Truyện:Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân - Chương 18

Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân
Trọn bộ 69 chương
Chương 18
Dùng miệng
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)

Sao lại vượt ra ngoài phạm vi giáo trình chứ?

Lâm Gia Thanh muốn hỏi, nhưng Tưởng Thừa Vũ không cho cô cơ hội.

Gần như vừa dứt lời, nụ ♓.ô.𝓃 của anh đã chặn miệng cô lại.

Anh đặt cô trên giường, dùng sức 𝒽●ô●п lên cánh môi cô, ngậm vào miệng ⅼ●1ế●Ⓜ️ láp cắn xé.

Trong lúc môi lưỡi 🍳υ*ấ*𝓃 զ𝐮ý*†, tiếng 𝖍·ô·𝐧 dính nhớp của hai người không thua gì bộ phim ⓧ_x_𝖝 vừa rồi.

Đầu lưỡi Ⓜ️ề-Ⓜ️ m-ạ-𝐢 của anh bá đạo thăm dò vào khoang miệng cô, bừa bãi xâm lược tới từng ngóc ngách trong miệng cô.

Lâm Gia Thanh bị động lại khó nhịn được tiếng r●ê●ⓝ 𝓇●ỉ.

Chờ anh ♓·ô·ⓝ xong, cô lại cảm thấy môi anh rơi xuống bầu 𝐧●𝐠●ự●ⓒ cô.

Giống như thường ngày, môi lưỡi của anh trằn trọc qua lại trên bộ n.ℊự.𝐜 nhạy cảm của cô, không ngừng 𝒽ô*𝐧 ⓜú●𝐭...

Cho đến khi tiếng rên nức nở, ngọt ngào, 𝐦ề-Ⓜ️ 𝖒ạ-𝖎 không ngừng tràn ra khỏi cánh mũi cô.

Lâm Gia Thanh muốn đẩy anh ra, đáng tiếc chút sức lực này chẳng là gì so với Tưởng Thừa Vũ.

Hai tay cô bị nâng lên cao, eo giãy dụa vặn vẹo cũng bị khống chế.

Tưởng Thừa Vũ thờ ơ vùi đầu trước n🌀ự_ⓒ cô, 𝐥ⓘ*ế*〽️ ⓜú-𝖙 gợi tình.

Bình thường anh chỉ bắt nạt hai đầu пℊ.ự.𝒸 của cô.

Lần này anh lại không ngừng ♓●ô●𝖓 xuống, ♓.ô.n qua bụng dưới và rốn của cô...

Thậm chí còn bắt lấy một chân cô, hô·𝖓 lên làn da ⓜề·〽️ Ⓜ️ạ·ï bên trong đùi cô.

"Anh... anh... anh làm gì vậy..." Lâm Gia Thanh luống cuống.

Đôi chân cô bị gập lên một độ cong bất thường, lại không chịu nổi cơn ngứa ngáy đến từ da thịt mẫn cảm phần đùi trong.

Dường như anh muốn đáp lại sự chủ động trước đó của cô.

Tưởng Thừa Vũ ác ý 𝐦ú_т ra tiếng, lưu lại từng vết đỏ trên làn da trắng nõn. Anh men từng chút từng chút đến nơi riêng tư yếu ớt nhất của cô. Sau đó, vùi đầu ngậm lấy.

Anh... anh đang làm gì vậy?

Lâm Gia Thanh bỗng chốc trừng to hai mắt, hoảng sợ 𝖈.ắ.ⓝ ɱ.ô.𝖎, cố gắng nuốt tiếng thét chói tai trong cổ họng xuống.

Cô muốn đẩy đối phương ra, nhưng chẳng mấy chốc 🎋𝒽𝑜á.𝖎 ↪️ả.m giống như thủy triều đã đánh úp tới.

Khoang miệng ấm áp của anh bao lấy phần thịt non mềm đã sớm ướ.т á.ⓣ của cô, đồng thời 𝐦_ú_𝖙 ⓛ·𝐢·ế·〽️, đầu lưỡi khiêu khích duỗi vào bên trong.

Cả hai chưa bao giờ chơi trò này.

Lâm Gia Thanh xấu hổ không chịu nổi, giãy dụa muốn đá anh ra.

Nhưng 🎋_𝒽_⭕á_❗ c_ả_ⓜ xa lạ kia lại quá mãnh liệt.

Chân cô đã mềm nhũn, cái chân vừa đá anh lập tức bị anh nắm trong lòng bàn tay.

Khi anh tách đùi cô ra, miệng lại 〽️ú·† mạnh hơn, đưa lưỡi vào sâu hơn, cô lại xấu hổ không nhịn được muốn nhiều hơn nữa.

Oxy xung quanh như dần dần khan hiếm.

Lâm Gia Thanh há to miệng liều mạng hô hấp, cơ thể ra sức lui về phía sau, hy vọng loại ⓚí●c●♓ ✝️●♓í●c●𝖍 khiến người ta mất đi thần trí này có thể giảm bớt một chút.

Tưởng Thừa Vũ vươn tay bóp đùi cô, giam chặt cô trên giường.

Đôi môi 𝐦.ề.𝐦 Ⓜ️.ạ.ï của anh ngậm lấy cô, đầu lưỡi thô ráp lướt qua mỗi một điểm mẫn cảm bí ẩn mà yếu ớt của cô.

"Ha... đừng ở đó..."

Rất nhanh, tiếng 𝐫ê.n r.ỉ khó nhịn tràn ra khỏi miệng cô.

Cô nằm ngửa trên giường, hai má và lỗ tai 𝖓_ó𝓃_ɢ ⓑừп_ℊ, cả người xụi lơ không còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc anh châm ngòi thổi gió, quấy phá lung tung ở nơi nhạy cảm nhất của cô.

Tiếng mú·𝐭 ⅼ𝒾-ế-ⓜ và tiếng ✝️·𝖍·ở 𝒹ố·🌜 khó nhịn thi nhau vang vọng trong căn phòng, vừa rõ rệt lại xấu hổ.

Tưởng Thừa Vũ càng đẩy càng sâu, môi lưỡi vừa ẩm ướt vừa 𝐧ó●ⓝ●ⓖ 🅱️●ỏ●𝐧●🌀 bao bọc lấy cô, đầu lưỡi không ngừng ⓥ⛎ố·† 𝖛·3 đè ép nơi nhạy cảm nhất của cô.

Lâm Gia Thanh vừa sụp đổ lại xấu hổ che mắt, cố gắng không nhìn thẳng vào mảnh bừa bãi dưới thân mình và Tưởng Thừa Vũ thỉnh thoảng nhìn về phía cô.

Cô chưa bao giờ biết dùng miệng cũng sẽ có 🎋♓.🔴á.ı 𝐜ả.𝐦 mãnh liệt như thế.

Chẳng mấy chốc, trước mắt trống rỗng.

Ⓣ♓.â.ⓝ 𝖙𝖍.ể cô bắt đầu không ngừng 𝖗𝐮·𝖓 𝖗ẩ·γ.

Cơn co giật kịch liệt và 🎋𝒽●⭕●á●1 𝒸ả●Ⓜ️ đẩy cô lên cao trào, cô khó khăn cắn chặt răng, đôi chân mềm nhũn không chống đỡ được ✞𝐡.â.𝓃 𝐭𝖍.ể, chỉ có thể dùng đầu gối chống lên bả vai Tưởng Thừa Vũ.

Kẹp lấy đầu anh, phun thẳng vào trong miệng anh.

Bị miệng làm đến cao trào phun nước sẽ dễ dàng 𝖝-â-Ⓜ️ 𝖓-ⓗậ-𝐩 hơn bao giờ hết.

Thừa dịp Lâm Gia Thanh tê liệt ngã xuống giường, Tưởng Thừa Vũ đỡ gậy th*t đỏ thẫm của mình cắm thẳng vào bên trong cô.

Nơi vừa mới qua cao trào nhạy cảm không thôi, chỉ vừa ⓚ_í_🌜_ⓗ ⓣ_𝐡í_𝒸_𝐡 đã quấn chặt lấy anh.

Vật nam tính sưng tấy không thể ra vào thuận lợi.

Chất nhầy dư thừa trong vách thịt lập tức bị đẩy ra ngoài, chảy tới khe hở rồi nhỏ giọt xuống ga giường màu trắng tinh, vô cùng gợi tình.

Tưởng Thừa Vũ chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua đã không kiềm chế được nữa, nhấc Ⓜ️*ô*ռ*𝐠 cô lên rồi 𝖙●h●â●𝐦 𝖓𝐡ậ●p thật sâu.

Hai tay anh chống hai bên hông Lâm Gia Thanh, cánh ⓜ_ô_n_ɢ đưa đẩy, đi vào vừa sâu vừa mạnh mẽ.

Vật nam tính dữ tợn căng tràn vách thịt, kéo lớp thịt hồng nhạt non mềm trong đường hầm ra, kèm theo những vệt nước trong suốt lấp lánh.

Cơ thể rắn chắn của anh nóng hầm hập, giống như ngọn núi đè ép khiến người ta hít thở không thông.

Lâm Gia Thanh mới hoàn hồn từ một đợt κ_♓𝖔_á_ℹ️ cả_𝖒 mãnh liệt lại bị ép rơi vào một đợt ⓚ●♓⭕á●ı 𝖈ả●ⓜ khác.

Chương (1-69)