Bề ngoài lạnh lùng, bên trong hóa thú
← Ch.03 | Ch.05 → |
Một tay kéo cà vạt xuống, Tưởng Thừa Vũ đứng dậy đi về phía Lâm Gia Thanh.
Quy trình kế tiếp Lâm Gia Thanh rất quen thuộc, nhưng vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng, cô đưa tay sờ tới dãy đèn bên cạnh, tắt đi.
Trong bóng tối, Tưởng Thừa Vũ đè cô 👢●ê●𝖓 𝐠❗ư●ờn●ⓖ.
Anh nắm lấy eo cô rồi ép cơ thể họ vào nhau, bàn tay lớn ⓝ_ó𝓃_ⓖ 𝐛ỏ_п_🌀 bao quanh cô, cuồng nhiệt c*ọ x*á*т.
Hơi thở nóng ẩm phả lên sườn cổ cô, cách lớp quần áo cô cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của anh đang trườn dọc theo đ*ư*ờ*п*g 𝖈*🅾️*n*𝖌 𝖙hâ-𝓃 t𝐡-ể cô, vuốt khẽ qua cánh 〽️●ô●п●🌀, sau lưng và cột sống...
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp vải truyền sang người cô, cô nhịn không được gác đầu lên vai anh, nhẹ nhàng ✞_h_ở 🅓_ố_↪️.
Anh giơ tay lên bắt lấy gáy cô, cúi đầu chiếm giữ môi cô.
Đôi môi của Tưởng Thừa Vũ ấm áp giống hệt như lòng bàn tay đang dán lên người cô.
Cô nếm được mùi rượu còn sót lại và mùi thuốc lá nhàn nhạt, hết thảy những thứ này đều được ghi vào đại não của Lâm Gia Thanh sau một giây cô kịp phản ứng.
Người đàn ông chậm rãi ⓗ-ô-ⓝ cô, 〽️.ú.✞ và tách môi cô ra.
Lấy giao cấu làm mục đích nên nụ ♓ô*𝓃 cũng chẳng truyền đạt tình cảm gì, thế nhưng kỹ thuật ⓗô·п của anh vô cùng tốt, ngay lúc cô xuất thần vươn đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi anh, anh lại buông lỏng cô ra, kéo ra một khoảng cách nhỏ ngắm nhìn cô.
Bóng tối im lặng bao trùm cả phòng ngủ.
Lâm Gia Thanh mở mắt, bất ngờ bắt gặp tầm mắt của Tưởng Thừa Vũ.
Ánh mắt hai người giao nhau trong bóng tối, anh nhìn thẳng vào cô, tựa như đang kinh ngạc trước phản ứng của cô.
Môi cô còn đang h_é ⓜ_ở, cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi quá nhiệt tình. Nhưng rõ ràng là anh chủ động trước, chẳng lẽ cô không thể đáp lại sao?
Cô có chút xấu hổ, nhích đầu ra: "Rốt cuộc anh có làm không?"
Anh thuận thế cúi đầu cắn vai cô, ghé vào tai cô thở ra: "Em gấp gì chứ?"
Anh một lần nữa đ_è ⅼê_ռ 𝓃_𝖌ườ_ℹ️ cô. Vật giữa đũng quần đã căng phồng, cách lớp quần chen vào khe hở giữa hai chân cô, sẵn sàng chờ hành động.
Nhưng anh không vội.
Anh chậm rãi kéo dây buộc áo choàng tắm của cô ra.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ tràn vào, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Khi áo choàng tắm của cô mở rộng, ✝️𝐡â_𝖓 𝖙♓_ể trần trụi cũng đồng thời hiện ra trước mắt. Anh rốt cuộc cũng chịu cúi đầu, mớn trớn 🦵𝖎ế_𝐦 láp cơ thể cô một cách bừa bãi.
Anh dùng môi đã hô·n qua cánh môi cô ⓗ_ô_𝓃 lên 𝖙*𝐡â*𝐧 th*ể cô, đầu lưỡi linh hoạt ⅼ·i·ế·𝖒 qua sườn cổ, xương quai xanh, bộ 𝖓ɢ·ự·c ⓜề*〽️ 𝐦ạ*ı và vòng eo tinh tế của cô... Lại trằn trọc lưu luyến giữa hai n/úm v/ú cô.
Tay thì duỗi đến giữa hai chân cô, kéo quần lót của cô xuống, theo bắp đùi trắng nõn từng chút hướng lên trên ⓥ-⛎ố-t ☑️-𝐞 thịt mềm trơn nhẵn của cô, mò mẫm đến nơi dịch mật đang rỉ ra, nhẹ nhàng cắ.〽️ ν.à.⭕.
Móng tay đã cắt tỉa gọn gàng của anh lật giở lối vào mẫn cảm, ngón giữa và ngón áp út cùng nhau tiến vào động hoa trơn trượt, chống đỡ vách thịt 𝐦ề●ⓜ ⓜ●ạ●ⓘ, cứ thế lặp đi lặp lại, chậm rãi khuấy đảo.
Đầu ngón tay của anh giống như mang theo lửa, dễ dàng đốt cháy dây dẫn bên trong cơ thể cô.
Lần cuối cùng hai người ⓠ_u@_𝖓 ⓗ_ệ là nửa năm trước.
Cô đang biểu diễn ở Paris, còn anh thì sang đó công tác.
Sau khi biểu diễn cô căn bản không có sức lực ứng phó anh, nghĩ tới ngày hôm sau còn có sắp xếp, cô không ngừng thúc giục anh qua loa cho xong việc.
Hôm nay, cơ thể đã khô cằn nửa năm làm sao chịu nổi sự trêu chọc này.
Ⓜ●á●𝐮 huyết như được dẫn lối, tất cả đều dồn xuống phía dưới.
Vị trí nhạy cảm đã lâu không được an ủi ồ ạt chảy ra dịch thể, dính đầy lên ngón tay anh, theo hành động гú-т 𝖗-ⓐ đ●ú●ⓣ vào tạo nên âm thanh dính nhớp.
Cảm giác trống rỗng sâu trong cơ thể bị khơi dậy, chỉ trong chốc lát, Lâm Gia Thanh đã 𝓇.𝖚.п 𝐫.ẩ.𝓎 dưới thân Tưởng Thừa Vũ.
"Anh nhanh chút đi..."
"Nhanh chút cái gì?"
"...."
Lần nào cũng vậy.
Không biết có phải bởi vì lần đầu tiên là cô chủ động không, sau này mỗi lần làm anh đều ép cô nói những lời mặt đỏ tai hồng mới bằng lòng bỏ qua.
Đúng là bên ngoài lạnh lùng bên trong hóa thú mà.
Lâm Gia Thanh ở trong lòng mắng Tưởng Thừa Vũ.
Nhưng cảm giác trống rỗng dưới thân thật sự rất khó chịu, cơ thể của cô yếu thế trước nội tâm một bước, đưa tay sờ lên tủ đầu giường rồi nhét bao cao su vào trong tay anh.
Bao bì được mở ra, đeo vào dưới người Tưởng Thừa Vũ. Anh đỡ thắt lưng Lâm Gia Thanh rồi đẩy cửa đ·ư·🅰️ 𝐯à·𝑜 trong.
Tuy vừa rồi đã dùng ngón tay mở rộng, nhưng bên trong cô vẫn thít chặt, anh mới đi vào một nửa đã bị cắn chặt không buông.
Rất trướng.
Gân xanh trên thân vật và vách thịt kết hợp chặt chẽ, Lâm Gia Thanh т.♓.ở ⓗ.ổ.ռ 𝒽ể.𝖓, cảm giác nếp uốn trong vách thịt đều bị đẩy ra.
Cô vốn đã hơi rời khỏi giường, lúc này lại bật dậy đẩy ռ_ℊự_𝐜 Tưởng Thừa Vũ, cố gắng ngăn cản động tác tiếp theo của anh.
Đã bị 𝐤ẹ.🅿️ ↪️.𝖍.ặ.✞ còn thay đổi tư thế đột ngột khiến Tưởng Thừa Vũ không khỏi 𝐫ê·𝓃 ⓡ·ỉ một tiếng, cắn răng nói: "Thả lỏng."
"Cũng không phải chưa từng." Anh nâng cánh Ⓜ️ô.𝐧.g đầy đặn của cô lên, cố gắng giúp cô nuốt trọn mình, "Em có thể ngậm hết."
Nói xong, anh tăng thêm chút lực đè xuống.
Cô nhất thời cau mày: "A..."
"...." Anh bất đắc dĩ nhìn người dưới thân, đành phải thỏa hiệp mà rút vật nam tính ra ngoài một chút, ma sát chỗ nông trước, đợi đến khi đối phương khôi phục lại hô hấp vũng vàng, anh mới đẩy vào chỗ sâu hơn, đến chỗ không đẩy nổi nữa lại lùi ra ngoài.
Lặp đi lặp lại cho đến khi chôn vùi toàn bộ vào trong.
Sự khó chịu vì căng trướng dưới thân đã dần dần chuyển thành 🎋ⓗ*🔴*á*❗ 𝖈*ả*Ⓜ️ dễ chịu, cô ưỡn lưng phối hợp với động tác của anh, động hoa cũng bất giác phun ra nuốt vào.
Anh nhéo cặp 〽️ô·п·ⓖ no đủ của cô, lúc này cũng không khách sáo nữa mà bắt đầu làm cô một cách dứt khoát mạnh mẽ.
Vật nam tính của anh không ngừng ra vào trong cơ thể cô, ↪️*ọ ❎á*✝️ vào những chỗ nhạy cảm nhất bên trong cô, mỗi một cái va chạm lại vượt qua vị trí trước đó và tiến vào sâu hơn.
Bụng dưới của cô đầy ắp, xen lẫn với 𝖈ả-Ⓜ️ ℊⓘ-á-𝒸 ✝️-ê 𝖉ạ-ℹ️ sinh ra từ chỗ 🌀𝐢·🔼·𝖔 𝖍·ợ·𝐩, dọc theo thần kinh khuếch tán quanh cơ thể, giống như pháo hoa 𝐧·ổ ⓣ⛎·𝓃·ℊ trời.
Dưới 𝐤.𝒽.𝐨.á.𝒾 ↪️.ả.Ⓜ️ mãnh liệt, cô cong người lên, muốn anh rời đi rồi lại khát vọng anh xâ.m 𝐧𝐡.ậ.🅿️. Cổ họng cũng bất giác tràn ra tiếng 𝖗ê.𝐧 ⓡ.ỉ: "Tưởng Thừa Vũ..."
"Sao bây giờ không gọi là chồng nữa?" Anh mở miệng chế giễu, dường như muốn tính toán món nợ ở sân bay.
"..." Cô vội vàng 𝖈.ắ.𝓃 〽️.ô.ℹ️.
Anh thấy thế hừ cười một tiếng, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa mẫn cảm của cô, còn dùng cả răng, đầu lưỡi lại ⓝɢ·h·iề·𝖓 𝓃á·𝐭 quả đào của cô, 𝐥.ıế.𝐦 đi l❗·ế·ⓜ lại.
"Ưm... đừng..." Lâm Gia Thanh chẳng mấy chốc đã chịu không nổi, khẽ vặn vẹo cơ thể, muốn mượn động tác nhỏ gần như có thể xem nhẹ này để biểu đạt kháng nghị của mình, "... Đừng... 🦵_1ế_〽️ như vậy..."
Nhưng phản ứng của cơ thể là thích.
"Đừng 👢·i·ế·m?" Tưởng Thừa Vũ nhả n/úm v/ú ra ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một sợi chỉ bạc, "Vậy sao em lại hưng phấn? Dựng đứng lên hết rồi."
Sau đó lại dời tay khỏi n𝐠ự.ⓒ cô, chầm chậm lướt qua da thịt trắng mịn đi thẳng xuống dưới, sờ vào nơi hai người đang ℊ·ℹ️🅰️·𝐨 𝐡ợ·𝐩, cố ý kéo dài giọng nói: "Phía dưới cũng vậy."
Tay anh cứ dừng lại ở nơi đó, ngón tay thon dài ấn lên hạt thịt đã sung huyết của cô, từng chút từng chút ⓚí●c●ⓗ ✝️ⓗ●í●ⓒ●h.
Những chỗ nhạy cảm trên người cô cũng bị anh 🎋í↪️.𝐡 ⓣ.𝖍íc.𝐡, nhằm phóng đại κ·𝖍ο·á·ℹ️ ↪️·ả·〽️ đến vô hạn.
Nước mắt sinh lý không thể khống chế tràn ra, chẳng mấy chốc, cô nắm chặt cánh tay Tưởng Thừa Vũ, co giật, hai ɱôп.🌀 cùng với bắp đùi vì ⓚ·𝒽🅾️·á·1 c·ả·ɱ ập đến mà căng ra, không ngừng r⛎-п 𝐫ẩ-y.
"Nhanh vậy à?" Cơn run nhẹ chạy dọc theo cánh tay, vách thịt của cô co rút lại theo nhịp điệu, cắn chặt vật cứng rắn đang chôn vùi trong đó, chặt đến mức anh thiếu chút nữa tước ✌️●ũ 𝖐𝖍●í đầu hàng.
Anh buông n/úm v/ú của của cô ra, cắn răng cố gắng vượt qua κ_𝖍_𝖔á_𝒾 ⓒ_ả_𝖒 khiến da đầu tê dại, lúc này mới ấn eo cô tiếp tục chậm rãi đưa đẩy.
Sau cao trào, vách thịt của cô vô cùng mẫn cảm, ⓜú-✞ chặt vật xâm lược, chỉ cần hơi bị cắm mạnh là lại không ngừng 𝐫.𝐮.п ⓡẩ.𝓎, ngay cả chân cũng ⓡ𝖚-ռ гẩ-𝓎 theo.
Tiếng 𝐫*ê*𝖓 r*ỉ không ngừng tràn ra khỏi cổ họng, tinh tế mềm nhũn, như tơ nhện quấn quanh cổ anh.
Anh chung quy cũng không chống đỡ được quá lâu, kiên trì đưa đẩy hơn mười cái nữa rồi vùi đầu vào cổ cô, 𝐭.♓.ở ◗ố.𝖈 bắn ra.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |