Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 24

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm nay khi Lâm Mạc Thần trở về phòng, trong di động có một tin nhắn do Tiết Ninh gửi tới:

"Jason, chúc mừng anh đã giành được mảnh đất A. Chúc anh thuận buồm xuôi gió ở thành phố Lâm. Có thời gian rảnh thì gặp mặt nhé?

Lâm Mạc Thần trả lời:"Cám ơn."

Tiết Ninh gửi lại một khuôn mặt cười.

Cuộc đối thoại đến đây ngừng hẳn.

Đêm dài yên tĩnh, Lâm Mạc Thần chồng hai gối sau đầu, tựa vào giường. Anh cũng đoán được phần nào gia thế của Tiết Ninh, phải nói là vô cùng kinh người. Cô gái này có thể được xem là một trong những thiên kim tiểu thư danh giá nhất Trung Quốc. Nhưng vậy thì sao chứ? Lâm Mạc Thần cong cong khóe môi, không phải dạng anh thích, nên dù thế nào cũng không cần.

Anh muốn cô bé lọ lem của mình.

Ngồi một lát, Lâm Mạc Thần nhớ tới cuộc gọi buổi chiều kia.

Hà Thanh Linh, anh không muốn đi gặp người đàn bà kia.

Cùng lúc đó ở trong căn phòng cách đó không xa, Mộc Hàn Hạ cũng đang tìm kiếm cái tên này trong máy tính.

Sự việc vốn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong buổi chiều hôm nay, lúc ấy trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi không thoải mái, lập tức trực tiếp hỏi có phải bạn gái trước của anh không.

Kết quả Lâm Mạc Thần lại nở nụ cười nói:"Không phải. Yên tâm, vẫn không có người phụ nữ nào trước kia có thể uy hiếp đến sự phát triển tình cảm của hai chúng ta." Dừng một chút anh nói:"Người gọi điện thoại là mẹ anh."

Mộc Hàn Hạ sững sờ vì chuyện này.

Cô biết anh vốn là người thành phố Lâm, thời niên thiếu xuất ngoại, trưởng thành ở Mĩ, nhưng anh vẫn còn một người em gái ở thành phố Lâm. Vì vậy cô có thể mơ hồ phát hiện gia đình anh không êm ấm. Tuy vậy vào lúc này, sau khi tìm hiểu tin tức về mẹ anh, cô mới hiểu rõ đầu đuôi.

Hà Thinh Linh từng là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Lâm, kinh doanh chủ yếu là bất động sản, trang phục... Xuất thân thương nhân thế gia, tốt nghiệp đại học lập tức gây dựng sự nghiệp. Chồng là giáo sư Vật lí nổi tiếng. Sau đó tính cách hai người không hợp nên li hôn, chồng xuất ngoại mang theo con trai, Hà Thanh Linh mang theo con gái ở lại trong nước.

Công ty Hà Thị từng là một trong ba công ty nộp thuế hàng đầu thành phố Lâm, sau đó ra quyết sách sai lầm trong kinh doanh khiến đầu tư thất bại, dẫn đến phá sản. Hà Thanh Linh vì tình trạng sức khỏe nên vào viện điều dưỡng. Công ty này cũng dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người...

Mộc Hàn Hạ nhìn một lát, cảm thấy hơi đau lòng. Thiếu niên mười tuổi đúng là thời kì phản nghịch. Anh lại đi theo cha, gia đình tan vỡ, sang bên bờ kia đại dương, cũng khó trách hiện tại tính cách anh ngạo mạn như vậy.

Cô hốt hoảng, trong lòng chấn động. Bởi vì ánh mắt của cô dừng trên một hàng chữ:

"Hà Thanh Linh... kinh doanh chủ yếu là bất động sản, trang phục..."

Bất động sản, trang phục...

Trong đầu cô bỗng chốc hiện ra bộ dáng lạnh lùng của Lâm Mạc Thần mỗi khi bàn tới kế hoạch xây dựng sự nghiệp.

Khi làm trang phục, anh nói:"Tôi muốn đi vào ngành trang phục, nhanh chóng đạt được phần lớn lợi nhuận."

Khi tiến vào lĩnh vực bất động sản, anh nói:"Tôi xem chính là xu thế ngành nghề lớn, xem chính là lợi ích. Lợi ích ở chỗ nào, tôi sẽ đi chỗ ấy."

Nếu như không chỉ là vì lợi ích thì sao?

Tất cả mọi người đều nghĩ người đàn ông này chỉ vì lợi ích, lãnh đạm bạc bẽo trên thương trường, nhưng hóa ra không phải anh không có trái tim mà là anh giấu nó quá sâu. Dựa vào năng lực và tầm nhìn của anh, tiến vào ngành nào mà không kiếm được tiền cơ chứ? Nhưng cố tình chọn trang phục và bất động sản. Cho dù là bởi vì hận thì cũng là vì yêu.

Mộc Hàn Hạ cảm thấy trong lòng mềm mại, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cô. Vậy còn tương lai sau này, nếu anh yêu cô sâu sắc, có lẽ anh cũng giấu kín trong lòng như vậy sao?

Trong lòng nhất thời rối loạn, vừa đau lòng, vừa ngọt ngào, vừa tiu nghỉu. Hiện tại vô cùng xúc động muốn đi tìm anh, ô anh, vùi mặt vào trong lòng anh, nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ. Nếu anh không muốn thừa nhận thẳng thắn phần tình cảm này, vậy thì cô cứ giả vờ như không biết thôi.

Cuối cùng cô cầm lấy di động, nhắn cho anh:"Mạc Thần, ngủ ngon, mơ đẹp."

Chỉ là khi nhìn thấy hai chữ "Mạc Thần" trong lòng cô có mùi vị vô cùng lưu luyến.

Kết quả một lát sau, anh trả lời:"Hiện tại có muốn anh qua không?"

Mộc Hàn Hạ giật mình, mặt lập tức đỏ bừng.

Cách mấy bức tường, Lâm Mạc Thần dựa vào giường, cầm di động, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình, đang đợi cô trả lời.

Mộc Hàn Hạ ý thức được anh nghiêm túc, đây là sự mời gọi thực sự của đàn ông trưởng thành đối với phụ nữ. Cô nhanh chóng nhắn lại:"Không cần! Em ngủ rồi, ngủ ngon!"

Mấy ngày sau, Lâm Mạc Thần vẫn đi gặp Hà Thanh Linh, mang cả Mộc Hàn Hạ theo.

Nơi hẹn là một nhà hàng đắt đỏ gần viện điều dưỡng. Khi Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ vào phòng, Hà Thanh Linh đã tới trước rồi.

Nhìn từ bề ngoài, Hà Thanh Linh là một người phụ nữ chăm sóc vô cùng tốt. Hơn năm mươi tuổi, phong thái thong thả, sắc mặt thanh nhã, nhưng cơ thể cũng cao gầy như Lâm Mạc Thần, khuôn mặt hai người còn có sự thanh tú bướng bỉnh giống như nhau.

Trong nhã gian có hai phòng, Hà Thanh Linh ngồi ở bên trong, cánh cửa khép hờ, nhìn bọn họ. Mộc Hàn Hạ khẽ nói:"Em chờ anh bên ngoài." Lâm Mạc Thần gật đầu, cởi áo khoác, Mộc Hàn Hạ cầm cho anh. Anh cúi đầu hôn cô một cái, hoàn toàn coi như Hà Thanh Linh không tồn tại, sau đó mới mở cửa đi vào bên trong.

Mộc Hàn Hạ ngồi xuống im lặng chờ.

Trong phòng, Lâm Mạc Thần thoải mái ngồi xuống đối diện với Hà Thanh Linh:"Bà có chuyện gì muốn gặp tôi?"

Hà Thanh Linh nhìn chàng trai xa lạ mà quen thuộc trước mắt. Khi anh rời đi mới có mười hai tuổi, trong trí nhớ của Hà Thanh Linh, ngày đó cậu nhóc nhỏ tuổi ôm em gái Lâm Thiển, luôn nhìn bà, không nói gì, nhưng trong mắt vẫn mơ hồ có nước. Dữ dội quật cường giống y như bà!

Hiện ta cậu nhóc đã trở thành một người đàn ông trưởng thành chín chắn nội liễm, tư thái tao nhã, được giáo dục tốt, khí chất ngạo mạn, không khác gì khi bà còn trẻ. Nếu không phải gần đây anh làm một trận mưa gió máu tanh trên thương trường thành phố Lâm thì bà cũng không biết anh đã trở lại.

"A..." Hà Thanh Linh khẽ cười một tiếng nói, "Nói như thế nào, ta cũng là mẹ con. Nếu con đã về, không nói với ta một tiếng thì thôi, còn ngăn không cho Lâm Thiển nói với ta."

Lâm Mạc Thần cũng cười, không tức giận, lãnh đạm nói:"Hiện tại bà đã biết tôi trở về, vậy có chuyện gì?"

Anh âm trầm, giấu diếm hỉ giận như thế khiến Hà Thanh Linh nao nao. Bà nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, chuyển đề tài:"Nghe nói nghiệp vụ chủ yếu của con trong nước là trang phục và bất động sản?"

Ánh mắt Lâm Mạc Thần chợt tối, im lặng.

Hà Thanh Linh cười nói, "Lựa chọn ngành không tồi. Sao muốn hoàn thành chuyện ta không làm được à? Thu hồi hai giang sơn của ta ở thành phố Lâm? Năm nay con bao nhiêu rồi? 26 nhỉ. Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ tràn trề."

Lâm Mạc Thần cười lạnh, ngón tay khẽ gõ mặt bàn:"Phu nhân Hà Thanh Linh, bà nghĩ quá nhiều rồi đấy, tự cho mình là bề trên sao. Tôi đầu tư vào hai lĩnh vực này là vì lợi nhuận mấy năm nay khá khá quan thôi. Đừng đánh đồng tôi với bà, tôi sẽ không để cho mình phá sản. Thành phố Lâm ư? Tôi muốn bắt được thị trường cả nước cơ. Nhưng dù sao cũng không liên quan đến bà."

Hà Thanh Linh cũng không tức giận, im lặng một lát khẽ cười:"Nên lần này con trở về là muốn tát vào mặt ta ư? Không sao, dù sao ta sớm đã không còn mặt mũi rồi. Nhưng nói thế nào, con cũng là con ta, nếu làm thì làm cho tốt đừng để cho người khác chế giễu."

Hai người im lặng một lát.

Lâm Mạc Thần đứng lên, không muốn nói thêm nửa câu nào nữa. Hà Thanh Linh cũng đứng lên nói:"Con không cần đi, ta đi. Con và bạn con còn chưa ăn cơm, ta sẽ không làm chướng mắt ở trong này."

Lâm Mạc Thần cũng không giữ bà lại, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên. Hà Thanh Linh mặc áo khoác, lấy ra một tấm danh thiếp, đặt trên bàn trước mặt anh nói:"Đây là một người bạn cũ của ta, rất có sức ảnh hưởng trong hệ thống ngân hàng. Hiện tại nghiệp chính của con là bất động sản, lại muốn nhanh chóng khuếch trương, tất nhiên là tài chính của con có hạn.

Ông ta rất đáng tin, nếu đã có ta làm bảo đảm trung gian cho con, ông ta cũng sẽ nể mặt mũi ta. Nếu con cần, cứ gọi điện thoại cho ông ta."

Nói xong, không chờ Lâm Mạc Thần đáp lại, đẩy cửa đi ra ngoài.

*****

Mộc Hàn Hạ nhìn thấy bà đi ra, lập tức đứng lên, thấy sắc mặt của Lâm Mạc Thần ở phía sau cũng không thân thiện, Mộc Hàn Hạ vẫn lộ ra nụ cười, gật đầu với bà.

Hà Thanh Linh liếc nhìn cô, hỏi Lâm Mạc Thần:"Bạn gái con?"

Lâm Mạc Thần lãnh đạm đáp:"Đối tượng tôi dự định kết hôn."

Mộc Hàn Hạ hơi sợ run, Hà Thanh Linh lại thản nhiên nói với cô:"Từ từ chờ đợi nó." rồi bước đi.

Bên trong khôi phục lại sự yên lặng.

Lâm Mạc Thần cầm lấy tấm danh thiếp kia, nhìn chăm chú. Mộc Hàn Hạ đi qua hỏi:"Sao anh lại nói như vậy?" Chuyện kết hôn còn quá sớm đối với bọn họ.

Anh im lặng, vì thế Mộc Hàn Hạ không hỏi nữa, nhìn về phía tấm danh thiếp trong tay anh hỏi:"Anh phải liên hệ với người này sao?"

Lâm Mạc Thần đáp:"Nếu có chỗ có thể dùng được, tại sao lại không cần?"

Phong Thần liên tục theo sát mảnh đất của Tào Đại Thắng, nhưng càng đi sâu vào thì vấn đề tài chính cũng trở nên vô cùng cấp bách.

Mấy ngày nay, Lâm Mạc Thần đã hẹn mấy nhà đầu tư, đương nhiên cũng gặp ông Chu của ngân hàng Hà Thanh Linh giới thiệu. Nhưng hiện tại đang là cuối năm, các cơ quan tài chính đều thắt chặt, Lâm Mạc Thần muốn mượn số tiền lớn như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng trái lại ông Chu kia vô cùng quan tâm với anh. Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, tự cho mình là chú bác của Lâm Mạc Thần, cũng dần dần nới lỏng với ngân hàng. Đề cập tới Hà Thanh Linh, ông Chu cảm khái nói năm đó bà có ơn lớn với ông, vẫn chưa có cơ hội báo đáp. Vì vậy ông ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp chuyện của Lâm Mạc Thần. Mặc dù Lâm Mạc Thần không vui khi có người đề cập tới mẹ anh, nhưng ở trên thương trường, anh cũng không từ chối ý tốt của ông Chu.

Cứ như vậy qua mấy ngày, ông Chu thực sự xoay sở được tài chính. Số tiền từ một ngân hàng, nhưng phải chia theo đợt vay, Hà Thanh Linh là người đảm bảo cho vay, nhưng tiền chỉ có thể đưa theo từng giai đoạn, hai kì hạn sau phải chờ qua Tết âm lịch.

Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông. Nếu giành được mảnh đất của Tào Đại Thắng, vậy thì Phong Thần sắp có được mảnh đất thứ hai ở thành phố Lâm. Không thể sánh bằng Dung Duyệt, nhưng ít ra cũng khai phá một con đường tiến vào thành phố Lâm.

Nhưng Lâm Mạc Thần lại chậm chạp kí hợp đồng với Tào Đại Thắng, cũng như hợp đồng vay tiền. Mộc Hàn Hạ hỏi anh:"Anh đang chờ điều gì?" Anh đáp:"Summer, mảnh đất này liên quan đến tính mạng của cả Phong Thần, anh phải thấy đúng, mới có thể ra tay."

Vì thế Mộc Hàn Hạ hiểu, khi lợi nhuận dễ như trở bàn tay, khi đang thuận lợi khiến mọi người ghen tị, người đàn ông này vẫn có thể bảo trì ý nghĩ bình tĩnh, thâm trầm, nhìn rõ mọi việc như cũ.

Kết quả không nghĩ tới mấy ngày sau thực sự xảy ra vấn đề.

Mảnh đất kia của Tào Đại Thắng có vấn đề.

Hôm nay khi Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ đang ăn cơm ở nhà hàng, Tôn Chí mang theo một cô gái gõ cửa đi vào.

Nói đến Tôn Chí kia cũng là một nhân tài. Người thành phố Lâm, ba mươi hai tuổi, làm việc trong giới bất động sản đã hơn mười năm, có kinh nghiệm lại có chủ kiến, nhưng tính cách hơi thô lỗ. Trước khi Lâm Mạc Thần mua công ty bất động sản này, anh ta cũng là tổng giám đốc do ông chủ cũ mời đến. Nhưng vì ông chũ cũ khống chế quá nghiêm, lại có nề nếp, hai người nảy sinh mâu thuẫn. Sau đó ông chủ đổi thành Lâm Mạc Thần, Tôn Chí cũng tính cuốn gói chạy lấy người, nhưng Lâm Mạc Thần lại chi ra số tiền lớn giữ anh ta lại, còn hứa sẽ cho cổ phần công ty và quyền hạn lớn nhất. Vì thế hiện tại anh ta rất phục Lâm Mạc Thần, cũng làm việc hết sức tận tâm. Còn Lâm Mạc Thần sau khi quan sát anh ta một thời gian, cũng càng ngày càng coi trọng.

Làm việc trong giới bất động sản ít nhiều cũng có chút quan hệ với hai giới hắc bạch, Tôn Chí cũng như vậy, Lâm Mạc Thần muốn phát triển bất động sản ở thành phố Lâm đúng là cần con người như vậy.

Nhưng hôm nay anh ta đến đây, Lâm Mạc Thần không phản ứng gì, còn Mộc Hàn Hạ lại không hiểu.

Sắc mặt Tôn Chí nghiêm túc, anh ta mang theo một cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, còn trang điểm mắt khói, giơ tay nhấc chân đều có sự quyến rũ của phố phường. Cho dù Mộc Hàn Hạ chưa gặp những con người có cảnh đời màu xám, nhưng cũng nhìn ra đây không phải loại con gái đàng hoàng.

"Cô gái này tên Tiểu Anh." Tôn Chí nói, "Tiểu Anh, đem tin tức cô nghe được, báo cáo cho ông chủ đi."

Tiểu Anh kia cũng nhanh nhẹn nói hết.

Mộc Hàn Hạ nghe dần dần hiểu rõ đầu đuôi. Hóa ra, Tôn Chí thu mua mấy cô gái như Tiểu Anh đi tiếp cận Tào Đại Thắng, dò xét tin tức từ miệng hắn, cụ thể dò xét gì Tôn Chí không nói rõ, nhưng đã mua được tin tức có liên quan đến mảnh đất kia.

Nghe đến đó, Mộc Hàn Hạ nhìn Lâm Mạc Thần đang chậm rãi uống trà, nghĩ thầm chuyện này tất nhiên là do anh sắp xếp, trong quá trình bước lên trên, mỗi bước anh đều rất cẩn thận.

Nhưng Tào Đại Thắng này tuy thô lỗ, lại rất cẩn thận, cho dù các cô gái làm nũng ở quán rượu như thế nào, khi lên giường cũng không hề đề cập chuyện có liên quan đến việc làm ăn.

Tiểu Anh này cũng là một nhân tài vì đã được Tôn Chí đồng ý cho mười vạn, cô ta đã nghĩ ra cách làm thân với cô gái được Tào Đại Thắng bao dưỡng dài hạn. Cô gái kia tên Tiểu Hồng, nhưng vẫn không moi được tin, dù cô ta đã nói là vì tình chị em. Một cơ hội ngẫu nhiên, Tiểu Anh chuốc say Tiểu Hồng kết quả moi ra được tin tức.

Tiểu Anh:"Chị Hồng, ông xã của chị giàu nhỉ, cho chị ở căn hộ lớn như vậy, chắc làm ăn to lắm?"

Tiểu Hồng cũng rất đắc ý, mắt say lờ đờ mờ mịt đáp:"Đương nhiên, anh ấy nói gần đây đang làm một vụ lớn. Thành công, sẽ đổi biệt thự cho chị."

"Oa! Tuyệt vời quá. Vậy anh ấy đã ly hôn với vợ chưa?"

Tiểu Hồng lập tức im lặng, cảm xúc cũng trở nên hơi cáu kỉnh đáp:"Hừ, không ly hôn được cũng chả sao, dù sao lấy được gì thì chị sẽ lấy."

Tiểu Anh nhân cơ hội hỏi:"Chị ơi, gần đây anh rể đang làm vụ gì lớn vậy."

"Chuyển nhượng đất."

"Chuyển chỗ nào vậy."

""Huyện Lũng Tây."

Tiểu Anh:"A, em cũng là người Lũng Tây đây. Có phải mảnh đất ở đầu phía Tây huyện không? Đã sớm nghe nói có người mua rồi, hóa ra là anh rể nha. Chị à, chờ anh rể xây xong khu nhà, nhớ ưu đãi cho em mua một căn nhé."

Tiểu Hồng khẽ cười đáp:"Có cái rắm ấy. Không phải anh ta xây đâu, mà bán nó cho người khác. Mảnh đất đó làm sao xây nhà được."

"Tại sao không xây nổi ạ?"

"Chị tiết lộ cho em nhé, anh ta đã tìm người khảo sát đất, phía dưới đều là đá cứng mấy trăm năm, không thể xuyên qua được. Ai ném tiền vào đó chỉ có thua lỗ thôi. Nhưng đừng lo em gái à, trong tay anh rể em thực ra vẫn còn mảnh đất khác cũng ở Lũng Tây. Chờ bán được mảnh đất cho kẻ coi tiền như rác kia, anh rể em sẽ khai phá mảnh đất tốt kia, đến lúc đó... đến lúc đó chúng ta làm hàng xóm..."

Tôn Chí đưa Tiểu Anh đi, sau đó trở về nói:"Trước đó Tào Đại Thắng cung cấp báo cáo đo lường đất cho chúng ta, trên báo cáo nói không có vấn đề. Năm đó hắn dùng thủ đoạn không trong sạch lấy mảnh đất này, sau lại chuyển thành thủ tục hợp pháp, nên tin tức này được che giấu quá kín. Nhưng sau khi nghe xong tin tức từ chỗ Tiểu Anh, em đã phái người đi tìm hiểu nguồn gốc, quả nhiên lúc trước đúng là hắn đã lấy hai mảnh đất, mảnh kia cũng đang bí mật hợp tác khai phá với người khác. Nói cách khác, tên khốn này muốn đem mảnh đất rách nát bán cho chúng ta, để lấy tiền khai phá mảnh đất khác."

Bóng đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh, Lâm Mạc Thần lạnh nhạt không nói.

Mộc Hàn Hạ cũng đại khái hiểu ra: Tin tức Tiểu Anh dò xét được, có thể là sự thật. Nhìn bề ngoài Tào Đại Thắng là một kẻ lỗ mãng, nhưng tâm cơ độc địa, không thể tin tưởng được hắn bán cho Phong Thần mảnh đất này, che giấu vấn đề nền. Nếu Phong Thần ném tiền vào, sẽ bị liên lụy, vô cùng phiền toái, còn hắn cầm được tiền này sẽ khai phá một mảnh đất khác có trong tay.

Nền phía dưới là tầng nham thạch dày khó xuyên qua, chuyện này không phải chưa từng xảy ra, nhưng vô cùng hiếm thấy, nên khó trách bên Lâm Mạc Thần không nghĩ đến chuyện này. Nhưng hiện tại Mộc Hàn Hạ phải cảm thán vận may của bọn họ thực sự tốt. Nếu không phải có manh mối ngẫu nhiên như vậy, bọn họ khó mà phát hiện được vấn đề ở mảnh đất này.

Tuy vậy nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy chuyện này là hiển nhiên. Thử hỏi có ai giống như Lâm Mạc Thần đến bước này vẫn cẩn thận, không vội vàng không nóng nảy. Đúng là bởi vì anh vô cùng để ý phòng bị Tào Đại Thắng, cẩn thận, mới có thể ngẫu nhiên phát hiện ra cạm bẫy độc ác này. Cho nên nói cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị không phải là không có lí. Lâm Mạc Thần có thể đi đến bước ngày hôm nay, không phải chỉ dựa vào tài năng và dã tâm, mà còn phải cố gắng, dụng tâm cẩn thận hơn gấp trăm lần so với người bình thường. Khôn khéo đến mức này, Mộc Hàn Hạ nghĩ trên đời này còn ai có thể tính kế được anh?

Mộc Hàn Hạ và Tôn Chí nhìn Lâm Mạc Thần.

Vốn tưởng rằng có thể thành công thêm lần nữa, kết quả bị người khác chôn cạm bẫy ở bên chân, chỉ cần bất cẩn sẽ ngã xuống. Tiếp theo, anh sẽ làm như thế nào?

Lâm Mạc Thần ngước mắt nhìn bọn họ, lãnh đạm nở nụ cười:"A... coi tiền như rác?"

Ban đêm, Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ trở về khách sạn.

Rốt cuộc Lâm Mạc Thần không hề nói phải đối phó thế nào với Tào Đại Thắng, nhưng Mộc Hàn Hạ biết chắc chắn anh sẽ không nương tay. Về phần có làm khó dễ ngay không?

Không cần thiết. Bởi vì từ trước đến nay, Lâm Mạc Thần là loại đàn ông nham hiểm, quân tử báo thù mười năm không muộn.

Nghĩ như vậy, Mộc Hàn Hạ nhìn nghiêng khuôn mặt tuấn tú của anh, không nhịn được mỉm cười. Anh nhìn thấy hỏi cô:"Cười cái gì vậy?"

"Không có gì."

Anh hơi đăm chiêu nhìn cô, bật cười nói:"Cổ nhân có câu, thương trường thất ý, tình trường đắc ý. Hôm nay anh bị chèn ép, thân là bạn gái, em tính an ủi anh như thế nào đây?

Mộc Hàn Hạ bị ý ám muội trong lời nói của anh, gò má không tự chủ được nóng lên.

"... Anh chịu cái quỷ chèn ép ấy!"

Lâm Mạc Thần ôm cô, khẽ nở nụ cười.

Mộc Hàn Hạ hỏi:"Vậy bên phía Tào Đại Thắng, anh tính như thế nào?"

Lâm Mạc Thần yên tĩnh một lát đáp:"Muốn đánh hạ một Tào Đại Thắng không khó, nhưng sau lưng hắn còn có những người khác hay không? Năng lực của họ lớn như thế nào, còn có chiêu gì ở phía sau hay không?"

Mộc Hàn Hạ nghe trong lòng chấn động, anh tiếp tục nói:"Bọn họ thiết kế một cạm bẫy cho anh nhảy vào như vậy. Anh nên nhảy vào ứng chiến, hay là tạm thời mặc kệ, tránh giao đấu trực tiếp, chuyện này vẫn cần phải cân nhắc."

"Vâng." Cô nghĩ quả như mình đã tính toán, cho dù bị một câu "coi tiền như rác", anh vẫn bình tĩnh cân nhắc như trước, không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, chắc chắn là có thù tất báo.

Cô thích anh ở điểm này.

Lời tác giả: Bên dưới đất có rất nhiều tảng đá cứng, tôi đã đặc biệt nhờ cố vấn từ một người bạn làm ở công ty bất động sản, bọn họ nói hiếm khi gặp, nhưng cũng đã từng gặp rồi. Không chỉ không xây dựng nổi nhà cửa, mà còn phải tốn rất nhiều chi phí. Viết vào sách thì phải viết tình huống càng nghiêm trọng hơn, nhưng trên cơ bản vẫn phù hợp với tình hình thực tế. Nếu có chỗ nào không đúng, hoan nghênh mọi người phê bình, Lão Mạc sẽ sửa chữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)