Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 13

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm nay Mộc Hàn Hạ về đến nhà đã là hai ba giờ sáng, có lẽ là vì cuối tuần nên phòng bên cạnh vẫn còn chưa ngủ, khe hở cửa phòng vẫn lộ ra ánh đèn.

Mộc Hàn Hạ nhẹ tay nhẹ chân đi vào, thay quần áo, vào WC rửa mặt, sau đó nằm trên giường.

Ngoài cửa sổ bóng đêm càng có vẻ lạnh lẽo, nhánh cây tàn lụi lặng lẽ sinh trưởng. Không biết ở chỗ nào chưa khóa hết nước hay nước rò phát ra tiếng "tí tách".

Mộc Hàn Hạ lăn lộn qua lại không ngủ được.

Một lát sau, cô mới hơi buồn ngủ, lại nghe thấy người ở phòng bên cạnh tinh thần vô cùng tốt, tầm ba rưỡi sáng tạo ra tiếng giường kẽo kẹt. Mộc Hàn Hạ kéo gối che kín tai, nhưng không hiểu sao, hôm nay đã mặc kệ rồi, nhưng âm thanh phiền muộn ấy khiến cô không ngủ được.

Cô nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa xuống giường, "rầm" một tiếng, tiếng vang đến mức tường cũng rung lên. Phòng bên cạnh dường như đột nhiên yên lặng, cô lại vọt vào trong WC, mở cửa ấn nước xả, tiếng "ùm" phát ra. Làm xong tất cả mọi chuyện, cô mới trở về phòng khóa cửa, lại nằm xuống.

Phòng bên cạnh trở nên yên tĩnh. Trong lòng Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên rất phức tạp, không rõ là dễ chịu hay khó chịu. Cô nhìn ánh trăng xa xôi trước đầu giường, vẫn ngẩn người. Một lát sau, tiếng "kẽo kẹt" ở giường phòng bên cạnh lại truyền đến.

Mộc Hàn Hạ lấy tai nghe đeo vào, không nhúc nhích nằm trên giường.

Ngày hôm sau cô thức dậy muộn hơn rất nhiều so với bình thường, mở cửa ra, vừa lúc thấy đôi tình nhân kia đang ăn sáng trong phòng khách. Đối phương cũng không lộ ra vẻ mặt gì, Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, vô cùng khách sáo nói:"Xin lỗi, tối qua tôi về muộn, vì công việc nên có uống chút rượu, có thể tạo ra tiếng động hơi ồn một chút, không biết có làm phiền đến hai người không, xin lỗi."

Cô gái kia chưa nói gì, chàng trai đã nở nụ cười trước:"Không sao, bọn tôi cũng đang xem phim, không chú ý mấy. Chị ăn cùng không?"

Cô gái cũng cười.

Mộc Hàn Hạ vội xua tay: Không cần đâu, cám ơn hai người. Tôi đi công ty tăng ca trước đây."

Đi ra ngoài, Mộc Hàn Hạ khẽ thở dài, đi vào trạm tàu điện ngầm.

Bởi vì say rượu nên Lâm Mạc Thần hơi đau đầu, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất vui vẻ bởi vì hai cửa hàng đã đi theo quỹ đạo thành công trong kế hoạch. Chúng tạo ra hiệu ứng chấn động trong giới kinh doanh trang phục ở Bắc Kinh. Kinh doanh ở mỗi cửa hàng đều vượt xa những nhãn hiệu khác. Hiện tại mỗi ngày lợi nhuận đều rất khả quan, như quả cầu tuyết tiến vào túi anh ta.

Khi anh ta đến công ty, chú ý tới Mộc Hàn Hạ còn chưa tới, trước kia mỗi ngày cô đều tới sớm hơn so với anh ta. Lâm Mạc Thần ngồi trong văn phòng uống cà phê một lúc, cách cửa kính nhìn thấy Mộc Hàn Hạ vẻ mặt giống như sương lạnh đi vào.

Lâm Mạc Thần nhìn cô chăm chú, cô không nhìn về phía anh ta, tháo khăn quàng cổ xuống, khi nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh mới lộ ra ý cười ấm áp.

"Đúng vậy, bên ngoài quá lạnh." Giọng nói của cô mơ hồ truyền vào.

Hóa ra là do lạnh, Lâm Mạc Thần dời ánh mắt, nhưng cũng không quá lâu, anh ta phát hiện ra sự bất thường. Cho dù mấy lần dặn dò cô làm việc, hiệu suất của cô vẫn cao, vẫn tươi cười như trước, nhưng hôm nay cô không nhìn vào mắt anh ta.

Tới gần giữa trưa, văn phòng vắng người, Lâm Mạc Thần cầm lấy điện thoại nội bộ gọi cho cô:"Vào đây."

Mộc Hàn Hạ ngơ ngác một lát mới vào văn phòng của anh ta, ngẩng đầu cười nói:"Jason, có chuyện gì?"

Lâm Mạc Thần nhìn cô chằm chằm:"Tối hôm qua tôi có nói gì với cô không?"

Mộc Hàn Hạ ngẩn người.

Bốn mắt hai người chăm chú nhìn nhau, ánh mắt anh ta vô cùng bức người, Mộc Hàn Hạ từ từ quay đầu sang một bên, lộ ra ý cười tự giễu:"Anh nói biểu hiện làm việc của tôi chưa đủ tốt."

Tuy tửu lượng của Lâm Mạc Thần bình thường, chất lượng rượu cũng tốt, sau khi uống say hiếm khi buột miệng. Chuyện xảy ra tối hôm qua anh ta quả thực không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng có ở trong một căn phòng với Mộc Hàn Hạ. Thấy vẻ mặt cô thản nhiên, trong mắt cũng ẩn giấu sự bướng bỉnh uất ức, nên anh ta tạm thời tin cô.

Vì thế anh ta thản nhiên nở nụ cười nói:"Ông chủ phê bình còn tức giận sao?"

Mộc Hàn Hạ:"Không được sao?"

"Không được."

Mộc Hàn Hạ khẽ "chậc" một tiếng.

Anh ta nhìn thấy trong mắt cô dường như còn che giấu cảm xúc gì đó, im lặng một lát, lại lên tiếng:"Là tôi sau khi say rượu lỡ miệng, chỉ là nói đùa với cô thôi. Biểu hiện làm việc của cô không tồi, nhưng còn có thể tốt hơn, hiểu không?"

Hiếm khi giọng nói của anh ta dịu dàng như vậy khiến trong lòng Mộc Hàn Hạ giống như được thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, cô căng thẳng trong chốc lát bật cười:"Biết rồi."

Lâm Mạc Thần nhìn thấy lúm đồng tiền của cô, trong lòng cũng hơi vui vẻ:"Cuối tuần theo tôi đi đến thành phố Lâm."

Mộc Hàn Hạ bất ngờ:"Thành phố Lâm?"

"Đúng, thành phố Lâm ở khu vực Tây Nam rộng lớn, đi mở cửa hàng."

Ba ngày sau, máy bay xuyên qua trong biển mây, ánh mặt trời sáng rực. Mộc Hàn Hạ lần đầu tiên ngồi trong khoang hạng nhất trên máy bay, dựa vào trong lưng ghế tựa dày rộng thoải mái, hai tay hồi hộp nắm chặt, rồi lại nhịn không được nhìn ra bên ngoài, nhìn ánh mặt trời, nhìn đám mây, nhìn khoảng không trên bầu trời, nhìn mặt đất đã cách rất xa.

"Sợ à?" Lâm Mạc Thần ở bên cạnh hỏi.

"Sao có thể chứ?" Mộc Hàn Hạ dường như không có việc gì đáp.

Lâm Mạc Thần cười.

Mộc Hàn Hạ hỏi:"Tại sao lại muốn đến thành phố Lâm?"

Lâm Mạc Thần đáp:"Thiết lập được thương hiệu ở một thành phố thì phải thu lợi nhuận ở một thành phố thứ hai nữa chứ."

Mộc Hàn Hạ nghĩ đúng thật là như thế.

"Nhưng tại sao lại là thành phố Lâm?" Cô lại hỏi.

Lâm Mạc Thần bỏ sách xuống nhìn cô:"Không phải tôi đã cho cô làm phân tích kinh tế khu vực sao? Thành phố Lâm là khu phát triển tốt nhất của vùng Tây Nam rộng lớn, là khu vực trung tâm mới nổi lên. Hơn nữa tôi đã bàn chuyện hợp tác và tài chính ở bên kia xong rồi. Có lí do gì không đi chứ?"

Mộc Hàn Hạ "à" một tiếng nói:"Thành phố Lâm rất tốt."

Một lát sau, cô lại lên tiếng:"Tôi nghe chị Tô Nhân nói anh sinh ra ở thành phố Lâm?"

Lâm Mạc Thần nhìn cô đáp:"Đúng vậy."

Mộc Hàn Hạ không hỏi thêm nữa, cầm lấy tờ báo trên máy bay bắt đầu lật xem.

Tay Lâm Mạc Thần khẽ nhéo vào cổ cô.

"Cô nên khôn ngoan một chút mới tốt."

Máy bay hạ cánh đã có xe của bên đối tác tới đón, đưa bọn họ đến thẳng một khách sạn xa hoa trong thành phố. Đẩy cửa phòng ra, dưới ngọn đèn rực rỡ, quanh bàn đã có mấy người ngồi.

Lâm Mạc Thần mỉm cười đi qua, chào hỏi bọn họ, Mộc Hàn Hạ đi theo anh ta.

"xin chào, Trương tổng, cám ơn đã chiêu đãi."

"Aiz, sao Lâm tổng lại nói vậy." Một người đàn ông trung niên cao gầy nói, "Cậu phát triển ở Bắc Kinh tốt như vậy, đến thành phố Lâm phát triển, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp ấy chứ."

Lâm Mạc Thần khẽ cười, bắt tay người đàn ông béo:"Tạ tổng, hạnh ngộ, chờ mong được hợp tác."

Ánh mắt Tạ tổng kia cười híp thành đường chỉ:"Lâm tổng, chúng ta đã bàn bạc xong trong điện thoại rồi, nguyên liệu tháng sau trong nhà máy tôi đều sẽ cung cấp độc quyền cho anh, chúng ta cùng phát tài, haha."

Lâm Mạc Thần đáp:"Đương nhiên, tập đoàn Như Nghi của ngài là do Đặng tổng giới thiệu cho tôi, đương nhiên là phải hợp tác rồi. Cũng nhờ có Tạ tổng ngài, Phong Thần chúng tôi mới có thể nhận được nguyên liệu ít tốn kém như vậy ở thành phố Lâm. Vô cùng cảm kích."

Tạ tổng cười ha ha.

"Đây là Mộc Hàn Hạ, quản lí bộ phận thị trường của chúng tôi." Lâm Mạc Thần giới thiệu. Mộc Hàn Hạ cười ngọt ngào với từng người. Cô lại khéo léo khiến cho mấy ông chủ đều cười nói:"Quản lí Mộc thật xinh đẹp." "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Ở trên bàn còn có một người phụ nữ luôn im lặng nhìn bọn họ, vừa rồi khi tiến vào Mộc Hàn Hạ và Lâm Mạc Thần đều chú ý tới cô ta.

Lúc này Lâm Mạc Thần hỏi:"Vị này là?"

*****

Người làm chủ hôm nay là Trương tổng cười nói:"Đây là một người bạn của tôi, cô Tiết. Cô ấy cũng giống như Lâm tổng, đều từ nước Mĩ trở về gây dựng sự nghiệp. Tôi làm chủ bữa tiệc hôm nay nên cũng mời cô ấy tới."

Cô Tiết kia đứng lên, bắt tay với Lâm Mạc Thần:"Xin chào, Lâm tổng, tôi là Tiết Ninh. Anh có thể gọi tôi là Serena."

Lâm Mạc Thần thản nhiên cười, bắt tay với cô ta:"Xin chào Serena."

Tiết Ninh khẽ cười:"Jason, tôi đã nghe đại danh anh khi ở Mĩ."

Trương tổng ở bên cạnh nói chen vào:"À? Cô Tiết tố nghiệp đại học Cornell, chẳng lẽ khéo như vậy, hai người là bạn học?"

Lâm Mạc Thần đáp:"Tôi tốt nghiệp đại học Colombia."

Bên cạnh có người cười nói:"Đều là sinh viên nước ngoài hàng hiệu, thật lợi hại."

Tiết Ninh cười yếu ớt, cũng bắt tay với Mộc Hàn Hạ:"Quản lí Mộc, hạnh ngộ."

Đầu tiên chỉ nhìn thấy cô ấy ngồi trong góc đã bị kinh động vì dung mạo xuất chúng, lúc này chính thức đối mặt, Mộc Hàn Hạ vẫn choáng váng.

Chạm vào ánh mắt dịu dàng của cô ấy, trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi chấn động cười nói:"Xin chào, Serena."

"Lâm tổng, cô Tiết, mời ngồi." Trương tổng nói.

Tiết Ninh ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Mạc Thần, anh ta hơi cúi người, ý bảo cô đi trước. Tiết Ninh mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh. Hai người cùng đi qua ngồi xuống.

Trong phút chốc, trong đầu Mộc Hàn Hạ lướt qua ý niệm mãnh liệt: hai người kia thoạt nhìn thật xứng đôi.

Ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ.

Từ góc độ của Mộc Hàn Hạ, Lâm Mạc Thần vì uống rượu nên mặt cũng đã hơi đỏ, ngồi giữa một đám thương nhân, dung mạo càng tuấn lãng, diện mạo hiên ngang. Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ khẽ cười với Tiết Ninh bên cạnh. Không biết hai người nói gì, mặt Tiết Ninh cũng đỏ, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

Tạ tổng mời một vòng rượu, cũng mời cả Tiết Ninh, nhưng cô ấy xua tay bảo mình không uống rượu, nhưng Tạ tổng không bỏ qua, vẫn tiếp tục mời. Tiết Ninh nhíu mày, Trương tổng lên tiếng ngăn lại:"Tạ Lâm, sao anh lại không biết phân biệt như vậy?" Lúc này Lâm Mạc Thần mỉm cười, giơ chén rượu lên giảng hòa:"Tạ tổng thật bất công, chỉ biết uống với phụ nữ xinh đẹp, không chịu uống mấy chén với người hợp tác là tôi đây."

Tạ Lâm cười ha ha, cạn chén với Lâm Mạc Thần, bỏ qua khúc nhạc đệm này. Tiết Ninh rót một chén trà nóng, đưa cho Lâm Mạc Thần, thấp giọng nói:"Jason, anh có sao không?"

Lâm Mạc Thần thản nhiên cười:"Không sao." Tiết Ninh khẽ nắm chặt cánh tay anh ta, bảo anh ta đừng uống nữa, Lâm Mạc Thần nhìn thoáng qua tay cô ấy cười gật đầu.

Mộc Hàn Hạ vẫn luôn cười, xã giao với người bên cạnh, nhưng xung quanh náo nhiệt như vậy, cô lại cảm thấy hốt hoảng. Trong lòng giống như có chai nước đắng từ từ không tiếng động chảy ra, nhưng có mấy lần, cô cảm nhận được ánh mắt Lâm Mạc Thần dừng trên người cô.

Không biết tại sao bữa tiệc lại đề cập đến chuyện hai người kia học ở Mỹ, đột nhiên có người hỏi:"Quản lí Mộc tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, chắc chắn cũng tốt nghiệp từ trường danh tiếng?" Vì thế tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộc Hàn Hạ.

Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, lên tiếng:"Tôi không..."

Lâm Mạc Thần bỗng nhiên ngắt lời cô:"Tôi có thể mời được nhân tài như quản lí Mộc đến giúp đỡ, thứ tôi để ý cũng không phải là mấy loại bằng cấp râu ria gì đó."

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, cười nói đúng, sau đó cũng không nhắc lại đề tài này nữa.

Mộc Hàn Hạ im lặng, ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Mạc Thần cũng đang nhìn cô, hai người chạm vào mắt nhau, sau đó tách ra.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người xuống lầu, Trương tổng phái lái xe đưa Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ về khách sạn nghỉ ngơi. Tiết Ninh cũng có người phụ trách lái xe, không ngờ lại là một chiếc Bentley.

Mọi người mời phụ nữ đi trước, Tiết Ninh đi đến bên cạnh xe, rồi lại xoay người:"Jason, đối với chuyện anh vừa nói, chính sách ưu đãi cho việc lập nghiệp ở thành phố Lâm..."

Lâm Mạc Thần đi qua, tiếp tục nói chuyện với cô ấy.

Mộc Hàn Hạ đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn đài phun nước trước cửa khách sạn, còn cả ánh sáng bảy sắc cầu vồng lưu động hơi thất thần.

Một lát sau, Lâm Mạc Thần quay lại, chiếc Bentley cũng đã đi rồi, anh ta liếc mắt nhìn Mộc Hàn Hạ:"Đi thôi."

Lái xe là người của Trương tổng, nên trên xe hai người không nói gì với nhau. Lâm Mạc Thần nhắm mắt, Mộc Hàn Hạ nhìn cảnh đêm thành phố Lâm ngoài cửa sổ. Sau khi đến khách sạn, Mộc Hàn Hạ đi đến quầy lễ tân, rồi hai người mới bước vào thang máy lên lầu.

Trong thang máy không có người khác, có vẻ im lặng và trống trải, Lâm Mạc Thần lên tiếng:"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn rất nhiều việc."

Mộc Hàn Hạ:"Vâng."

Nhìn thấy bộ dáng vô cùng im lặng của cô, Lâm Mạc Thần cũng không nói thêm gì nữa.

"Tinh." Cửa thang máy mở ra, hai người đều đi ra trở về phòng của mình.

Khách sạn năm sao là do Lâm Mạc Thần đặt trước. Đời này Mộc Hàn Hạ chưa từng ở khách sạn nào tốt như vậy, lộng lẫy, sạch sẽ tao nhã, nhưng khi nằm trên giường, cô lại lăn lộn qua lại không ngủ được. Một lát sau mới hiểu ra là đói bụng, bữa tiệc vừa rồi làm sao có thể ăn ngon được chứ.

Cô đứng dậy xuống giường, rời khỏi phòng.

Sau khi Lâm Mạc Thần trở về phòng, tắm rửa trước, rồi nằm lên giường, cầm lấy di động. Đầu tiên nhìn số điện thoại Tiết Ninh vừa lưu lại cho anh ta. Trong đầu anh ta hiện lên bóng dáng trang nhã thanh tú đẹp đẽ của Tiết Ninh, tuy chưa biết rõ gia thế của cô, nhưng có thể được đám người Trương tổng cung kính, tôn sùng là khách quý, thì chắc chắn không hề nhỏ. Hơn nữa, cô ấy đem lại cho người ta cảm giác rất thoải mải.

Im lặng một lát, trước mắt anh ta lại hiện ta bộ dáng Mộc Hàn Hạ vô cùng im lặng rồi tư tưởng không tập trung trong bữa tiệc. Anh ta bỏ di động xuống, cầm lấy điện thoại nội tuyến trong phòng, gọi đến số điện thoại phòng cách vách, còn chưa nối máy, khóe miệng đã lộ ra ý cười theo thói quen, nhưng lại không có người nghe máy.

Cách khách sạn không xa có mấy con phố nhỏ. Lúc này đèn rực rỡ, các quán ăn khuya xuất hiện, mùi thơm chui thẳng vào trong lỗ mũi, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy lập tức cảm thấy quen thuộc, tim một quầy sạch sẽ ngồi xuống. Gọi xiên đồ nướng thêm chút bia, còn trò chuyện với ông chủ, để hết những chuyện rối loạn ra sau đầu, vô cùng vui vẻ.

Ai ngờ ăn được một nửa lại nhận được tin nhắn của Lâm Mạc Thần:"Cô đang ở đâu?"

Mộc Hàn Hạ nhìn một lát trả lời:"Đang ăn khuya."

"Địa chỉ.

Cô nhắn vị trí cho anh ta.

Không bao lâu đã thấy anh ta từ đầu phố đi tới, Mộc Hàn Hạ cắn miếng khoai tây, nhìn anh ta trong sắc trời u tối. Anh ta đã thay âu phục, mặc một bộ quần áo màu xanh lam, không ngờ bộ dáng lại vô cùng anh tuấn sáng sủa.

Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nhìn thêm nữa.

Anh ta đi đến trước bàn cô, nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

"Có việc?" Mộc Hàn Hạ hỏi.

Ánh mắt anh ta lành lạnh nhìn cô:"Hơn nửa đêm, ở một thành phố xa lạ, cô một mình chạy ra ngoài, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm đây?"

Mộc Hàn Hạ cười:"Xin lỗi. Tôi thấy nơi này gần khách sạn, cũng đông người. Dựa vào kinh nghiệm ăn khuya phong phú của tôi, không có chuyện gì đâu. Vậy anh có muốn ăn một chút không?"

"Không cần."

Mộc Hàn Hạ cũng không mời nữa, lại gọi một phần cà anh ta thích ăn. Một lát sau đồ được mang lên, cô tháo đũa, cẩn thận cọ sạch, đưa cho anh ta:"Thử đi. Hương vị cũng không tệ lắm."

Anh ta liếc cô một cái, nhận lấy, nếm một miếng.

Hai người cứ như vậy cùng nhau ăn khuya, không đề cập đến chuyện tối nay cũng như Tiết Ninh. Dưới ngọn đèn êm dịu, khói nướng lượn lờ, có người đi xe đạp qua chỗ bọn họ, Mộc Hàn Hạ thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với anh ta, ăn ngon miệng vô cùng mĩ mãn.

Lâm Mạc Thần vốn tỉnh bơ đến, không nghĩ tới cuối cùng mình lại tự nhiên như mấy thanh niên trẻ tuổi, ngồi ăn đồ nướng với cô ở đầu đường. Trong lòng anh ta xuất hiện một ngọn đèn bình yên.

Ăn xong, Mộc Hàn Hạ đi trả tiền, Lâm Mạc Thần bỏ tiền mua khăn. Hai người đi theo ánh đèn nhỏ trên con đường, đêm dài vắng người, đi đến khách sạn sáng rực, Mộc Hàn Hạ nhớ tới buổi tối cuối cùng hai người gặp nhau ở thành phố Giang, cũng im lặng đi như vậy, sau đó anh ta không chút lưu tình cho cô một dao.

Nếu người đàn ông này không lên tiếng, bạn vĩnh viễn không nhìn thấu được lòng anh ta.

Tới phòng Mộc Hàn Hạ, cô ngẩng đầu nhìn anh ta:"Ngủ ngon, Jason."

Lâm Mạc Thần nhìn cô, cặp mắt kia giống như đêm đen.

"Ngủ ngon, Summer."

Crypto.com Exchange

Chương (1-64)