Truyện:Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy - Chương 78

Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Trọn bộ 89 chương
Chương 78
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Thu Địch Phỉ mới mệt mỏi tỉnh lại, thanh niên đói khát quả là đáng sợ, phu quân ăn nàng cả đêm, gần như tới cục xương cũng không chừa, bất quá một đêm này cũng rất thoải mái, rất mất hồn ah...

Sáng sớm tỉnh giấc, việc đầu tiên cần làm nhất là gì? Không phải là chuyện ai cũng nghĩ là chuyện gì đó đâu...

Mà Mộ phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới hai bậc phụ huynh vô lương là nàng và Mộ Thiên Sơn vừa gặp nhau đã ở trên giường lăn qua lộn lại, quên luôn cả chính sự, tới giờ còn chưa đặt tên cho bảo bảo nha.

Vì vậy mà mẹ bảo bảo cơm cũng chẳng thèm ăn, vô cùng lo lắng muốn cha bảo bảo đặt tên cho con.

Cha bảo bảo giống như còn chưa thỏa mãn, vừa gặm mút bầm ngực thơm mềm của mẹ bảo bảo vừa nói " nhi tử sinh năm sửu, ngày sửu, vậy gọi Ngưu Ngưu đi" dứt lời không để cho kiều thê kịp cự tuyệt, cự long cứng rắn đã lập tức xâm nhập vào u cốc, dùng hành động thân mật để bắt đầu một ngày mới hạnh phúc.

Mây mưa qua đi, Mộ đại gia cuối cùng cũng cam tâm rời giường mặc quần áo, mà Mộ phu nhân lại lần nữa chìm vào giấc ngủ mê man.

Trong mộng còn cho rằng đã có những tháng ngày hạnh phúc nhưng rốt cuộc không thể không tỉnh lại để đối mặt với sự thật tàn khốc.

Bọn họ chẳng qua là trộm được nửa ngày nhàn rỗi trong chiến tranh mà thôi, thực tế tình hình đang ngày càng ác liệt.

Phụ tử Uông thị không chỉ chiếm lĩnh được Lăng quốc mà còn thâu tóm cả thế lực của Chí Tôn lâu, làm lực lượng gia tăng không nhỏ, có thể nói lực lượng của Uông thị mạnh hơn Mẫn quốc nhiều, nếu không nhờ Mộ Thiên Sơn mưu trí lại giỏi dụng binh thì e là đã sớm không chống đỡ nổi.

Nhưng càng giằng co lâu thì vấn đề nghiêm trọng nhất ngày càng lộ rõ. Đó chính là lương thực, là tiền của....

Nói trắng ra Mẫn quốc đang trong tình trạng chiến tranh cho nên thiếu tiền.

Nếu có tiền thì đừng nói là giằng co, đánh cho địch thủ hoa rơi nước chảy cũng được nhưng mà có bộ mới gột nên hồ.

Trước khi bắt đầu trận chiến, toàn bộ còn ỷ vào gia tài mà Mộ Thiên Sơn trước kia kinh doanh kiếm được, mới bổ sung cho quốc khố trống rỗng, mới giật gấu vái vai đến tận bây giờ nhưng mà tiền vô nhà khó như gió vô nhà trống, bao nhiêu tiền của đều trôi theo cuộc chiến, mà không có tiền thì không có gì để nuôi quân, mà không có quân lính thì không tiếp tục đánh nhau được, không đánh được nữa thì kết cục nước mất nhà tan rất dễ xảy ra.

Thu Địch Phỉ mấy ngày nay cảm giác không khí càng ngày càng không đúng, ai nấy mặt mày đều như trái khổ qua, ngay cả Bách Quái cũng không có tâm tư trêu chọc, ai ai cũng bày ra bộ dạng suy tư, hai hàng lông mày cau chặt...

Thu Địch Phỉ biết mọi người phiền não vì tình hình chiến sự liền hỏi Bách Quái " bạc của chúng ta còn đủ duy trì bao lâu?"

Bách Quái vẻ mặt đau khổ đáp: " nhiều nhất là một tháng"

Thu Địch Phỉ không khỏi buồn theo " một tháng thôi sao? trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy làm cách nào để phát tài đây? Trừ phi là lão thiên gia cho kỳ tích, tiền từ trên trời rơi xuống hay là chúng ta đào hầm tình cờ phát hiện ra bảo tàng ah"

Bách Quái nghe xong mấy lời của Thu Địch Phỉ thì bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nhảy loi choi, miệng la bai bải " nha đầu, ngươi thực sự là phúc tin của Mẫn quốc ah, bảo tàng, bảo tàng. Đúng vậy, sao ta lại quên chuyện này chứ?"

Thu Địch Phỉ ngơ ngác nhìn hắn, cảm giác là tính điên loạn của hắn lại phát tác. Bách Quái không để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của nàng, vội kéo nàng tới chỗ Mộ Thiên Sơn, mặt mũi vui vẻ như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, cao giọng la lên " Tiểu Cửu, chúng ta được cứu rồi"

Bách Quái hưng phấn kể lể " ta nhất thời lại quên một chuyện quan trọng, nhớ năm đó chúng ta đánh hạ Tử Hà quốc, quốc chủ Tử Hà quốc vì bảo tồn thực lực, liền đem tiền tài bảo vật của cả nước cất vào một chỗ để hậu nhân sau này dùng để phục quốc, địa điểm bảo tàng được vẽ trong một bộ địa đồ, rồi chia làm bốn phần, chia ra giấu trong bốn khối Tử Ngọc ngọc bội"

"Bốn khối ngọc bội này theo thứ tự là sơ hà gấm vóc, mà Mẫn quốc chúng ta chiếm được ba khối, nếu ta đoán không sai thì khối thứ tư nằm trong tay hậu nhân của Tử Hà quốc là Chí Tôn lâu. Mà ba khối ngọc bội của Mẫn quốc chúng ta thì một cái đã thưởng cho khai quốc đại công thần Uông gì đó, đại loại là tổ tiên của Uông Uyên, hai cái thuộc về thành viên hoàng thất, lần lượt chia cho ta và lão hoàng ca ca, mà cái của ta đã tặng cho tiểu Cửu, còn cái của lão hoàng ca ca thì trước khi rời đi đã giao cho nha đầu"

" Nói tóm lại, chúng ta đã có hai trong bốn khối ngọc bội, chỉ cần tìm thêm hai khối nữa là chúng ta có được tiền rồi"

Nhìn Bách Quái mừng tới mức miệng không ngậm lại được, mọi người thổn thức không thôi.

Phong thị huynh đệ cuối cùng không đành lòng được mà lên tiếng " lão già chết tiệt đại nhận, ngươi cũng đừng vội vui mừng, bốn khối ngọc bội thì chúng ta chỉ mới có được hai khối, một khối đã theo Vân Tố xuất gia, mà hiện tại cũng không biết hắn ở đâu để tìm, khối còn lại thì ở trong tay đối thủ một mất của chúng ta, muốn tìm đủ bốn khối để truy tìm bảo tàng, hừ, người đừng nằm mộng giữa ban ngày nữa"

Bách Quái bị huynh đệ Phong thị tạt gáo nước lạnh thì lập tức dừng lại tươi cười, nhìn Mộ Thiên Sơn mặt mày vẫn thâm trầm, không hiểu đang nghĩ cái gì.

Không ai chú ý tới vẻ mặt chợt biến đổi của Mộ phu nhân.

Thu Địch Phỉ không nói tiếng nào, đưa tay lục lọi trong người, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, cuối cùng móc ra một khối ngọc bội đặt lên bàn nói " đây là ngọc bội của đại ca năm đó đưa cho ta" mọi người nhìn khối ngọc toàn thân óng nhuận, tử khí mờ mịt thì than thở không thôi.

Đội hình cầu vồng ngoài Hắc cầu vồng và Hồng cầu vồng đã ra ngoài làm nhiệm vụ thì sáu người còn lại nhịn không được ồ lên một tiếng, năm xưa bọn họ giả làm cướp bắt cóc Thu Địch Phỉ đã nhìn thấy khối ngọc này trên người nàng.

Thu Địch Phỉ bất động thanh sắc, tiếp tục lục lọi trong người, sau đó lại móc ra một khối ngọc đặt lên bàn nói " đây là khối ngọc hoàng đế công công đưa cho ta, à, thật ra là hắn đứa cho cháu trai"

Mọi người cho rằng hai khối ngọc bội là đã sở hữu toàn bộ nên bắt đầu tám xem Vân Tố thích gì, Thu Địch Phỉ câu được câu không hỏi Bách Quái " ngươi hỏi sở thích của hắn để làm gì?"

Bách Quái đáp " biết hắn thích gì mới đoán được hắn sẽ tới đâu xuất gia ah"

Thu Địch Phỉ nghiêm nghị nói " ngươi biết hắn tới đâu để xuất gia cũng vô dụng, theo ta được biết trên người hắn không có khối ngọc bội kia"

Bách Quái suy sụp như chứng kiến ngày tận thế, hai tay ôm đầu thống khổ kêu lên " xong rồi, xong rồi, manh mối bị đứt rồi"

Thu Địch Phỉ vẫn bình tĩnh, khí định thần nhàn, dõng dạc nói " vậy cũng chưa chắc, có ta ở đây, manh mối sao bị đứt được" dứt lời lại lấy trong người ra một khối ngọc bội, mọi người sùng kính nhìn nàng tựa như tiên nữ giáng trần, mà Mộ phu nhân mặt không đồi sắc thản nhiên " ta nói trên người hắn không có là vì khi ở Chí Tôn lâu, thời điểm ta giả đò mất trí nhớ đã lừa được ngọc bội này của hắn, lúc đó ta không biết ngọc bội này liên quan tới bảo tàng, ta chỉ thấy nói đẹp mắt nên muốn giữ lại cho Ngưu Ngưu chơi, tương lai sẽ không đụng hàng với người khác"

Mọi người tiếp tục cảm thán.

Nếu bọn họ có thể chấm dứt chiến tranh, giữ được tổ quốc thì công thần lớn nhất chính là Mộ phu nhân suy nghĩ quái lạ, cách làm việc cũng quái lạ, thâm tàng bất lộ này ah.

Bách Quái cảm động nói " thật tốt quá, tiến thêm một bước tới bảo tàng rồi, chỉ còn lại một khối"

*****

Đội hình cầu vồng lập tức lên tiếng " ồ, còn thiếu có một khối, ngươi nói nghe đơn giản quá ha, cái khối đó nằm trong tay Uông lão đầu nha, ngươi đi tới đó mà lấy về đ, đúng là nói dễ hơn làm mà"

Bách Quái ngượng ngùng...

Thu Địch Phỉ thì ung dung " cũng không cần phải vậy, thực ra Uông Uyên đã sớm chia khối ngọc bội kia làm hai, đưa cho ta một nửa, hắn giữ một nửa ah"

Bách Quái vụt đứng dậy " vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi đào mộ cha ngươi lên"

_

Thu Địch Phỉ nhịn không được quát to " ngươi dám"

Bách Quái vẫn cố cãi " ta chẳng qua là do tình thế bắt buộc nha"

Thu Địch Phỉ cười thành tiếng " hừ, dùng đầu óc của ngươi cũng không thể nào tìm được mộ cha ta, chứ đừng nói là đào mộ"

Bách Quái đương nhiên không phục, nhảy dựng lên cãi " ngươi đừng nói thế, ta nhất định sẽ tìm thấy, ta nhất định sẽ đào mồ hắn lên"

Thu Địch Phỉ bất đắc dĩ đến cực điểm thở dài nói " người vì sao cứ đòi đi đào mộ chứ, khối ngọc bội kia không ở chỗ cha ta, ngươi có đào lên cũng vô dụng" sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại lấy từ trong người ra nửa khối ngọc bội, bình tĩnh đặt nó lên bàn " cha ta là gia thần của Vân Tố, hắn có được thứ tốt cũng nhất định giao cho Vân Tố, ta lừa gạt mãi mới lấy được từ chỗ Vân Tố đó"

Mọi người hận không thể quỳ gối dưới chân Thu Địch Phỉ kêu to ba tiếng: Bồ Tát sống.

Bách Quái vui sướng khoa tay múa chân, hưng phấn nói " thật tốt quá, thật tốt quá, giờ chỉ còn nửa khối thôi, ta quyết định hi sinh bản thân, xâm nhập vào trại địch, trộm nửa khối ngọc bội kia về"

Thu Địch Phỉ giữa lông mày ẩn ẩn hiện ra vẻ lo lắng, nói " ngươi đi được, Uông Chiến Thắng không biết luyện được công phu tà môn gì mà lợi hại muốn chết, ngay cả Lăng hoàng cùng Vân Tố đều không phải là đối thủ của hắn, ngươi đi coi như là phí công vô ích mà còn toi mạng ah"

Bách Quái không phục "sao có thể là không công, nếu ta liều cái mạng già mà lấy được nửa khối ngọc bội kia về thì không thể gọi là không công ah"

Thu Địch Phỉ bình tĩnh nói: "Ngươi đi nhất định là trắng tay bởi vì ngươi sẽ không trộm được cái gì"

Bách Quái hếch mũi phản bác " được, được, ngươi đừng nói là ta đi cũng không trộm được gì là vì nửa khối ngọc bội kia căn bản cũng không ở trên người phụ tử Uông thị mà trong tay ngươi nha, hahahah. Ngươi cũng quá mức tự phụ rồi, ba khối ngọc bội kia từ trên trời rơi xuống, còn muốn bao luôn cái thứ bốn ah"

Thu Địch Phỉ thản nhiên nói: "Ah! Cũng không phải là không được, nửa khối kia đúng là đang trong tay ta ah"

Bách Quái quay đầu nhìn mọi người " các ngươi tin không?"

Mọi người suy nghĩ hồi lâu, nhất trí lắc đầu " không tin, nếu bốn khối đều trong tay ngươi, ngươi cũng quá mức may mắn rồi, tin hay không, không có lý do, không thể nào nửa khối cuối cùng cũng trong tay ngươi"

...

Bách Quái đắc ý nói: "Ngươi còn khoác lác được nữa không?"

Thu Địch Phỉ cười cười, thiệt giả khó phân nói " thật sự là ở trong tay ta, các ngươi không tin?"

Bách Quái lắc đầu " không tin", quay đầu nhìn Mộ Thiên Sơn nói " ngươi xem năng lực của thê tử ngươi đi, bảo tàng dường như đều ở trong ngực nàng ah"

Mộ Thiên Sơn từ đầu đến cuối vẫn yên lặng, lúc này ánh mắt lại rơi trên người Thu Địch Phỉ, mặt mũi tràn ngập nhu tình và dung túng, mỉm cười, không nói gì lại như cổ vũ nàng tiếp tục hồ đồ, lại như tin tưởng nàng có khả năng. Tóm lại trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn ngoài trừ dáng cười nhàn nhạt thì căn bản không có nhìn thấy vật nào khác.

Thu Địch Phỉ không để ý tới nghi ngờ của Bách Quái, chuyên tâm lục lọi trong người, mím môi tập trung suy nghĩ, nhìn nhìn tìm tìm, cau mày bực bội...rốt cuộc cũng lấy được một vật từ trong người ra. Có thể vì khẩn trương cao độ nên mọi người khi nhìn thấy thứ nàng đưa ra thì gần như muốn khóc, Bách Quái quát to " trời xanh ah, ngươi sao lại lấy ra một cái khăn tay?"

Thì ra đó là khăn gấm mà tướng công nàng đã đưa cho nàng trước kia.

Mọi người thở dài, buông lỏng...biết ngay mà, nàng làm gì có nửa khối ngọc bội kia mà lấy ra...lau mồ hôi...vừa rồi thật khẩn trương nha.

Thu Địch Phỉ không bị tình cảnh bên ngoài là ảnh hưởng, bình tĩnh để khăn gấm lên bàn, tiếp tục công cuộc tìm kiềm...Mọi người lại nhịn không được mà nín thở, tập trung theo dõi. Kết quả...móa, lại thêm một cái khăn tay.

Lại thở dài...lau mồ hôi.

Nàng lại tiếp tục tìm, mọi người lại tiếp tục nín thở chờ đợi.

Nàng lại lấy ra một cái khăn tay.

Nhân thần cùng phẫn, thiên địa không dung ah.

〒_〒

Bách Quái tức giận nói " nha đầu, ngươi có phải đang chơi mọi người không? làm cho cả đám khẩn trương như vậy, cuối cùng lại lấy ra một đống khăn tay?"

Ngay lúc Thu Địch Phỉ lấy ra cái khăn gấm thứ tư, Bách Quái không chịu nổi nữa, gần như bổ nhào về phía nàng, suýt nữa thì ôm lấy chân nàng cầu khẩn " bà cô nhỏ, ngươi đùa giỡn chúng ta sao? đến tột cùng là trên người ngươi có mấy cái khăn chứ?"

Thu Địch Phỉ ngượng ngùng cười cười, nói " ách...cái này cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách Ngưu Ngưu quá đáng yêu, các ngươi lại cứ nhè hắn mà hôn tới hôn lui, Ngưu Ngưu liền hay chảy nước miếng, ta chỉ có thể chuẩn bị bên người nhiều khăn ấm một chút để lau nước miếng cho hắn ah"

Nói xong, đem khăn gấm trong tay đặt lên bàn rồi tiếp tục tìm kiếm.

Mọi người lúc này không thèm nhìn xem nữa.

Kết quả, lần này từ trong người Mộ phu nhân bắn ra một đạo hào quang màu tím, nhanh nhẹn đặt đạo tử quang kia lên bàn.

Mọi người choáng váng...

Tê liệt. Thiên lý ở chỗ nào? bảo tàng đúng là ở trên người cô nương này nha.

〒_〒

Nhìn bốn khối ngọc bội trên bàn, Bách Quái rốt cuộc không nói nên lời, lạch cạch quỳ xuống trước mặt Thu Địch Phỉ, ôm chân nàng nói " nha đầu bà cô, ta quá thưởng thức ngươi rồi. Ta van cầu ngươi, hai ta kết bái đi"

Không đợi Thu Địch Phỉ lên tiếng, Bách Quái đã bị thiên hạ đệ nhất ghen phu một cước đá văng.

Dám ôm đùi ái thê hắn, chán sống rồi.

...

Thu Địch Phỉ cảm khái nói: " nửa khối ngọc bội này là Uông Uyên đưa cho cháu trai của hắn, khi Tấn Hoa bắt Uông Tử Lâm thì nửa khối ngọc này rơi vào tay hắn"

Sau đó nàng sinh con, hắn đưa nửa khối ngọc này cho Ngưu Ngưu làm lễ vật gặp mặt.

Hôm nay ngọc bội còn đây mà người đã bỏ mạng dưới vách núi.

Thu Địch Phỉ nhất thời khổ sở, trên mặt bắt đầu hiện vẻ bi thương, không hề lên tiếng nhưng trong lòng Mộ Thiên Sơn ẩn ẩn sự ghen tỵ, cho dù khi biết rõ chân tướng, cảm thán Tấn Hoa một lòng si mê cũng cố kiềm chế sự ghen tuông, chỉ bá đạo ôm chặt kiều thê vào lòng, làm cho nàng ý loạn tình mê để nàng không rảnh nghĩ tới Tấn Hoa nữa.

Đã có ngọc bội, dựa vào trí tuệ siêu cấp của Mộ Thiên Sơn, rất nhanh đã giải được bản đồ, lại sai người âm thầm tìm kiếm, cuối cùng bảo tàng bị chôn dưới lòng đất nhiều năm cũng đã thấy được ánh mặt trời.

Cuối cùng vấn đề lương hướng cũng được gải quyết, binh linh Mẫn quốc tin thần hăng hái tiếp tục giai đoạn giằng co thứ hai.

Có tiền, đội hình cầu vồng đột nhiên nhớ ra lão già Uông Uyên dường như còn thiếu sư đệ bọn hắn một số bạc lớn. Xấu xa, thiếu tiền không trả chưa nói, còn bày đặt đánh nhau. Cái rắm, bọn ta khinh.

Không phải giằng co sao? hừ hừ, gia không sợ, hôm nay gia đã có tiền rồi, dù có giằng co với Uông lão đầu ngươi bao lâu nữa cũng không sợ.

Hai bên đánh nhau, cứ giằng co kéo dài cũng không phải là cách tốt, cho nên hai bên đều tìm biện pháp để đánh nhanh thắng nhanh.

Cuối cùng thủ lĩnh hai bên cùng đưa ra hiệp định, hai bên cử nhân vật cao nhất làm đại diện, đấu ba trận, người nào thắng thì thiên hạ thuộc về bên đó.

Trong ba trận đấu, có thể một người đánh cũng có thể chia ra làm ba người.

Quy củ biến thái này là do Uông Chiến Thắng đưa ra, bởi vì trong đám bọn họ chỉ có mình hắn là võ công cao cường, mà hắn cũng không nắm chắc có đánh thắng được Mộ Thiên Sơn hay không, vì vậy mới gian trá nghĩ ra biện pháp vô sỉ như vậy.

Thu Địch Phỉ rất buồn bực với tính tình bá đạo của phu quân, như thế nào lại đáp ứng chủ ý cùi bắp của Uông Chiến Thắng.

Thực ra trong lòng phu quân nàng cũng có toan tính riêng.

Lăng hoàng võ công kỳ thật cũng không yếu, mà Vân Tố mặc dù bị phá công, cũng được cho là võ lâm cao thủ số một số hái, hai người đều bại bởi Uông Chiến Thắng, Mộ Thiên Sơn cũng phải cẩn thận đối phó với lão.

Dù sao thì Thiên Khuyết công của hắn cũng chỉ mới có sáu thành mà thôi, nàng còn chưa độ công xong cho hắn.

Chương trình đấu võ được an bài như sau:

Trận đầu tiêng, Uông Chiến Thắng đấu với Bách Quái.

Trận thứ hai Uông Chiến Thắng đấu với Mộ Thiên Sơn

Trận thứ ba, Uông Chiến Thắng đấu với Mộ Thiên Sơn.

Một trận quyết đấu xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có ah.

*****

Cho tới bây giờ, Bách Quái không thể tưởng tượng được mình lại thua thảm như vậy, tốt xấu gì hắn cũng từng luyện Thiên Khuyết công, tốt xấu gì thì tư chất của hắn cũng chỉ thua đại chất tử Mộ Thiên Sơn thôi, lại được độ công tới tầng thứ bảy ah.

Kết quả, lâm trận chưa bao lâu đã bị Uông Chiến Thắng đánh cho nội thương.

Ván đầu tiên vì thế mà thua. Một không cho phe Uông thị. Hichic

Vốn Uông Chiến Thắng tính toán trận đầu tiên đánh chết đối thủ, trận thứ hai cho dù là hòa thì trận thứ ba không cần đánh cũng thắng.

Đáng tiếc Bách Quái dù sao cũng luyện qua thần công cái thế, dù võ công của hắn tà khí bá đạo thì cũng không thể đánh chết bách Quái.

= =! Được rồi, nói thật a, lão già chết tiệt cũng quá thức thời, ngay thời điểm nguy cấp, Uông Chiến Thắng vừa đánh ra một chưởng đã mang một thân trọng thương lập tức nhận thua. Mặt mũi thì nghĩa lý gì, tính mạng quan trọng hơn

Nhận thua trước, vẫn không quên chiếm tiện nghi của người ta...

Uông Chiến Thắng chỉ có thể hậm hực ra về, hẹn ba ngày sau lại tái chiến hiệp hai.

Trở lại nơi trú quân, Bách Quái nhịn không được nữa, máu tươi cuồng phun, Mộ Thiên Sơn kiểm tra cho hắn, kinh hãi phát hiện, toàn bộ gân mạch của hắn đều đã bị đứt.

Bách Quái thổ huyết, lo lắng không thôi nói với Mộ Thiên Sơn "Uông Chiến Thắng luyện môn công phu tà môn bá đạo, ta lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua, tiểu Cửu, với công phu Thiên Khuyết công mới đạt tới tầng thứ sáu như ngươi thì chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn...Ba ngày sau, cho dù có đánh thì không chết cũng bị thương, thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về hắn, tội gì ngươi biết chết mà vẫn đâm đầu vào"

Thu Địch Phỉ nghe xong kinh hãi không thôi, rốt cuộc không kiên nhẫn nữa nói với Mộ Thiên Sơn " đại ca, chúng ta độ công ah"

Mộ Thiên Sơn đột nhiên biến sắc: "Im ngay!"

Từ lúc hai người kết bái làm huynh muội tới giờ, Mộ Thiên Sơn luôn nói những lời ngọt ngào thâm tình với Thu Địch Phỉ, yêu thương sủng nịch hết mức, hận không thể đem nàng nhập vào người mình.

Thế nhưng hôm nay nghe nàng nói độ công cho mình, hắn lại lớn tiếng quát nàng.

Nàng biết rõ, nếu nàng độ công cho hắn, nàng có thể vì suy kiệt mà chết. Nàng biết rõ, hắn thà chết chứ không muốn nàng bị thương mảy may. Nhưng mà nàng vẫn muốn độ công cho hắn.

Vừa đau thương vừa buồn bực, Mộ Thiên Sơn đưa tay lau nước mắt cho thê tử.

Thu Địch Phỉ cũng lặng lẽ thu hồi nước mắt, nàng không tin, không tin không có cách nào độ công cho hắn.

Nàng biết rõ hắn yêu nàng, thương tiếc nàng, không nỡ để nàng bị đau dù chỉ một chút nhưng hắn lại không biết nàng cũng yêu hắn, yêu nhiều đến mức nếu có thể dùng sinh mạng của nàng để đổi lấy sự bình an cho hắn thì nàng không chút do dự mà dâng tặng tính mạng của nàng.

...

Trước khi Mộ Thiên Sơn ứng chiến một ngày, Thu Địch Phỉ đi xem thương thế của Bách Quái sau đó không rời phu quân một bước, nàng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt trong như hồ nước, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.

Mộ Thiên Sơn biết rõ nàng còn chưa hết lo lắng, vẫn muốn độ công cho mình, nghỉ tới đây trong lòng lại thấy bực bội, nhất thời không kiềm chế được tâm tình, đưa tay dùng sức kéo Thu Địch Phỉ ôm vào lòng, hung hăng hôn lên môi nàng, mang theo tức giận và trừng phạt nhưng chỉ chốc lát, hương vị ngọt ngào trong lòng nàng đã xua tan bực bội trong hắn, nụ hôn hung ác cũng trở nên ôn nhu triền miên, cuối cùng hai người đều động tình, toàn thân khô nóng, hơi thở hổn hển.

Đã động tình, Mộ Thiên Sơn liền không chần chờ nữa, ôm Thu Địch Phỉ đi về phía giường, trong lòng nghĩ chưa biết ngày mai thế nào, nói không chừng đây là lần triền miên cuối cùng, lòng lại thấy đau, hận không thể dùng tất cả năng lực để hảo hảo yêu thương người trong ngực

Nghĩ tới ngày mai, trượng phu của mình sẽ dấn thân vào nguy hiểm, nội tâm của Thu Địch Phỉ vừa chua xót lại vừa đau, so với ngày thường càng thêm nhu tình, tận tình đáp trả, hùa theo làm cho Mộ Thiên Sơn càng thêm mê đắm, nỉ non gọi tên nàng, tình đậm đặc quấn quanh như hận không thể đem nàng dung nhập vào trái tim mình.

Một đêm triền miên, Thu Địch Phỉ hao tổn thật nhiều thể lực, ngay cả mí mắt cũng không thể nhướng lên, miễn cưỡng mỉm cười coi như là tạm biệt trượng phu rồi lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của thê tử, Mộ Thiên Sơn không khỏi cười rộ lên, rõ ràng là hắn chuẩn bị đi đánh nhau, lẽ ra trước đó không nên hoan ái để khỏi bị tiêu hao thể lực, nhưng mà lại không ngăn nổi hương vị ngọt ngào quyến rũ của nàng, lại muốn nàng tới mấy lần.

Thật không nghĩ đến cuối cùng lại là nàng bị tiêu hao thể lực ngủ mê mệt mà hắn ngoài ý muốn lại vô cùng sảng khoái tinh thần.

Cúi đầu xuống, vô tận ôn nhu hôn môi nàng, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Như vậy cũng tốt, cứ để cho nàng ngủ, không cần tỉnh để rồi phải chịu nổi đau sinh ly tử biệt.

Hi vọng, hắn còn cơ hội quay trở về lúc nàng còn đang say ngủ, hung hăng hôn nàng cho đến khi nàng tỉnh lại.

Mộ Thiên Sơn và Uông Chiến Thắng đánh nhau hơn một ngàn hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại, lúc này Mộ Thiên Sơn bắt đầu nghi vấn võ công của mình, sao đột nhiên trong một đêm lại đột nhiên tăng mạnh đến kinh người.

Ngay lúc Uông Chiến Thắng đánh về phía hắn một kích trí mạng thì mọi nghi vấn của Mộ Thiên Sơn đã có căn cứ xác thực.

Lẽ ra với tu vi Thiên Khuyết công mới ở tầng thứ sáu của hắn, tuyệt đối không thể cản nổi một kích trí mạng của Uông Chiến Thắng, nhưng mà rõ ràng hắn tiếp được một chưởng đó, càng thần kỳ hơn là sau đó hắn còn làm cho Uông Chiến Thắng hộc máu vì bị chấn động.

Chưa kịp giật mình ngạc nhiên, liên tục phát chưởng truy kích, hung ác đánh tới cuối cùng đánh cho Uông Chiến Thắng hoa rơi nước chảy, gục ngã tại chỗ.

Uông Chiến Thắng thua, có nghĩa là từ bây giờ thiên hạ giang sơn thống nhất một khối, tất cả đều thuộc Mẫn quốc rồi.

Cũng có nghĩa vị trí vương giả tối cao mà bao nhiêu người mơ ước, cho tới giờ chưa từng là mục đích mà hắn tìm kiếm và mong muốn đạt được.

Hắn tuy là người thay đổi thất thường nhưng tâm nguyện cả đời lại rất đôn giản, chẳng qua là cùng người mình yêu nắm tay nhau tới già, bất ly bất khí.

Mà khi hắn lòng tràn đầy vui sướng chạy vội trở về, muốn dùng những nụ hôn để thức tỉnh thê tử, ai ngờ khi về tới nơi, thê tử của hắn vẫn ngủ say như chết, dù hắn hôn nàng đến thế nào thì nàng vẫn không tỉnh lại.

Thấy Thu Địch Phỉ say ngủ bất thường, Mộ Thiên Sơn rốt cục cũng cảm giác được sự khác thường.

Trong cơ thể hắn, ngay lúc bất tri bất giác đã được nàng độ công lần thứ bảy.

Nhưng mà, sao nàng lại làm được?

Hắn nhớ tới trước đó nàng đã tới thăm Bách Quái, nếu có ai biết được chân tướng sự việc thì chỉ có thể là Bách Quái.

Đối mặt với Mộ Thiên Sơn không khống chế được cảm xúc, Bách Quái tuy trong lòng lo lắng, bất định nhưng vẫn kiên trì đem hết mọi chuyện nói ra.

Thu Địch Phỉ tới thăm hắn, đau khổ cầu xin hắn chỉ ra phương pháp độ công, Bách Quái vốn không muốn nói cho nàng biết nhưng không chịu nổi nàng dùng tên của mình đế áp chế mình cho nên cuối cùng mới nói độ công không chỉ trong lúc luyện công mà ngay khi đối phương không có phòng bị, trong lúc âm dương giao hợp liền thần không biết quỷ không hay mà truyền lại cho đối phương

Mộ Thiên Sơn bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi nàng biết hắn hôm sau sẽ tỷ thí vẫn cố tình trêu chọc hắn, tìm mọi cách triền miên, có thể ngày hôm qua nàng gần như là quyến rũ, câu dẫn hắn trên giường, làm cho hắn muốn nàng hết lần này tới lần khác, mà nàng làm vậy là muốn lợi dụng lúc hoan ái để vụng trộm độ công cho hắn

Trách không được hợp hoan cả đêm mà hôm sau hắn vẫn thần thanh khí sảng, còn nàng lại uể oải không chịu nổi, ngay mở mắt đề chào tạm biệt hắn cũng không làm được.

Nhớ tới nàng còn chưa kịp nói với hắn một câu liền lâm vào hôn mê thì lòng hắn lại đau như cắt, hận không thể khoét thịt lọc xương của mình để thay nàng chịu nổi đau thấu tim.

Hắn ôm nàng, lẳng lặng ngồi yên cả đêm.

Ngày hôm sau mọi người nhìn thấy hắn đều chấn kinh.

Mộ Thiên Sơn phong hoa tuyệt đại, Mộ Thiên Sơn bá chủ võ lâm, Mộ Thiên Sơn cả đời kiêu ngạo, hào dùng chỉ qua một đêm đầu tóc đã trở nên bạc trắng.

Bách Quái được người ta nâng đến, chứng kiến tình trạng của Mộ Thiên Sơn yên lặng ôm lấy thê tử của mình, không nhúc nhích, bộ dáng tiêu điều...Tình cảnh đó rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ tới hắn vẫn cảm thấy hai mắt cay ca...

Bách Quái an ủi Mộ Thiên Sơn " nàng còn chưa chết, ta đã cho nàng dùng dược bảo vệ chân khí, có thể tâm giữ mạng của nàng nhưng mà chân chí này chỉ đủ duy trì được một năm, nếu trong vòng một năm, nàng có thể dùng được Thiên Sơn Tuyết Liên trăm năm mới nở hoa một lần thì nàng có thể cải tử hồi sinh, nếu không thì...Tiểu Cửu, ngươi hãy nghĩ thông một chút ah"

Mộ Thiên Sơn giống như không nghe được những lời Bách Quái nói, mà thật ra hắn không hề để ý tới bất kỳ ai, cứ ngơ ngơ ngác ngác ngồi yên đó, ôm lấy thê tử đang hôn mê của mình.

Giống như một người si

Ai có thể ngờ một nam nhân tóc bạc y như si ngốc này lại chính là Mộ Thiên Sơn, Mộ đại gia danh tiếng lẫy lừng trước kia chứ.

Lại qua một đêm, hôm sau ai nấy đều hoảng sợ phát hiện Mộ Thiên Sơn không thấy đâu mà Thu Địch Phỉ cũng không thấy, ngay cả hài tử của bọn họ, nhủ danh Ngưu Ngưu cũng không thấy bóng dáng.

Bọn họ đi đâu, không ai biết, nhiều năm sau, Mộ Thiên Sơn đã trở thành một nhân vật truyền kỳ, làm người ta bàn tán không biết mỏi miệng.

Truyền thuyết rằng hắn có dung mạo như trích tiên. Truyền rằng hắn võ công cái thế, mưu trí như Gia Cát Lương tái sinh. Truyền thuyết khi hắn còn trẻ phong lưu phóng khoáng vô cùng. Truyền thuyết rằng về sau hắn lại yêu một nữ tử bình thường không ngờ được.

Truyền thuyết rằng sau khi hắn nhất thống thiên hạ, vì nữ tử bình thường này mà thương tâm gần chết, cuối cùng lại buông tay từ bỏ giang sơn.

Truyền thuyết... Đã từng có một vị đại gia không ai trói buộc nổi lại vì nữ nhân hắn yêu mà làm một bài thơ

Thu Thủy Doanh Doanh thanh trong mị,

Môi son nhất gây tương tư vị

Vì ai thêm được giữa lông mày buồn?

Không ai đạo không trêu chọc quân lòng say

Giang sơn vạn dặm thì đã sao? giàu có nhất thiên hạ thì thế nào? võ công cái thế thì tính là gì? Nếu như không có chân tình, không được ở bên cạnh người mình yêu tất cả cũng chỉ là mây bay gió thoảng mà thôi.

Một năm kia tại phủ thừa tướng, Đại Bảo giả vẽ cho nàng một bức tranh để mang tới biên cương cho Uông Chiến Thắng nhưng nửa đường bị hắn chặn cướp, vừa mở bức họa ra thì có cảm giác như người trong tranh đang đứng trước mặt hắn. Nữ tử kia hai mắt trong suốt như hồ nước, ẩn chứa nhu tình, đôi môi đỏ như thoa son hơi hé mở, phảng phất nét thẹn thùng...

Nhìn người trong tranh, nghĩ tới người trong tranh, bất tri bất giác mà tim hắn đập nhanh. Lúc trước hắn cho rằng nàng chẳng qua là giúp hắn tiêu kiển, giải trí mà thôi, có hay không không quan trọng nhưng hôm nay hắn mới hiểu thì ra cuộc sống không có nàng thật vô vị, hắn mỗi ngày đều nghĩ tới nàng, nhớ nàng tới mức muốn đem nàng buộc bên cạnh mình cả ngày lẫn đêm, từ nay về sau vĩnh viễn không xa không rời.

Không ai đạo không trêu chọc quân lòng say

Lòng của hắn, trong lúc vô tình đã sớm vì nàng mà say.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)