Không cần……
← Ch.77 | Ch.79 → |
"Con tỉnh rồi." Hạng Huân thở phì phò nói.
Hạng Chấn không chút nghi ngờ, anh vội vàng kéo quần chạy ra ngoài. Hạng Huân tiếp tục "công việc" vừa nãy, trải qua vài lần đâ-ⓜ rút mới chịu 🅱ắ●𝓃 t❗п●𝐡.
Hạng Chấn chạy đến phòng ngủ, thấy cô nhóc đang ngủ ngon lành mới phát hiện mình bị Hạng Huân lừa. Khi trở về, Hạng Huân đã dội sạch sữa tắm trên người Phục Hoa, cậu cầm khăn tắm quấn quanh người cô rồi ôm ra ngoài.
Hạng Chấn muốn giành lại người: "Đến lượt tao!"
Hạng Huân cũng không định tranh giành, cậu đặt Phục Hoa vào lòng 𝓃-ɢự-🌜 anh, còn mình thì đi trông chừng con. Cậu chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, đem cá mập bông đặt trong ռ·🌀·ự·𝖈 cô bé, sau khi xong xuôi mới đi ra.
Hạng Chấn giúp Phục Hoa sấy tóc, thấy cậu tới, anh chỉ vào cậu nói: "Đêm nay mày trông con đi, cô ấy là của tao."
Hạng Huân không thèm phản ứng lại, cậu cúi người ♓ô●n Phục Hoa. Phục Hoa muốn đẩy cậu nhưng không được, chỉ có thể để bị 𝖍*ô*𝖓 đến đỏ cả mặt: "Hạng Huân......"
Hạng Chấn ném máy sấy đi: "Hạng Huân, thằng chó này!"
Hạng Huân liếc anh một cái: "Hoặc là anh ra ngoài chờ, hoặc là đứng bên cạnh nhìn, đừng nói chuyện."
Phục Hoa vẫn chưa mặc quần áo, chỉ phủ một tấm chăn lên người, Hạng Huân xốc chăn lên, cúi xuống 〽️ú.ⓣ lấy hạt đậu đỏ kia vào miệng, bên trong lập tức trào sữa tươi khắp khoang miệng.
Hạng Chấn không ra ngoài, cũng không đứng bên cạnh nhìn. Anh xoay người ngậm lấy bên núm vú còn lại, vừa 〽️●ú●𝐭 vừa cắn.
Phục Hoa nhìn hai cái đầu chôn trước ⓝ●ɢ●ự●🌜 mình, cả mặt nóng như bốc lửa, một tay nắm tóc Hạng Huân, tay kia nắm tóc Hạng Chấn, cô cố gắng đẩy cả hai người đàn ông ra nhưng không đẩy nổi, lại bị cả hai cố ý Ⓜ️-ú-✞ mạnh cùng một lúc hút, cơ thể Phục Hoa lập tức nhũn như cọng bún.
Hạng Huân 𝖍ô_n cô, cậu vừa uống vào không ít sữa, hơi thở cũng tràn ngập mùi sữa. Khi hai người trao đổi nước bọt, cậu đẩy toàn bộ sữa trong miệng cho cô. Phục Hoa bị ♓●ô●𝓃 đến thiếu oxy, xoang mũi phát ra tiếng kêu rên mềm mụp, hai tay bất giác quấn quanh cổ cậu, cơ thể cũng theo động tác của cậu mà lên xuống.
Hạng Huân giữ cằm cô, đồng thời dùng tay xoa nắn bầu 𝐧🌀●ự●↪️. Bên kia, Hạng Chấn cũng đang tham lam nhấm nháp, thỉnh thoảng phát ra tiếng ừng ực.
Chờ khi Hạng Chấn thò qua 𝖍ô·𝖓 Phục Hoa, Hạng Huân đã lần mò tới vành tai cô. Cậu dùng đầu lưỡi thăm dò một lượt, hàm răng nhẹ nhàng lướt qua trêu trọc, cuối cùng há miệng ngậm vào trong miệng.
Phục Hoa bị ⓚ♓𝖔*á*i 🌜*ả*ɱ dày vò, môi cô bị Hạng Chấn bao bọc, toàn bộ tiếng ⓡê*п 𝓇*ỉ bị Hạng Chấn nuốt vào trong bụng. Hai đùi vô thức 𝖐ẹ_🅿️ 𝐜𝒽_ặ_t, dâ●ⓜ thủy cũng chảy ướt ga giường.
Ngón tay Hạng Chấn di chuyển xuống dưới tìm tòi, "Sao lại nhiều nước như vậy? Có phải vì nó ở đây nên em hưng phấn không?"
Phục Hoa nói không nên lời, vì Hạng Chấn đang dùng ngón tay cọ dọc qua môi â*ɱ ♓*ộ, lòng bàn tay anh lại ma sát lên nụ hoa.
Hạng Huân ♓.ô.𝖓 dọc từ cằm lên môi cô, lại dọc từ cổ xuống đến nhũ thịt, khi chạm tới núm vú liền há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi пó·ռ·🌀 𝐛·ỏn·ⓖ khảy qua lại trêu đùa nơi mẫn cảm.
Hạng Chấn rút tay về, chôn mặt giữa hai chân Phục Hoa, chậm rãi ngậm lấy hai cánh hoa môi, hơi thở phả mạnh vào thịt non, chóp mũi không ngừng 🌜-ọ ⓧá-т lên âm đế yếu ớt. Tiểu huyệt bị cọ đến ԁ-â-〽️ thủy tràn lan, Hạng Huân lại không ngừng ⓛ𝐢ế●〽️, âm thanh phát ra giống như tiếng ăn mì sợi.
Không biết là Phục Hoa bị âm thanh 🎋í.𝐜.♓ тhíⓒ.h, hay là bị ghé hình ảnh trước mặt 🎋í-↪️-ⓗ т-𝒽-í-𝒸-ⓗ, bụng nhỏ bắt đầu co giật, 𝖉_â_𝖒 thủy phun ra, hai bên 𝓃_ⓖ_ự_↪️ cũng đồng thời phun sữa.
Cô ngửa cổ, r·⛎·𝐧 𝐫ẩ·ⓨ khóc nấc lên: "A...... Đừng mà......"
← Ch. 77 | Ch. 79 → |