Ch.02 → |
Trong một ngôi biệt thự ở San Francisco, một cô gái đang quỳ gối trước hai tấm hình, ba mẹ của cô đã qua đời, bọn họ không lưu lại chút gia sản nào cho cô, mà chỉ là những khoản nợ ngập đầu, một loạt chủ nợ chạy đến đòi tiền, cô thiếu nợ phải thế chấp căn nhà này, những các khoản nợ của công ty vẫn còn rất nhiều, mà cô chỉ mới mười tám tuổi, chỉ vừa trưởng thành, đột nhiên đối mặt với nhiều đả kích như vậy, khiến cô không biết nên làm thế nào cho phải. d
Cô yên lặng quỳ gối trước mặt cha mẹ, cô không biết mình còn phải quỳ bao lâu, cỏ thể là đến khi cô nghĩ ra biện pháp thì mới thôi! Nhưng đã mấy ngày rồi, cô cũng nghĩ được biện pháp, ngược lại, cô bắt đầu suy nghĩ miên man, ví dụ như, phải làm sao với những món nợ này? Nếu như cô chết đi, có phải tránh được một kiếp hay không?
Nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ, còn chưa hưởng thụ được cuộc sống tươi đẹp này, cô không cam tâm, cô không có ý định lấy cái chết để giải quyết tất cả, nhưng có cách nào để nhanh chóng kiếm được tiền đây?
Vừa nghĩ đến đó, luật sự của công ty ba cô đã đi vào, một người đàn ông trung niên, đầu lưa thưa tóc chưa được chải, nhìn qua ông ta còn lớn hơn tuổi thật mấy chục tuổi.
"tiểu thư Tang Văn Nhi, công ty phái tôi tới làm đại biểu, xin hổi, lúc nào thì cô có thể giải quyết hết tất cả các món nợ trong công ty?" Giọng nói của luật sư khiến cô thấy rất chói tai, lúc nào cũng âm thanh nói chuyện cũng lên đến quãng tám. d
Tang Văn Nhi muốn đứng lên, nhưng có thể là vì quỳ quá lâu, hai chân cô không còn sức lực, phải một lúc lâu sau mới có thể đứng lên, khi cô nhìn luật sư, ông ta lập tức cảm thấy kinh ngạc, ông ta không ngờ Tang Văn Nhi lại có bộ dạng tiều tụy như thế này, cặp mắt cô còn sưng đỏ, nhìn qua rất đáng sợ. d
"Tiên sinh, tôi không hiểu chuyện trong công ty, làm phiền ngài xử lý giúp tôi! Về vấn đề tiền trả nợ, tôi cần suy nghĩ một chút."
"Nhưng tiểu thư..." Nhìn bộ dạng của cô, có vẻ như không xử lý được! Luật sư lo lắng nghĩ.
Tang Văn Nhi hiển nhiên không muốn người khác nhìn thấy bản thân mềm yếu, gắng gượng nói."Yên tâm, không quan tâm phải dùng cách nào, tôi sẽ trả sạch món nợ đó." Thật ra, cô căn bản không làm được, mặc dù công ty này rất nhỏ, nhưng món nợ lại lên đến 100 vạn USD, đối với người hiện tại không có đồng nào trong người như Tang Văn Nhi mà nói, đó là một món tiền khổng lồ.
"Được rồi, nhưng phải có kỳ hạn, tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng làm được!" Luật sư nói chuyện với cô vẫn rất khách khí, dì sao cô cũng chỉ là một cô bé mới mất ba mẹ, nhưng thực tế rất tàn nhẫn, hiện tại đây là khó khăn mà cô đang gặp phải.
"Được!" Tang Văn nhi nhỏ giọng trả lời.
Luật sư lắc đầu rời đi, sau khi ông ta rời đi, Tang Văn Nhi bắt đầu gọi điện cho bạn mình, hỏi thăm chuyện mượn tiền, nhưng câu trả lời luôn là 'Mình xin lỗi, mình không có nhiều tiền như vậy'.
Cô cười lạnh, gia thế của bọn họ tốt như vậy, sao lại có thể không có tiền? Chỉ có thể nói, những người đó không phải là những người bạn thật sự của cô, cô vốn cũng không phải lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng đó chỉ là chuyện mấy ngày trước, giờ đây tất cả đều thay đổi, bây giờ cô biến thành một tên ăn xin, một tên ăn xin không đáng giá một đồng.
Nhưng cho dù là vậy, vẫn chưa đến lúc đáng buồn nhất, trước khi bị người ta bức đến chết, nhất định cô sẽ cố gắng sống.
Chương 1
Quầy rượu sớm đã được một người đàn ông bao trọn, nhìn qua, có vẻ người đó đang chờ người, nhưng rất lâu vẫn chưa ai đên điểm hẹn, hình như chuyện này khiến người đàn ông thất vọng, cúng rất đau lòng, anh không ngừng nói bartender đưa rượu tới, không ngừng uống các loại rượu mạnh.
"Ngài Thi, chúng tôi sắp phải đóng cửa rồi!" Bartender tiến lên nói, thật ra còn chưa tới lúc đó, nhưng nhìn anh uống như vậy thì không còn cách nào khác, họ chỉ còn có thể dùng cách này để đuổi người.
Nhìn vẻ lo ấu và bất đắc dĩ trên gương mặt anh ta, Thi Văn Phong chưa bao giờ cảm thấy mình thất bại như vậy, người phụ nữ anh rất thích, hôm nay lại khiến anh bị leo cây một lần nữa, có thể đã sà vào lồng ngực của một người đàn ông khác, đây là điều khiến anh không thể chịu nổi nhất. dღđ。l。qღđ
Hiện tại, ngoại trừ uống rượu, anh còn có thể làm gì? Anh không biết rốt cuộc mình kém người đàn ông đó ở điểm nào, dù sao cũng là vì cô không yêu anh, thậm chí việc ra ngoài gặp mặt, cô cũng không chịu.
Thi Gia Phong vô cùng bực bội, cầm bình rượu lên, đi về phía cửa, bartender hết cách, chỉ có thể mặc anh ra ngoài như vậy.
Thi gia Phong đi một mình trên đường cái, mặc dù bây giờ đã rất khuya, nhưng trên đường vẫn rất nhiều người, cũng có rất nhiều người uống say giống anh, có điều anh không đi lảo đảo giống bọn họ.
Nhưng nếu anh nói lời trong lòng ra, những người này nhất định sẽ cười vào mặt anh, bởi vì anh tỏa sáng hơn những người khác, cũng vì vậy chỉ mới đi được vài bước, Thi Gia Phong đã đụng phải người ta, anh ngẩng đầu lên muốn nhìn cho rõ ràng, lại phát hiện mình không thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng vóc người người đó lại dấy lên dục hỏa trong người anh.
"Xin lỗi, tiểu thư!" Anh vừa nói, vị tiểu thư trước mặt đã nhăn mày lại, người đàn ông trước mặt này uống nhiều rượu vậy?
"Lần sau nhớ cẩn thận một chút!" Cô gái đó cũng không nổi giận, chỉ cáu kỉnh cảnh cáo một chút thôi.
Thi Gia Phong thấy cô gái đó phải đi, lập tức kéo tay cô lại."Đừng đi!"
Cô gái đó quay đầu lại nhìn anh, cô gái này là Tang Văn Nhi, tại sao cô lại xuất hiện ở nơi như thế này, là vì cô vừa nhận được thông báo của khách sạn, cô cố gắng ăn mặc như người trưởng thành, để mình giống như một người đã hai mươi mấy tuổi, nhưng vì không phủ hợp với yêu cầu, khách sạn vẫn không chịu thuê cô.
Tang Văn Nhi không còn cách nào khác, trừ việc đó ra, cô không nghĩ được cách nào có thể nhanh chóng kiếm tiền được nữa, cô vẫn luôn chỉ dám nhìn những nơi như vậy từ xa, thấy đàn ông sỗ sàng trên người phụ nữ, cô lập tức không nhịn được cảm thấy buồn nôn, nhưng tình hình bây giờ của cô đã như vậy, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tang Văn Nhi nhìn người đàn ông trước mắt, mặc dù anh rất đẹp trai, ánh mắt buồn bã, vậy thì thế nào? Cô chưa bao giờ cảm thấy đàn ông đi vào quán rượu là người đàn ông tốt, nên cô lập tức lạnh lùng hất tay anh ra."Anh làm gì vậy?"
Thi Gia Phong nghe thấy giọng nói của cô, cảm thấy như dang nghe thấy tiếng hót dễ nghe của con chim Hoàng Anh, lập tức cho rằng cô gái trước mắt rất xinh đẹp."Cô rất đẹp!"
Tang Văn Nhi nghe anh nói vậy, gương mặt hơi đỏ lên, nhưng lại nhanh chóng dập tắt sự xấu hổ của mình, anh là một trong những kẻ vớ vẩn đó? Nếu không sao có thể nói ra những lời như vậy.
"Cô làm gì? Tiểu thư trong quan rượu sao?" Thi Gia Phong nói, vì chỉ có phụ nữ làm việc trong khách sạn mới ăn mặc như vậy.
Khuôn mặt Tang Văn Nhi bị câu hỏi của anh khiến cho đỏ lên, không biết vì sao, cô không thích anh nói mình là tiểu thư trong quan rượu."Liên quan gì tới anh?" Tang Văn Nhi lai hất tay anh ra. d
Mặc dù lúc này Thi Gia Phong không được tỉnh táo, nhưng vẫn hiểu cô nói gì."Nếu vậy thì tối nay theo tôi đi!" Tối nay anh rất cô đơn, rất trống trải, anh muốn tìm một người phụ nữ ở cùng với mình.
Tang Văn Nhi cau mày nhìn anh chằm chằm, mới gặp nhau lần đầu tiên, người đàn ông này đã xem cô là loại phụ nữ gì vậy?
"Không muốn sao? Tôi đưa cô 50 vạn!" Thi Gia Phong nghiêng đầu nói, anh đứng không vững lắm, anh muốn dựa lên người của Tang Văn Nhi.
Tang Văn Nhi sửng sốt, 50 vạn? Một buổi tối 50 vạn sao? Anh không nói đùa chứ?
"Tiên sinh, anh uống quá nhiều rồi!"
Thi Gia Phong khoát tay."Không, tôi nói thật, 50 vạn USD!"
Tang Văn Nhi bình tĩnh nhìn anh thật lâu, người đàn ông này nói dùng 50 vạn USD để mua một đêm của cô? Cô đáng giá không? Đột nhiên, Tang Văn Nhi hạ quyết tâm, mở miệng nói với người đàn ông: "100 vạn USD, tôi qua đêm với anh! Anh phải lập tức viết chi phiếu!"dღđ。l
Mặc dù không tin được, nhưng cô nguyện ý đánh cuộc, nếu lời anh nói là thật có số tiền đo, cô cũng không cần phải xuống nước nữa. Còn nếu như là giả, cô cũng chỉ mất một đêm đầu, dù sao về sau, có thể cô cũng sẽ cho một người đàn ông mình không thích.
Dường như Thi Gia Phong không cảm thấy số tiền này là quá lớn, rất thoải mái móc chi phiếu ra, viết mấy con số và ký tên lên, mặc dù anh đang say, nhưng lại có thể viết rất rõ ràng, điều này khiến Tang Văn Nhi yên tâm không ít. d
Charles! Anh tên Charles! Tang Văn Nhi cố gắng ghi nhớ trong lòng.
"Đi thôi!" Sau khi Thi Gai Phong đưa chi phiếu cho Tang Văn Nhi đã lập tức ôm cô rời đi.
Mặc dù Tang Văn Nhi không thích đàn ông đến quá gần mình, nhưng với người đàn ông này, cô không cự tuyệt vì đây là thực tế tàn khốc mà cô phải đối mặt.
Sau khi hai người vào khách sạn, thần trí Thì Giá Phòng không rõ ràng, bắt đầu nói năng lung tung, Tăng Văn Nhỉ nghe anh đang gọi tên ai, nhưng lại không nghe được rõ ràng lắm. chỉ biết anh đang gọi bằng tên tiếng Trung. đღđ
Anh là người Trung, cô cảm thấy mình cũng may mắn khi tối nay gặp được anh.
Tang Văn Nhi muốn đi tắm trước, nhưng lại bị Thi Gia Phong kéo lại, chỉ một cái đã đè cô ở dưới thân thể mình.
"Anh..." Cô muốn đẩy anh ra, vì cô còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần!
Nhưng tất nhiên Thi Gia Phong không muốn chờ cô, anh cúi đầu hôn môi cô, mang theo cảm giác điên cuồng, hai hàng lông mày cô cau chặt lại, trong miệng anh nồng nặc mùi rượu, khiến cô biết anh đã uống say, nhưng động tác bây giờ của anh vẫn rất mê người.
Cho dù hai người còn mặc quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được đường cong phải nam trên thân thể anh, bắp thịt rắn chắc, khiến người khác khó có thể xem thường, giữa chân cô là một vật cứng nóng khác! Dĩ nhiên cô biết đó là vật gì, cũng hiểu dục vọng của đàn ông, có thể lên vì bất kỳ người phụ nữ nào, thậm chí, dù cô không cởi hết quần áo, anh đã hưng phấn bừng bừng. dღđ。l。qღđ
Tang Văn Nhi còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi linh hoạt của Thi Gia Phong đã nhanh chóng đi vào miệng cô, thăm dò từng ngóc ngách, trêu chọc đầu lưỡi nhỏ nhắn, vui vẻ hút vào nước miếng của cô, lập tức làm dậy sống nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Dục vọng dồi dào bị chôn sâu như vậy, là điều Tang Văn Nhi chưa từng được trải nghiệm qua, cảm giác này khiến cô vừa hưng phấn vừa sợ hãi, tất cả giác quan của cô như thức tỉnh.
Môi lưỡi của Thị Giá Phòng dịu dàng triền miên, hết sức có kỹ xảo, nhanh chóng thức tỉnh dục vọng chưa từng được khai phá trong cơ thể cô, khi cảm nhận được dục vọng cứng rắn nóng cháy dưới thân, Tăng Văn Nhi không nhịn được run rẩy, một cỗ nóng ấm xa lạ vọt lên từ dưới bụng, đôi tay cô luống cuống bấu chặt vào vai anh. dღ
Hô hấp của anh từ từ trở nên nặng nề, đôi môi nóng bỏng từ từ rơi xuống cần cổ mềm mại trắng nón của cô, hơi thở nóng rực nam tính lướt qua từng giây thần kinh, cô cảm thấy rõ ràng thân thể mình đang run rẩy, người đàn ông này nhỏ nhẹ lẩm bẩm bên tai cô, cô muốn nghe cho rõ ràng, nhưng lại phát hiện rất khó. dღ
Tối nay, Tang Văn Nhi không muốn xem vào bất kỳ chuyện gì nữa, nếu cô đã nhận tiền của anh, tối nay, cô nhất định phải thỏa mãn anh, mặc anh làm gì thì làm, dù cô thấy rất mất thể diện, nhưng vì có thể sinh tồn, cô không còn cách nào khác, tình nguyện cho một người đàn ông, cũng không nguyện ý cho vô số người đàn ông khác.
Toàn thân Tang Văn Nhi rã rời, cảm giác mờ mịt ngày càng nhiều, cô có thể cảm nhận được trọng lượng của anh, một bàn tay luồn vào trong quần áo, lại chơi đùa đường cong trên thân thể cô, tiết tấu mê người khiến cô càng run rây, máu trong cơ thể cô sôi trào, không có quy tắc gây nhiễu loạn tâm hồn cô, khiến cô luống cuống ngâm ra tiếng.
"Tiểu tuyền!" Thi gia Phong lại thì thầm.
Lần này Tang Văn Nhi nghe rất rõ ràng, Tiểu Tuyền? Là tên một người phụ nữ sao? Lúc anh ta đang làm chuyện này với cô, lại có thể gọi tên của một người phụ nữ khác... Không biết vì sao, một cảm giác đau lòng đột nhiên xông lên, cô cảm thấy mình thật đáng buồn.
Nhưng rất nhanh, cô đã không còn cách nào để nghĩ đến chuyện này, bàn tay anh dán trên thân thể cô không chịu đựng được, trượt lên ngực cô, lớn mật đặt lên phong nhũ, ngón tay cái không có chút khó khăn nào luồn vào bên trong, phất qua trái dâu tây đã đứng thẳng, hành động này lập tức khiến cơ thể cô run rẩy. d
"A..." Từng trận kích thích mãnh liệt khiến đầu óc Tang Văn Nhi trống rỗng, kích thích tất cả giác quan của cô, toàn thân cô như có một dòng điện chạy qua.
"A! Tiểu Tuyền..." Giọng nói trầm nhẹ vang lên, trong đó tràn ngập ngọn lửa dục vọng mà anh cố đè nén.
Tang Văn Nhi vì tiếng gọi của anh mà chảy nước mắt, anh coi cô là một người khác, có phải sau khi hoàn thành xong việc này, anh sẽ không còn nhớ cô?
Thi Gia Phong không hề đè nén, cúi người ngậm chặt môi cô, lộ ra dục vọng nồng đậm.
Tang Văn Nhi cảm giác toàn thân nóng lên, hơi thở nam tính nóng rực của anh thấm sâu vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô, khiến cả người cô hưng phấn run rẩy.
Đôi môi nóng bỏng của Thi Gia Phong di chuyển, khí nóng từ anh như mang theo điện, khiến cô có cảm giác tê dại, đôi môi nóng bỏng mang theo dục vọng rời khỏi mặt cô, đi xuống cần cổ tỉ mỉ hôn, bàn tay to mò lên ngực, muốn cởi quần áo của cô ra.
Nhiệt lượng trong cơ thể tăng vọt khiến Tang Văn Nhi vô cùng khát vọng, lần đầu tiên có hành động thân mật như vậy với đàn ông, cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được luồng sóng nhiệt di chuyển sâu trong cơ thể, nhiệt độ cơ thể cô vẫn không ngừng tăng, thần trí mơ màng, vẫn hồn nhiên không biết quần áo của mình đã bị người ta cởi ra.
Thi Gia Phong nhanh chóng lột bỏ quần áo trên người mình, nhìn chằm chằm vào cặp phong nhũ mềm mại của cô, nụ hoa trên làn da trắng nõn mềm mại của cô giống như hai bông hoa nhỏ xinh vừa nở, đang chờ đợi người ta tới hái, anh chăm chú nhìn cô, bàn tay không kiềm chế được bao trùm lên, cảm giác non mềm, trắng nõn trần ngập trong lòng bàn tay khiến anh không thể nói rõ được cảm giác hưng phấn lúc này. d
Anh chậm rãi, nhiệt liệt xoa bóp lại vô cùng thuần thục khiến những những nơi chưa dao động trong cơ thể cô bùng nổ.
"Ưm..." Hô hấp của Tang Văn Nhi rối loạn, cảm thụ bàn tay bừa bãi của anh, luồng nhiệt lưu trong cơ thể cô lại tăng vọt, loại cảm giác khát cầu, dục vọng nguyên thủy này rất đáng sợ, nhưng cũng có một lực hấp dẫn không nói ra được, nó khiến cô vừa e ngại, vừa mong đợi, cô hoàn toàn không biết mình đang chờ đợi cái gì...
Bàn tay Thi Gia Phong nâng cặp vú mượt mà của cô lên, cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp, trêu chọc khiến nụ hoa phía trên nở rộ.
"A..." Chưa từng trải qua cảm giác tê dại như vậy, Tang Văn nhi khẽ hô.
"Thích không?" Thi Gia Phong vừa liếm láp một bên, vừa dùng ngón tay xoa nắn bên còn lại, mặc dù hiện tại người anh hỏi thăm không phải là cô, nhưng Tang Văn Nhi đã hoàn toàn bị khống chế, không ngừng nâng thân mình lên.
"A... đừng..." Tang Văn Nhi cảm thấy vừa đau vừa tê dại.
"Thả lỏng, tôi sẽ khiến em vui thích..." Hơi thở nóng rực của Thi Gia Phong chạy trên cơ thể, lướt qua làn da nhạy cảm của cô, giọng nói khàn khàn dụ dỗ, tràn ngập sức quyến rũ của ma quỷ, nó cũng khiến co không khí giữa hai người thêm phần mập mờ.
Hàm răng cửa anh nhẹ cắn lên nụ hoa mẫn cảm, lúc nặng lúc nhẹ, lửa dục trong cơ thể cô cũng từ từ được đốt lên.
"A..." Tang Văn Nhi rên rỉ, cảm thụ khoái cảm trào dâng trong cơ thể, cô ngày càng khát vọng.
Tang Văn Nhi cảm thấy toàn thân mình như một cây đuốc, nhiệt độ ngày càng tăng cao, mà cơ thể hưng phấn khiến nhịp cô đập ngày càng nhanh, kích thích xa lạ, cơ thể cô gợn sóng, che lấp lý trí của cô.
Thi Gia Phong đã sớm chạm vào luồng sóng nhiệt tình, hoàn toàn kích thích dục vọng trong cơ thể Tang Văn Nhi, cô không tự chủ được cong người lên, khẽ đón lấy đầu lưỡi nóng bỏng của anh, van xin sự dịu dàng của anh.
Đôi môi nóng bỏng của Thi Gia Phong trượt khỏi ngực cô, đi xuống theo đường cong của thân thể, liếm láp làn da mịn màng của cô, trượt tới bụng, đốt lên ngọn lửa dục vọng trong cô, anh nhanh chóng cởi quần lót của cô ra, mở rộng hai chân của cô, nơi tư mật của phụ nữ hiện ra trước mắt anh.
Phía dưới trần trụi khiến cô hơi lạnh, cô cảm giác được ánh mắt anh vẫn dán tại nơi đó, Tang Văn Nhi mở to đôi mắt đang nhắm chặt, xác định đôi mắt của anh, quả nhiên dừng ở...
"A... đừng nhìn như vậy..." Cô vừa thẹn vừa lúng túng kêu lên thành tiếng, lập tức muốn tìm chỗ để giấu đi thân thể lõa lổ của mình.
"Để tôi nhìn xem..." Thi Gia Phong ậm ừ an ủi người đẹp, ánh mắt tràn ngập lửa dục vẫn không chịu dời đi.
"Hơn nữa, tôi không chỉ muốn xem, tôi còn muốn..." Anh vừa nói vừa chen thân thể chính mình vào giữa hai chân cô, bàn tay kéo bắp đùi non mềm của cô lên, sau đó cúi đầu xuống, khẽ chạm môi lên da cô, tỉ mỉ thưởng thức.
"A..." Toàn thân Tang Văn Nhi cứng đờ, lại đột nhiên xụi lơ, cảm giác tê ngứa nhanh chóng truyền khắp thân thể khiến cô khó chịu không biết phải làm sao.
Cho tới khi hôn vào bắp đùi cô, Thi Gia Phong đột nhiên lấy hai ngón tay vạch nộn hoa ướt át của cô ra, đôi môi không báo trước đi vào.
"A!" Cô khiếp sợ thét lên, toàn thân cứng ngắc."Không được! Đừng, đừng như vậy..." Cô không biết lúc thân mật, anh lại có thể làm ra hành động to gan như vậy, động tác thình lình này của anh khiến cô kinh ngạc, không thể tin.
"Đừng sợ, bảo bối, đừng bài xích nó... trải nghiệm cảm giác khi chúng ta ở cúng nhau..." Hơi thở nặng nề cộng thêm giọng nói trầm nhẹ của anh ngoài ý muốn đã trấn an được tâm trạng lo lắng của Tang Văn Nhi, thân thể cô mềm đi, không kháng cự, để lưới anh tiếp tục hành trình xâm lược, một loạt khoái cảm truyền lên từ dưới bụng, nhiệt lưu tăng vọt khắp cơ thể khiến Tang Văn Nhi lại phát ra tiếng rên rỉ.
"A..." Khát vọng nguyên thủy dâng lên, Tang Văn Nhi ưỡn người, đón lấy dục vọng trong cơ thể, đầu lưỡi linh hoạt di chuyển liên tục trong bắp đùi cô, trong lúc này, cô đã hiểu được cảm giác khát cầu một người đàn ông là thế nào.
Đầu lưỡi Thi Gia Phong vẫn tiếp tục liếm từng cánh hoa phía dưới, đầu lưỡi quấn lấy tiểu hạch, di chuyển qua lại, dấy lên lửa dục trong cơ thể cô, đẩy cô lên đến cao trào.
"A..." Tang Văn Nhi phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác đói khát, vui thích vô tận khiến cơ thể cô như có một áp lực vô hình, mà đầu lưỡi của anh vào sâu khiến áp lực trong cơ thể cô lại càng tăng thêm.
Một ngón tay của Thi Gia Phong từ từ tiến vào tiểu huyệt thăm dò, lợi dụng ái dịch chảy ra từ thân thể cô, bắt đầu tiền vào tiểu huyệt nhỏ hẹp, mà mỗi anh vẫn không ngừng di chuyển ở nơi nhạy cảm của cô, càng đốt lên lửa dục trong cơ thể cô.
Càng ngày càng đói khát, Tang Văn Nhi không tự chủ được ưỡn người lên, để ngón tay anh đi vào càng sâu, áp lực trong cơ thể ngày càng tăng cao, cô không biết nên dùng lới nào để hình dung cảm giác lúc này, thân thể cô căng thẳng như chỉ cần một lực nhỏ cũng có thể đột nhiên đứt lìa, cô như bị ném lên một thiên đường vui vẻ nào đó...
"A..." Cô thét lên, dưới bụng mạnh liệt co rút, toàn thân run rẩy, lần đầu tiên đạt tới cao trào.
"Bảo bối..." Thi Gia Phong lẩm bẩm, đôi môi đang ở trên hoa tâm của cô hút mạnh, nếm hương vị động tình của cô, khiến cô cảm nhận được hương vị đạt tới cao trào, sau đó, anh di chuyển lên trên, đôi môi lại lần nữa đặt lên môi cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong, lại tiếp tục trêu chọc cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, nam tính dưới bụng đã trướng đau không chịu nổi, vẫn còn tiếp tục trêu chọc ái dịch chảy ra từ hoa tâm, nhẹ cọ xát.
Không bao lâu sau, Tang Văn Nhi cũng cảm thấy bụng dưới vô cùng nóng, một cỗ dục vọng nóng bỏng đang cố gắng xâm nhập vào trong thân thể cô, mà cảm giác theo từng đợt xâm nhập ngày càng rõ ràng, chỗ kín của cô cũng truyền đến cả giác đau nhói, cô kinh hãi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt tràn ngập dục vọng.
Thi Gia Phong cũng nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng vẫn không thấy được cô đang sợ hãi, vì anh còn chưa tỉnh táo, vẫn còn đang trong cơn mơ hồ, chỉ cảm thấy mình phải làm được bước này, hoàn toàn không chú ý việc cô có đau hay không, chỉ muốn xâm nhập vào thân thể cô.
Phần eo anh thẳng lên, cho đến lúc đụng phải chướng ngại trong cơ thể cô, anh dùng lực một chút, không do dự đâm vào tầng lá mỏng manh tiêu biểu cho sự ngây thơ, trong trắng của cô, hoàn toàn đoạt lấy cô.
"A..." Tang Văn Nhi đau lên kêu thành tiếng, nước mắt chảy ra, toàn thân cô cứng ngắc, bụng run lên.
"Đau quá..." Ánh mắt rưng rưng tố cáo anh, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tràn ngập dục vọng của Thi Gia Phong, cô cũng biết cô không thể cầu mong anh có thể thương tiếc mình, anh dùng tiền mua cô tới, cô không đáng để anh phải đối xử dịu dàng. d
Tuy là vậy nhưng Thi Gia Phong vẫn cảm thấy cô rất chặt, anh không thể tiến thêm nửa bước, anh thở một cách nặng nề, bàn tay nhanh chóng dò xuống nơi hai người kết hợp, ngón tay thăm dò vào giữa đùi cô, chạm vào hoa hạch nhạy cảm, lại tạo nên một luồng sóng kích thích trong cơ thể cô.
"Ư..." Đau đớn từ từ giảm bớt, một cảm giác nóng rực kỳ lạ thay thế, cơ thể cô không tự giác được ngọ nguậy.
Đôi lông mày của cô khẽ giãn ra, thân thể cô khẽ động khiến kiên nhẫn của Thi Gia Phong hoàn toàn tan rã, anh không nhịn được nữa, cũng không quan tâm cô kịp thích ứng hay không, bắt đầu di chuyển trong cơ thể cô.
"A..." Di chuyển này của anh khiến Tang Văn Nhi đau đớn, nhưng một cảm giác tê ngứa xa lạ cũng đồng thời truyền đến, khiến nhiệt độ trong cơ thể cô tăng vọt, khuếch tán, cô rên rỉ, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và sức lực của thân thể anh đang ở trong mình.
Thi Gia Phong thở gấp, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lại không ngừng trượt xuống cơ thể mềm mại của cô, động tác ra vào cơ thể cô ngày càng nhanh hơn, sau mỗi một lần rút ra, anh lại dùng sức chạy nước rút đâm sâu vào.
"A... ưm..." Nhiệt độ trong cơ thể tăng vọt, cảm giác sảng khoái từ từ bao trùm đau đớn, Tang Văn Nhi không nhịn được ưỡn người lên đón lấy ma sát của anh, miệng bật ra những tiếng rên rỉ mất hồn.
Khoái cảm mãnh kiệt khiến Thi Gia Phong tiếp tục tăng tốc, dũng đạo nhỏ hẹp của cô mang lại cho anh cảm giác mất hồn, khiến dục vọng của anh ngày càng dâng cao, không còn bất kỳ tự chủ nào, ánh mắt anh nhiệt liệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt từ từ chìm vào bể dục của cô, mà khuôn mặt đó dần đỏ lên, dục vọng sưng lên ma sát với tiểu huyệt trơn ướt, lửa dục đói khát liên tục rút ra đâm vào muốn được thỏa mãn.
Thi Gia Phong ngày càng kích động, tốc độ tăng nhanh, cơ thể liên tục rút ra đâm vào, động tác ngày càng cuồng dã.
Khi anh đang mãnh liệt tiến công, Tang Văn Nhi đột nhiên thét lên, lại một lần nữa đạt được vui sướng tột cùng.
Thi Gia Phong vừa kéo ra, cảm giác được tiểu huyệt của cô co rút mang đến kích thích mãnh liệt, anh lại tăng nhanh động tác rút ra đâm vào, càng lúc càng mạnh mẽ, cho đến lần rút ra đâm vào cuối cùng, anh đi thẳng vào nơi sâu nhất của cô, phóng thả toàn bộ tinh hoa của chính mình...dღđ。l
Kích tình qua đi, vì say rượu và thể lực tiêu hao quá độ, Thi Gia Phong mệt mỏi nằm lỳ trên giường ngủ thiếp đi.
Mà Tang Văn Nhi yên lặng đứng lên đi vào nhà tắm, sau khi mặc quần áo vào, cô ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, cả đời này cô cũng không thể quên anh! Đây là người đàn ông để cô trải nghiệm được thứ tình yêu đẹp nhất thế giới, mặc dù cô không nhận ra anh, cũng không biết tên anh, nhưng cô biết, ấn tượng đầu tiên của cô về người đàn ông này rất tốt.
Nói cô vì phát sinh tình một đêm với anh mà sinh ra tình cảm thì còn một khoảng cách, cô không yêu anh, nhưng cảm thấy anh là một người đàn ông đáng để yêu, mặc dù không biết người phụ nữ trong miệng anh là ai, nhưng cô đoán người đó đã rời bỏ anh, anh mới đau lòng như vậy, vậy anh đúng là một người đàn ông chung tình!
Bàn tay của Tang Văn Nhi vuốt ve gò má của Thi Gia Phong, qua tối này, hai người họ sẽ không cò bất kỳ liên quan gì đến nhau, cũng sẽ không gặp lại, cũng sẽ không vì chút cảm tình này của cô mà phát triển sâu hơn.
Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy không nỡ, tối nay, cô mất rất nhiều, nhưng mặc kệ mất cai gì, cô cũng không hối hận, cô chỉ không biết nếu Thi Gia Phong tỉnh lại, có thể hối hận vì những gì đã qua không? Cho nên cô phải rời đi trước khi anh tỉnh lại! Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Tang Văn Nhi lại liếc nhìn khuôn mặt đep trai của Thi Gia Phong lần nữa, anh cho cô ký ức tốt đẹp, cô sẽ luôn nhớ.
Mười năm sau...
Tang Văn Nhi đưa con trai Tang Tuấn về đã lập tức muốn đưa nó vào phòng làm bài tập, nhưng lại bị đôi mắt lanh lợi của Thi lão phu nhân nhìn thấy."Tiếu Tuấn, lại đây với bà nội nào!" Bà hô lên.
Tang Tuấn rất nghe lời, đầu tiên là nhìn mẹ mình một chút, muốn xác định cô có đồng ý không, mới dám đi tới, thấy Tang Văn Nhi gật đầu, Tang Tuấn lập tức chạy như bay vào trong ngực bà."Bà nội!"
"Thật biết nghe lời, hôm nay bà nội có kẹo cho con, nhưng con chỉ được ăn một cái, nếu không sẽ bị sâu răng!" Bà Thi lấy một viên kẹo trong túi ra.
"Vâng! Tiểu Tuấn rất biết nghe lời." Tang Tuấn thèm thuồng nhìn viên kẹo.
Tang Văn Nhi đi lại bên cạnh bà."Phu nhân, nếu tiếp tục như vậy, nó sẽ bị người làm hư đó."
"Mặc kệ! Dù sao ta cũng thích Tiểu Tuấn." Bà che chở Tiểu Tuấn.
Nhìn con trai và lão phu nhân hợp ý nhau như vậy, Tang Văn Nhi cũng thấy vui, dù sao con trai cũng là thân nhân duy nhất của mình, mười năm trước, sau đêm đó, cô dùng tấm chi phiếu đó trả nợ cho công ty, cô rất may mắn, chỉ một tấm chi phiếu đã giải quyết được hết tất cả.
Sau đó, cô về quê của mẹ mình, vốn muốn đi làm kiếm tiền, nhưng lại phát hiện mình mang thai.... Cô mang thai đứa bé của người đàn ông đó!
Thế giới của Tang Văn Nhi lại lần nữa lâm vào bóng tối, chưa bao giờ nghĩ tới chỉ một lần sẽ mang thai, nhưng rất dễ nhận thấy, cô đã "may mắn" như vậy, cô không dám bỏ đứa bé, không phải vì cô không nỡ mà cô sợ!
Cuối cùng, Tang Văn Nhi sinh đứa bé ra, nhưng chỉ với tiền lương ít ỏi của mình cô không có năng lực để nuôi Tang Tuấn, không lâu sau đó, con cô ngã bệnh, cô cảm thấy mình không còn chút hi vọng nào.
Sau đó cô lại gặp lão phu nhân!
Lúc bà đến bện viện khám bệnh thì nhìn thấy cô đang ngồi ở một góc khóc nức nở, lập tức đi tới bên cạnh cô, nhìn đứa bé trong ngực, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì?
Lúc vừa bắt đầu, Tang Văn Nhi còn không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được vẻ hiền lành của bà, chỉ có thể nói ra tình hình của thằng bé, bà đã không nói hai lời lập tức đưa tiền để cô chữa bệnh cho thằng bé, còn cho cô đên nhà bà làm giúp việc chăm sóc cuộc sống thường ngày của bà.
Tang Văn Nhi vô cùng cảm kích, lại không biết nói gì với bà, sau đó cô chữa bệnh cho Tang Tuấn, cuộc sống hiện tại cũng vô cùng yên bình, cô cảm thấy nếu cuộc sống tiếp tục như vậy thì thật tốt.
Bà Thi cười nhìn Tang Văn Nhi, "Văn Nhi, phòng của Nhị thiếu gia đã chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi ạ! Dì Lý đã thu dọn xong."
Bà gật đầu vô cùng vui vẻ."Vậy thì tốt! Thằng nhóc này cuối cùng cũng trở về rồi, ngay cả lúc anh trai nó kết hôn cũng không về, không biết nó làm gì ở nước ngoài nữa! A, đúng rồi! Con đã báo cho gia đình của Gia Diệp chưa? Tối nay bọn nó có thể về không?"
Tang Văn Nhi biết bà rất yêu hai đứa con trai, đặc biệt là con trai thứ hai của mình, cô nhẹ nhàng gật đầu."Con đã thông báo rồi, cô chủ nói sẽ về nhà trước bữa tối!"
"Ừm! Tốt lắm!" Bà lại vui mừng gật đầu lần nữa.
Năm đó, khi cô vào đây làm việc, cô mơ hồ cảm thấy Thi Gia Diệp rất giống người đàn ông đó, nhưng lại phát hiện anh ta không phải, dĩ nhiên cô cũng không hi vọng đó là anh ta!
"Phu nhân, con mang Tiểu Tuấn vào phòng làm bài tập trước! Nhị thiếu gia cũng sắp về rồi, không nên để Tiểu Tuấn làm phiền mọi người!" Tang Văn nhi nắm lấy tay Tang Tuấn.
Thi lão phu nhân tính trẻ con oán trách."Nói gì vậy, sao Tiểu Tuấn lại làm phiền được chứ? Ta đã muốn nhận Tiểu Tuấn làm cháu nuôi, con lại không chịu!"
Dĩ nhiên không được! Cô và Tiểu Tuấn chỉ là người làm của bà, không thể làm như vậy được!
"Phu nhân..." Tang Văn Nhi khổ sở nhìn bà.
"Được được được! Không nói nữa! Để cho nó đi làm bài tập đi!" Bà không ngại nói, sau đó lại cúi đầu xuống nói với Tiểu Tuấn."Con nhanh đi làm bài tập đi! Buổi tối ăn chúng với bọn ta!"
"Phu nhân..." Sao có thể như vậy được? Tang Tuấn cùng lắm chỉ là con trai của giúp việc nhà bọn họ, sao có thể ăn cơm với chủ nhân đây?
"Đừng nói nữa, ta đã nói rồi, cháu không muốn ăn thì không sao, nhưng đứa bé muốn ăn!" Bà lườm cô một cái.
Tang Văn Nhi cũng hết cách rồi, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, dù sao lát nữa không cho Tang Tuấn ra khỏi phòng là được rồi.
Ch. 02 → |