sau lưng lau qua để tránh bị gió thổi làm cảm.

Lâm Mạc Thần nhìn động tác theo thói quen của cô nói: "Để anh."

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, khăn mặt trong tay đã bị anh cầm đi.

Hai người đứng dưới mái hiên tòa nhà trong ánh mặt trời, trên đường cũng không có người khác, Mộc Hàn Hạ quay lưng về phía anh, không biết tại sao lại cảm thấy hơi run rẩy. Khóe mắt thoáng có ánh sáng, nhìn anh thả lỏng khuôn mặt trầm tĩnh. Một tay anh khẽ kéo áo cô, tay kia cầm khăn mặt, dò xét đi vào. Dọc theo bả vai cô, bắt đầu đi xuống phía dưới. Qua chiếc lưng gầy của cô, sau đó là áo ngực, rồi lại là lưng, hai bên sườn của cô, cẩn thận dịu dàng lau khô.

Rõ ràng anh không sờ một chút nào, nhưng Mộc Hàn Hạ nhiều năm chưa bị đàn ông đụng vào cơ thể, lại cảm thấy từng trận tê dại bao trùm khắp lưng, sau đó quét khắp toàn thân, mặt cô cũng hơi nóng lên.

Lúc này tay anh lui ra, chỉnh lại quần áo cho cô nói: "Xong rồi."

Mộc Hàn Hạ cầm lại khăn mặt: "Cám ơn anh." Anh lại nở nụ cười một chút nói: "Giúp anh lau một chút, đừng để anh bị cảm."

Lưng anh vẫn cao lớn như trong trí nhớ, nhưng hình như rắn chắc hơn trước. Mộc Hàn Hạ nhìn mấy giây, khẽ nhấc áo anh lên, đưa khăn mặt vào, ngón tay chạm vào bờ vai anh, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới lau, đến xương sống lưng, đến thắt lưng gầy của anh.

Anh bỗng nhiên đưa tay ra phía sau bắt được tay cô.

Anh im lặng, Mộc Hàn Hạ cũng không cử động.

Cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên lưng anh, còn cả hơi thở quen thuộc chỉ thuộc về anh, trong lúc nhất thời ý thức trở nên rung động.

Một lát sau, cô rút tay về, cũng chỉnh lại quần áo cho anh.

Không khí giữa hai người dường như trở nên hơi khác biệt. Anh ngước mắt nhìn cô, mơ hồ có ý cười:

"Hôm nay em có nấu cháo đủ cho hai người ăn không?"

"Hôm nay không nấu, ăn sáng ở bên ngoài đi."

Lâm Mạc Thần đáp: "Ừ."

Mộc Hàn Hạ dẫn anh đi đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng ở phía trước.

Thực ra hôm nay cô cố ý không nấu cháo, ôm một tâm tư tế nhị. Cô nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông bên cạnh, cảm thấy nếu nhận lời để anh tiến từng bước, cô làm sao còn ép được anh chứ?

Tới cửa hàng, hai người đứng trước quầy hàng, Mộc Hàn Hạ nhìn thực đơn trên tường hỏi anh: "Anh ăn gì?"

Lâm Mạc Thần nói: "Anh ăn gì không phải luôn do em gọi sao?" Nói xong đưa ví tiền cho cô, còn bản thân đi trước tìm ghế ngồi xuống.

Lời nói của anh khiến Mộc Hàn Hạ hơi sững sờ. Bởi vì ngày trước khẩu vị của anh cực kì soi mói, lúc đầu đi đâu ăn đều là do anh dẫn cô đi. Sau đó hai người quen thuộc hơn, cô cũng hiểu rõ khẩu vị của anh, nên anh cũng bớt lo, lười biếng để mặc cho cô sắp xếp.

Anh đúng là một người chủ nghĩa đại nam tử, thích để cho người phụ nữ của mình đi sắp xếp việc này.

Mà mỗi khi Mộc Hàn Hạ gọi xong đồ ăn, quay về bàn. Anh luôn thích để cho cô ngồi bên cạnh mình, chứ không phải ngồi đối diện. Sau khi ăn cơm xong, anh thích ôm cô xem tin tức trên điện thoại, hoặc khẽ chạm vào tóc, cổ cô, vành tai và tóc mai hai người khẽ chạm vào nhau...

Mộc Hàn Hạ thu lại tâm tư, gọi xong đồ ăn, thanh toán tiền. Quay người lại đã thấy Lâm Mạc Thần ngồi vào ghế, chừa lại một khoảng trống bên cạnh, tay còn đặt lên chỗ tựa lưng. Tuy anh mặc quần áo thể thao, nhưng vẫn mang theo khí chất kiêu ngạo lạnh lùng.

Anh đang nhìn cô, chờ cô, ung dung thản nhiên trêu chọc cô, giống như anh chàng kiêu ngạo lại hư hỏng năm đó.

Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi rung động, cô nhịn không cười, đi qua, làm như không phát hiện dụng ý của anh, ngồi xuống đối diện, đưa ví tiền cho anh: "Đồ ăn sẽ được mang lên nhanh thôi."

Lâm Mạc Thần im lặng.

Anh đứng lên, bước qua bàn, đi sang bên cạnh cô.

"Ngồi vào đi." Anh nói.

Mộc Hàn Hạ: "Để làm gì?"

Tay anh dừng trên lưng cô, ôm cô đẩy cô dịch vào trong. Thắt lưng Mộc Hàn Hạ tê dại đành phải để mặc anh. Lúc này anh mới buông tay ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Một lát sau, tay tự nhiên khoác lên vai cô, khẽ vuốt ve tai cô, sau đó đến cổ cô. Ngón tay anh thon dài mềm mại, Mộc Hàn Hạ vừa ngứa vừa tê dại khi bị anh chạm vào, cả hai người đều im lặng.

*****

Một buổi sáng cứ thế trôi qua như vậy, Mộc Hàn Hạ về nhà tắm rửa, đến công ty vẫn còn sớm, chưa tới thời gian đi làm, nhưng từ xa đã nhìn thấy cửa văn phòng Lục Chương khép hờ, đèn còn bật sáng.

Đúng là ngạc nhiên. Lục Chương chưa bao giờ đến sớm như vậy.

Cô đi qua đẩy cửa, quả thực thấy Lục thiếu gia ngồi ngay ngắn sau máy tính, bộ dáng vẻ mặt vô cùng buồn chán. Nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt anh ta sáng ngời, sau đó nở nụ cười: "Này, đây không phải là sư phụ sao? Đã ăn chơi về rồi à?"

Anh ta cười vô cùng vui vẻ, trong lòng Mộc Hàn Hạ cũng ấm áp, thản nhiên nói: "Nói bậy gì đấy, ai đi ăn chơi chứ, tôi có việc. Sao cậu đến sớm như vậy, không có tôi ở đây trở nên chăm chỉ à? Vi sư cảm thấy vô cùng vui mừng."

Lục Chương thờ ơ đáp: "Ha ha, từ trước đến nay bổn thiếu gia đều làm theo ý mình, muốn làm mấy tiếng thì làm mấy tiếng. Nửa đêm đi làm thì sao chứ? Chăm chỉ ư? Xin lỗi, tôi tạm thời chưa có nghĩ sâu như vậy."

Mộc Hàn Hạ bị anh ta chọc cười, xoay người muốn về văn phòng của mình, Lục Chương lại gọi cô: "Đợi đã."

Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta: "Còn có chuyện gì à?"

Lục Chương hỏi: "Cô đi thành phố Giang gặp ai vậy? Đi nhiều ngày như vậy."

"Một người bạn cũ."

"À." Lục Chương miễn cưỡng nói: "Nam à? Có phải trợ lí cô muốn sắp xếp kia không?"

"Không phải, là nữ." Mộc Hàn Hạ nhanh nhẹn đáp.

Lục Chương nghe vậy nở nụ cười, duỗi thắt lưng, tinh thần tỉnh táo trong nháy mắt lại ngồi thẳng: "Nữ là tốt rồi. Sư phụ cô không nói sớm, aiz, cô ấy xinh không? Có đẹp hơn cô không?"

Nghe mấy câu "đứng đắn" của anh ta, Mộc Hàn Hạ lập tức xoay người đi.

Buổi sáng, Mộc Hàn Hạ mang Lục Chương đi tuần tra cửa hàng, kiểm tra tình hình chuẩn bị cuối cùng của trung tâm mua sắm Duyệt Gia. Hôm nay Lục Chương biểu hiện vô cùng nghe lời phục tùng, cả đường đều đi theo sát cô, còn chủ động nói ra một số vấn đề. Mộc Hàn Hạ đương nhiên kiên nhẫn chỉ bảo anh ta, hai người cứ như vậy hòa hợp trải qua một buổi sáng.

Đến buổi trưa, Phùng Nam đã đặt xong một nhà hàng cho anh ta, là một nhà hàng gần đó hoàn cảnh vô cùng tao nhã. Phùng Nam cũng không dám làm quá rõ ràng, tuy đã thuê gian phòng nhỏ dành cho tình nhân, nhưng không có hoa hồng và nến, mà chỉ trang trí thanh lịch thoải mái.

Vì vậy khi Mộc Hàn Hạ bước vào chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng không phát hiện có gì bất thường. Còn Lục Chương đã rất quen thuộc với những nơi ăn chơi như thế này, nhìn thấy ghế số pha tình nhân màu đỏ và trang trí lãng mạn, liếc mắt nhìn Phùng Nam, im lặng nở nụ cười.

Vì thế Phùng Nam biết mình làm đúng rồi.

Trong gian phòng nhỏ, một mặt tường đều là kính, có thể quan sát phong cảnh cả thành Bắc Kinh. Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu rọi khắp các tòa nhà, Mộc Hàn Hạ hơi kinh ngạc với phong cảnh này, đến bên cửa sổ, tay đặt trên kính, tập trung nhìn bên ngoài.

"Đẹp quá." Cô nói.

Lục Chương đi đến phía sau cô, một bàn tay đặt trên tường, tay kia đặt trên kính. Đi thêm một bước, có thể ôm cô vào trong lòng, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô, trái tim anh ta đập rất nhanh, vừa hưng phấn lại hồi hộp. Anh ta chưa từng theo đuổi phụ nữ hơn tuổi mình, lại còn là sư phụ, cảm thấy trong đầu đều nóng hầm hập.

Mộc Hàn Hạ vô tâm không phát hiện.

"Đẹp chứ?" Anh ta khẽ nói ở trên đỉnh đầu cô, "Sư phụ, thành Bắc Kinh còn có nhiều nơi đẹp hơn, sau này tôi sẽ mang cô đi xem."

Anh ta nói chân thành lại còn gọi cô là sư phụ, Mộc Hàn Hạ không phát hiện ra điều gì khác thường cười đáp: "Cám ơn."

Phùng Nam nhìn bộ dáng hai người bọn họ, nữ xinh đẹp cởi mở, nam anh tuấn bướng bỉnh đứng cùng một chỗ, cũng là một đôi bích nhân. Anh ta nhìn thấy tay Lục Chương đặt bên thắt lưng Mộc Hàn Hạ, rục rịch nhưng không dám tiến lên, cảm thấy nếu mình còn đứng ở nơi này, không chừng Lục Chương sẽ chiên sống anh ta. Vì anh ta không tiếng động lui ra ngoài đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Mộc Hàn Hạ quay đầu lại, Lục Chương nhanh chóng thả tay xuống, làm như không có việc gì nói: "Ngồi xuống ăn cơm thôi."

Mộc Hàn Hạ liếc nhìn ra cửa: "Phùng Nam đâu?"

Lục Chương cầm đũa gắp đồ ăn nói: "Cậu ta còn một đống việc nữa, mặc kệ cậu ta, chúng ta ăn thôi."

Mộc Hàn Hạ ngồi xuống, nhìn đồ ăn nói: "Chỉ là ăn cơm thôi sao phải đến nơi sang trọng thế này? Tùy tiện là được rồi."

Lục Chương đáp: "Cơm trưa của bổn thiếu gia sao có thể tùy tiện được chứ? Trước tiên là phải tốt, trưa mai chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, nhà hàng ấy có món sushi tôi rất thích. Tôi cảm thấy cô chắc chắn cũng thích."

Mộc Hàn Hạ hơi bất đắc dĩ lười nói với anh ta.

Ăn được một nửa, di động của Mộc Hàn Hạ vang lên, cô liếc mắt nhìn Lục Chương ở phía đối diện, đi ra cửa sổ nhận điện thoại.

Lục Chương cúi đầu ăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cô.

Mộc Hàn Hạ: "A lô?"

Giọng nói của Lâm Mạc Thần truyền đến: "A lô."

Mộc Hàn Hạ khẽ cười: "Chuyện gì vậy?"

"Em ăn cơm chưa?" Anh hỏi.

"Em đang ăn."

Hai người im lặng một lát, anh nở nụ cười: "Anh cũng đang ăn cùng với đám quản lí đầu tư. Ăn không tốt lắm. Buổi tối em rảnh không? Anh tới đón em đi ăn."

"Tối nay không được rồi." Mộc Hàn Hạ đáp: "Em có việc."

"Ừ. Vậy hôm khác nhé."

"Vâng."

"Summer..." Anh nói, "Nhớ em."

Mộc Hàn Hạ khẽ "ừ" một tiếng.

Cúp điện thoại, cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Lục Chương tỏa sáng như chuông đồng nhìn cô.

"Nhìn tôi làm gì?" Cô ngồi xuống tiếp tục ăn.

Lục Chương nói: "Điện thoại của ai mà khiến sư phụ cười dịu dàng như vậy?"

"Một người bạn."

Lục Chương im lặng ăn mấy miếng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Aiz, sư phụ, tôi biết cách đây 3 km có một nơi vui chơi rất lớn, buổi tối xong việc, chúng ta đi nơi đó chơi được không?"

Mộc Hàn Hạ cũng không ngẩng đầu lên chỉ đáp: "Không được, buổi tối tôi có việc."

"Việc gì vậy?"

"Tôi đi đón người bạn tên Hà Tĩnh, là người đến làm trợ lý cho tôi ấy."

Lục Chương giật mình: "À."

Đợi mấy ngày, buổi tối lại không hẹn được cô, cả tối Lục Chương đều không yên lòng, đi ăn đồ hải sản với mấy người bạn, ăn được một nửa, anh ta im lặng chạy đi.

Lúc này đã là chín giờ hơn, một mình anh ta lái xe bất tri bất giác lại tới tiểu khu Mộc Hàn Hạ ở. Hiện tại anh ta cũng hơi chán nản, sớm biết như vậy, anh ta đã bảo Phùng Nam thuê phòng cho cô gần nhà anh ta, không tốt nhất, là đem một căn hộ của anh ta cho cô ở, dù sao anh ta cũng có nhiều căn hộ, như vậy là hay nhất.

Nghĩ lung tung, anh ta từ từ đỗ xe cách dưới lầu nhà cô không xa. Ngẩng đầu nhìn thấy nhà cô đã sáng đèn, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Mẹ nó chứ, anh ta hoài nghi mình có phải bị bệnh yêu mẹ hay không. Anh ta cúi đầu hút thuốc, mở cửa kính xe, từ từ hút, trong lúc lơ đãng, lại thoáng nhìn về phía trước cách đó không xa, đang có một chiếc Cayenne đỗ ở đó.

Anh ta nhận ra chiếc Cayenne này.

Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm, chậc chậc lão lưu manh kia lại đến đây quấy rầy?

Ai ngờ qua mấy phút, quả nhiên nhìn thấy Lâm Mạc Thần xuống xe. Dựa vào ánh mắt của Lục Chương không thể không thừa nhận người đàn ông ba mươi tuổi này có vẻ ngoài rất tốt, mặc quần áo cũng đẹp. Chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, lại có thể lộ ra sự mạnh mẽ, khí chất bất phàm.

Lâm Mạc Thần dựa vào bên cạnh xe, cũng không đi lên, hút thuốc, sau đó ngẩng đầu, từ từ hút, nhìn cửa sổ nhà Mộc Hàn Hạ.

Lục Chương nhìn thấy cảnh này đột nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu.

Đó là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông có thể nói là truyền kì trên thương trường, một người mà ngay cả cha anh ta cũng phải tôn trọng, lại cùng canh giữ dưới lầu ở dưới nhà người phụ nữ này. Hơn nữa Lục Chương cũng có thể cảm nhận được rõ ràng mối bất hòa giữa hai người kia, còn anh ta là người đến sau, trẻ tuổi hơn Lâm Mạc Thần, căn bản là không cần thăm dò và tham dự vào.

Lục Chương hút xong ngụm thuốc cuối cùng, di mạnh tàn thuốc dưới chân, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Thần.

Đúng lúc này, cửa tòa nhà bị đẩy ra, Mộc Hàn Hạ đi ra.

Trong lòng Lục Chương hơi động, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Tuy nhiên cô không hề chú ý tới xe của Lục Chương, chỉ nhìn Lâm Mạc Thần, sau đó mỉm cười. Lâm Mạc Thần nghênh đón, đưa túi anh đào trong tay cho cô. Lục Chương nhìn thấy anh đào, trong lòng thầm mắng "Shit".

Sau đó hai người còn nói gì đó, Mộc Hàn Hạ nhận lấy anh đào, xoay người muốn lên lầu. Lâm Mạc Thần lại giữ chặt tay cô, không biết xấu hổ kéo cô lại. Sau đó nắm tay cô không buông ra, khuôn mặt Mộc Hàn Hạ vốn bình tĩnh trước mặt Lục Chương, bây giờ lại hơi đỏ ửng, tuy không thân thiết hơn, nhưng cũng không tránh đi.

Lục Chương không thể nhìn được nữa, lạnh mặt, lấy điện thoại ra gọi cho Mộc Hàn Hạ.

Sau đó nhìn thấy Mộc Hàn Hạ buông tay Lâm Mạc Thần ra nhận điện thoại: "A lô? Lục Chương."

Lục Chương thở phào, giọng nói tự nhiên nở nụ cười: "Sư phụ, có việc gấp."

"Việc gấp gì vậy?" Cô nhìn Lâm Mạc Thần, cuối cùng xoay người đi vào bên trong.

Đầu Lục Chương nhanh chóng xoay chuyển nói: "À, hôm nay chúng ta đi tuần tra cửa hàng có mấy vấn đề tôi không rõ, là..."

Mắt thấy cô đã đi vào trong thang máy, không nhìn thấy nữa, Lục Chương mới khẽ thở ra, nói lung tung mấy câu, tìm lí do cúp điện thoại, còn nghe thấy Mộc Hàn Hạ mắng anh ta một cậu "Không đầu không đuôi".

Đúng vậy hiện tại anh ta chính là không đầu không đuôi đấy thì sao?

Lục Chương lại ngẩng đầu, phát hiện Lâm Mạc Thần đứng tại chỗ cũng xoay người.

Lục Chương vẫn không nhúc nhích nhìn anh.

Lâm Mạc Thần dường như có trực giác, ngước mắt lên, nhìn thấy anh ta ở cách đó mười mét.

Hai người đàn ông nhìn nhau không chớp mắt.

Mặt Lục Chương không hề thay đổi.

Lâm Mạc Thần lại bật cười, cũng không nhìn anh ta, lên thẳng xe.

Lục Chương ngồi tại chỗ, nhìn thấy Lâm Mạc Thần quay xe, sau đó lái về phía anh ta.

Ánh mắt Lâm Mạc Thần vẫn nhìn thẳng về phía trước, không thèm liếc Lục Chương cái nào. Cho đến khi hai chiếc xe lướt qua nhau, khóe môi Lâm Mạc Thần mới cong lên, khuôn mặt nghiêng của anh không có chút biểu cảm nào.

Lục Chương cảm thấy mình chưa từng gặp người đàn ông nào có ánh mắt lạnh lùng như Lâm Mạc Thần.

Lâm Mạc Thần lái xe nghênh ngang rời đi.

Rõ ràng Lâm Mạc Thần chưa làm gì hết, nhưng Lục Chương cảm thấy phổi như nổ tung.

Lời tác giả:

Bảy năm trước, cô không có cảm giác an toàn, còn bảy năm sau lại là anh. Ngoài ra yên tâm Lão Mặc sẽ không viết tình tay ba dây dưa cẩu huyết đâu. Mấu chốt của nhân vật Lục chương là lột xác trưởng thành dần, có tác dụng thúc đẩy tình tiết câu chuyện. Các nhân vật khác có vai trò của mình. Hơn nữa cậu ta chơi cũng rất đẹp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)