Cửa, đóng cửa……
Ch.02 → |
Đây là lần đầu tiên Hạng Chấn uống say thành như vậy, ngay cả nhà mình cũng không biết ở đâu.
Hai đồng nghiệp sau khi đưa người vào phòng ngủ, nói với cô là Hạng Chấn hôm nay vui vẻ nên mới uống nhiều thêm mấy chén, chị dâu đừng lo lắng.
Sau khi Phục Hoa tiễn hai người họ đi, liền chạy nhanh đi giặt sạch khăn lông lau mặt cho anh. Vừa mới lau xong, Hạng Chấn liền tỉnh, anh bắt lấy tay cô nói xin lỗi.
Phục Hoa không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết liên tục trấn an nói không sao.
Hạng Chấn là người lớn lên có hơi thô lỗ, không có văn hóa, nhưng đối với cha mẹ cực kỳ hiếu thuận, đối với vợ mình cũng rất thương yêu. Hai người kết ⓗô-𝓃 đã được một năm, ngoại trừ việc không có con ra, những khía cạnh khác cũng coi như đầy đủ hạnh phúc.
Hạng Chấn hô hai tiếng bà xã, sau đó kéo Phục Hoa l·ê·n 🌀·𝒾·ườ𝓃·ⓖ, duỗi tay lột váy cô.
Anh hôm nay so với ngày thường có vài phần vội vàng hơn, tay xoa п-🌀ự-𝒸 cô, một tay khác 🌜ở_ℹ️ 🍳𝐮ầ_ⓝ lót của cô.
Phục Hoa hoảng sợ duỗi tay đẩy anh: "Đừng, cửa chưa đóng......"
Người đàn ông vóc người cao lớn, cả người đều là cơ bắp, Phục Hoa căn bản đẩy không nổi. Mà uống rượu say lại càng thêm nặng, cô bị ép tới thở không ra hơi.
Phòng bên cạnh còn có em trai ruột của Hạng Chấn - Hạng Huân, cậu đang học đại học, cuối tuần sẽ qua đây ở hai ngày. Có lẽ hôm nay đang nghe nhạc, cho nên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Hạng Chấn đã kéo quần lót xuống, ngón tay để trên miệng huyệt chọc chọc, lại không thấy ướt, anh liền túm lấy hai đùi Phục Hoa giơ lên trên, sau đó trực tiếp chôn mặt vào hoa huyệt, há mồm ngậm lấy hai cánh môi â-Ⓜ️ 𝐡-ộ, vừa ⅼıế●ⓜ vừa cắn.
Phục Hoa bị l·iế·ⓜ đến 𝓇υ●ⓝ гẩ●🍸, cô vỗ bả vai Hạng Chấn: "Cửa...... Đóng cửa......"
Đã chậm rồi.
Hạng Huân từ phòng bên cạnh đi ra ngoài lấy nước, vừa vặn đi ngang qua cửa phòng ngủ. Phục Hoa ở trên giường cùng cậu đối mắt. Người phụ nữ bị ⅼℹ️ế-𝖒 trơn bóng, làn da trắng đến tỏa ánh sáng, 𝐧.ⓖự.𝖈 nhũ г-u-ⓝ r-ẩ-𝓎 đong đưa, đầu vú phấn nộn vì bị 𝖐íⓒ_♓ ✝️𝖍í_𝒸_𝒽 mà dựng thẳng, còn đang bị một bàn tay thô ráp to lớn xoa nắn.
Âm mao thưa thớt 𝖒·ề·m 〽️·ạ·1, hai cánh môi â*𝐦 𝐡*ộ bị 👢1ế·〽️ ướt dầm dề, phía giữa xinh đẹp đỏ bừng.
Hạng Chấn ↪️●ở●❗ q⛎ầ●ⓝ, móc ra côn thịt cứng như sắt 𝒸●ắ●ɱ ☑️●à●𝐨.
Phục Hoa bị cắm đến da đầu tê dại, thấp giọng rên một tiếng, giơ tay đẩy Hạng Chấn, giọng nói vì bị đâ.𝖒 mà đứt đoạn: "Cửa, đóng cửa......"
Người đàn ông đ_è lê_ռ 𝓃ɢ_ườ_❗ cô, đại khai đại hợp cắm rút, ván giường cũng theo đó mà chấn động.
Phục Hoa chịu không nổi, nức nở cắn chặt mu bàn tay. Hạng Huân vẫn đang ở ngoài cửa, trong tay cậu còn đang cầm cốc, cứ như vậy nhìn cô. Phục Hoa cảm thấy thẹn không chịu nổi, muốn kêu cậu đừng nhìn, cũng muốn kêu Hạng Chấn dừng lại, nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, gấp đến độ rơi nước mắt.
Hạng Huân đi tới vài bước, đem cửa đóng lại.
Phòng ngủ vốn cách âm không tốt khiến Phục Hoa không dám kêu ra tiếng, lại bị Hạng Chấn đâ●m không chịu nổi, mang theo tiếng khóc nức nở đứt quãng cùng tiếng 𝖗ê·𝐧 г·ỉ nhè nhẹ lọt qua cánh cửa, từng đợt từng đợt truyền tới tai Hạng Huân.
Cậu nắm chặt cốc, đi đến trước máy lọc nước, rót cho mình một cốc nước lạnh, ngửa đầu uống.
Nước lạnh theo cổ họng chảy vào 𝐭♓●â●ⓝ ✞ⓗ●ể, tưới lên ngọn tà lửa bất diệt đang tuỳ ý tán loạn trong lòng.
Hạng Chấn không biết gặp phải chuyện gì, đêm nay anh làm đặc biệt tàn nhẫn. Đến tận khi Phục Hoa bị thao sắp tắt thở, anh mới chịu 𝐛ắ●𝐧 𝐭ı𝓃●𝖍 vào trong cơ thể cô, cô đợi hơn mười phút mới đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.
Hạng Chấn đã ngủ rồi, trong miệng còn đang nói mớ, nói là xin lỗi cô.
Phục Hoa sờ sờ mặt anh trấn an: "Không sao đâu, ngủ đi."
Cô cầm quần áo chuẩn định đi tắm, bỗng gặp được Hạng Huân trước cửa toilet. Cậu và Hạng Chấn tuy là anh em ruột, nhưng tính cách hai người lại như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hạng Chấn hào phóng sảng khoái, còn Hạng Huân luôn để mọi thứ trong lòng.
Tuy cậu mới mười chín tuổi, nhưng thậm chí còn trẩm ổn hơn Hạng Chấn vài phần, Phục Hoa vốn vẫn luôn không biết nên ở chung với cậu như thế nào.
Hơn nữa xảy ra chuyện vừa rồi, hiện tại cô càng không còn mặt mũi nào đối diện với cậu, liền cúi đầu vội vàng vào toilet.
Không khí trong toilet có mùi tanh nồng đậm.
Phục Hoa tưởng đó là mùi trên người mình, nào ngờ sau khi vào phòng tắm, cô thấy trong thùng rác bên cạnh bồn cầu có rất nhiều giấy vệ sinh bị vứt vào.
========
Ch. 02 → |