Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 35

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 35
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trên đường ánh nắng tươi sáng, bầu trời cao xanh, mọi người đều mặc trang phục mát mẻ mùa hè, cảnh tượng vô cùng vội vàng, Mộc Hàn Hạ im lặng đi trong thành phố tụ tập tất cả phồn hoa trên đời này.

Bên đường có rừng cây nhỏ, mặt đất rất sạch sẽ. Hai khu dân cư bên đường đều đã có tuổi, lộ dáng kiểu dáng Tây Âu, khiến người ta cảm thấy ngăn nắp thoải mái.

Mộc Hàn Hạ đi đến trước một tòa nhà màu cà phê ở ở góc đường thì dừng lại, nhìn số nhà, là nơi này.

Mộc Hàn Hạ ấn chuông cửa.

Đợi khoảng mấy phút, cửa mới được mở ra.

Cô hơi nao nao, bên trong là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xe lăn, gương mặt Châu Á, cũng phải hai lăm hai sáu tuổi, rất gầy, trên đùi còn đắp một tấm thảm, hiện tại rõ ràng là giữa hè.

"Xin hỏi, có phải nơi này cho thuê phòng không?" Cô hỏi.

Người đàn ông mỉm cười gật đầu.

"Đúng vậy. Xin chào, xin hỏi cô là người Trung Quốc, Nhật Bản hay là Hàn Quốc?" Anh ta hỏi.

Mộc Hàn Hạ cười:"Người Trung Quốc."

Khuôn mặt người đàn ông giãn ra nở nụ cười, chuyển thành tiếng Trung nói chuyện với cô:"Tôi cũng là người Trung Quốc, mời cô vào xem."

Người đàn ông tên Trương Tử, Mộc Hàn Hạ vốn còn nghi ngờ việc thuê phòng của một người đàn ông độc thân, nhưng sau khi ở chung một lát, liền cảm thấy không cần phải lo lắng.

Căn hộ của anh hơi nhỏ, bên trên còn có một gác xép. Phòng Mộc Hàn Hạ thuê là gác xép.

Sau khi hai người lên gác, Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta cố hết sức bám vào xe đứng dậy, vội hỏi:"Có cần tôi đỡ anh không?"

Trương Tử lại cười nói:"Không cần, tôi quen rồi."

Anh ta dường như dán cả người vào tay vịn cầu thang mới từ từ đi lên được.

Mộc Hàn Hạ im lặng đi theo ở phía sau.

Diện tích của gác xép rất nhỏ, ngoài chiếc giường đơn, chỉ có một cái tủ và bàn nhỏ, nhưng có một ô cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy mọi thứ bên đường, hơn nữa tiền thuê còn rất rẻ, Mộc Hàn Hạ cảm thấy rất vừa lòng.

Hai người lại xuống lầu, một đoạn cầu thang ngắn ngủi mà đi mất mấy phút. Tầng một có một phòng khách và một căn phòng nhỏ Trương Tử đang ở. Phòng khách lộn xộn nhưng không bẩn, trong đó còn đặt bốn máy tính, còn có rất nhiều linh kiện, đường dây kim loại, tài liệu chất thành đống, nhìn ra được, Trương Tử này làm về kĩ thuật.

Ở vị trí nổi bật trên bàn còn đặt mấy khung ảnh.

Hai người ngồi ở tầng một, Trương Tử rót một chén trà mang từ trong nước cho cô, mùi thơm ngát tiến vào mũi, sau đó nói với cô:"Yêu cầu của tôi với người thuê nhà rất đơn giản, nhưng cũng rất hà khắc. Hi vọng cô im lặng, không làm phiền đến tôi, yêu sạch sẽ, không được mang bạn ở lại qua đêm, có thể chứ?"

Mộc Hàn Hạ cười gật đầu:"Những yêu cầu này tôi đều làm được."

Trương Tử cũng cười tiếp tục nói:"Còn nữa cơ thể của tôi không tốt lắm, thỉnh thoảng khi tôi cần gọi bác sĩ, có thể cần đến sự giúp đỡ của cô."

Mộc Hàn Hạ đáp:"Không có gì."

Chuyện thuê nhà đã được quyết định như vậy. Khi Mộc Hàn Hạ đứng dậy tạm biệt, chú ý tới trên bàn cách đó không xa, còn đặt mấy khung ảnh ở vị trí nổi bật, trong ảnh đều là một cô gái tướng mạo thanh tú. Có khi là ảnh chụp chung của cô và Trương Tử, có khi là ảnh chụp cô một mình, trong ảnh hai người đều cười vô cùng vui vẻ, nhưng Trương Tử không nhắc tới cô gái này, hơn nữa hiển nhiên là cũng chỉ có mình anh ta ở đây.

Vì thế khi Mộc Hàn Hạ ra khỏi nhà anh ta, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ: Có lẽ anh chàng tàn tật dịu dàng này cho thuê phòng là bởi vì cuộc sống một người quá tịch mịch?

Mộc Hàn Hạ chuyển vào ở chả mấy chốc đã được nửa tháng. Mặc dù hai người ở chung một nhà, nhưng hầu như không trò chuyện gì, mỗi ngày Mộc Hàn Hạ đều đi học, còn Trương Tử từ sáng đến tối đều làm nghiên cứu. Thỉnh thoảng Mộc Hàn Hạ cũng nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho người khác, toàn bộ đều là tiếng Anh, thảo luận một số vấn đề kĩ thuật cô nghe không hiểu.

Thỉnh thoảng Mộc Hàn Hạ cũng ngồi ở tầng một xem TV, xem kênh địa phương của Mĩ, cảm thấy rất mới mẻ, nhưng Trương Tử hoàn toàn không xem TV, chỉ xem một số sách tiếng Anh kinh điển. Cuối tuần, thỉnh thoảng Mộc Hàn Hạ cũng nấu cơm. Lúc đó Trrương Tử rất vui vẻ, thậm chí còn hưng phấn ăn chung với cô, còn muốn đưa tiền cho cô mua đồ ăn. Mộc Hàn Hạ cười từ chối, vì thế anh ta quyết định trừ trong tiền thuê nhà.

Có một lần khi đang ăn cơm, Trương Tử bỗng nhiên cười nói:"Vị hôn thê của tôi nấu đồ ăn Trung Quốc cũng ngon lắm, hương vị kia quả thực rất ngon."

Mộc Hàn Hạ hỏi:"Hiện tại cô ấy đang ở đâu?"

Trương Tử dừng một chút đáp:"Hai năm trước cô ấy mất trong tai nạn xe."

Mộc Hàn Hạ im lặng sau đó nói:"Xin lỗi anh."

Trương Tử cười nói:"Không sao." Chỉ vào ngực mình:"Cô ấy không hề rời đi, mà vĩnh viễn ở nơi này."

Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên cảm thấy đồ ăn trong bát đắng chát.

Trương Tử hỏi:"Cô có bạn trai không?"

Mộc Hàn Hạ nhìn vào trong bát lắc đầu.

Trương Tử nói:"Hàn Hạ, chúc cô gặp được tình yêu tốt nhất."

Mộc Hàn Hạ im lặng, một lát sau nở nụ cười:"Cũng chúc anh gặp được hạnh phúc mới."

Trương Tử lại mỉm cười lắc đầu:"Không, tôi không cần."

Đêm nay Mộc Hàn Hạ nằm trong gác xép nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, có lẽ là vì lời nói của Trương Tử, cô mới đột nhiên phát hiện thành phố này xa lạ như thế, cô lại cô đơn như thế. Hóa ra từ khi cô đến nơi này, tất cả qúa khứ, bạn bè, quê hương, đồng nghiệp, tình yêu... đã thực sự rời khỏi cô rồi, ngoài tương lai mờ mịt, cô thực sự không có gì.

Lặng lẽ nằm một lúc, cô lấy di động ra, biết rõ không nên, nhưng lại giống như trúng tà, mở file ảnh, lật đến ảnh của Lâm Mạc Thần.

Đây là đêm đầu gặp mặt, anh bị thương nằm trên mặt đất, khuôn mặt nghiêng vô cùng anh tuấn.

Còn có tấm vé, ảnh bọn họ chụp ở khu bảo tồn gấu trúc, anh tựa vào lan can mỉm cười, anh ngẩng đầu nhìn cô...

Mộc Hàn Hạ ném di động xuống, tay đè trán, nhắm mắt lại.

Thời gian ở chung càng lâu, Mộc Hàn Hạ càng ngày càng xác định, Trương Tử tuyệt đối là con mọt sách, suốt ngày chỉ biết làm nghiên cứu. Anh buôn bán gì đó, Mộc Hàn Hạ cũng không hiểu, ví dụ như ống nghe điện thoại, nhưng lại được trang bị chip vô cùng tinh tế. Ngẫu nhiên một lần nhìn thấy bằng tốt nghiệp tiến sĩ đại học Princeton của anh ta trên bàn, Mộc Hàn Hạ chắc chắn những thứ anh nghiên cứu vô cùng lợi hại.

Cuộc sống học tập của cô cũng bận rộn bởi vì cô thực sự có rất nhiều đòi hỏi cứng ngắc, không đạt được yêu cầu của giáo sư, nhờ sự giúp đỡ của Lão Phương mới được đặc cách trúng tuyển. Vì vậy cô cần phải bổ sung rất nhiều thứ, thông qua rất nhiều bài kiểm tra mới có thể xem như chính thức nhập học, tương lai mới nhận được bằng tốt nghiệp.

Mỗi ngày cô vừa đi học vừa chăm chỉ ôn tập. Trước khi ra nước ngoài cô đã ôn tập tiếng Anh, nhưng nhiều lúc nghe vẫn không hiểu, sau đó cô thường xuyên phải chong đèn tới khuya để ôn tập. Đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy cơm Tây thật khó ăn, quả thực khó có thể nuốt xuống được, sau đó dần dần ăn cũng chịu đựng được. Cũng may các sinh viên đối xử với cô rất tốt, cũng có một hai chàng trai biểu hiện vô cùng nhiệt tình với cô, nhưng dường như cô không cần cân nhắc gì hết, lập tức giữ khoảng cách an toàn.

Cô đột nhiên bị bệnh là sau một tháng đến Mĩ, kì quái là ngày đó chia tay Lâm Mạc Thần, cả người ướt đẫm lạnh như băng, nhưng cô lại không mắc bệnh, ngay cả cảm cũng không, nhưng sau khi đến Mĩ, dần dần quen với cuộc sống, cơn bệnh lại đột ngột đến không hề báo trước.

Buổi tối hôm đó cô ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy khó chịu, phát sốt, cả người vô cùng nóng, bụng cũng đau, thần trí mơ hồ. Cô mơ màng đứng lên tìm thuốc, nhưng lại nhớ tới sau khi đến Mĩ chưa quen với cuộc sống, nên cũng quên cả mua thuốc.

Cô lại nằm xuống giường, cúi đầu rên rỉ, không biết khi nào lại rơi vào thế giới hỗn loạn đen kịt.

Chờ khi cô tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng, ánh mặt trời rất to. Cô phát hiện mình vẫn còn nằm trong phòng khách sạn ở thành phố Lâm, Lâm Mạc Thần lạnh lùng, ngồi bên cạnh giường, nhíu mày, tay sờ trán cô.

"Sao đột nhiên lại phát sốt?" Anh hỏi.

Mộc Hàn Hạ đáp:"Sao em biết được. Em ở bên cạnh anh, còn không phải để anh chăm sóc em sao?"

Anh nở nụ cười, cầm lấy chiếc khăn ướt đắp lên trán cô, Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn, cười khanh khách nói:"Cám ơn."

"Chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không anh sẽ lo lắng." Anh dịu dàng nói.

"Vâng." Cô nói, "Sao hôm nay anh lại dịu dàng thế này, không giống anh gì cả."

Anh thản nhiên nói:"Anh vẫn luôn dịu dàng như vậy, là do em chậm chạp thôi."

Mộc Hàn Hạ cười, nhẹ nhàng rúc vào cánh tay anh nói:"Em muốn ăn đồ của Vương Ký dưới lầu, anh đi mua đi."

"Được, Summer."

"Hàn Hạ? Hàn Hạ?" Có giọng nói quen thuộc kêu bên tai cô.

Mộc Hàn Hạ khóc nức nở mở mắt ra, nhìn thấy mặt Trương Tử.

Hóa ra...

Hóa ra là mơ, lòng cô tràn đầy vui mừng, quên hết tất cả ngăn cách và biệt li.

Hai người im lặng một lát, Trương Tử đưa thuốc hạ sốt và một cốc nước ấm cho cô:"Cô sốt rồi, uống thuốc trước đi. Người sốt đến mơ hồ như vậy sẽ không tốt. Tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ rồi, ông ấy sẽ đến ngay."

"Vâng." Mộc Hàn Hạ nhận lấy thuốc uống, "Cám ơn anh. Làm phiền anh quá."

Trương Tử chỉ dịu dàng cười.

Ngoài cửa sổ ánh trăng yên tĩnh, thành phố phồn hoa rộng lớn xinh đẹp. Trương Tử nói:"Hàn Hạ, không nên khóc ở New York, đừng đau lòng. Nếu yêu thương anh ấy, hãy đặt anh ấy ở trong tim. Mỗi ngày yên lặng chúc anh ấy hạnh phúc ở trong lòng cho dù anh ấy ở nơi nào. Như vậy sẽ giống như hai người vẫn còn ở bên nhau."

"Vâng."

Thấy cô uống thuốc xong nhắm mắt lại, Trương Tử đứng dậy, từ từ gian nan bước ra cửa. Khi đóng cửa lại, anh ta quay đầu nhìn, trong căn gác xép yên tĩnh nhỏ bé, cô gái cô độc này quay lưng về phái anh ta, tựa hồ ngốc nghếch nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Trương Tử khẽ đóng cửa lại cho cô.

Mộc Hàn Hạ cũng không hề biết chuyện xảy ra bên bờ kai đại dương.

Sau khi cô rời đi, Tôn Chí đợi suốt ba ngày, mới đợi được Lâm Mạc Thần rời khỏi khách sạn.

Tôn Chí nhanh chóng chạy ra đón, nhìn Lâm Mạc Thần trong nháy mắt, anh ta hơi ngẩn người.

Hình như Lâm Mạc Thần gầy hơn so với trước, cằm nhọn, mắt hõm sâu vào. Tướng mạo anh vốn tuấn tú, mũi và xương gò má cao, thân thể cường tráng, cho nên thoạt nhìn ôn nhã nhưng không mất đi phong độ đàn ông, nhưng hiện tại bởi vì khuôn mặt gầy đi, nhìn khuôn mặt càng cứng rắn, càng sắc bén, càng lạnh lùng hơn.

Tôn Chí lo lắng hỏi:"Lâm tổng, anh không sao chứ?"

"Không sao. Đi thôi." Anh bình tĩnh đáp.

Tôn Chí đi theo anh lên xe, lái về phía Phong Thần.

Đã đến bước này rồi thì chỉ còn cách tiếp tục tiến về phía trước thôi.

Năm 2008, bọn họ kết bạn.

Năm 2009, Mộc Hàn Hạ đi du học Mĩ. Cuối năm Phong Thần thu vào mười triệu.

Năm 2010, Phong Thần thành lập tập đoàn, cuối năm thu vào con số kỉ lục năm mươi triệu.

Năm 2011, cổ phiếu của Phong Thần lên sàn chứng khoán.

Năm 2012, Mộc Hàn Hạ tốt nghiệp đại học New York, nhận bằng cử nhân, làm việc trong một công ty quốc tế nổi tiếng. Phong Thần đã trở thành một trong mười tập đoàn hàng đầu trong nước.

Năm 2013, Lâm Mạc Thần đột nhiên rút khỏi tất cả chức vụ ở tập đoàn Phong Thần, chỉ đảm nhiệm chức Chủ tịch, công việc hàng ngày giao cho Tôn Chí và các quản lí khác, một mình đến Mĩ làm Phó tổng giám đốc công ty đầu tư MK ở New York.

Năm 2015.

Bạn hỏi tôi sẽ đợi đến bao giờ ư?

Thực ra không có thời hạn.

Chờ cô ấy hoàn thành giấc mơ, chờ ngày nào đó cuối cùng cả người cô ấy sáng chói trở về.

Làm sao tôi có thể lại để cho cô ấy ra đi chứ?

*****

Mùa xuân năm 2015.

Máy bay chạy ổn định giữa tầng mây, tiếng động cơ nặng nề như xa như gần. Mộc Hàn Hạ ngáp một cái, tỉnh ngủ, bỏ chụp mắt ra. Tiếp viên hàng không khoang hạng nhất đi tới, mỉm cười khom người:"Thưa cô, cô có muốn uống gì không?"

"Hồng trà, cám ơn."

"Vâng."

Chỉ chốc lát sau trà được mang tới. Mộc Hàn Hạ cầm cốc thủy tinh nóng trong tay, lấy một quyển tạp chí trong túi ra. Cô mua quyển này sau khi đến sân bay New York.

Lật vài tờ, nhìn thấy bài báo chuyên đề về "Tập đoàn Phong Thần Trung Quốc".

Cô từ từ nhấp một ngụm trà, đọc từng dòng một.

"CEO đương nhiêm của tập đoàn Phong Thần ngài Chu Tri Tố, vào ngày 17 sẽ tổ chức một bữa tiệc với thương hội Mi ở Tennessee, bàn về tình hình kinh tế Trung Quốc...

Doanh thu năm 2014 của tập đoàn Phong Thần là 300 triệu, có hơn 5000 công nhân viên...

Ngài Chu Tri Tố nhấn mạnh phương hướng kinh doanh chính trong tương lai của Phong Thần vẫn là đầu tư tài chính, bất động sản, trang phục đẳng cấp khu vực, đồng thời cũng sẽ để ý đến thương mại điện tử, khoa học công nghệ cao mới mẻ....

Phóng viên hiện trường đặt câu hỏi cho ngài Chu Tri Tố...

Cuối cùng nhìn thấy một câu:"... Chúng tôi chờ mong thể hiện trong năm mới của tập đoàn Phong Thần." Mộc Hàn Hạ mới khép tạp chí lại, thả vào trong túi.

Máy bay đang bắt đầu hạ thấp, tầng mây phả vào mặt. Thành Bắc Kinh ở phía dưới dường như vẫn là bộ dáng cũ, bốn phía đông đúc, không khác gì so với sáu, bảy năm trước, nhưng Mộc Hàn Hạ biết mỗi khắc ở thành phố này đều thay đổi. Có nơi vẫn là dáng vẻ khi cô rời đi, có nơi cô đã hoàn toàn không nhận ra được.

Cô lại đeo chụp mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm nay con đường cao tốc đến sân bay hơi đông đúc, Phùng Nam vô cùng sốt ruột khi lái xe, anh ta vừa phải rẽ trái rồi rẽ phải, còn phải đối phó với điện thoại của Lục Chương.

"Tôi nói này Lão Đại, tôi sắp không đón được người rồi, về rồi tôi gọi điện thoại có được không?" Phùng Nam nói.

Lục Chương ở bên đầu kia hừ một tiếng nói:"Cậu đi đón bà già kia à?"

Phùng Nam:"Đúng vậy."

Lục Chương:"Đón cái rắm!"

Phùng Nam bật cười:"Đại thiếu gia, tôi biết anh cảm thấy rắc rối vì người đó, nhưng cô ấy là Phó tổng giám đốc Chủ tịch mời đến, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi, Chủ tịch muốn cho người ta cảm nhận được sự ấm áp khi về nhà, tôi có thể không đi được sao?"

Lục Chương bỗng nhiên cười nói:"Đi, cậu đi đi. Dù sao cô ta cũng không ở lại lâu được đâu."

Phùng Nam nghe giọng cậu ta là biết vị đại thiếu gia, hỗn thế ma vương này chốc nữa kiểu gì chả làm mấy chuyện xấu.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện anh ta có khả năng can thiệp, ai bảo Lục Chương là con trai độc nhất của Chủ tịch, ông chủ lớn tương lai chứ?

Phùng Nam dỗ dành nói:"Lão Đại, anh cũng đừng tức giận, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ quan sát trước rốt cuộc là nhân vật gì. Được rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa, đến sân bay rồi tôi cúp máy đây."

Lục Chương cười nhạo một tiếng, cúp điện thoại.

Phùng Nam đứng ở cửa đến, trong tay giơ một tấm bảng:"Mộc Hàn Hạ tập đoàn Phương Nghi." Đợi một lát, anh ta chú ý tới mỹ nữ phía trước.

Tóc dài đen mà thẳng, khuôn mặt trái xoan, mặt to da trắng. Tuy mặc quần bò, nhưng vẫn nhìn ra được đôi đùi đẹp đều đặn thon dài.

Theo bản năng hai mắt Phùng Nam cũng nhìn cô nhiều thêm.

Cho đến khi đối phương đứng trước mặt anh ta.

Trong lòng Phùng Nam thẳng thốt, không phải chứ. Đối chiếu với ảnh trong sơ yếu lí lịch, cũng không có xinh đẹp, động lòng người như vậy.

Nhưng anh ta nhanh chóng tươi cười:"Xin chào, cô là... Mộc Hàn Hạ Mộc tổng?"

Mộc Hàn Hạ nhìn vào mắt anh ta mỉm cười, duỗi tay:"Tôi là Mộc Hàn Hạ. Nên gọi anh như thế nào?"

Phùng Nam vội bắt tay cô nói:"Tôi là Phùng Nam, là quản lí bộ phận bất động sản của văn phòng chủ tịch tập đoàn Phương Nghi, Chủ tịch và Tiểu Lục tổng bảo tôi đến đón cô. Cô vất vả rồi, chúng ta lên xe trước nhé?"

"Vâng, cám ơn anh."

Phùng Nam chủ động tiếp nhận vali trong tay cô, đưa cô ra bãi đỗ xe. Thấy cô tuy xinh đẹp trẻ tuổi, nhưng cách nói năng cử chỉ đều rất chín chắn, hơn nữa giọng nói cũng thản nhiên bình tĩnh, vừa không tự cao tự đại, nhưng không làm cho người ta cảm thấy dễ dàng thân cận. Nói cách khác đó là một cô gái có sức hút của chính mình. Vì thế Phùng Nam cũng để tâm, cung kính và thận trọng hơn.

Xe đi thẳng vào trong nội thành. Mấy năm nay Bắc Kinh thay đổi rất nhiều, Mộc Hàn Hạ chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, Phùng Nam nhạy bén cười nói:"Mộc tổng, hình như đã nhiều năm cô chưa trở về đây? Mấy năm nay Bắc Kinh thay đổi nhiều lắm. Mấy năm trước phía nam thành phố vẫn còn giống như nông thôi, không biết cô có ấn tượng hay không, hiện tại toàn bộ đã lột xác rồi, nhà cửa cũng đắt đỏ. Tàu điện ngầm cũng thông đi nhiều nơi, vùng ngoại ô của Bắc Kinh toàn là công ty, toàn bộ đều chuyển dịch. Hiện tại tốt nhất là tài chính, bất động sản, thương mại điện tử... nhưng vào năm 2008 diễn ra Olympic mỗi năm còn có hơn 300 ngày trời xanh, hiện tại cả ngày đều là khói bụi, cô nhìn hôm nay thì biết...."

Anh ta nói tiếng Bắc Kinh trôi chảy, vừa khéo miệng vừa thú vị. Mộc Hàn Hạ cảm thấy rất thú vị, dọc đường cũng trò chuyện với anh ta.

Xe chạy thẳng vào khu Quốc Mậu.

Dù sao nơi này mấy năm trước đã là nơi phồn hoa nhất của Bắc Kinh nên trong mắt Mộc Hàn Hạ cũng không thay đổi mấy, đương nhiên là cũng có một số cảnh vật mới. Xe đi qua một tòa cao ốc màu xám bạc đã cũ kĩ, Phùng Nam nói:"Nơi này chính là tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Phong Thần tiếng tăm lừng lẫy. Cô ở nước ngoài, hẳn là cũng từng nghe nói đến Phong Thần rồi chứ?"

"Đã nghe qua."

"Tập đoàn Phong Thần đúng là quá tuyệt vời, đứng thứ 8 trong 500 tập đoàn mạnh nhất. Người lãnh đạ cũng có tầm nhìn. Mấy năm trước bất động sản tốt như vậy, bọn họ bắt đầu mở rộng nghiệp vụ đầu tư tài chính. Kết quả mấy năm nay thị trường không tốt, bọn họ lại kiếm được lợi nhuận. Nghe nói khoản tiền đầu tư này lời tới 50 triệu." Phùng Nam nói.

Mộc Hàn Hạ cười không lên tiếng.

Phùng Nam cười nói:"Đúng rồi Mộc tổng, tôi còn nghe thấy một tin đồn rất hay nữa. Người ta nói người sáng lập của tập đoàn Phong Thần cũng chính là Chủ tịch hiện tại của bọn họ xuất gia rồi! Vào miếu làm hòa thượng rồi."

Mộc Hàn Hạ hơi giật mình:"Xuất gia? Không phải nói chỉ là từ chức, không quản lí công việc nội bộ nữa thôi sao?"

"Hì!" Phùng Nam nói, "Ai biết được? Tôi cũng chỉ nghe người ta nói, nhưng tôi cảm thấy có thể tin được. Cô nghe tôi phân tích nhé, nghe nói Chủ tịch của bọn họ còn trẻ, mới hơn ba mươi tuổi, còn có thành tựu lớn như vậy, bộ dáng cũng rất đẹp. Nhưng công ty lớn như vậy, không thèm quan tâm, hơn nữa hình như cũng không yêu phụ nữ, chỉ một mình một bóng. Cô nói xem một người đàn ông trẻ tuổi, không thích tiền tài, không thích quyền lực, cũng không thích sắc đệp, đó không phải là hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, thế gian tất cả đều là hư vô sao?"

Mộc Hàn Hạ không tiếp lời.

Phùng Nam đưa cô đến một nhà hàng đồ ăn Hồ Bắc trước, không nhanh không chậm ăn cơm trưa, sau đó đưa cô đi xem hai căn hộ ở ngay Quốc Mậu.

Phùng Nam nói:"Mộc tổng, Chủ tịch dặn dò, tất cả mọi thứ ăn, mặc, ở, đi lại của cô ở trong nước đều phải là tốt nhất, nhưng tôi cảm thấy ở lâu trong khách sạn cũng không tiện, quá vắng vẻ, cũng không có sự riêng tư. Căn hộ đôi này cũng là kiểu căn hộ của khách sạn, cách công ty cũng rất gần, đi bộ 5 phút là đến nơi. Cô xem muốn ở đây hay là ở khách sạn? Tôi cũng đã sắp xếp xong khách sạn rồi."

Mộc Hàn Hạ nhìn xung quanh, căn hộ này được trang trí vô cùng lịch sự thoải mái, giường, tủ quần áo đều mới tinh, quét dọn sạch sẽ không có một hạt bụi, chắc chắn là Phùng Nam đã để tâm chuẩn bị. Cô cảm thấy Phùng Nam này làm việc rất chu đáo, có năng lực tự quyết định. Vì thế cười nói:"Nơi này tốt lắm, cám ơn anh."

Phùng Nam nhìn sự tán thưởng không che giấu chút nào trong mắt cô, trong lòng cũng vui vẻ. Tuy anh ta vẫn còn trẻ, nhưng là bạn học đại học với Lục Chương, cũng đã lăn lộn trong tập đoàn Phương Nghi mấy năm. Anh ta thích làm việc cho lãnh đạo nhạy bén và thông suốt bởi vì người ta cũng nhìn ra sự thông minh và dụng tâm của anh ta. Dáng vẻ này không giống như Lục Chương, chỉ làm theo ý mình vui buồn thất thường, khó hầu hạ. Trong đầu anh ta đồng thời xuất hiện một ý nghĩ: không biết nhìn thấy "bà già" xinh đẹp có khí chất như vậy, Lục Chương sẽ có phản ứng gì? Lục Chương luôn chán ghét người ngoài quản lí mình, nhưng luôn thương hương tiếc ngọc với mỹ nữ. Nói không chừng cũng hơi bị khó đây!

"Mộc tổng, buổi chiều cô có muốn nghỉ ngơi một chút không, còn bị chênh lệch múi giờ không? Cô có dặn dò và yêu cầu gì thì tôi sẽ dốc hết sức làm." Phùng Nam nói.

"Không cần nghỉ ngơi đâu, tôi đã ngủ rất lâu trên máy bay rồi, buổi chiều ngủ tiếp thì buổi tối sẽ không ngủ được." Mộc Hàn Hạ nói, "Buổi chiều tôi có thể đến công ty nhìn không?"

"Không thành vấn đề." Phùng Nam đáp, "Vậy tôi xuống lầu trước, cô nghỉ ngơi cho tốt, rồi gọi tôi nhé."

Phùng Nam rời đi, Mộc Hàn Hạ ngồi một lát, đi tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo công sở nhưng cũng không quá nghiêm túc. Áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi quần dài đơn giản. Tóc búi lên, cuối cùng đi đến bên cửa sổ nhìn ra xa.

Tầng ở tòa nhà này rất cao, nhìn không sót bất cứ cảnh vật nào ở Quốc Mậu, vô số cao ốc san sát, phía đối diện là tòa nhà tổng bộ của Phong Thần, tất cả mặt tường đều là kinh bạc, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Mộc Hàn Hạ lặng lẽ nhìn một lát, xuống lầu.

Phùng Nam vốn đứng dưới lầu hút thuốc, quay đầu nhìn thấy bộ đồ cô mặc, hai mắt lại sáng lên. Nếu lúc trước cô ăn mặc bình thường, bộ dáng giống như du học sinh xinh đẹp hào phóng trở về, thì lúc này lại lộ ra khí chất lão luyện thanh lịch.

Phùng Nam nghỉ chỏ sợ Tiểu Lục tổng không áp chế được cô gái này.

Bởi vì một số cơ duyên, Mộc Hàn Hạ kết bạn với Chủ tịch tập đoàn Phương Nghi ở Mĩ, cũng tức là Lục Đống cha của Lục chương. Lần này về nước, cũng là nhận được lời mời của Chủ tịch Lục, trở thành Phó tổng giám đốc bộ phận bất đổng sản tập đoàn Phương Nghi.

Tổng giác đốc là Lục

Kết cấu của hoạt động vẫn vô cùng lớn, đúng top 100 trong cả nước, đóng góp 1/3 thu nhập cho tập đoàn. Tòa nhà này cũng ở Quốc Mậu, là màu than chì theo kiến trúc mới. Mộc Hàn Hạ đi theo Phùng Nam đi thẳng thang máy dành cho Tổng giám đốc lên tầng cao nhất.

Tầng này chiếm hơn một nghìn mét vuông, trang hoàng vô cùng tinh tế xa hoa, khắp nơi đều chói mắt. Mộc Hàn Hạ không thích phong cách như vậy, vẻ mặt bình tĩnh. Lúc này, Phùng Nam điềm nhiên như không nói:"Tầng này được trang hoàng theo sở thích của Tiểu Lục tổng, cậu ấy thích mọi thứ phải là tốt nhất."

Mộc Hàn Hạ mỉm cười.

Kết quả chờ anh ta đưa cô đến cửa văn phòng Tổng giám đốc lại phát hiện bên trong vốn dĩ không có ai, bàn thư kí ở cửa cũng trống không. Phùng Nam hơi bất đắc dĩ nhìn xung quanh nói:"Mộc tổng, xin lỗi, khụ... buổi sáng Tiểu Lục tổng vẫn còn đi làm, hiện tại chắc có chuyện gì nên mới rời đi rồi. Thư kí mới bị cậu ấy sa thải, nên đôi khi tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu. Nếu không tôi mang cô đi tham quan nơi khác trước? Tôi nghĩ tối nay cậu ấy sẽ về, bởi vì cậu ấy mới mua một bộ trò chơi, đó là tâm can bảo bối của cậu ấy, chắc chắn sẽ mang về nhà."

"Vâng."

Phùng Nam mang cô đi gặp mặt hai vị Phó tổng giám đốc khác. Sau đó theo ý cô, đi xuống lầu để đi xem trung tâm thương mại tốt nhất của Phương Nghi ở Quốc Mậu. Lúc này đã là buổi chiều, ánh mặt trời mờ nhạt chiếu xuống đường phố. Phùng Nam đỗ xong xe, rồi cùng Mộc Hàn Hạ đi vào trong. Một chiếc xe Cayenne màu đen bên đường đối diện, từ từ dừng lại ở vị trí đỗ xe.

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)