Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 41

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ánh mặt trời rực rỡ, Mộc Hàn Hạ kéo tấm rèm cửa trong văn phòng lại. Đèn chân không rất sáng, im lặng nghiêm túc.

Cô ngồi sau bàn làm việc, hôm nay mặc một bộ âu phục màu đen, tóc dài buộc cao, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt lại lạnh lùng. Ngồi đối diện là người phụ trách nhãn hiệu khu vực.

Lục Chương hôm nay cũng sơ mi cà vạt, ngồi bên cạnh, nhưng anh ta vẫn mở rộng chân nhàn nhã ngồi.

Người phụ trách nhãn hiệu rất khó xử:"Mộc tổng, điều kiện cô đề cập thực sự rất hà khắc. Vừa phải trang trí mặt tiền cửa hàng tinh tế cá tính, chúng tôi sẽ tốn rất nhiều chi phí; vừa muốn chúng tôi phải nỗ lực xúc tiến tiêu thụ trong một tháng lớn như vậy, chúng tôi sẽ lỗ vốn mất. Chuyện này tôi báo lên, cấp trên cũng sẽ không đồng ý."

"Lỗ vốn?" Mộc Hàn Hạ cười, "Lỗ vốn như thế nào vậy? Trương tổng tính thế nào ấy chứ, nếu lượng dòng người trong cửa hàng có thể đạt như mong muốn, một năm cửa hàng này thu vào sẽ vượt qua năm cửa hàng của ông. Chỉ có lời chứ làm gì có lỗ, điều kiện tiên quyết là ông phải dựa theo chủ đề thống nhất trong trung tâm thương mại."

"Nhưng..."

Mộc Hàn Hạ khoát tay áo:"Trương tổng, năm nay tình hình kinh tế chung đều suy thoái, mà Phương Nghi của chúng tôi có hơn một trăm trung tâm thương mại trên khắp cả nước, lần cải cách này, cơ hội chỉ có lúc này thôi. Ngài đến Phong Thần mà xem, thành tích của họ cũng không cao hơn là mấy so với chúng tôi. Nếu không ngài về trước cân nhắc đi, bên này chúng tôi còn hẹn gặp mấy công ty nữa, thời gian bàn bạc với ngài dài nhất, có thể thấy được thành ý của chúng tôi."

Đối phương bất đắc dĩ cười nói:"Tôi biết Mộc tổng rất khiêm nhường, nhưng yêu cầu và tỉ lệ xúc tiến của các cô cũng không hề thấp, có thể giảm một chút, hoặc là không bắt chúng tôi gánh vác xúc tiến tiêu thụ lớn như vậy, nếu không chúng tôi thực sự không có cách nào. Thật sự là phải bắt kịp, nhưng biết làm sao đây, chỉ sợ đành phải tiếc nuối rời đi thôi..."

"Vậy chúng tôi cũng cảm thấy rất tiếc." Mộc Hàn Hạ ngắt lời ông ta, "Nhưng đây là chính sách thống nhất trong cả nước, chúng tôi cũng không thể thay đổi được, nhưng chúng tôi vô cùng hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với bên ông."

Mộc Hàn Hạ tiễn đối phương khỏi văn phòng, lại trở về bàn, uống nước.

Lục Chương nhìn cô cười nói:"Không thể hình dung được cô lại ngang ngược như thế."

"Không phải ngang ngược." Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta nói:"Đàm phán phải có phương pháp. Một là sức mạnh của cậu, hai là át chủ bài của cậu."

Lục Chương bĩu môi.

Hiện tại Mộc Hàn Hạ cũng hiểu rõ tính cách của thiếu gia này, càng thể hiện không thèm để ý, nói không chừng là càng thật sự nghe. Cô giống như nói chuyện phiếm, nhấc cốc nước, vừa uống vừa nói:"Bất cứ lúc nào cũng phải đủ sức mạnh. Cho dù trong tay cậu là một con bài rách nát. Bởi vì cơ hội sẽ không thường xuất hiện vào lúc cậu chuẩn bị tốt. Vĩnh viễn không để đối thủ nắm bắt được cảm xúc lo được lo mất. Ví dụ như Trương tổng vừa rồi, nhãn hiệu của bọn họ thực sự là đứng đầu ngành sản xuất, nếu mất đi thực sự là tổn thất cho chúng ta. Nhưng khi cậu đàm phán, không thể lo lắng chuyện này. Mất thì mất thôi, chỉ là một nhãn hiệu, trung tâm thương mại của Phương Nghi sẽ không sụp đổ được. Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, cậu sẽ không lo được lo mất, còn phải tìm mọi cách làm cho đối phương lo được lo mất. Ông ta sẽ lấy cách rời đi uy hiếp cậu, chẳng lẽ ông ta không lo rời khỏi một trăm trung tâm thương mại, tổn thất của ông ta lớn thế nào sao? Không lo lắng bỏ qua cơ hội tăng thành tích khó có được ở Phương Nghi sao? Cậu chỉ cần làm cho ông ta bắt đầu lo lắng, cậu sẽ chiếm thế chủ động, nắm được đường đi của ông ta."

Lục Chương khẽ "à" một tiếng. Thực ra trước kia anh ta chưa phải chưa từng nhìn thấy người khác đàm phán, nhưng giống như Mộc Hàn Hạ hướng dẫn cẩn thận giải thích từng bước thì đúng thật là không có. Anh ta cũng cảm thấy trong lòng thoải mải, cũng nghe vào.

Anh ta sờ mũi mình, nở nụ cười hỏi:"Vậy còn át chủ bài thì sao?"

"Át chủ bài à..." Mộc Hàn Hạ tựa vào ghế, gác chân lên nhau, giày cao gót ỡ giữa không trung, "Át chủ bài chính là phương án "Duyệt Gia" của chúng ta, vô cùng tốt, độc nhất vô nhị, nhất định có thể thành công. Vì vậy nếu ông ta thật sự muốn rời đi, tôi cũng không ngăn cản, còn rất nhiều người muốn tiến vào."

Lục Chương sửng sốt, vui vẻ:"Shit, hóa ra cô ngang ngược đùa giỡn cả buổi."

Đại biểu của công ty tiếp theo vào, Mộc Hàn Hạ để cho Lục Chương làm chủ, mình chỉ ngồi bên cạnh.

Trước kia Lục Chương làm gì tham gia vào công việc cụ thể, vốn cảm thấy chuyện rất đơn giản, nhưng nhìn thấy đối phương hơi khách khí đề phòng ngồi xuống, Mộc Hàn Hạ im lằn ngồi ngay ngắn bên cạnh, anh ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ, bỗng nhiên có cảm giác học sinh tiểu học bị cô giáo kiểm tra thí điểm bài tập.

Đối phương nhìn anh ta:"... Chào anh."

Lục Chương:"Xin chào."

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Mộc Hàn Hạ khẽ ho một tiếng.

Lục Chương lườm cô, chợt nở nụ cười, bộ dáng thiếu gia lười nhác lại hiện ra, lưng tựa vào ghế, hai tay đan vào nhau nói:"Quản lí Tiết là như vậy. Tôi là Tổng giám đốc Lục Chương bộ phận kinh doanh bất động sản tập đoàn Phương Nghi, cũng là con của ông Lục Đống. Anh hiểu chứ."

Quản lí Tiết và Mộc Hàn Hạ đều nhìn anh ta.

Một tay Lục Chương ngoắc Mộc Hàn Hạ nói:"Các công ty khác đều là do Phó tổng Mộc này của chúng tôi đàm phán, chỉ có công ty anh. Một mình anh là đích thân Tổng giám đốc tôi đàm phán. Vì vậy anh không thể không nể mặt tôi chứ?"

Đối phương: "..."

Mộc Hàn Hạ: "..."

Mộc Hàn Hạ bất đắc dĩ bật cười, nhìn Lục Chương nghĩ, sử dụng thân phận cũng là một thủ đoạn đàm phán bình thường. Lục Chương tự học mà cũng biết dùng bài tẩy này, coi như là... trẻ nhỏ dễ dạy vậy.

Cuối cùng, Lục Chương lại thực sự thuyết phục được công ty này. Lúc này mặt trời đã ngả về tây, Mộc Hàn Hạ rửa sạch hộp anh đào, ngồi bên cạnh bàn ăn. Lục Chương bước vào, cũng lấy một quả bỏ vào miệng.

"Chua quá." Anh ta nhíu mày, phun ra, "Sao cô lại ăn được?"

"Ngon mà." Mộc Hàn Hạ đáp, "Tôi thích ăn loại chua chua ngọt ngọt này, không thích quá ngọt."

Lục Chương chán ghét không lấy thêm nữa.

Một lát sau, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ hếch cằm nói:"Phong Thần có thể có hành động gì không?"

Mộc Hàn Hạ đáp: "Bọn họ không có hành động gì, cậu yên tâm mạnh dạn đi làm đi."

Lục Chương kì quái liếc cô: "Sao cô biết?"

Mộc Hàn Hạ im lặng một lát đáp: "Cậu không cần quan tâm."

Lục Chương vốn không quan tâm đến người khác, cô bảo không quan tâm, anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn vào đồng hồ trên tường nói: "Sư phụ, chúng ta nên đi khất thực đi."

Mộc Hàn Hạ nở nụ cười: "Tôi đi siêu thị mua đồ về nhà nấu cơm, không đi khất thực với cậu được. Tạm biệt."

Lục Chương khẽ "hừ" một tiếng, duỗi thắt lưng, rồi đi ra ngoài: "Lão tử làm lụng vất vả nhiều ngày như vậy, hôm nay cuối cùng có thể khôi phục cuộc sống về đêm."

Hôm nay là cuối tuần, trong siêu thị có không ít người, Mộc Hàn Hạ lấy xe đẩy, từ từ đi đến giá hàng.

Mấy năm nay cô đã hình thành thói quen, mỗi lần đi mau sắm sẽ viết ra một danh sách, sau đó từ từ lựa chọn, im lặng, bình tĩnh, giống như cuộc sống của cô. Như vậy cô cảm thấy rất thoải mái.

Đẩy xe đi lấy đồ, cô ra khỏi hai giá hàng, liếc mắt một cái nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới đèn phía trước, cao gầy, âu phục thẳng thớm, nhìn rất giống Lâm Mạc Thần.

Cô nhìn thật kĩ.

Kết quả anh xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh hình như hiện lên ý cười, đi về phía cô.

Lúc này Mộc Hàn Hạ cũng không tránh đi, nghĩ thầm đấy là siêu thị lớn nhất gần đây, ngẫu nhiên gặp anh cũng là bình thường.

Lâm Mạc Thần đi đến trước mặt cô, khẽ hỏi: "Đến mua đồ à?"

Mộc Hàn Hạ: "Vâng, còn anh?"

"Tùy tiện mua chút đồ." Anh đáp, liếc nhìn xe mua sắm của cô, nhìn thấy thịt và đồ ăn hỏi: "Tính nấu cơm à?"

"Vâng."

Đang không biết nên nói gì, anh đã cầm lấy xem, khẽ nói:"Để anh đẩy cho, em còn muốn mua gì nữ a?"

Mộc Hàn Hạ theo bản năng đỡ lấy xe: "Không cần, em tự đẩy được."

"Không sao." Anh nói, "Anh cũng không lấy rổ."

Mộc Hàn Hạ đành phải buông tay.

Âm nhạc trong siêu thị nhẹ nhàng, tiếng của người bên ngoài đều bị giá hàng ở hai bên ngăn cách.

Hai người sóng vai, từ từ đi. Mộc Hàn Hạ chưa từng nghĩ tới có một ngày cô và Lâm Mạc Thần bình tĩnh hòa nhã cùng đi dạo siêu thị, giống như hai người bạn bình thường lâu ngày gặp lại.

Anh nhấc tay, lấy mấy bình nước trên giá bỏ vào xe.

"Gần đây em bận không?" Anh hỏi.

"Khá bận."

"Khi nào thì đi gặp được đồng nghiệp cũ?"

"Chờ xong thời gian này đã."

Anh dịu dàng cười: "Ừ."

Phía trước là khu đồ gia vị, Mộc Hàn Hạ dừng bước, lấy xì dầu, giấm, muối và mấy thứ. Lâm Mạc Thần im lặng đứng ở bên cạnh chờ. Cả hai người đều im lặng.

Ánh mắt Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm giá hàng, trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới chuyện trước kia, khoảng thời gian hai người yêu đương cuồng nhiệt, tuy chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, cũng từng đi dạo siêu thị mấy lần. Khi đó cô luôn kéo cánh tay anh, hai người vừa đi vừa nói vừa cười. Tuy thái độ của anh kiêu ngạo, cũng chưa bám lấy cô, nhưng thỉnh thoảng ở những góc giá hàng không người, anh cũng sẽ ôm, cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt.

Mộc Hàn Hạ chọn chiếc bình tốt nhất, cùng là dạng tròn, bỏ vào trong xe, ngẩng đầu, lại thấy anh cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt anh im lặng, trầm tĩnh.

Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên hiểu ra, lúc này anh cũng đang nhớ tới quá khứ.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy quầy thu ngân phía trước cười nói: "Đi tính tiền thôi."

"Ừ." Anh đứng phía sau cô đáp.

Tới trước quầy thu ngân, Mộc Hàn Hạ đặt đồ của mình lên trước, sau đó lấy ví tiền. Ai ngờ một bàn tay đã nhanh hơn đưa thẻ cho thu ngân:"Quẹt thẻ này."

Mộc Hàn Hạ kiên trì ngăn anh, đưa tiền cho thu ngân:"Không cần, Lâm Mạc Thần, em tự thanh toán được."

Lâm Mạc Thần nhìn cô, đưa tiền lại cho cô. Mộc Hàn Hạ giật mình, nhưng anh đã đưa thẻ cho thu ngân rồi, khẽ cười nói: "Đừng khách sáo với anh. Dù sao mấy năm nay anh cũng chả tiêu gì đến tiền, toàn để mục nát trong ngân hàng."

*****

"Dù sao mấy năm nay anh cũng chả tiêu gì đến tiền, toàn để mục nát trong ngân hàng."

Giọng nói thản nhiên, trầm thấp, mang theo chút khiêu khích, vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt Mộc Hàn Hạ như nhìn thấy Lâm Mạc Thần 26 tuổi kia, nhưng vẫn là khác biệt. Người trước mắt này, dáng vẻ khuôn mặt nghiêng nặng nề thâm thúy hơn, khí chất nội liễm hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo dấu vết năm tháng.

Đôi tay vẫn giống như trước kia, sống an nhàn sung sướng, trắng bóc thon dài. Dường như vô cùng tùy ý nắm tay cô, rõ ràng anh đã đưa thẻ cho thu ngân, nhưng vẫn không buông tay cô ra.

Vẻ mặt thu ngân cũng khó có thể hình dung, cố gắng bình tĩnh, nhưng không nhịn được cười. Thu ngân bắt đầu quét hàng hóa, tay Lâm Mạc Thần bỗng nhiên di chuyển xuống dưới một chút, như muốn nắm cả bàn tay với cô.

Trong nháy mắt Mộc Hàn Hạ rút tay về.

Tay anh rơi vào khoảng không, trên mặt không có biểu tình gì.

Mộc Hàn Hạ cười nói: "Cám ơn. Lần sau có cơ hội em mời anh."

"Ừ." Anh đút tay lại vào túi.

Thanh toán xong, anh lại đẩy xe, hai người đi đến cửa siêu thị. Siêu thị này có bãi đỗ xe trên mặt đất, Lâm Mạc Thần nói: "Anh lái xe lại đây. Chờ anh một chút."

Mộc Hàn Hạ nói: "Không cần."

Lối ra của siêu thị chỉ có một ngọn đèn trên cao, lúc này cũng không có người. Anh đứng dưới đèn nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên ý cười, đặt xe mua hàng ở cửa, đi về bãi đỗ xe.

Đồ ăn mua vẫn còn đặt trong xe hàng của cô.

Mộc Hàn Hạ đành phải đứng tại chỗ chờ.

Bóng dáng Lâm Mạc Thần vừa đi xa, cô bỗng nhiên nghe được hai tiếng "bíp bíp", ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở phía đối diện hạ cửa kính xe xuống.

Khuôn mặt Lục Chương hiện ra, vẻ mặt thản nhiên, nhìn cô nháy mắt, nở nụ cười:"Sư phụ, sao khéo vậy?" Hôm nay anh ta không đi chiếc xe thể thao chói mắt kia, mà đi một chiếc BMWX6, nên Mộc Hàn Hạ không chú ý.

Mộc Hàn Hạ cũng cười, đẩy xe qua: "Sao cậu lại ở đây?"

Lục Chương chỉ vào một bọc lớn: "Đi mua bia. Sao lại mặt thối đứng đây, ai chọc giận cô thế?"

Mộc Hàn Hạ liếc anh ta, cười không đáp.

Lục Chương cũng không truy đến cùng, cười với cô:"Còn chờ cái gì nữa? Lên xe. Tôi tiện đường đưa cô.

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn về mấy chiếc xe đứng phía sau, hình như có chiếc xe đang đi tới. Cô hơi chần chờ, gật đầu:" Ừ." Xách mấy túi đồ của mình ra, đồ của Lâm Mạc Thần để nguyên trong xe hàng, sau đó để xe bên ven đường rồi lên xe.

Lục Chương thấy cô đồng ý lên xe, nụ cười càng sâu, huýt sáo, đạp chân ga phóng đi. Mộc Hàn Hạ lấy di động ra.

"A lô."

"A lô."

"Tôi gặp được người bạn, nên ngồi xe cậu ấy đi trước." Cô nói, "Đồ của anh tôi vẫn để trong xe hàng ở ngay ven đường, anh lái xe đến là thấy ngay."

Lâm Mạc Thần im lặng một lát đáp: "Ừ."

Mộc Hàn Hạ: "Tạm biệt." Cúp điện thoại, tâm tình thả lỏng.

Lục Chương nghiêng đầu liếc cô.

Cách mười mét, Lâm Mạc Thần lái xe đến cửa siêu thị, nhìn thấy một chiếc BMW rời đi. Lúc này, cửa kính xe BMW đột nhiên hạ xuống, có người vươn tay làm động tác hạ ngược ngón cái.

Lâm Mạc Thần im lặng nhìn, một lát sau, từ từ nở nụ cười.

Mộc Hàn Hạ nhìn thấy Lục Chương mở cửa kính xe hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Lục Chương tỉnh bơ đáp: "Phủi khói bụi."

Mộc Hàn Hạ nhìn ngón tay trống không của anh ta: "Khói ở chỗ nào?"

Lục Chương nghiêm túc nói: "Khói trong đầu tôi."

Mộc Hàn Hạ: "..."

Xe nhanh chóng chạy tới dưới lầu nhà cô. Mộc Hàn Hạ cười nói: "Cám ơn, học trò ngoan." Cô mang theo đồ xuống xe, không nghĩ tới Lục Chương cũng xuống xe, hai tay đút trong túi quần đứng trước mặt cô, liếc nhìn túi đồ to của cô nói: "Sặc, cô mua nhiều đồ như vậy, chắc chắn là làm đồ ngon, thế mà không mời tôi cùng lên ăn."

Mắt thấy anh ta thực sự theo vào cửa, Mộc Hàn Hạ nói: "Lần sau nhé."

Thực ra cô cũng không để ý việc mời bạn bè về nhà, nhưng hiện tại là buổi tối, vẫn là cô nam quả nữ, cô cảm thấy không được thích hợp.

"Trong nhà rất bừa bãi, lần sau quét dọn sạch sẽ, tôi sẽ mời cậu và Phùng Nam đến ăn cơm." Cô nói.

Lục Chương "xì" một tiếng, cũng không kiên trì, mà khinh thường nói: "Cô đúng là lắm chuyện. Lần sau tôi sẽ thuê người đến quét dọn cho cô."

Mộc Hàn Hạ cười quẹt thẻ mở cửa.

"Này!" Anh ta đứng dưới bậc thang, tựa vào xe, gọi cô: "Cô đi như vậy thì tối nay tôi ăn gì đây?"

Mộc Hàn Hạ lại bật cười.

Ở bên cạnh Lục Chương cô luôn cười rất nhiều, người cũng trở nên thoải mái, có lẽ đây là tính cách vốn có của chàng trai này.

Cô lấy trong túi ra ba nắm cơm cá ném cho anh ta.

Lục Chương chuẩn xác bắt được, vừa nhìn đã rất vui vẻ: "Shit, cô cho heo ăn à?" Anh ta đột nhiên muốn thử ăn món ăn mới mẻ này, chợt có ý nghĩ muốn bay đến Osaka. Cô ném ba nắm cơm cá trong siêu thị cho anh ta ăn ư?

Mộc Hàn Hạ cũng lười quay đầu, vẫy tay với anh ta đi vào. Lục Chương vứt cơm nắm vào xe, lái xe đi.

Đi được một đoạn, anh ta cảm thấy mình hơi buồn cười. Rõ ràng đã hẹn mấy người bạn đến nhà chơi trò chơi, anh ta xung phong nhận đi mua bia, được nửa đường lại chạy tới đón Mộc Hàn Hạ.

Anh ta đúng là làm việc nghĩa.

Nhắc đến đúng là hơi đói, anh ta liếc mắt nhìn mấy nắm cơm vứt bên ghế lái phụ, mở ra, cắn một miếng.

"Shit!" Anh ta nhổ ra, ném vào thùng rác.

Quả nhiên khó ăn chính là khó ăn, cho dù là sư phụ xinh đẹp mua đi chăng nữa cũng không thể ngon được.

Khi Lâm Mạc Thần lái xe đến tiểu khu Mộc Hàn Hạ ở, Lục Chương cũng lái xe đi sát qua.

Anh nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đi về phía trước, tới dưới lầu nhà cô, nhìn đèn nhà cô đã bật.

Anh tắt máy, không lập tức xuống xe, bỗng nhiên hơi tự giễu bật cười.

Anh quyết định đầu tư số tiền hàng trăm triệu, không hề cau mày một chút nào, nhưng lúc này lại ở dưới lầu nhà một người phụ nữ, chần chờ không dám đi lên. Tiến gần, quá nhanh lại sợ cô trốn mất. Ánh mắt trong sáng của cô, hiện tại đã lắng đọng rất nhiều thứ, không giống như lúc trước, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Ngày đó cô rời đi, mỗi tiếng nói động tác vô cùng lạnh lùng tuyệt tình, giống như dao đâm vào lòng anh.

Nhưng nếu quá chậm, cách cô quá xe, thì phần tình cảm như sóng biển dâng trào này, lại áp lực trong lòng anh. Anh sợ thật sự một ngày nào đó mình không khống chế được.

Suy nghĩ một lát, anh lấy di động gọi cho cô.

Điện thoại vang mười tiếng, cô mới nhận.

Lâm Mạc Thần: "Về đến nhà rồi?"

Mộc Hàn Hạ: "Về rồi. Có việc gì sao?"

"Ăn cơm chưa?" Anh hỏi.

Mộc Hàn Hạ: "Vẫn chưa, đang nấu."

Hai người im lặng một lát. Lâm Mạc Thần từ từ nói: "Anh... anh ở dưới lầu nhà em, còn chưa ăn cơm."

Nói xong, anh tựa vào xe, im lặng nở nụ cười.

Mộc Hàn Hạ im lặng.

"Không xa dưới lầu..." Cô nói, "Có một quán cơm gia đình cũng không tệ lắm, có lẽ là hợp khẩu vị của anh."

Trong điện thoại trở nên im ắng.

Thấy anh nãy giờ không nói gì, Mộc Hàn Hạ nói: "Không còn chuyện gì em cúp đây."

"Hàn Hạ." Anh nói, "Đừng quá thân cận với thằng nhóc nhà họ Lục."

Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, cô tới gần bên cửa sổ, cách rèm cửa, nhìn thấy xe anh đỗ dưới lầu, tối đen yên tĩnh.

"Chuyện này có liên quan gi đến anh chứ?" Cô nói.

"Không có ư?" Anh hỏi lại.

Mộc Hàn Hạ quả quyết đáp: "Không có. Lâm Mạc Thần, anh quan tâm nhiều quá rồi đấy. Tôi và Lục Chương là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng là bạn bè. Nhưng còn với anh..." Cô từ từ nói: "Không có quan hệ gì hết."

Lâm Mạc Thần im lặng.

Tuy Mộc Hàn Hạ nói quyết đoán rõ ràng, nhưng cô cũng cảm nhận được rõ sự im lặng tới gần của anh mấy ngày nay, bởi vì những lời này của anh, cảm giác nơi nào đó khe khẽ quấn quanh lấy cô, nhưng cô theo bản năng muốn chống lại.

"Thật sao?" Giọng nói của anh vô cùng trầm tĩnh.

Mộc Hàn Hạ hiểu rõ vào lúc này, tâm trạng anh càng dao động, anh sẽ càng biểu hiện hời hợt. Trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện với Tôn Chí hai ngày trước. Sau khi cô rời đi, anh không nói gì, xuống tay tàn nhẫn đả kích Trình Vi Vi.

Cô bỗng nhiên mềm lòng, định nói hai câu làm dịu đi không khí, lại nghe thấy anh lên tiếng.

"Hàn Hạ, em phải biết rằng, anh muốn làm cho Lục Chương kinh doanh thất bại thảm hại, không phải là chuyện khó."

Trong nháy mắt vẻ mặt Mộc Hàn Hạ trở nên lạnh lùng.

"Lâm Mạc Thần, anh đang đe dọa tôi à? Không biết phân biệt công tư như vậy?"

"Không phân biệt được công tư ư?" Anh từ từ lặp lại lời cô, chợt nở nụ cười: "Mộc Hàn Hạ, em nói tư của anh là cái gì? Là cái gì?"

Mộc Hàn Hạ khẽ cắn môi dưới.

"Tôi không biết." Cô nói.

Nghĩ đến tính cách của anh, nhất định sẽ càng lạnh lùng cười, hoặc nói ra câu tàn nhẫn hơn, giống như trước kia, ai ngờ anh lại im lặng.

Gió đêm khe khẽ thổi, trong xe anh tối tăm. Trên bầu trời chỉ có mấy ngôi sao, trên mặt đất đèn đường kéo dài đến phía xa. Giọng nói của anh còn bình thản yên tĩnh hơn so với bóng đêm.

"Nếu em không biết thì trên đời này còn có ai biết được?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)