Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 19

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lượt đấu giá thứ 2, mảnh đất B.

Lúc này Dung Duyệt tiết lộ phương án tên "Nhà - Dung Duyệt". Ý nghĩa như tên, xây dựng bầu không khí gia đình trong cộng đồng. Vì vậy nó khác hoàn toàn với những tiểu khu khác. Khi bạn bước vào tiểu khu, sẽ có người quản lý chào hỏi bạn. Trên đường về nhà, bạn sẽ đi qua vườn hoa, sân vận động, trung tâm hoạt động của người già, trung tâm trò chơi trẻ em, cuối cùng đến cửa căn hộ của bạn.

Còn quan hệ giữa hàng xóm ư? Trong mỗi tòa nhà đều có những tổ nhỏ, bác sĩ, cảnh sát, luật sư... những hàng xóm có nghề nghiệp phục vụ cộng đồng được đăng kí trong danh sách tình bằng hữu tiểu khu. Một khi xảy ra chuyện gì sẽ có rất nhiều người giúp đỡ bạn.

Căn phòng có ba phòng ngủ chính, chủ yếu nhắm vào các gia đình, tầng lớp trung lưu thu nhập ổn định, ngoài một số nhà hàng chất lượng ngoài tiểu khu, bên trong tiểu khu còn có nhà ăn do tiểu khu trực tiếp kinh doanh, vệ sinh loại A...

Sau khi quản lí bên Dung Duyệt nói xong phương án, nhóm lãnh đạo không ngừng lộ ra ý cười. Tuy phương án này không giống mảnh đất C, mọi thứ đều là tốt nhất, nhưng đều là lựa chọn khiến người khác rung động.

Sau khi kết thúc thuyết trình, Tha Vĩ ra khỏi hội trường, nhìn thấy Lâm Mạc Thần mang theo Antony, đi tới đầu thấu mảnh đất B. Lúc này Tha Vĩ không còn cười, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn Lâm Mạc Thần, khóe miệng Lâm Mạc Thần vẫn còn sót lại ý cười, nhìn không chớp mắt Tha Vĩ lướt qua bên cạnh.

Nhóm lãnh đạo đều hơi tò mò nhìn nhóm người mới này. Dù sao gần đây Phong Thần đang nổi lên cạnh tranh gay gắt với Dung Duyệt, tất nhiên mọi người đều nghe thấy.

Lâm Mạc Thần mỉm cười, nói tóm tắt đơn giản cho bọn họ về một chút thực lực, bối cảnh của Phong Thần, đương nhiên không quên đề cập đến Antony là kiến trúc sư quốc tế giỏi nhất "có sức ảnh hưởng xuyên biên giới", sau đó bắt đầu thuyết trình về phương án đấu thầu.

Dưới ngọn đèn mờ mờ, giữa đám sương mờ ảo, bao trùm kiến trúc phong cách cổ điển. Video bắt đầu phát hình, Antony tiếng Anh, Lâm Mạc Thần tiếng Trung từ từ giải thích.

Sau khi video phát xong, cả hội trường đều yên tĩnh, Lâm Mạc Thần và Antony đứng dậy mỉm cười chào.

Đã gần giữa trưa, nhóm lãnh đạo cũng không đi ăn cơm ngay mà ở lại hội trường, còn đang bàn bạc sôi nổi.

"Phương án của Tha Vĩ rất tốt, Phong Thần cũng vậy, khiến cho người ta khó xử." Phó thị trưởng Phàn cười nói.

Viện trưởng viện thiết kế là người ngay thẳng, thành thật nói:"Tôi cho rằng phương án của Phong Thần rất tốt, còn rung động lòng người hơn. Phương án của Dung Duyệt tốt, nhưng khái niệm hài hòa không phải là sự sáng tạo mới mẻ trong nước. Còn thiết kế của Phong Thần phá vỡ hoàn toàn, mới mẻ, nếu có một khu nhà như vậy xuất hiện ở thành phố Lâm, thực sự sẽ trở thành luồng gió kiến trúc mới. Không phải chúng ta khuyến khích giới bất động sản có thêm phương án sáng tạo, có giá trị, mới có thể đảo ngược cứu thị trường sao? Tôi cho rằng nên khuyến khích sự đổi mới của Phong Thần!"

Phó thị trưởng Phàn cười không nói gì.

Một quan chức khác nói:"Viện trưởng Chu, anh nói thật sự đúng. Nhưng Dung Duyệt là công ty có thực lực nhất khu vực Đại Tây Nam, cũng là công ty nộp thuế đứng đầu thành phố Lâm. Dù sao Phong Thần cũng chỉ là công ty từ ngoài tới, tôi thừa nhận phương án của bọn họ thực sự rung động lòng người, cao hơn Dung Duyệt một bậc, nhưng không biết bọn họ có thể làm được giống như thiết kế hay không. Giao cho bọn họ, chi bằng giao cho Dung Duyệt sẽ yên tâm hơn. Dù sao Dung Duyệt đã làm được không ít hạng mục bất động sản bảo đảm chất lượng."

Viện trường Chu đáp:"Nhưng tôi cho rằng, chúng ta không nên cứ bảo thủ, mà phải tiến về phía trước." Một câu nói khiến quan chức kia không đáp lại được.

Lúc này Phó thị trưởng Phàn lại cười nói:"Tôi đồng ý với ý kiến của viện trưởng Chu, nên tiến về phía trước, chứ không nên bảo thủ. Phương án của Phong Thần thực sự rất xuất sắc, người khác khó có thể vứt bỏ được, nhưng diện tích mảnh đất này cũng không nhỏ, phiêu lưu lớn. Sau này có cơ hội khác có thể cho Phong Thần thử nghiệm. Phó thị trưởng Phương, anh vẫn chưa phát biểu ý kiến, anh nói xem."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía vị lãnh đạo mới điều đến không lâu, ông vẫn đứng ở bên cạnh, không lên tiếng.

Phương Trừng Châu nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:"Tôi cho rằng cả hai công ty đều rất tốt, phương án của Phong Thần càng tốt hơn, nếu không làm được ở thành phố Lâm thật sự đáng tiếc, nhưng thực lực của Dung Duyệt mạnh hơn, lại là công ty nộp thuế hàng đầu, nên cần chiếu cố. Mọi người tự quyết định đi."

Nói như vậy tức làm đem quyền quyết định lượt này cho Phó thị trường Phàn.

Tha Vĩ và người của hắn vội vàng ăn xong cơm trưa thì nhận được tin tức này.

Bọn họ đã giành được mảnh đất B.

Tin tức này khiến cho chân mày hắn không tự giác nhếch lên. Ba mảnh đất, hắn đã giành được hai, cũng coi như may mắn không làm nhục mệnh. Hơn nữa hai mảnh đất này đều là thích hợp nhất với Phong Thần. Hắn nghĩ coi như cục diện hôm nay hắn đã nắm chắc thắng lợi, còn nghĩ sau này báo cáo cho Trương Diệc Phóng, nhắc lại việc liên quan đến Lâm Mạc Thần, chỉ sợ Trương tổng càng thêm tán thưởng hắn.

Tuy nhiên không thể thiếu cảnh giác được bởi vì Dung Duyệt phải giành được mảnh đất A. Dung Duyệt đã giành được mấy mảnh đất quanh mảnh đất A mấy năm trước. Ý của Trương tổng là phải làm tổng thể kế hoạch khai phá thương mại, xây dựng khu dân cư và thương mại siêu lớn bất khả xâm phạm ở trung tâm khu phố. Vì vậy không thể để mất mảnh đất này.

Nhưng khi Tha Vĩ lần thứ ba đi vào hội trường lại cảm thấy trong lòng hơi bất an, có cảm giác sai lầm ở đâu đó. Hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng ở giữa lại mơ hồ ẩn giấu gợn sóng. Đầu tiên Lâm Mạc Thần từ bỏ mảnh đất C, nghe nói phương án của Lâm Mạc Thần dành cho mảnh đất B rất đáng kinh ngạc, nhóm lãnh đạo phải thảo luận quyết liệt, Dung Duyệt cũng là thắng trong gang tấc. Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào chứ?

Mảnh đất A, Dong Duyệt chuẩn bị tất nhiên là kễ hoạch khai phá hai trong một vừa khu dân cư vừa khu thương mại. Đương nhiên đây cũng là kế hoạch xây dựng tổng thể đồng bộ trung tâm thương mại của Dung Duyệt. Khu nhà ở nhỏ bé tinh tế chất lượng cao, phong cảnh trung tâm thành phố xanh hóa sạch sẽ gọn gàng. Không có bất cứ khuyết điểm nào, đầu tư cũng là tài nguyên tốt nhất.

Sau khi Tha Vĩ rời khỏi hội trường, lần thứ hai, Lâm Mạc Thần và Antony bước vào. Đối với phương án bọn họ sắp mang tới, ngay cả Phó thị trưởng Phàn cũng tập trung tinh lực nhìn chằm chằm. Sau khi ngồi xuống, Lâm Mạc Thần chỉ mỉm cười nói:"Các vị giám khảo, chúng tôi không có phương án mới nào, vẫn là phương án trước đó thôi. Nhưng mảnh đất A còn nhỏ hơn mảnh đất B, đối với Phong Thần càng dễ dàng thể nghiệm, cũng có thể dùng phương án này thiết kế đẹp đẽ hơn, thích hợp hơn. Ngoài ra, chúng tôi cũng thật lòng hi vọng có thể xây dựng hạng mục đầu tiên ở thành phố Lâm."

Dưới ngọn đèn mờ mịt, video lại phát hình ảnh. Chẳng qua có nhiều lời thuyết trình và hình ảnh hơn so với lần đầu tiên. Ví dụ như ở trong tiểu khu, các cụ già dạo chơi, bọn trẻ cười vui, người thanh niên ngồi ở ban công ngẩng đầu ngắm sao trời... Nếu nói lần xem đầu tiên khiến cho người ta cảm giác kinh ngạc, rung động, như vậy lần thứ hai chỉ còn lại sự bình tĩnh và thưởng thức.

Tha Vĩ ngồi trong phòng chờ, biểu tình của mấy cấp dưới bên cạnh rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt hắn âm trầm. Đủ loại manh mối lên hệ khiến trong lòng hắn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Hắn chưa từng nghĩ tới Lâm Mạc Thần muốn giành chính là mảnh đất A, làm thế nào bây giờ? Không phải là do bọn hắn lơ là chủ quan, mà do thứ nhất, cánh đồng A giá cao diện tích nhỏ, một mình khai phá thực sự không có ích lợi gì, phải phối hợp với kế hoạch khai phá tổng thể của Dung Duyệt mới có giá trị. Vì vậy người bình thường căn bản sẽ không giành lấy, huống hồ là một kẻ đặt lợi ích hàng đầu như Lâm Mạc Thần. Ai biết được, hắn mới vào giới bất động sản, lại giống y như trang phục, giành lấy món hàng lớn nhất, một lần đã nổi tiếng đứng vững gót chân. Thứ hai tay trong truyền ra tin tức Lâm Mạc Thần luôn để ý đến mảnh đất C, tiếp theo mới là B. Nghe nói hắn từng mấy đêm không ngủ vì phương án cho mảnh đất C. Mẹ nó ai ngờ hôm nay hắn vừa đến lại từ bỏ mảnh đất C? Đánh cho Tha Vĩ trở tay không kịp. Cho dù ba mảnh đất phải bỏ B, C không nói làm gì, Lâm Mạc Thần muốn giành mảnh đất A trong tay Dung Duyệt cũng không dễ dàng. Bởi vì Dung Duyệt có kế hoạch khai phá tổng thế, lại có bối cảnh, quan hệ hòa hợp với quan chức chính phủ, thiết kế tổng thể đưa vào hoạt động năng lực quá mạnh mẽ, thật sự nếu phải tranh giành mảnh đất này, phần thắng của Dung Duyệt vẫn lớn như cũ.

Nhưng nếu mục tiêu ngay từ đầu cuả Lâm Mạc Thần là mảnh đất A thì sao?

Nếu lượt đầu từ bỏ, lượt sau thất bại, tất cả đều là làm nền, tránh nặng tìm nhẹ đều để đả động giám khảo, đến cả việc vốn liếng của Dung Duyệt, giành mảnh đất A? Lâm Mạc Thần giành lấy mảnh đất này cũng không kiếm được nhiều tiền, nhưng làm làm khó cho Dung Duyệt.

Tha Vĩ hiểu rõ người như Lâm Mạc Thần tất nhiên là dã tâm hừng hực tiến vào giới bất động sản, nên hắn mới áp dụng đánh lén, nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Mạc Thần sẽ điên đến mức này, chọn phương pháp bất lợi cho mình và làm khó cả Dung Duyệt.

Mồ hôi lạnh của Tha Vĩ cuối cùng nhỏ xuống bởi vì nếu thật sự mất mảnh đất A hắn cũng không dễ sống.

*****

Khi Mộc Hàn Hạ ra khỏi đồn cảnh sát, ngay cả bữa trưa còn chưa kịp ăn, đã bắt taxi đến thẳng nơi đấu thầu.

Xe taxi đi xuyên qua thành phố, trong lòng cô cũng uể oải, cúi đầu nhìn đồng hồ, có lẽ cũng sắp đấu thầu xong ba mảnh đất kia rồi.

Có thể giành được không? Mục tiêu của Lâm Mạc Thần, mảnh đất A.

"Có thể giành được." Đó là trong buổi đêm gió mát nhè nhẹ, ở hội sở bí mật, tiếng nói chậm chạp của Lâm Mạc Thần vang lên.

Lúc ấy cô hỏi:"Anh chắc chắn như vậy ư?"

Lúc ấy Mộc Hàn Hạ ngẩn ra:"Ngựa hạng bét đấu với ngựa hạng nhất, ngựa hạng nhất đấu với ngựa hạng trung? Ngựa hạng trung đấu với ngựa hạng bét?"

Lâm Mạc Thần đáp:"Tất nhiên, nên mới phải làm một số thay đổi linh hoạt. Nếu mảnh đất C mang lại lợi ích lớn nhất cho chúng ta, Dung Duyệt nhất định sẽ đầu tư tài nguyên tốt nhất để đánh lén. Dĩ nhiên trước đó tôi đã làm một số việc để cho Tha Vĩ xác định được điều này. Đây là mũi nhọn của bọn họ, huống hồ quan hệ giữa bọn họ và chính phủ rất tốt, dù làm thế nào chúng ta cũng không chiến thắng được. Vì vậy chúng ta từ bỏ lượt đấu thầu thứ nhất, để cho bọn họ toi công."

Mộc Hàn Hạ hơi đăm chiêu nghe, sau đó gật đầu:"Ừ, biết rõ lượt đó không thắng được thì tội gì phải đầu tư tinh lực, cũng chả cần phải làm nền cho họ. Không có so sánh, lượt này bọn họ nhất định thắng, cũng không mang lại cho giám khảo cảm xúc quá lớn."

"Đúng vậy."

Lúc đó hai người ngồi trên sô pha, chỉ cách nửa mét, Lâm Mạc Thần từ từ tới gần, tay khoác lên sau lưng cô trên ghế sô pha, sắc mặt Mộc Hàn Hạ trầm tĩnh, làm như không biết.

"Lượt thứ hai, mảnh đất B. Lượt này là mấu chốt, chúng ta phải xuất ra toàn bộ thực lực, phương án tuyệt vời của Antony." Anh nói, "Thắng cũng tốt, chúng ta tuân theo khai phá cánh đồng B, nhưng là hơi vất vả. Dù thắng cũng không tính là lớn, nhưng đây là mảnh đất trọng điểm Tha Vĩ ngắm đến, hơn nữa ở lượt một bọn họ không chiến mà thắng, nên không cần phải vận dụng quan hệ. Lượt hai dù chúng ta xuất sắc hơn, nhưng quan hệ của bọn họ sẽ phát huy tác dụng, sẽ có người nói chuyện thay cho bọn họ."

Nghe đến đó, Mộc Hàn Hạ không xác định được hỏi:"Chúng ta cũng có cảm tình của Lão Phương ở đó mà."

Lâm Mạc Thần lại lắc đầu nói:"Lão Phương là người thông minh, nếu lượt này chúng ta vẫn không chiếm được lợi thế, ông ấy sẽ không dễ dàng giúp chúng ta. Quan trường có quy tắc của quan trường, giữa bọn họ cũng có sự kí kết ngầm. Tôi cho anh một lượt, lượt tiếp theo, không phải anh phải cho tôi sao?"

Mộc Hàn Hạ nghe vậy giật mình, đã hơi hiểu rõ.

"Phương án của chúng ta tất nhiên là khiến họ rung động, để lại ấn tượng sâu sắc cho họ. Mảnh đất thứ hai không thể cho chúng ta, đúng là hơi thua thiệt chúng ta, chính phủ thành phố Lâm làm việc thật nên trong lòng họ tất nhiên cũng tiếc cho chúng ta. Lượt thứ ba vẫn không thể không cho ư? Tôi với Antony cũng sẽ nhấn mạnh với bọn họ, phương án này càng thích hợp với mảnh đất A hơn. Nhiều lúc khi con người quyết định là kết quả của sự kết hợp giữa lý trí và tình cảm. Về mặt lí trí, họ biết rõ phương án của chúng ta rất tốt, còn về mặt tình cảm, bọn họ cũng sẽ muốn giao mảnh đất này cho chúng ta."

Mộc Hàn Hạ yên tĩnh một lúc hỏi:"Sau khi giành được mảnh đất này sẽ làm thế nào?"

"Như vậy, anh có thể tăng giá ngay." Mộc Hàn Hạ nhanh chóng nói tiếp.

Lâm Mạc Thần ngẩn ra, tuy là ý này nhưng nói ra từ miệng cô, dùng từ như vậy không hiểu sao khiến anh có cảm giác không quá vui vẻ. Anh thản nhiên lườm cô.

Mộc Hàn Hạ cũng nhìn lại anh nói:"Jason, anh đang ép Dung Duyệt theo sự chi phối. Dù sao thực lực của bọn họ cũng hùng hậu, tôi sợ chúng ta thắng được ván này, nhưng con đường sau này ở thành phố Lâm vẫn rất khó khăn."

"Chẳng lẽ chúng ta đi từng bước thì không khó khăn sao?" Anh đáp, "Dung Duyệt muốn đánh lén vào mảnh đất anh ngắm đến là B, C, vốn dĩ là muốn phong sát lĩnh vực bất động sản của Phong Thần. Bọn họ muốn đẩy anh vào chỗ chết, chẳng lẽ anh sợ hãi nương tay cho bọn họ? Muốn chiến thì chiến đi, có gì mà phải sợ chứ? Bọn họ đoạt của anh, thì anh sẽ đoạt lại của bọn họ."

Sau đó, nhóm lãnh đạo lại tiến hành thảo luận, nhưng lúc này bọn họ không hẹn mà cùng im lặng, không ai lên tiếng trước. Cuối cùng viện trưởng Chu nhanh mồm nhanh miệng, lời nói thành khẩn:"Tôi cảm thấy phương án của Phong Thần vô cùng tốt. Cho dù là từ góc độ chuyên nghiệp, hay là góc độ kinh tế. Nếu mảnh đất B đã cho Dung Duyệt, vậy đừng ngại giao mảnh đất này cho bọn họ."

Phó thị trưởng Phàn mỉm cười không đáp, một quan chức khác nói:"Phó thị trưởng Phàn, các vị lãnh đạo, mảnh đất này không giống như những mảnh đất khác. Trước đó, Dung Duyệt đã giành được mấy mảnh đất cạnh đó, chuẩn bị làm kế hoạch khai phá thương mại. Giao mảnh đất này cho bọn họ, thì bọn họ có thể khai phá tổng thể, cũng mang lại ý nghĩa xây dựng trọng đại cho thành phố chúng ta. Nếu giao cho người khác, có thể Dung Duyệt sẽ bị thiệt thòi."

Viện trưởng Chu sửng sốt, cũng không nói lại được lời nào.

Đúng lúc này, Phương Trừng Châu vẫn luôn im lặng lên tiếng: Thế này đúng là phải cân nhắc một chút. Bọn họ đã xin phê chuẩn kế hoạch tổng thể chưa?"

Vị quan chức kia:"Vẫn chưa."

Phương Trừng Châu gật đầu:"Có kế hoạch tổng thể đối với công ty Dung Duyệt mà nói tất nhiên là tốt. Nhưng tôi nghĩ hôm nay nếu đã đem mảnh đất này ra đấu thầu thì chúng ta cũng phải chiếu cố, công bằng công chính cho các công ty khác có cơ hội chứ. Vừa rồi mọi người đã đạt được quan điểm chung ở mảnh đất B, tôi cũng đồng ý là phương án của Phong Thần vô cùng tốt, chúng ta đều hi vọng có cơ hội cho bọn họ ở thành phố Lâm. Diện tích mảnh đất A nhỏ nhất, vậy thật đúng là có duyên, là mảnh đất thích hợp nhất với bọn họ." Nói tới đây, ông sang sảng cười, những người khác cũng cười.

Ánh mắt viện trưởng Chu sáng lên, cũng phụ họa nói:"Đúng vậy, mảnh đất B, C đã cho Dung Duyệt rồi, nếu phương án của Phong Thần không thực hiện được, phải vứt bỏ như vậy thật đáng tiếc. Xin các vị lãnh đạo cân nhắc."

Hội trường lại yên tĩnh, Người sáng suốt đều nhìn ra được hướng gió lại có xu thế thay đổi.

Phó thị trưởng Phàn trầm ngâm không nói.

Quan chức trước đó tận lực xin cho Dung Duyệt nói:"Nhưng Dung Duyệt cũng là công ty có thực lực, hơn nữa nếu mảnh đất này giao cho Phong Thần thì kế hoạch tổng thể của bọn họ sẽ bị hỏng mất."

"Bọn họ có thể hợp tác khai phá với Phong Thần." Phương Trừng Châu mỉm cười ngắt lời ông ta, "Chuyện giữa các công ty, chúng ta không nên nhúng tay vào." Ông ngước mắt nhìn quanh một vòng, giọng nói trở nên ngưng trọng:"Tôi mới đến thành phố Lâm không lâu, nhưng nó để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi, thanh lịch đẹp đẽ, sạch sẽ, chất lượng dân trí cao, kiến trúc lại tuyệt đẹp, các công ty lớn vừa nhỏ cũng đều rất có sinh lực. Dung Duyệt là công ty dẫn đầu của chúng ta, phải ra sức nâng đỡ, nhưng không thể tránh khỏi cạnh tranh, đó là điều chúng ta nên hoan nghênh. Đưa vào công ty cạnh tranh thích hợp xuất sắc để tránh cho một công ty độc quyền, tránh cho kinh tế đại phương ỷ lại quá lớn, tôi cho rằng đây là vấn đề chúng ta cần phải suy sét. Như vậy môi trường thương mại của thành phố Lâm mới có thể năng động, tiên tiến, càng thêm tốt hơn. Tôi nói xong rồi."

Hội trường lại yên tĩnh.

Một lát sau những tiếng vỗ tay vang lên. Phó thị trưởng Phàn cũng mỉm cười nhìn Phương Trừng Châu nói:"Phó thị trưởng Phương, nói hộ lòng tôi."

Khi Mộc Hàn Hạ chạy tới khách sạn diễn ra đấu thầu thì đã tan cuộc. Người đã sớm đi rồi, nhân viên công tác đang dọn dẹp một số bảng giá và bàn ghế.

Ánh mặt trời buổi chiều trong suốt, trong lòng cô như nhồi sợi bông, giống như mềm mại mà lấp đầy, mơ hồ không rõ. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ đại biểu công ty, đứng ở cửa phòng chờ, bên trong cũng chỉ còn lác đác mấy người, người của Dung Duyệt cũng đã rời đi.

Cô liếc mắt một cái đã thấy Lâm Mạc Thần vẫn còn ngồi ở vị trí, hai tay khoác sau ghế, bên cạnh không có ai cả. Bên trong bật điều hòa, anh để áo khoác và khăn quàng cổ sang bên cạnh, chỉ còn mặc mỗi âu phục màu đen, bộ dáng tinh anh lạnh lùng như cũ.

Trực giác giống như thủy triều dâng lên trong lòng, cô biết anh đang đợi cô, chờ cô đến.

Như là tâm linh tương thông, Lâm Mạc Thần cũng từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy cô nở nụ cười.

Mộc Hàn Hạ không nhịn được cũng nở nụ cười, cô đi đến chỗ ánh mặt trời dừng giữa hai người.

Cô biết anh đã giành được mảnh đất kia.

Lời tác giả: Tốt, thu phục được đất, sẽ thu phục phụ nữ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)