Vay nóng Tima

Truyện:Mười Năm Thương Nhớ - Chương 083

Mười Năm Thương Nhớ
Trọn bộ 139 chương
Chương 083
0.00
(0 votes)


Chương (1-139)

Siêu sale Shopee


Câu nói của bà Uẩn đã đánh thức Tư Hoán, anh cười nói: "Giám đốc Trương, tôi cũng muốn nhường sảnh nam cho vị mà anh nói, nhưng anh cũng biết đấy, khách khứa nhà tôi đến đông đủ rồi, khách sạn anh không có thói quen đuổi khách đó chứ?"

Giám đốc Trương nhìn Ngôn Hi với vẻ đầy khó xử. Ngôn Hi cười cười, đáp: "Không sao đâu, khách mời hai bên giống hệt nhau."

Tư Hoán gượng gạo hỏi: "Ngôn Hi, cậu nói gì vậy?"

Ngôn hi nheo mắt, đáp: "Không hiểu hả? Tôi nói là không ảnh hưởng gì, khách nhà họ Ôn mời cũng là khách tôi mời." Thời gian qua, anh đã phải tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được một khoản tiền tương đối, đâu dễ gì nhượng bộ.

A Hoành nhìn hai người, cảm thấy bầu không khí có gì đó bất thường nên có vẻ thắc mắc, nhưng nhìn sắc mặt Tư Hoán, cô cũng không hỏi gì.

Tư Hoán bước đền gần Ngôn Hi, nói chỉ đủ hai người nghe thấy: "Cậu nghĩ cái gì vậy?"

Ngôn Hi lại cười: "Tôi nghĩ, thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái A Hoành đã mười tám tuổi rồi. lần đầu tiên gặp, con bé còn nhỏ và ngờ nghệch đến nỗi nói một câu: "Sau trùng hợp thế, anh Ngôn Hi và cụ Ngôn lại cùng họ"."

Rồi anh quay sang nhìn A Hoành, cười híp mắt, thể hiện rõ vẻ dịu dàng, chiều chuộng.

A Hoành cũng ngại ngùng cười với anh.

Tư Hoán có vẻ bực."Cậu không nhìn được thêm vài ngày ư, sao cứ phải bon chen tranh ngày hôm nay với Nhĩ Nhĩ? Đã lên hết chương trình rồi, mấy ngày nữa thôi. Hai mươi tám âm lịch sẽ tổ chức sinh nhật cho A Hoành."

Ngôn Hi nhìn Tư Hoán với ánh mắt sắc lạnh."Ôn Tư Hoán, cả nhà cậu biết rõ ngày Mười tháng Một dương lịch mới là ngày sinh nhật A Hoành, còn sinh nhật Tư Nhĩ, e là đến bác Ôn cũng chẳng biết!"

Tư Hoán cau mày, cố gắng kìm nén sự tức giận."Chính vì đã quen với việc tổ chức sinh nhật cho Nhĩ Nhĩ vào ngày mùng Mười tháng Một dương lịch, A Hoành cũng đã quen vào ngày Hai mươi tám, nên mẹ tôi mới sắp xếp như thế. Dù gì thì việc thay đổi cũng sẽ khiến cả Nhĩ Nhĩ và A Hoành cảm thấy không quen."

Ngôn Hi cười khẩy, nói: "Ôn Tư Hoán, cậu biết rõ trong mắt mọi người, một người trước, một người sau có nghĩa gì, có cần phải để tôi nói ra suy nghĩ đó của mẹ cậu và cậu không?"

Sinh nhật Ôn Tư Nhĩ đường đường chính chính được tổ chức vào mười một giờ ba mươi lắm phút trưa ngày mùng Mười tháng Một dương lịch, còn sinh nhật A Hoành thì chỉ chốt vào ngày Hai mươi tám tháng Mười hai âm lịch, không có ngày dương, không có thời gian cụ thể. Ở nhà họ Ôn, ai là tiểu thư chính thức, ai được cưng chiều hơn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy ngay.

Tư Hoán có vẻ khó xử, chỉ một mực im lặng.

Ngôn Hi bật cười, hỏi: "Rõ ràng có thể lựa chọn cùng lúc tổ chức cho hai người, tại sao chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Tư Nhĩ mà bỏ quên A Hoành?"

Đến mày Tư Hoán cau chặt hơn."Ngôn Hi, sao cậu ăn nói cực đoan vậy? Tôi chỉ nghĩ rằng có thể A Hoành quen với việc tổ chức sinh nhật vào ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch hơn."

Ngôn Hi cười lớn, giống như nghe thấy chuyện gì đó rất nực cười."Quen là bởi tâm không sáng. Nhưng Ôn Tư Hoán à, nếu tôi nói cho cậu biết rằng A Hoành không hề thích sinh nhật vào ngày Hai mươi tám tháng Mười hai âm lịch, tất cả là do mọi người nghĩ vậy mà thôi, thì cậu nghĩ sao? Đừng quên là mười tám năm về trước, ngày Hai mươi tám tháng mười hai âm lịch chính là ngày A Hoành bị gia đình cậu bỏ rơi!"

Ngôn Hi nắm tay A Hoành, dắt cô vào sảnh phía nam, giữa sảnh có chiếc bánh gato ba tầng cỡ đại. A Hoành nhìn rồi nhoẻn miệng cười.

"Ngôn Hi, anh thấy bánh gato có đẹp không?" Cô thì thầm với vẻ vô cùng ngưỡng mộ."Từ nhỏ, em chưa bao giờ ăn bánh gato trong ngày sinh nhật mình."

Sực nhớ ra điều gì đó, cô khịt mũi rồi khẽ chọc Ngôn Hi."Ê, hôm tới sinh nhật em, anh định tặng em quà gì? Anh không tặng là em buồn đó nha, thật đấy!"

Cô vừa thấy anh tặng Tư Nhĩ một hộp quà xinh xắn, nhìn có vẻ rất đắt tiền.

Ngôn Hi ngẩn người nhìn cô rồi gật đầu.

A Hoành cười."Đừng mua gì cả, mua cho em một chiếc bánh sinh nhật, em muốn được ăn bánh gato của chính mình trong ngày sinh nhật."

Mặc dù ngày này là sinh nhật của cô, nhưng nó không phải là sinh nhật mà cô có quyền được chi phối, điều khiển.

Ngôn Hi đã hiều ý cô nói, bàn tay nắm tay cô siết chặt hơn. Đột nhiên, anh nở nụ cười ranh mãnh."Anh mua bánh gato cho em, em không ăn hết thì sao?"

A Hoành chu miệng đáp: "Ăn không hết thì đút túi mang về."

Ngôn Hi nhìn chiếc bánh gato khổng lồ cao gần bằng đầu người, vui vẻ nói: "Anh đoán em sẽ phải mang về đấy!"

Món khai vị đã được mang lên, bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, mọi người đều nhìn chiếc bánh gato khổng lồ và nói với cô dẫn chương trình: "Mời chủ xị ra cắt bánh thôi, mọi người đợi hát bài Happy birthday dài cả cổ rồi."

Ngôn Hi kéo A Hoành đến gần chiếc bánh.

A Hoành giật bắn mình."Ngôn Hi, anh làm gì vậy?"

Ngôn Hi cầm microphone, mỉm cười, nói: "A Hoành, happy birthday to you!" Anh chậm rãi nói từng từ.

A Hoành, happy birthday to you!

Khách khứa ngồi dưới cười ồ lên, mọi người đều có mối thâm giao với nhà họ Ngôn và nhà họ Ôn, biết mối nhân duyên của hai nhà nên nhìn thấy đôi trẻ tình cảm như vậy thì ồ lên trêu.

Ánh mắt A Hoành khá lạnh lùng."Ngôn Hi, hôm nay không phải là sinh nhật của em."

Khách khứa nghe thấy câu nói này của A Hoành thì đều tỏ ra ngại ngùng, nhớ lại lúc nãy bà Uẩn ra đón khách, Ôn Tư Nhĩ đứng bên cạnh, ăn mặc, trang điểm rất chỉnh tề, ai cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng không biết bất thường ở đâu.

Không phải không ai biết gì về chuyện cũa của nhà họ Ôn, trước đó nhìn thấy bà Uẩn dẫn Tư Nhĩ chứ không phải con gái ruột ra đón khách, mọi người đã cảm thấy nhà họ Ôn cư xử không được ổn thỏa, bây giờ Ngôn Hi diễn vở kịch này, lấy lại vị thế cho cô vợ tương lai của mình nên ai nấy đuề tỏ ra hả hê.

Ngôn Hi cứ lờ đi, mỉm cười nhắc lại: "A Hoành, happy birthday to you!"

A Hoành có vẻ bực bội, nhắc lại từng chữ: "Sinh nhật em là ngày Hai mương tám tháng Mười hai âm lịch, không phải hôm nay."

"Hôm đó là ngày A Hoành không tìm được đường về nhà chứ không phải ngày A Hoành chào đời." Ngôn Hi cườ rồi ôm chặt A Hoành, dịu dàng nói: "A Hoành, happy birthday to you!"

Anh muốn cô được tồn tại một cách đường đường chính chính trên thế gian này, tồn tại một cách đầy tự hào.

Mười một giờ ba mươi lăm phút ngày mùng Một tháng Một dương lịch mới là phút đầu tiên trái tim cô đập nhịp đầu tiên trên thế gian này.

Anh muốn cô không phải khốn khổ khi tưởng tượng ra cảnh sáng ngày Hai mươi tám tháng Mười hai âm lịch bị bỏ rơi thế nào mỗi khi đến ngày sinh nhật của mình.

Không phải một bữa tiệc sang trọng cũng được diễn ra ở tầng bảy của khách sạn sang trọng này có thể bù đắp những điều nuối tiếc đó. Không phải một sự đãi ngộ giống Ôn Tư Nhĩ có thể giảm bớt được nỗi đau. Anh chỉ muốn nói với cô rằng, anh vô cùng biết ơn vì em đã có mặt trên trái đấy này.

Myheng.

My Heng

Hoành của anh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-139)