← Ch.19 | Ch.21 → |
Lâm Mạc Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Mộc Hàn Hạ.
Cô hỏi:"Antony đâu?"
"Tôi bảo cậu ta về trước rồi."
"À. Giành được rồi?"
"Ừ."
Hai người yên tĩnh một lát, có lẽ là bởi vì trong lòng vui sướng, ánh mắt anh có nét cười, đứng ở trước mặt cô.
"Chúng ta đi chứ?" Cô nói.
Lâm Mạc Thần:"Đi đâu?"
Mộc Hàn Hạ:"Không phải quay về công ty sao?" Còn chưa nói hết, cổ tay đã bị anh khẽ cầm lấy. Ánh mắt anh sáng ngời nhìn cô:"Em quên rồi à? Đã bảo đi xem đất giúp anh."
Mộc Hàn Hạ:"Ôi."
Có một số việc là có điềm báo.
Có một số việc là có linh cảm.
Có một số việc là không trốn được.
Khi Mộc Hàn Hạ ngồi trên taxi với Lâm Mạc Thần, nhìn hoàng hôn ngoài của sổ giống như tấm màn mỏng buông xuống. Thành phố lộ ra sự yên tĩnh và bình thản khác lạ, cảm giác số mệnh mờ mịt tựa như hoàng hôn, không thấm được vào lòng cô.
Cô biết sắp xảy ra chuyện gì, biết được tâm tư thâm trầm, tính xâm lược manh mẽ của Lâm Mạc Thần, biết anh sẽ làm gì với cô, nhưng cô có thể không đi sao? Không thể. Cô muốn đi, nhưng sâu trong lòng lại sợ hãi. Trái tim của cô tựa như con thuyền trôi nổi bồng bênh giữa trời chiều này, cho dù trầm lặng, cho dù thể xác có vẹn toàn cũng không ai nhìn được thương tổn bên trong, nhưng luôn phải xuyên qua sương mù, chạy về phương hướng nó phải đi.
Lâm Mạc Thần ngồi bên cạnh cô, khuỷu tay đặt trên cửa xe, cũng im lặng. Hôm nay cô vô cùng im lặng, hai tay đều đút trong túi áo, làm cho anh muốn nắm lấy nhưng không nắm được, nghĩ đến đây anh khẽ cười.
Mảnh đất A quả thật nằm trong trung tâm khu phố, nhưng đúng như trước đó đã nói, bên cạnh còn có mấy mảnh đất chưa khai phá. Vì vậy nhìn từ xa, là một màu xanh của cây cỏ, cũng có mấy nông trại ở sườn núi, tựa như một đồng cỏ trong thành phố.
Bởi vì còn chưa khai phá, người dân thành phố Lâm lại chất phác, nên mảnh đất này vẫn chưa xây tường bao bọc. Xe taxi dừng lại bên cạnh, hai người đi bộ đến mảnh đất.
Lúc này sắc trời chưa tối hẳn, gió thổi cây cỏ thấp, trời mênh mông, xung quanh trở nên yên tĩnh, dường như xung quanh mảnh đất này đều thuộc về họ.
Mộc Hàn Hạ khẽ giẫm lên cỏ đi trước, Lâm Mạc Thần im lặng đi sau cô.
Cô tìm đề tài:"Chuyện Tạ Lâm lần trước, còn có người đến tấn công nhà máy của chúng ta. Hiện tại anh khiêu chiến đất của Dung Duyệt, chúng ta có nên mời vệ sĩ cho anh không?"
"Anh sẽ cẩn thận." Anh đáp."Em cũng cẩn thận đấy. Bình thường đừng đi một mình, ở nơi anh có thể nhìn thấy được, hiểu không?"
Mộc Hàn Hạ im lặng.
Đi một đoạn, phía trước là một sườn núi nhỏ, Mộc Hàn Hạ nghĩ đến việc giành được mảnh đất hôm nay, trong lòng rất hưng phấn, tinh thần càng thêm hăng hái, nhưng Lâm Mạc Thần lại bước đi không hề chậm hơn so với cô, chân dài đạp lên cỏ, nhanh chóng sóng vai với cô.
Gió trên sườn núi hơi lớn, Mộc Hàn Hạ khép áo lại, nhìn bãi cỏ dưới sườn núi.
Lâm Mạc Thần cởi cúc áo khoác, đừng ở sau lưng ôm cô vào lòng.
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, cảm thấy cái ôm của anh ấm áp giống như cảm giác triền miên mà khó hiểu trong trí nhớ, bao vây lấy cô, rồi lại buông xuống.
Cô không nhúc nhích, muốn thoát ra, nhưng không cử động được.
Anh bình tĩnh, khẽ hỏi bên tai cô:"Lạnh không? Đôi môi gần sát lỗ tai cô."
"Không lạnh." Mộc Hàn Hạ khẽ đáp, trong lòng vừa ngọt ngào vừa khó chịu.
"À." Anh khẽ đáp lại, trong giọng nói chứa ý cười, thu hai tay lại, ôm cô chặt hơn, khẽ hỏi:"Hôm nay anh giành được mảnh đất đầu tiên, Summer không vui cho anh sao?"
Toàn thân Mộc Hàn Hạ giống như bốc hỏa, mặt bị anh ôm đến đỏ bừng, khẽ nói:"Chúc mừng."
"Đổi cách chúc mừng đi." Anh nói, "Hiện tại anh đang thiếu một người bạn gái."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ giống như lửa cháy sạch khiến cô vừa ngứa vừa đau. Cô quay đầu nhìn thấy anh ở khoảng cách rất gần, ở giữa khuỷu tay anh, nhìn thấy ánh mắt anh đang mỉm cười.
Cô quay đầu đi, thoát khỏi lòng anh, xoay người đi xuống sườn núi:"Jason, chúng ta trở về đi."
Lâm Mạc Thần lập tức giữ chặt tay cô, nhưng nhìn địa hình sườn núi không bằng phẳng, cô lại ngang ngược giãy khỏi anh, hai người cũng ngã xuống cỏ, Mộc Hàn Hạ lại quay về trong lòng anh. Cô muốn đứng lên, anh nhân tiện ôm chặt cô vào lòng.
Cây cỏ xung quanh nhẹ nhàng xẹt qua làn da, bầu trời sắp tối đen, nhoáng một cái đã qua sườn dốc, anh chẳng còn phân biệt được ánh sáng, giống như hòa tan cũng với bóng đêm, ôm cô nằm giữa nơi trời đất lạnh lẽo, cô không trốn được, cô chỉ thuộc về một mình anh.
"Mấy ngày nay em trốn cái gì?" Tiếng nói trầm thấp bức người.
Mộc Hàn Hạ đột nhiên không thể chịu nổi nữa, ngước mắt nhìn anh ở gần:"Lâm Mạc Thần, không phải anh đã nói chúng ta không xứng sao? Hiện tại còn nói chuyện này làm gì?"
Lâm Mạc Thần yên tĩnh trong giây lát.
"Anh nói khi nào?"
Mộc Hàn Hạ nhẫn nhịn đáp:"Ngày 23 tháng 10."
Lâm Mạc Thần có ấn tượng với ngày này, bởi vì đó là ngày cửa hàng trang phục thứ hai ở Bắc Kinh khai trương. Say rượu, KTV, ở bên cạnh cô, sau đó cô khác thường dường như không có việc gì... những thứ này nháy mắt lướt qua đầu, anh đã rõ ràng.
Mộc Hàn Hạ thấy anh im lặng, trong lòng vừa hận vừa tức, định đứng dậy thoát ra. Ai ngờ anh nhanh tay lẹ mắt, ôm cô chặt hơn đáp:"Không giống. Khi đó anh thực sự không hạ quyết tâm. Hiện tại làm sao có thể giống chứ? Anh theo đuổi em bao nhiêu ngày rồi."
Anh chưa nói hết, giọng nói còn thản nhiên kiêu căng khiến cho Mộc Hàn Hạ càng tức, cô cười lạnh nói:"Được rồi, được rồi. Lâm Jason, khi anh cảm thấy chúng ta không xứng thì không xứng. Hiện tại anh thích thì tôi phải thích. Mẹ nó chứ, trên đời này nào có đạo lí như vậy, anh từng chán ghét tôi, tại sao tôi còn phải để ý đến anh chứ." Cô đẩy anh ra, đứng lên, vội vã xuống sườn núi.
Lâm Mạc Thần trở mình đứng lên, nhìn bóng dáng gầy gò lại quật cường giữa trời chiều của cô, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói bậy, sắc mặt anh cũng hoàn toàn lạnh lùng.
Anh không giận chỉ cười, giọng nói chậm chạp, từng từ vang lên rõ ràng ở phía sau cô:"Mộc Hàn Hạ, em có thể tức giận, trách cứ anh. Anh từng nói sai, anh khiến em bị ức hiếp, em có thể nổi giận với anh, nhưng Mộc Hàn Hạ, Summer, trái tim em ở chỗ anh. Em và anh... đều rõ ràng."
Mộc Hàn Hạ bị anh nói rõ tâm sự, nói rõ bí mật giấu đầu hở đuôi của cô, anh vẫn cố tình dùng lời nói lạnh lùng không chút dịu dàng, trong lòng cô bỗng nhiên vô cùng khó chịu. Cô nghĩ: Tại sao anh luôn như vậy, người đàn ông này vừa khiến cô yêu thương lại vừa khiến cô tổn thương.
Đột nhiên cô quay đầu lại, trừng mắt với anh, Lâm Mạc Thần ngẩn ra, bình tĩnh nhìn cô.
Một người đứng ở trên sườn núi, một người đứng ở dưới sườn núi, khoảng cách không xa, cô nhìn lên anh, anh cúi xuống nhìn cô.
"Lâm Mạc Thần, sao anh luôn như vậy." Cô từ từ nói:"Trước kia tôi đã từng đọc một câu nói, đàn ông luôn gõ cửa, nhưng không chịu đẩy cửa, phải đợi người phụ nữ can tâm tình nguyện mở cửa ra. Tôi còn không tin, nghĩ rằng nào có đạo lí bình đẳng như vậy, nếu anh thích tôi, tôi cũng thích anh, thì có gì ngăn cản chúng ta ở bên cạnh nhau, nhưng hóa ra đúng là như vậy. Anh từng nói câu kia là vì chưa hạ quyết tâm. Được, tôi tin, con người luôn chia ra làm nhiều loại, khi đó anh chán ghét tôi, là lựa chọn của anh. Nhưng anh nói theo đuổi tôi nhiều ngày như vậy, nhiều ngày như vậy anh luôn gõ cửa, nhưng chừng nào anh định đẩy cửa tiến vào đây? Anh chưa bao giờ nói yêu tôi, anh chưa bao giờ chủ động bày tỏ lòng mình. Anh trêu chọc tôi, anh khiến tôi mắc câu, làm cho tôi rung động, nhưng anh vẫn im lặng. Anh sợ rơi vào thế bị động, anh sợ bị tôi kiểm soát trong tình yêu. Tại sao tôi phải ngốc nghếch mở cửa ra, tự mình đi ra chứ? Tại sao anh không thể đi vào nhìn tôi, không giữ lại gì với tôi, tựa như tôi đối với anh vậy?
Giọng nói của cô vang vọng trên đồng cỏ mênh mông. Trong mắt có nước, nhưng cô vẫn nhịn. Cô tức giận trừng anh, nói thêm câu nữa đều sẽ khiến cả hai khó xử.
Lâm Mạc Thần lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái sợ sệt như vậy.
Mộc Hàn Hạ nói hết những lời đã tích tụ trong lòng nhiều ngày, cảm thấy dễ chịu, lại quay đầu, thấy ngày đêm không ngừng luân phiên nhau, trời cao biển rộng, cô không để ý đến anh, cất bước đi.
Càng đi trong lòng càng yên tĩnh, rõ ràng là chuyện vô cùng vui vẻ, đánh thẳng vào mặt anh, nhưng cũng âm ỷ khó chịu, cô mờ mịt bước đi, bất tri bất giác đã ra tới đường, cách đường lớn còn một đoạn, vừa vặn ở phía sau không hề vang lên tiếng bước chân, anh cũng không đi lên.
Mộc Hàn Hạ càng cảm thấy khổ sở, thầm mắng chính mình không dùng được. Trong đầu không ngừng hiện lên bộ dáng anh đứng giữa trời chiều, quanh quẩn là lời nói của anh:Summer, trái tim em ở chỗ anh.
Cuối cùng đã đi đến đường lớn, phía sau có người đi lên.
Mộc Hàn Hạ làm mặt lạnh, không quay đầu nhìn anh, đứng ở ven đường bắt xe. Đèn đường chiếu xuống hai bóng dáng gần nhau, anh yên lặng nói:"Vừa rồi mới nói, mới đánh bại Dung Duyệt là thời kì nhạy cảm, không thể đi một mình. Tôi đi xe về với em."
Mộc Hàn Hạ im lặng.
Xe nhanh chóng đến.
Cô ngồi ghế sau, Lâm Mạc Thần kéo cánh cửa ở bên cạnh, cũng ngồi vào.
Xe chạy trong ánh sáng thành phố ồn ào náo động, bên cạnh yên tĩnh như mộng.
Cả hai người đều im lặng.
Khi tới bên dưới khách sạn, Lâm Mạc Thần lấy ví tiền ra, Mộc Hàn Hạ ngước mắt, thấy áo khoác anh dính đầy cây cỏ, nhìn ví da màu đen trong tay anh, còn ngón tay thon dài trắng nõn của anh, cô quay đầu, xuống xe trước.
Hai người một trước một sau vào thang máy, lên lầu.
Đây cũng là sắp xếp của anh, mấy ngày trước Mộc Hàn Hạ mới phát hiện khách sạn này chỉ có hai người bọn họ, còn những đồng nghiệp khác ở khách sạn khác. Hơn nữa, hai người lại còn cùng tầng với nhau. Mộc Hàn Hạ nhíu mày, làm cho bản thân không nghĩ nữa.
"Tinh" cửa thang máy mở ra, Mộc Hàn Hạ không nhìn anh, đi thẳng về phòng mình, còn anh cũng lạnh mặt, vào phòng, đóng cửa.
Lời tác giả: Lâm Jason, đẩy cửa, đẩy cửa, đẩy cửa! Đi vào đi vào đi vào!
*****
Tha Vĩ đẩy cửa ra, đã thấy Trương Diệc Phóng đứng ở bên cửa sổ, đang cầm một điếu xì gà, vẻ mặt bình tĩnh, trước sau như một.
Trong phòng đều là mùi thuốc lá, có cả mùi vị im lặng.
"Trương tổng." Tha Vĩ gọi.
Trương Diệc Phóng xoay người nhìn hắn mỉm cười:"Lại đây ngồi đi."
Hai người ngồi xuống sô pha, sắc mặt Tha Vĩ hơi miễn cưỡng, còn Trương Diệc Phóng chỉ mỉm cười nhìn hắn.
"Sao lại đánh mất mảnh đất A?" Trương Diệc Phóng hỏi.
Tha Vĩ:"Xin lỗi Trương tổng, là sơ suất của tôi. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách, dù làm thế nào cũng phải lấy lại mảnh đất này."
Trước Diệc Phóng lại khoát tay, ngăn hắn tiếp tục nói. Ông ta cầm lấy chén trà trên bàn, rót hai cốc cho mỗi người. Tha Vĩ nhanh chóng khom người về phía trước, ngón tay khẽ gõ mặt bàn:"Cám ơn Trương tổng."
Trương Diệc Phóng nhấp một ngụm trà, sau đó nói:"Tha Vĩ, cậu có biết cậu thua ở chỗ nào không?"
Tha Vĩ im lặng một lát, khiến cho một người đàn ông trưởng thành như hắn phải thừa nhận lỗi lầm của mình quả thực rất xấu hổ, nhưng ở trước mặt Trương Diệc Phóng, hắn vẫn thản nhiên nói:"Em sai ở chỗ chỉ lo công kích Lâm Mạc Thần, không ngờ lại trúng bẫy của hắn."
Dừng một chút nói tiếp:"Em không nghĩ tới, hắn có lá gan lớn, lại điên cuồng như vậy."
Trương Diệc Phóng khẽ lắc đầu:"Không cậu sai ở chỗ không nhận rõ nguyên tắc kinh doanh của Dung Duyệt chúng ta, nguyên tắc của tôi."
Tha Vĩ ngẩn ra.
Trương Diệc Phóng không nhanh không chậm nói:"A Vĩ à, cậu theo tôi nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy nguyên tắc lựa chọn của tôi là gì?"
"Là lợi ích."
Trương Diệc Phóng gật đầu:"Đúng. Xem ra cậu vẫn còn chưa quên. Đối với chuyện đấu thầu đất này, trước hết cậu cần phải cân nhắc mảnh đất nào mang lại lợi ích lớn nhất cho Dung Duyệt chúng ta. Không còn nghi ngờ gì là mảnh đất A, liên quan đến kế hoạch xây dựng mấy tỷ của chúng ta, nhưng cậu lại làm lẫn lộn, muốn đánh lén một đối thủ còn chưa đứng vững, đả kích lợi ích của bọn họ làm mục tiêu hàng đầu. Cậu cho là mình mạnh hơn nhiều so với Phong Thần, nên chỉ lo tấn công mà khinh thường phòng thủ, còn Lâm Mạc Thần nhìn thấu tâm lí của cậu mới thiết kế mưu kế Điền Kỵ đua ngựa. A Vĩ, cậu đúng là quá nóng vội. Dù sao trên thế giới này, người phàm và tiểu nhân còn rất nhiều. Trước kia cậu chưa từng gặp đối thủ nổi bật như cậu ta. Còn cậu lại dựa vào ưu thế của Dung Duyệt dễ dàng có được thắng lợi. Lần này cậu cũng cảm nhận được cậu ta khác biệt với người khác, nên mới bị cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán. Nhưng A Vĩ à, lợi ích mới là hàng đầu. Người xưa nói không lấy chuyện vui, không lấy chuyện buồn của mình là có đạo lí cả đấy. Cho dù đối phương có mạnh mẽ đến, cho dù bọn họ có dụng ý xấu, khiến cho người ta cảm nhận được sự uy hiếp, nhưng cậu vẫn phải đặt lợi ích lên trên hết. Như vậy mới có thể không thất bại được."
Tha Vĩ im lặng một lúc gật đầu:"Em biết, Trương tổng. Nhưng hiện tại chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Cậu cảm thây nên làm thế nào?" Trương Diệc Phóng cũng hỏi lại hắn.
Tha Vĩ không cam lòng nhưng vẫn đáp:"Phí tổn thấp nhất là hợp tác khai phá mảnh đất A với Phong Thần, như vậy mới không ảnh hưởng tới kế hoạch tổng thể của chúng ta."
Trương Diệc Phóng mỉm cười gật đầu.
Tha Vĩ khẽ thở dài nói:"Qua mấy ngày nữa, em sẽ sắp xếp người bàn chuyện với bọn họ."
Trương Diệc Phóng lại nói:"Không được, phải nhanh lên, đừng kéo dài."
"Tại sao?"
Vẻ mặt Trương Diệc Phóng ôn nho nói:"Thua thì thản nhiên thừa nhận. Hợp tác sớm một chút mới chứng tỏ chúng ta không để ý. Đây là phong độ và đại khí của công ty hàng đầu, như vậy các công ty khác mới yên tâm mạnh dạn hợp tác với chúng ta."
Trong lòng Tha Vĩ hơi chấn động gật đầu:"Em hiểu rồi
Trương tổng."
Ý đồ hợp tác của Dung Duyệt nhanh chóng được truyền đến chỗ Lâm Mạc Thần.
Anh hơi bất ngờ bởi vì không nghĩ tới Dung Duyệt sẽ nhanh như vậy. Sau khi suy nghĩ một lát, anh tạm thời không tự mình đi bàn bạc mà sắp xếp để cho quản lí công ty bất động sản đi làm. Bên Tha Vĩ cũng vậy, không tự mình ra mặt mà phái một giám đốc trong công ty đi bàn bạc.
Gữa hai người đàn ông rốt cuộc cũng hiểu ngầm mới đối mặt nên không muốn khó xử. Tất cả mọi người đều hiểu Dung Duyệt chỉ có hợp tác khai phá với Lâm Mạc Thần mới có lợi, mới có thể hoàn thành kế hoạch tổng thể, còn Lâm Mạc Thần chỉ có hợp tác với Dung Duyệt mới có thể kiếm tiền, chờ đạt được mục đích rồi, vua lại gặp vua.
Qua vài ngày như thế, dự án hợp tác của hai bên được thúc đẩy nhanh chóng. Các công ty khác đều nghe ngóng tình hình hợp tác của hai công ty bọn họ, nhưng không ngờ rằng, sự xuất sắc của Phong Thần ở lĩnh vực bất động sản đã trở thành một thế lực ngay cả Dung Duyệt cũng không thể khinh thường được.
Mộc Hàn Hạ duy trì chiến tranh lạnh với Lâm Mạc Thần. Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn, thỉnh thoảng khi gặp mặt ở văn phòng, tuy ánh mắt không tự chủ giao nhau, nhưng không ai lên tiếng nói chuyện. Mộc Hàn Hạ biết nhiều lúc Lâm Mạc Thần chăm chú nhìn cô, giống như khi anh không chú ý cô cũng sẽ nhìn anh vậy. Nhưng cảm giác này tựa như một cái hang bị thứ gì đó mấu chốt phá tan, nước không ngừng chảy xuống, nhưng anh và cô, không ai chịu sửa chữa.
Nhanh chóng đến cuối tuần.
Mộc Hàn Hạ cũng có quan hệ cần giữ gìn, ngồi ở vị trí gọi điện thoại cho Lão Phương:"A lô, Lão Phương ạ."
Tiếng nói của Phương Trừng Châu vẫn ôn hòa như trước:"Có chuyện gì vậy, Tiểu Mộc. ?"
"Tối nay chú có rảnh không ạ, cháu mời chú ăn cơm."
Phương Trừng Châu nở nụ cười:"Tại sao lại mời ta ăn cơm chứ?"
Mộc Hàn Hạ hạ giọng, khẽ nói:"Cám ơn sự giúp đỡ của chú."
Phương Trừng Châu đáp lại:"Tiểu Mộc, ta đã giúp được gì cho cháu chứ."
Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt đáp:"Không phải chú đã dạy cháu đánh Thái Cực quyền sao."
Những lời này khiến cho Phương Trừng Châu khẽ cười:"Được, cháu nói địa điểm đi, chú bảo lái xe đưa chú qua."
Hẹn xong Lão Phương, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn một lát nữa mới tan tầm. Vì thế cô cầm lấy cốc, đi vào phòng trà nước. Lúc này, trong văn phòng không còn nhiều người lắm, trong phòng trà nước cũng chỉ còn lại mình cô. Cô rót cốc nước ấm, đứng bên cạnh cửa sổ từ từ uống.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Mạc Thần đi vào.
Mộc Hàn Hạ ngước mắt nhìn anh, cũng không biết có phải là ảo giác không, mấy ngày không nhìn thấy, cảm thấy anh hơi gầy đi.
Cô kết luận là mình sai rồi.
Lâm Mạc Thần cũng nhìn chằm chằm cô, hai tay đút tỏng túi quần, ánh mắt sâu xa.
Anh đi tới.
Mộc Hàn Hạ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Tối nay ăn cơm với người bên Dung Duyệt, cùng đi nhé." anh nói, "Đây là khởi đầu hợp tác quan trọng giữa hai bên."
Lúc này Mộc Hàn Hạ mới nhìn anh, vẻ mặt bình thản:"Tôi hẹn Lão Phương ăn cơm rồi."
Lâm Mạc Thần yên lặng một lát, gật đầu. Đây đúng là chuyện quan trọng hơn.
"Vẫn còn giận." Anh thấp giọng hỏi.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ mềm nhũn.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |