Truyện:Mượn Giống - Chương 14

Mượn Giống
Trọn bộ 88 chương
Chương 14
Cắn thật chặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

Hạng Huân đã từng ngồi trước bàn học ✞ⓗ.ủ 𝐝.â.Ⓜ️ rất nhiều. Mỗi lần đều nghĩ đến Phục Hoa, nhớ tới giọng nói, ngón tay cô, bao gồm cả lúc cô đeo tạp dề cong eo cúi xuống.

Cô dường như không hề hay biết mình có bao nhiêu mỹ lệ, cũng không biết mình có bao nhiêu mê người. Cứ liên tục dùng gương mặt xinh đẹp cười với cậu, ôn nhu gọi tên cậu, đưa sữa ấm, đưa tai nghe, giúp cậu gấp quần áo thu dọn giường.

Thậm chí Hạng Huân còn có thể ngửi được mùi hương thuộc về cô trên gối của mình.

Tính dục của Hạng Chấn rất mạnh, gần như mỗi ngày đều sẽ tìm Phục Hoa 👢●à●ɱ ✝️ì𝖓●𝒽. Cứ mỗi cuối tuần Hạng Huân tới, hai người sẽ vào toilet làm, thậm chí còn làm vào lúc một hai giờ đêm. Phục Hoa tuy không dám phát ra tiếng, nhưng phòng tắm cách âm không tốt lắm.

Hạng Huân nằm trên giường nghe tiếng cô cố đè thấp giọng khóc, cậu tưởng tượng lúc này đôi mắt Phục Hoa đỏ hồng, ôm cổ Hạng Chấn gọi ông xã, lại nói anh chậm một chút, khóc lóc cầu xin: "Hạng Huân sẽ nghe thấy mất......"

Trên bàn sách lúc này chảy đầy ԁ-â-𝐦 thủy, hai đùi Phục Hoa bị tách ra, cả người vô lực ngã trên bàn, vô thức nắm lấy quyển sách tiếng Anh dưới thân, ánh mắt thất thần nhìn nam sinh đang dùng ngón tay ra ra vào vào trong cơ thể mình.

Tuy là tay mơ, nhưng Hạng Huân chỉ ⓢ.ờ 💰.0.ạ.ռ.ɢ một lần liền thuần thục đến độ làm cô khóc lóc đạt cao trào.

Hạng Huân cúi đầu ⓛiế_𝐦 ◗â.m thủy dính trên ngón tay mình, sau đó cúi người ♓ô*n cô, đem ◗â*m thuỷ trong miệng truyền cho Phục Hoa.

Phục Hoa không còn chút sức, quần áo đã bị Hạng Huân vứt trên đất. Cậu đem chân cô tách ra, ⓒ-ở-❗ 𝐪-υ-ầ-п mình, móc ra 🅓-ươ-𝖓-g v-ậ-𝖙 đang dựng đứng ↪️ắ*m ⓥ*à*ⓞ hoa huyệt.

Rèm không kéo, ánh sáng theo đó mà truyền vào phòng, cũng giúp Hạng Huân thấy rõ tiểu huyệt đỏ bừng từng chút cắn nuốt côn thịt.

◗ươ_𝓃_𝖌 ✅ậ_🌴 thô dài thẳng tắp đ●â●Ⓜ️ ✅●à●🅾️ chỗ sâu nhất, dường như còn ngại không đủ, lông c* cũng dính sát vào, tựa như còn muốn đem trứng dái 𝐜ắ-ⓜ ✅à-𝖔 theo.

Phục Hoa bị căng đến khó chịu, cô cong eo, hốc mắt tràn đầy nước mắt, 🌜●ắ●𝓃 ⓜ●ô●ℹ️ gọi cậu: "Hạng Huân...."

Cậu cúi đầu ngậm lấy môi cô: "Ừm."

Cậu nâng một chân cô len, đong đưa eo đ*â*m ✅*à*ο †♓·â·п ⓣ·♓·ể cô.

Mặt bàn cùng vách tường va chạm phát ra tiếng kêu kịch liệt, toàn bộ sách vở cùng bút trên bàn đều bị đụng rơi xuống đất. Phục Hoa bị cắm đến phát run, 𝐤𝐡●ⓞá●𝒾 𝒸●ả●Ⓜ️ giống như một đạo roi quất lên lưng cô, khiến cô nhịn không nổi mà rùng mình, cổ họng nức nở r-ê-ⓝ г-ỉ ra tiếng: "Hạng Huân......"

🅓ươ-n-ⓖ ѵ-ậ-т quá lớn nhiều lần thọc sâu, thịt non bị đ-â-Ⓜ️ chảy đầy nước sốt. Lúc 𝓇*ú*𝖙 r*ⓐ lại lấy thêm lực, đi vào càng mạnh càng sâu, quy đầu nhiều lần cắm đến miệng cổ tử cung, Phục Hoa bóp lấy cánh tay Hạng Huân khóc lóc cầu xin: "Không cần...... Hạng Huân......"

Tiểu huyệt ướt nóng chật hẹp, Hạng Huân 𝐫.ú.t r.𝖆, thịt non tựa như vô số miệng nhỏ liều mạng 〽️●ú●т cắn 𝒹.ươ.п.ℊ 𝐯ậ.✝️ cậu, mã mắt trên quy đầu bị hút đến thoải mái cực điểm.

Hạng Huân lại động eo cắm vài cái, 𝒹-ươп-ⓖ ☑️-ậ-ⓣ bị huyệt thịt co rút lại đến muốn bắn, cậu ⓣ_𝐡_ở ♓ổ_ռ hể_𝓃 cắn lỗ tai cô: "Chị cắn chặt quá."

Dứt lời, cậu nắm lấy eo cô, điên cuồng đâ*〽️ chọc. Tốc độ rất nhanh, lực mạnh như muốn đ*â*Ⓜ️ bay cả người cô.

Đồ vật trên bàn gần như đều rơi trên đất, Phục Hoa bị cắm không ngừng run run. Mới đầu  cô không muốn rên ra tiếng, nhưng đến khi bị cắm lại nhịn không được mà bóp cánh tay Hạng Huân khóc lóc hét lên.

Bụng nhỏ г*u*𝓃 𝖗ẩ*🍸 năm sáu cái, một cỗ 🅓●â●ⓜ thủy từ nơi hai người ⓖ·𝖎𝐚·𝐨 ♓·ợ·ⓟ chảy xuống.

Hạng Huân hô-ռ lên môi cô, ôm eo Phục Hoa ngồi trên ghế, bàn tay nóng rực áp lên Ⓜ️*ô𝓃*🌀 cô, hai đùi dùng sức đưa đẩy lên trên, một tay khác xoa vú Phục Hoa, thi thoảng lại cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa nuốt cắn.

Phục Hoa vừa mới cao trào, chịu không nổi 🎋·í·𝖈·♓ †·𝒽í·↪️·𝒽 như vậy, đẩy đầu cậu khóc lóc cầu xin: "Hạng Huân...... Không cần...... Từ bỏ......"

Đôi mắt đen nhánh nhiễm tình dục, Hạng Huân hơi ngửa mặt ra sau, toàn bộ cơ thể tựa vào ghế, hầu kết trên dưới lăn lộn, thanh âm khàn khàn 𝖌ợ-ı cả-𝖒.

"Nói thích đi."

"Em sẽ không làm nữa."

Chương (1-88)