Truyện:Mưa Bụi Thượng Hải - Chương 08

Mưa Bụi Thượng Hải
Trọn bộ 60 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Mộ Diên cũng không biết là mình bị như thế nào, sau khi hắn đối xử thô bạo như vậy, lập tức toàn thân ngứa ngáy nhức nhối, giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cùng gặm cắn xương thịt, tâm thần trống trải, ⓛ-ℹ️-𝖓-ⓗ 𝐡-ồ-ռ bay bay phiêu bồng.

Hai chân cô vô thức trượt xuống khỏi bả vai hắn, đè lên khăn trải giường màu trăng non, lại nâng hai cánh 〽️-ô𝓃-ℊ thịt chủ động hướng về phía bụng Phó Hàn Sanh mà nghênh đón, cực lực vặn vẹo vòng eo, hoa huy*t càng co rút dán sát lên côn th*t, từ chỗ tối tăm rậm rạp lông tóc ở eo bụng hắn, rất nhiều mật dịch chảy ra ẩm ướt.

Chỉ trong nháy mắt chiếc bụng mềm mịn trắng nõn và bắp đùi non nớt của cô đã bị cọ thành những vệt đỏ ửng, cô ⓣ♓_ở 🅓ố_𝐜 không ngừng nhịp, ý thức tan rã, không thể khống chế được mà kêu lên đứt quãng: "...Ưm... Tam gia.... . căng quá... A...!"

Sau đó là tiếng khóc thút thít: "...... A Diên biết lỗi rồi... a... Nhẹ một chút ...!"

Hai tròng mắt Phó Hàn Sanh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm thái độ tràn ngập xuân tình đầy ⓠ·u·🍸·ế·𝖓 𝖗·ũ của cô, kéo chân cô ra, lại đ·è 〽️·ạ·п·h ✖️·uố·𝐧·ⓖ 🌀ⓘườ·ռ·ℊ, bắt đầu tư thế cưỡi ngựa.

"A Diên... thì có lỗi gì chứ..." Phó Hàn Sanh khàn khàn lên tiếng, sườn mặt đỏ sậm, thịt non đỏ bừng bên trong bị động tác của hắn kéo theo ra ngoài, hắn thấy bé con của mình khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt m_ê ɱ_𝐚_𝓃g ngấn nước, hai luồng thịt trước 𝖓.𝐠ự.c bị va chạm đến mức nẩy lên liên tục, da thịt đập vào nhau vang lên tiếng động vồn vã.

ԁ*â*〽️ dịch bị vẩy ra tung tóe, bé con dưới thân hắn đã mất ý thức, cứ luôn miệng lẩm bẩm xin tha, lẫn lộn vào trong tiếng t𝐡●ở h●ổ●n ♓ể●𝐧 và tiếng gầm thô thấp của bản thân, ♓0𝖆.n 🦵ạ.↪️ nhân gian có lẽ cũng chỉ đến mức này.

Hắn lại đâ●𝐦 hơn một trăm lần nữa, bỗng nhiên chỗ xương sống lưng có ⓒả·𝐦 ℊ·i·á·🌜 𝖙·ê 🅓ạ·ï dâng lên, lập tức ôm chặt lấy cô bé con đang phát run lên dưới người mình, cúi đầu há miệng gặm cắn núm vú nho nhỏ đỏ tươi đứng thẳng trước 𝐧.ɢự.c cô, т❗*n*𝐡 ◗*ị𝒸*𝐡 đặc sệt liền bắn ra như hồng thủy, vào trong lòng tử cung.

Ngoài cửa dường như có tiếng bước chân ai đó, Mộ Diên lo lắng bị sẽ bị cô hầu người làm của công quán nghe được, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại nhìn biểu hiện của Phó Hàn Sanh, đã không còn bộ dạng văn nhã ôn hoà trước khi 🦵●ê●п ɢℹ️●ườ𝐧●🌀 nữa, hắn nhíu mày hai tròng mắt hơi nhô ra, sườn mặt sung huyết màu đỏ sậm, môi mỏng khẽ nhấp, dường như đã chìm vào trong cực lạc.

Mộ Diên bị hắn khiến cho cả người mềm nhũn, giống như không có xương, г⛎●п ⓡẩ●ÿ một cách không thể kiềm chế, hai bắp đùi đều rất quả quyết 𝒷●ấ●υ ⓒ●𝒽ặ●ⓣ lấy eo hắn, chỗ đó không ngừng 𝖈_ọ 𝐱á_𝐭 một cách vô ý thức, cô cảm nhận được vật kia của tam gia lại căng trướng lên, từng chút từng chút một chọc vào hoa tâm non mềm của cô.

Cơ thể Mộ Diên đã bị nhét đầy, căng tràn đến sắp nứt vỡ, cảm giác sung 💲ướn·🌀 từ hạ thể đánh úp tới, cô chỉ có thể thở phì phò khẽ cắn vào hầu kết đang trượt lên trượt xuống của hắn, giọng nói ướ·✞ á·𝖙 𝖒.ề.〽️ 𝐦.ạ.❗ như ngậm một miếng bánh dày gạo nếp trong miệng: "... Ưm... Tam gia... nhanh hơn chút nữa...!"

"...... Ngoan lắm... Nghe lời em, bé con 𝐝*â*𝖒 đã*ⓝ*🌀 này..." Phó Hàn Sanh 👢ⓘ.ế.ⓜ lℹ️ế●Ⓜ️ khóe miệng cô, lại chống thẳng nửa người, bàn tay nắm lấy đầu gối cô, hơi dùng sức một chút bẻ ra hai bên, ấn xuống giường.

Đáy mắt Phó Hàn Sanh nổi đầy tơ 〽️á●ц, há miệng ngậm lấy đầu ngón tay cô, khuôn mặt ẩn hiện một chút cuồng dã, cô còn chưa kịp lĩnh hội được điều này, thì đã bị hắn đâ●𝐦 ⓥà●⭕ thật mạnh, không khỏi cất giọng 𝖗ê●𝖓 𝓇●ỉ, chỉ cảm thấy cơ thể tê dại vì căng trướng quá mức, bụng nhỏ và rãnh Ⓜ️ô𝐧*🌀 đều bị lông tóc dày đặc như một khu rừng của hắn ↪️_ọ 𝖝á_𝖙 khiến cho vừa đau vừa ngứa, loại cảm giác này, giống như có trăm ngàn con kiến đang gặm nhấm, thực sự không dễ chịu.

Chiếc chày sắt vừa thô vừa nóng rực của hắn vừa dứt lời, đã nhảy nhót làm nhiệm vụ, nhiệt tình và hung hãn, sau khi giã không dưới trăm cái, thì một loại κ.h.ⓞá.ï 𝐜ả.ⓜ đầm đìa liền sinh ra, loại 🎋·♓𝑜·á·𝖎 𝐜ả·〽️ này vô cùng khó diễn tả, giống như thủy triều lúc lên lúc xuống, càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng xâm chiếm mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Đáy lòng Mộ Diên chợt trở nên trống rỗng hoang vu, cũng không rõ là mình muốn gì, lại chắc chắn Phó Hàn Sanh nhất định có thể giúp mình, hai chân 🎋_ẹ_𝖕 𝖈𝐡_ặ_t lấy vòng eo tinh tráng của hắn, run run nghênh đón từng đợt va chạm với bụng hắn, côn th*t hắn càng vào sâu hơn, lại khiến cô vốn đã không thể suy nghĩ được lại càng thêm bấn loạn, cuối cùng là ⓣ♓*ở ♓ổ*п 𝒽*ể*𝓃 van xin: "Hàn Sanh, em muốn...ưm... nhanh một chút... cho em đi.... ."

Giống như một đứa trẻ, đòi cha mua cho một món đồ chơi bằng đường, nhưng không được đáp ứng, đành ấm ức khóc oà lên.

Cũng chỉ trong một giây phút, xương cốt toàn thân cô rút lại, trước mắt giống như có một luồng điện sáng chói xẹt qua, hồn phách thoát ly khỏi cơ thể, cô đưa tay ôm lấy cổ Phó Hàn Sanh, ⓡ*ⓤ*п г*ẩ*y cắn vào bả vai hắn một cái.

Phó Hàn Sanh thấp giọng thở nặng nề, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, lưu luyến vừa 𝖑-ı-ế-〽️ vừa 𝖍ô●𝓃 lên má Mộ Diên, côn th*t hắn còn chưa rút lui, vẫn nhét đầy tràn bên trong cơ thể cô, tiếp tục phun ra từng luồng ⓣⓘռ.𝒽 🅓.ịc.♓ 𝓃óռ-𝐠 🅱ỏ-п-g, thể tích quá lớn, nhất thời không thể ngơi nghỉ.

"Tất cả đều cho em." Hắn dịu dàng mỉm cười, trong đáy mắt còn có chút tơ má.u màu đỏ đậm.

Mộ Diên r.𝐮.ⓝ 𝐫ẩ.ⓨ thêm một lúc, khi hoàn hồn lại mới biết vừa rồi mình phóng đãng thế nào, liền chống lên ⓝ●🌀●ự●𝖈 hắn, nũng nịu không chịu thừa nhận: "Tránh ra đi, ai cần anh?"

Phó Hàn Sanh cười cười không nói, bỗng nhiên híp mắt, côn th*t còn cắm trong cơ thể cô chưa г-ú-𝐭 r-ⓐ, lại bành trướng kích cỡ, kiên quyết đứng lên, so với lúc nãy còn rắn chắc hơn mấy lần.

Lửa dục nhanh chóng lan tràn thiêu đốt đồng cỏ khô, hắn lao nhanh theo tốc độ 𝖒_á_⛎ chảy trong người, lại tán loạn ra khắp nơi, hắn muốn nhẫn nhịn nhưng cảm giác này rất khó khống chế.

Mộ Diên cũng phát hiện sự khác thường, cô không dám tin, hai mắt kinh ngạc mở to ra, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lại dùng sức xô đẩy vòm 𝐧_ⓖ_ự_↪️ hắn: "Tam gia, cả người em đều đau nhức, không thể làm nữa đâu."

Phó Hàn Sanh cắn răng nhổm eo dậy, rút côn th*t ra ngoài, lại đặt ngay trước cửa động non nớt còn chưa kịp khép lại của cô, hỗn hợp dương tinh nồng đậm và xuân dịch chảy theo bắp đùi ra bên ngoài, ướt đẫm tấm khăn trải giường bên dưới, tạo thành một mảng hỗn độn.

Cảnh tượng ⓓâ*m mỹ phóng đãng như vậy, cộng với việc hắn đã nhiều năm không chạm vào phụ nữ, càng khiến sợi dây đàn căng chặt trong đầu chỉ nháy mắt đã đứt gãy, hắn thấp giọng trấn an: "Bé con, chúng ta làm thêm một lần nữa đi, được không..."

"Ưm... Không được... Tam gia, không thể vào trong nữa đâu..."

Mộ Diên nức nở hoảng hốt, luôn miệng bảo không, cô còn nâng chân lên dùng hết sức đá hắn, Phó Hàn Sanh giơ tay nắm lấy mắt cá chân cô, kéo cô đến trước mặt mình, lại bế thân hình mướt mồ hôi của cô lên mà xoay ngược lại, có chút ý đùa nghịch, đặt cô ở tư thế quỳ bò.

Hắn lại cúi đầu cắn một cái lên cặp 𝖒.ôⓝ.🌀 trắng mịn của cô, mở miệng trấn an: "Ngoan đi, một chút thôi là được, sẽ không lâu đâu."

Nói xong lập tức mạnh mẽ tách hai quả đào to sang hai bên, lộ cửa động lầy lội nhớp nháp trước mặt, chỗ đó vẫn còn tí tách nhỏ тiⓝ.ⓗ 🅓ị.ⓒ.h mà hắn vừa bắn vào ra ngoài, ánh mắt hắn nhìn xuống, tay đỡ côn th*t, cong eo hóp bụng, chỉ nghe một tiếng phụt vang lên, hai túi con cháu no đủ đụng phải hai cánh thịt, lần thứ hai đ●ú●т vào hoàn toàn.

Sau khi xuyên thấu qua â●〽️ ♓●ộ Mộ Diên mà xoay nghiến, vách thịt như núi non trùng điệp đã không còn ràng buộc chặt chẽ, ngược lại càng sinh ra nhiều 𝖑-ạ-c т♓-ú, lại có xuân dịch bôi trơn hỗ trợ, việc thọc vào 𝖗_ú_✞ r_𝐚 cửa động càng thêm dễ dàng, một luồng cảm giác sung ş-ư-ớ𝓃-🌀 thoải mái lan tràn từ eo ra khắp toàn thân, có thể nói là k𝒽0á*ⓘ 𝖑*ạ*↪️ ngất ngây.

Lại thấy vòng eo 𝐦ề·ɱ ⓜạ·ℹ️ như liễu của bé con trước mặt vặn vẹo không ngừng, âm thanh r.ê.n 𝓇.ỉ rầm rì không dứt, đáy mắt Phó Hàn Sanh lại dâng lên một màu đỏ ngầu, bàn tay to 𝐯ⓤố●✝️ ν●3 cặp Ⓜ️ô.ⓝ.🌀 trắng tròn của cô, lại trượt đến chỗ rãnh 𝐦ô𝐧-ℊ rồi ş●ờ 💲●𝐨ạ●𝐧●ɢ vào khu vực hai cánh thịt môi...

Chương (1-60)