Trước gương
← Ch.37 | Ch.39 → |
Cho cô ở trên thì sao? Cô còn có thể chiếm được lợi ích gì sao?
Nhưng thông qua một số kinh nghiệm ít ỏi của cô trước đây, có thể tự mình khống chế tiết tấu quả thật... cũng khá thú vị.
Khao khát làm cho sự ngượng ngùng biến mất.
Lâm Gia Thanh hít sâu một hơi, vươn tay cầm lấy vật ռó_n_🌀 b_ỏ_п_𝐠 đã sớm cứng rắn giữa háng Tưởng Thừa Vũ, thong thả tuốt vài cái từ đỉnh tới gốc, sau đó nâng 𝖒_ô_п_🌀 lên ngậm vào, dùng động hoa đã sớm ư·ớ·✞ á·𝐭 của mình từ từ nuốt chửng anh.
Hai bộ phận bí mật của họ lại một lần nữa gắn kết hoàn hảo.
Tư thế nữ trên khiến cô ngậm anh đến gận tốc, hông anh và đùi trong của cô va chạm vào nhau.
Cô cứ ngồi trên người anh như thế, ấn vào cơ bắp trước 𝓃-ⓖự-↪️ anh. Vừa cử động thân dưới, sự ⓚ·í·c·♓ ⓣ♓íc·♓ đã lan tỏa khắp nơi khiến đầu óc cô tê dại.
Vừa nãy mới 𝐥·à·m ✞ì·n·𝒽 một hồi lâu nên Lâm Gia Thanh kỳ thật không còn nhiều sức lực.
Cơ thể sau khi đạt cự·𝐜 kh⭕·á·ï vốn đã nhạy cảm, một số thay đổi nhỏ đều có thể mang đến cảm giác 🎋í●🌜●♓ 𝐭●♓í●𝐜●𝒽 rất lớn.
Cô chỉ làm từ từ, chốc chốc lại lắc hông, quấn lấy anh п*♓ấ*𝐩 ռh*ô lên xuống theo bản năng.
Tiết tấu như vậy thật sự giày vò người khác.
Tưởng Thừa Vũ bắt đầu hối hận vì đã giao quyền chủ động cho cô.
Anh đưa tay đỡ eo cô, đầu ngón tay ác ý vẽ vòng tròn lên eo của cô rồi lại ấn xuống.
Thắt lưng hướng lên trên, vật nam tính đâ-ɱ thẳng vào chỗ sâu nhất trong vách thịt, chọc cho Lâm Gia Thanh thét thành từng tiếng chói tai, mở to hai mắt trừng anh: "Anh đã nói để em tự mình làm mà."
Cô nắm chặt cánh tay anh, mặt đầy vẻ mất hứng vì bị cướp quyền chủ động.
Tưởng Thừa Vũ chỉ có thể buông tay ra, ngửa đầu, dùng môi lưỡi bao lấy đầu v* không ngừng lắc lư trước mắt.
Miệng anh luôn luôn linh hoạt.
Sự 👢❗ế*𝐦 Ⓜ️●ú●ⓣ thoải mái khiến cả người Lâm Gia Thanh 𝖗⛎.n 𝓇.ẩ.y.
Ngay cả vách thịt non nớt cũng trở nên m·ề·𝖒 ⓜạ·❗, trơn nhẵn, dịch thể không ngừng tiết ra, theo sự ma sát chậm chạp kia bắn tung tóe vào trong nước.
Nước trong bồn tắm dập dềnh từng đợt sóng, nhẹ nhàng ⓛ𝐢*ế*ɱ láp t𝒽-â-п ✞♓-ể hai người như thủy triều.
Tiếng nước va chạm vào thành bồn cùng âm thanh 𝐠𝒾𝐚·🅾️ ♓ợ·ρ vang vọng, quanh quẩn trong toàn bộ phòng tắm, quanh quẩn trong hơi nước tràn ngập, làm cho cuộc yêu càng thêm ư●ớ●🌴 á●✞ mà trần trụi.
Vách thịt ẩm ướt 𝐧ó.ⓝ.🌀 𝖇ỏп.𝖌 của Lâm Gia Thanh 𝖐·ẹ·🅿️ 𝖈𝒽·ặ·† 𝒹.ụ.𝒸 ☑️ọⓝ.🌀 căng phồng thô cứng của Tưởng Thừa Vũ, cô đong đưa phần eo lên xuống, phun ra nuốt vào không hề có quy luật.
Phần thịt non nơi chỗ 🌀·i𝒶·🔴 ♓ợ·🅿️ bất lực lật ra lật vào.
Nước ấm theo hành động ra vào của cô xâm chiếm vào cơ thể cô, những 𝖌.ợ.ռ s.ó.ռ.🌀 lăn tăn hóa thành từng cơn sóng nước, đánh vào người cô.
Khiến cô càng thêm phấn khích và hứng thú hơn bao giờ hết.
Chẳng mấy chốc, cô đầu hàng nói: "Em hết sức rồi."
Rốt cuộc cũng đợi được câu này.
Tưởng Thừa Vũ lập tức nắm eo Lâm Gia Thanh nhấc lên, rút lưỡi thịt ra khỏi cái miệng tham lam còn đang mấp máy, ôm cô đặt lên bàn rửa mặt.
Mặt bàn lạnh lẽo, Lâm Gia Thanh hơi co rúm lại, vách thịt non mềm của cô theo phản xạ có điều kiện co bóp, ♓*ô*n lên lưỡi thịt đang đặt trước cửa động của cô, phun ra dòng mật ngọt.
Tưởng Thừa Vũ hít sâu một hơi.
Anh nhấc một chân của cô lên, ôm lấy eo cô rồi đưa mình vào, mạnh mẽ đ*â*Ⓜ️ rút.
Anh lại khôi phục sự dũng mãnh của mình trước đây.
Mỗi lần đâ*m νà*o đều chạm đến tận cùng bên trong, tiến vào vừa nhanh vừa tàn nhẫn, lôi theo cả phần thịt đỏ hồng của cô ra ngoài rồi lại thọc vào trong.
Dữ tợn đến mức, thậm chí cô có thể cảm nhận được mỗi một gân xanh phía trên.
Lâm Gia Thanh bị quy đ*u tròn trịa và cứng rắn của anh làm ngứa ngáy trướng đầy, vách thịt 𝓃ó-ⓝ-𝐠 ⓑỏⓝ-g tràn ngập cảm giác ngây ngất tê dại.
Không ngừng dập dờn ra mật ngọt, làm cho tiếng 𝖌·𝖎·🅰️·𝐨 𝒽ợ·ρ của hai người càng thêm thanh thúy.
Lâm Gia Thanh chống chân, dưới sự đưa đẩy không ngừng của Tưởng Thừa Vũ gần như mũi chân cũng sắp rời khỏi mặt đất, chỉ có thể bất lực khom người về phía sau.
Tưởng Thừa Vũ thuận thế sờ vào 𝖓𝐠ự●𝖈 cô, bàn tay bắt lấy một bên 𝐧*🌀ự*𝖈, cúi đầu 𝖑·ï·ế·𝐦 m*ú*𝖙.
Dưới thân lại vô cùng dứt khoát, không hề giảm bớt chút tốc độ hay sức lực nào.
Mặt bàn đá cứng rắn cấn vào người Lâm Gia Thanh, chẳng mấy chốc khiến cô đau nhức.
Cô vừa đưa tay xoa bóp vừa khó khăn nặn ra tiếng nức nở, nhìn Tưởng Thừa Vũ cầu xin, bảo anh nhanh lên.
Bắn nhanh lên.
Nhưng anh đã cao trào qua một lần, làm gì dễ dàng như vậy.
Tưởng Thừa Vũ đành phải lật người Lâm Gia Thanh lại, để cô nằm rạp lên bàn rửa mặt, mặt hướng về phía gương.
Vách thịt vốn chật hẹp dưới tư thế này càng lúc càng 💲ℹ️ế.✝️ c.𝖍ặ.✞.
Vật п●ó●n●🌀 𝖇●ỏⓝ●ℊ của anh vừa mới đẩy vào đã bị cô quấn chặt, xoắn lại.
Anh hơi dùng sức chống đỡ cô đã lập tức xụi lơ, yếu ớt nằm sấp trên bàn đá cẩm thạch không ngừng †-𝒽-ở 🅓ố-𝖈.
Bàn đá lạnh lẽo lại làm người cô 𝓇ⓤ_𝓃 rẩ_ÿ không thôi.
Vách thịt 𝖒·ề·Ⓜ️ Ⓜ️ạ·ï của cô bởi vì 🎋*í*c*ⓗ ⓣ𝒽íⓒ*𝒽 mà co lại.
Vào ra hết lần này đến lần khác, tiếng nước trơn trượt càng lúc càng rõ ràng.
Dịch bôi trơn sau nhịp di chuyển tăng tốc đã biến thành màu trắng đục trào ra khỏi cơ thể cô, dính đặc ở chỗ hai người ℊ-𝐢-𝖆-⭕ 𝖍ợ-ρ.
Nước trong bồn tắm vẫn đang dập dềnh, tiếng nước sóng sánh hòa cùng âm thanh cơ thể va chạm và tiếng r-ê-n r-ỉ mập mờ, vang vọng trong không gian nhỏ hẹp của phòng tắm, vờn quanh truyền vào trong tai.
Lâm Gia Thanh hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang dây dưa trong gương.
Dáng người khiến người ta hít thở khó khăn của Tưởng Thừa Vũ hiện ra rõ ràng trong gương, đ·ườ·𝓃·🌀 𝒸ο𝐧·ℊ cơ bắp theo động tác phát lực của anh căng ra, thoạt nhìn vô cùng ℊợ*ℹ️ ↪️*ả*ɱ.
Còn bản thân cô bởi vì ⓚ-♓0-á-𝒾 cả-Ⓜ️ quá mức kịch liệt nên đã tràn ra nước mắt sinh lý, hai gò má ửng hồng, lông mi r_ц_ⓝ ⓡẩ_𝐲, đôi môi đã bị cắn đến đỏ mọng lấp lánh ánh nước.
𝐊●𝐡οá●ı ⓒ●ả●𝖒 gia tăng cùng 🎋*í🌜*h т𝖍í*𝒸*h thị giác.
Lâm Gia Thanh nhanh chóng đạt tới cao trào, thắt lưng cong lên, toàn thân căng ra, đầu óc trống rỗng.
Tưởng Thừa Vũ cúi người 𝒽ô·ռ lên lưng Lâm Gia Thanh, dưới thân đột nhiên tăng tốc, chạm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Lâm Gia Thanh...
Lâm Gia Thanh trong cao trào bị ép thừa nhận 🎋í●↪️●𝒽 𝐭𝖍í●c●h vừa trắng trợn vừa đáng sợ này.
Ngón chân đều cuộn tròn lại, bắp chân mẫn cảm không ngừng 𝐫*𝖚*𝖓 rẩ*γ, ⓢ-ıế-ⓣ 𝐜♓ặ-† và thu nhỏ vách thịt bên trong.
Tưởng Thừa Vũ lại cố gắng va chạm vài cái, cuối cùng bắn vào nơi sâu nhất trong cô.
Chất lỏng trắng đục đều bắn vào trong tử cung nhỏ hẹp của cô.
Lại bởi vì tác dụng của trọng lực mà trượt xuống, cọ rửa vách thịt mề.ɱ ⓜạ.ⓘ vốn đã sảng khoái như điện giật.
🎋·♓·🅾️·á·❗ 🌜·ả·𝖒 kịch liệt lại đánh úp.
Cả người Lâm Gia Thanh r⛎·ⓝ rẩ·y, cảm giác dưới thân lại phun trào một lần nữa, có chất lỏng gì đó đang từ chỗ ℊi*🅰️*ο 𝒽*ợ*🅿️ chảy ra, dọc theo nơi bị đ-ụ-n-ⓖ 𝖈-𝖍-ạ-ⓜ đến đỏ bừng từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |