← Ch.05 | Ch.07 → |
"Anh..."
"Yên tâm, anh chỉ muốn đưa em về phòng rồi nghỉ ngơi thật tốt thôi." Thi Gia Phong vì cô mà làm vật hi sinh lớn.
Lần đầu tiên Tang Văn Nhi cảm giác được hạnh phúc, mặc dù cô không biết thời gian này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cô có thể nắm bắt được bao nhiêu thì bấy nhiêu đi! Dù sao cô biết khi anh không hề muốn cô nữa, cô nhất định phải mang theo Tang Tuấn rời đi.
Cô không nói yêu, bây giờ cô chỉ muốn xa cầu mà thôi, cái này không tính là quá phận chứ! Chỉ cần một đoạn thời gia ngắn ngủi là được rồi! Thật sự chỉ cần như vậy là được rồi, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt của cô vẫn không khống chế được chảy xuống.
Đặt Tang Văn Nhi nằm lên giường, Thi Gia Phong cũng nhìn thấy."Sao vậy?"
"Không sao! Em chỉ cảm thấy, tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy??" Thật ra cô ám chỉ thay đổi trong mười năm này, nhưng cô lại muốn noi dối anh."Trước đó chúng ta vẫn hay gây gổ, anh còn chọc giận em, hiện tại em lại đồng ý cùng anh."
Thi Gia Phong lau nước mắt cho cô."Đó là vì em thật sự thích anh, mới có thể nhanh chóng đồng ý như vậy."๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Đương nhiên cô thích anh, nhưng Tang Văn Nhi không muốn thừa nhận, vì nếu nói ra, tương lai người đau lòng nhất chắc chắn là cô."Mới không phải, em không thích anh, là vì lời nói của anh khiến em rất cảm động, cho nên mới cho anh một cơ hội."
Thi Gia Phong hoài nghi nhìn cô."Em xác định?"
"Đương nhiên! Em vẫn luôn ghét anh." Tang Văn Nhi trả lời.
"Vậy vì cảm động em mới chịu đồng ý hẹn hò với anh? Vậy nếu lần sau anh cầu hôn, em không yêu anh, em sẽ vì cảm động mà gả cho anh?" Thi Gia Phong nói đùa.
Tang Văn Nhi đột nhiên nói nghiêm túc."Ngoại trừ người đàn ông em yêu thật lòng ra, em sẽ không gả cho bất kỳ người đàn ông nào em không yêu."
Thi Gia Phong cảm nhận được cô nghiêm túc, cúi đầu hôn lên trán cô."Bây giờ không cần phải nghĩ chuyện sâu xa như vậy, chúng ta nên quý trọng hiện tại thì tốt hơn! Còn nữa, cửa ải của mẹ thì phải làm sao đây? Bà nói không muốn chúng ta ở cạnh nhau." Thi Gia Phong chọt chọt cánh tay đặt trên giường của Tang Văn Nhi.
Cô trực tiếp xoay người không nhìn anh."Chính anh tự làm đi, là anh muốn hẹn hò trước, anh đi mà giải thích với bà ấy, nếu không không cần nói chuyện gì cả, giống như trước đây là được rồi."๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Thật ra Tang Văn Nhi không muốn nói, vì nếu bà Thi đồng ý, có lẽ kết quả sẽ khiến bà càng đau lòng hơn, hơn nữa sau này nếu cô muốn rời đi, bà cũng sẽ rất lo lắng.
Thi Gia Phong nằm xuống bên người co, ôm hông cô, cằm tựa lên đầu cô."Vậy sau này hãy nói đi, anh cũng sợ sẽ khiến mẹ đau lòng!"
Đối với lời nói của anh, cô không phản đối, nhưng trong lòng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng không phải cô vốn nghĩ vậy sao?
Tang Văn Nhi không thích anh dựa vào gần mình như vậy."Anh tránh ra một chút, đi ra ngoài trước... em muốn nghỉ ngơi!"
"Được, anh đi ra ngoài trước!" Sau khi anh hôn lên gò má cô một cái, mời chịu rời khỏi phòng cô.
Sau khi anh đóng cửa lại, Tang Văn Nhi đứng dậy.
Cô không biết mình làm vậy có đúng hay không, nhưng cô thật sự muốn phát triển một đoạn tình cảm với anh, mà không phải chỉ một buổi tối vui vẻ, cô muốn nắm chặt cơ hội lần này, hơn nữa cúng do anh nói, như vậy cũng không phải cô mơ mộng xa vời chứ?
Nhưng mặc kệ kết quả thế nào, cô đều phải chuẩn bị tâm lý cho mình, đến cuối cùng cô cũng phải rời khỏi nhà họ Thi, về bí mật của Tang Tuấn, làm thế nào cũng phải bảo vệ, dù sao chuyện ám muội này, mà cô cũng không biết sau khi nhà họ Thi biết chuyện này, sẽ làm thế nào? Tình trạng xấu nhất cô sẽ mất đi Tang Tuấn, nhưng mất đi Tang Tuấn cũng tương đương với việc mất đi tất cả, cho nên cô không thể mạo hiểm như vậy.
Cho dù hai người đang ở cùng nhau, cô vẫn không thể nói cho anh biết! Vì Thi Gia Phong không yêu cô, sẽ không chịu đồng ý ở chung với cô... Tang Văn Nhi lại khóc thút thít, tại sao cô nhất định phải lựa chọn như vậy?diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
Nếu năm đó cô không cần đứa trẻ này, có phải hiện tại cô cũng không phải băn khoăn như vậy? Nhưng nếu không có đứa bé, nhất định cô sẽ khổ sở hơn, vì để không mất đi Tang Tuấn, tất cả đều như cũ, nhất định cô không thể nói cho bất kỳ ái biết về chuyện này.
Trường học lại có kỳ nghỉ, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Thi Gia Phong và Tang Tuấn ngồi trong phòng khách, một người xem báo, một người đọc sách. Mà Tang Văn Nhi lại đang ở trong bếp dọn dẹp bát đĩa, còn bà Thi, lúc rảnh rỗi, bà sẽ làm cho mình vài cái áo len, trước bà còn làm cho Tang Tuấn vài món đò, nhưng bà cảm thấy chưa đủ, nên hiện tại bà lại đang ngồi đan áo.
Bà Thi nhìn thành phẩm vừa hòa thành một nửa lên, xem có thích hợp với Tang Tuấn không, lập tức muốn mở miệng gọi Tang Tuấn lại, nhưng bà lại thấy tư thế ngồi đọc sách của hai người rất giống nhau... Nhìn kỹ, bà lại phát hiện tang Tuấn và Thi Gia Phong có vài chỗ tương tự, lông mày của hai người rất giống nhau, đều đậm như nhau, mà Tang Tuấn lại giống như Thi Gia Phong lúc bé, thích xem sách khoa học viễn tưởng.
Nếu như không phải vì biết Tang Văn Nhi và Thi Gia Phong không quen biết nhau từ trước, nếu không bà sẽ thật sự cho rằng Tang Tuấn là con trai của Thi Gia Phong, ngay sau đó bà Thi lại cười, xem ra mình thật sự muốn ôm con đến điên rồi, lại có thể suy nghĩ lung tung."Tiểu Tuấn, lại đây cho bà nội xem một chút, xem con có thích hợp với bộ quần áo này không."diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
Tang Tuấn đặt quyển sách xuống, khéo léo chạy lại bên cạnh bà.
Thi Gia Phong cũng không tán thành cách làm của mẹ mình."Mẹ, hiện nay, quần áo của trẻ con ngoài đường rất nhiều, tại sao mẹ lại nhất định muốn tự mình làm?"
"Con không hiểu, như vậy mới ấm áp! Lúc con còn nhỏ, còn không phải là nếu không phải mặc áo len mẹ làm rồi lớn lên, giờ đôi cánh cứng cáp rồi, cho nên ghét bỏ quần áo của mẹ." Bà trợn mắt nhìn Thi Gia Phong.
Thi Gia Phong không nói gì, rõ ràng anh nói đúng nhưng mẹ luôn ngăn anh lại, sao có thể nói qua được! Lúc này đuôi mắt anh phát hiện hình như Tang Văn Nhi muốn ra ngoài."Văn Nhi, em đi siêu thị sao? Anh cũng đi!"
Tang Văn Nhi muốn cự tuyệt, nhưng lại bị bà Thi nói trước."Con đi làm gì? Vướng tay vướng chân, ngoại trừ thân hình cao lớn ra, con còn có thể làm gì?"
Sao hai mẹ con lại cãi vã? Nhưng cô biết mình cũng không phải nguyên nhân hai người gây gổ.
"Mẹ, cũng vì con cao lớn, cho nên có thể cầm đồ giúp Văn Nhi." Thi Gia Phong nói xong, trực tiếp kéo Tang Văn Nhi chạy ra ngoài.
"Anh chạy anh như vậy làm gì?" Tang Văn Nhi sắp không thở nổi.
Lúc này, Thi Gia Phong mới chạy chậm lại, tay phải nắm thật chặt tay trái cô, bây giờ hai người đang hẹn hò lén lút, chỉ có thể trong lúc không ái phát hiện, mới có thể gần gũi nhau một chút giống như bây giờ, ngay cả anh cũng hối hận, mình lại có thể đồng ý chuyện này.
"Văn Nhi, bằng không chúng ta thẳng thắn nói chuyện này với mẹ đi!" Thi Gia Phong thật sự không lén lút nổi nữa.
Tang Văn Nhi nhanh chóng phản ứng."Không được!"
"Tại sao?"
"Anh đã đồng ý thì không thể thay đổi, thật ra em cảm thấy như vậy cũng không tệ." Tang Văn Nhi cũng không cảm thấy như vậy là không ổn, bình thường hai người cũng có thể gặp mặt, thừa dịp không ai chú ý hôn đối phương một cái, sau đó nửa đêm, lén lút hẹn nhau, như vậy cũng rất tốt!
"Nhưng anh không thích như vậy, anh muốn hẹn hò với em một cách quang minh chính đại, anh muốn tay trong tay với em trước mặt mọi người, ở trước mặt mọi người hôn em một cái, anh còn muốn làm chuyện ân ái với em!" Thi Gia Phong không chút e dè nói ra tiếng lòng của mình.
Tang Văn Nhi trừng mắt liếc anh."Không đứng đắn, cả ngày anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện này sao?"
"Xem là vậy đi, đó là nhu cầu bình thường của đàn ông, chẳng lẽ em muốn anh đi tìm những người phụ nữ khác sao?"
"Tùy anh thôi, nếu như anh thật sự không có cách giải quyết!" Tang Văn Nhi nói với anh.
Thi Gia Phong dĩ nhiên không làm như vậy, mặc dù anh trăng hoa, nhưng anh cũng biết, khi anh ở cùng một người phụ nữ, tuyệt đối không dính líu tới người phụ nữ khác.
"Thôi được rồi!" Anh thỏa hiệp, anh phát hiện, kể từ sau khi hai người ở chung một chỗ, mình đã có thói quen thỏa hiệp với Tang Văn Nhi, nhưng anh cũng không cảm thấy như vậy là không được, ngược lại cảm thấy mình có thể đối xử với cô tốt hơn.
Lúc này, Thi Gia Phong mới chú ý tới, cô lại có thể không mang theo khăn quàng cổ, hôm nay lạnh như vậy, cô muốn bị cảm sao?
Cho nên anh kéo cô vào một cửa hàng, ở trong đó tìm một chiếc khăn lên rất dài.
"Em không lạnh!" Cô thật sự cảm thấy cũng được, vì anh kéo cô ra cửa quá nhanh nên cô quên mang.
"Còn dám nói, tay em lạnh như băng, chóp mũi hồng hồng, em còn dám nói em không lạnh?" Thi Gia Phong quàng khăn lên cho cô, quấn vài vòng, quả thật chỉ muốn quấn kín khuôn mặt cô.
"Anh muốn là em ngộp chết à? Tang Văn Nhi kéo xuống một chút.
"Bao kín!" Thi Gia Phong không cho phép, ít nhất cũng phải che đến lỗ mũi cô.
Hành động của Thi Gia Phong khiến Tang Văn Nhi dở khóc dở cười, không thể phủ nhận, anh vô cùng quan tâm, nhưng như vậy có thể kéo dài bao lâu?
Hai tay Thi Gia Phong vẫn luôn rất ấm áp, anh để tay trên khuôn mặt cô, cố gắng khiến khuôn mặt cô hồng lên một chút, nhưng lại không có chút hiệu quả, vì vậy anh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.
Trong nháy mắt, gương mặt Tang Văn Nhi hồng lên, lúc này Thi Gia Phong mới hài lòng.
"Anh có lầm không vậy? Đây là bên ngoài ư!" Tang Văn Nhi tức giận.
Sau khi Thi Gia Phong chỉnh lại khăn cho cô một chút mới nói."Hết cách rồi, đây là cách tốt nhất khiến gương mặt em nhanh chóng hồng lên!"
Nào có ai lại như vậy? Tang Văn Nhi thiếu chút nữa bị anh làm cho tức chết, nhưng lại hết cách, anh luôn có những việc làm khó lý giải, cô cũng quen rồi.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Thi Gia Phong hài lòng đưa cô rời đi.
Anh biết Tang Văn Nhi còn có thể lạnh, nên để tay cô vào túi quần mình, nhưng anh muốn tiếp tục nắm tay cô, cho nên vẫn duy trì tư thế dắt tay, đặt hai tay cô vào túi quần mình, hai người tiếp tục sóng vai bước đi.
Tang Văn Nhi đột nhiên cảm thấy, nếu có thể vĩnh viễn như thế này thì tốt biết bao.
"Có phải rất cảm động không?" Thi Gia Phong hỏi cô.
Tang Văn Nhi hừ lạnh."Da mặt dày!"
"Đó là đối với em thôi." Thi Gia Phong nhẹ giọng nói.
"Ừ." Tang Văn Nhi biết, nhưng cái này cúng không đại biểu cho chuyện như vậy, không có dùng qua với những người phụ nữ khác, nhưng cô vẫn không hỏi, vì cô không muốn biết quá nhiều.
Thi Gia Phong đột nhiên thấy mình rất thích tình trang bây giờ, trong lòng anh có Tang Văn Nhi, trong nhà có Tang Tuấn, tất cả như lập tức biến thành một gia đình hạnh phúc.
Nhưng Thi Gia Phong vẫn cảm thấy mình vẫn chưa cảm thấy mình cần kết hôn với Tang Văn Nhi, anh chỉ thích cảm giác bây giờ mà thôi, cô đã nở nụ cười với anh, còn có sự thẹn thùng của phụ nữ trước mặt anh rồi, đây là một hiện tượng tốt.
Nhưng anh vẫn cảm giác bên trong, Tang Văn Nhi vẫn có gì đó giấu giếm mình, có lúc cũng sẽ tỏ ra không thân thiết với anh, nhưng sau khi ý thức được lại nhích lại gần anh.
Tại sao lại như vậy? Thi Gia Phong đứng trên ban công tầng hai nhìn Tang Tuấn đang nói chuyện với những cậu bé nhà hàng xóm, nhưng không bao lâu, mọi người tản ra, mình Tang Tuấn đứng tại chỗ.
Bọn nhóc đang trêu mèo sao? Nhưng Tang Tuấn lại đứng không nhúc nhích, Thi Gia Phong đi xuống, muốn hỏi chuyện gì xảy ra."Tiểu Tuấn, sao vậy?"
Thi Gia Phong như nhìn thấy bộ dạng khóc sụt sùi của cậu."Những đứa nhóc đó bắt nạt con?"
Tang Tuấn muốn né tránh sự quan tâm của Thi Gia Phong, nhưng lại bị anh cưỡng chế xoay người lại."Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chú Gia Phong..." Tang Tuấn uất ức nhìn anh.
Thật ra Tang Tuấn cảm thấy chú Gia Phong là người có thể tin tưởng, nhưng cậu vẫn không muốn nói.
"Nói cho chú Gia Phong, có phải những đứa bé đó bắt nạt con?" Thi Gia Phong tức giận, bọn nhóc đó lại dám bắt nạt người nhà họ Thi, dù là một cậu nhóc cũng không được.
Tang Tuấn ngại ngùng nói."Bọn họ tới đây cười nhạo con, nói con là đứa trẻ không có ba, hơn nữa còn là con của người giúp việc, căn bản không thích hợp để ở đây, không phải con không có ba, con chỉ không biết ông ấy là ai thôi!" Tang Tuấn kích động nói.
Thi Gia Phong sửng sốt, nhưng đứa trẻ đó lại có thể đáng ghét như vậy, tại sao lại có thể nói vậy với Tang Tuấn?
"Tiểu Tuấn, không sao, con còn có mẹ mà!"
"Con biết, con biết mẹ đổi xử với con rất tốt, nhưng con vẫn luôn muốn biết ba con là ai, cáng muốn nói cho bọn họ biết ba con là ai." Thật ra Tang Tuấn vẫn luôn muốn biết ba mình là ai, nhưng vì không để cho mẹ đau lòng, cho nên cậu vẫn luôn không nói.
Thi Gia Phong ôm Tang Tuấn lên, ngồi xuống một cái ghế ở trong sân."Tiểu Tuấn, có phải con sợ mẹ đau lòng, nên vẫn luôn không dám hỏi mẹ?"
Tang Tuấn do dự một chút mới gật đầu.
"Tiểu Tuấn, con có quyền lợi được biết ba con là ai, con nên đi hỏi mẹ một chút!"
Tang Tuấn liều mạng lắc đầu."Không, mẹ sẽ khóc, trước kia, khi con còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho nên đã hỏi mẹ, mẹ cũng nhìn con rất khổ sở!"
Thi Gia Phong không hiểu, rốt cuộc người đàn ông như thế nào, mới có thể làm Tang Văn Nhi bị tổn thương sâu như vậy? Khiến cô ấy không muốn nói về chuyện này?
Tang Tuấn nhìn Thi Gia Phong với vẻ hi vọng."Chú Gia Phong, chú có thể tìm ba cho con không?"
Thi Gia Phong khổ sở nhìn cậu."Không phải con cũng biết, mẹ không muốn nhắc tới chuyện này sao? Nếu chúng ta đi tìm, mẹ con sẽ tức giận."
Tang Tuấn đau lòng cúi đầu, quả nhiên vẫn không được.
Thi Gia Phong nhìn bộ dạng khổ sở của cậu, cũng không đành lòng."Được rồi, chú sẽ nghĩ cách, nhưng con phải đồng ý với chú, mặc kệ ba con là ai, cũng không được tiết lộ nửa lời trước mẹ con."
"Ừm!" Tang Tuấn đồng ý.
Thi Gia Phong đáp ứng, cũng vì anh có lòng riêng, anh muốn biết người đàn ông đó là ai, muốn biết quá khứ của cô thế nào.
Nhưng mặc dù làm vậy, không phải rất tốt sao, dù sao Tang Tuấn cũng muốn biết ba mình là ai?
"Chú tìm ba giúp con, con nhất định không được nói chuyện này với bất kỳ ai, nếu không chú sẽ không giúp con nữa, con làm được không?" Thi Gia Phong nói với Tang Tuấn lần nữa, anh không muốn vì chuyện này mà gây gổ với Tang Văn Nhi.
"Ừ! Chua biết rồi, cảm ơn chú, chú Gia Phong!"
Tang Tuấn cười rộ lên, nếu như ba cậu cũng giống như chú Gia Phong thì tốt biết mấy.
Thi Gia Phong mỉm cười véo khuôn mặt cậu.
Tang Tuấn đã đồng ý như vậy, Thi Gia Phong đương nhiên cùng muốn tìm người điều tra Tang Văn Nhi, thật ra trước khi có chuyên này, anh còn có chút do dự, dù sao điều tra cô cũng không phải chuyện tốt, nhưng vì Tang Tuấn muốn biết, anh cũng không biết chuyện gi xảy ra, chỉ rất muốn thỏa mãn yêu cầu của Tang Tuấn.
Có thể là vì liên quan Tang Văn Nhi! Bình thường anh không thích trẻ con, nhưng anh lại cảm thấy Tang Tuấn rất đáng yêu.
Thi Gia Phong ở trong thư phòng đọc tài liệu, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
"Chào anh!" Là điện thoại của chinh tín xã.
"Xin chào, là anh Thi sao? Tôi là người anh của chinh tín xã, tôi đã thu thập được một ít tư liệu của Tang tiểu thư rồi, anh có thể ra ngoài để nhận không?"
Thi Gia Phong lập tức hẹn giờ gặp mặt, đối phương đã sớm chờ ở quán coffee, là một người trẻ tuổi, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia khôn khéo."Ngài Thi!"
"Anh tìm được tư liệu của cô ấy rồi sao?" Thi Gia Phong tò mò hỏi.
Người trẻ tuổi nói."Còn chưa hoàn chỉnh, nhưng cũng thu thập được kha khá rồi, nghĩ lấy đến cho tiên sinh xem trước một chút." Anh lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, đưa một tất cả tài liệu và những tấm hình mình thu thập được cho Thi Gia Phong.
"Tang tiểu thư ra đời ở Đài Loan, lúc còn rất nhỏ đã di dân đến San Francisco, cho đến mười tám tuổi cô ấy mới về nước, mà ở trước khi về nước cô lại gặp biến cô lớn, ba mẹ cô ấy đều mất! Cô ấy ở San Francisco không có ai dựa dẫm nên mới trở về." Người trẻ tuổi giải thích cặn kẽ.
Thi Gia Phong lật xem hình một chút, những thứ này, anh đã sớm biết được từ mẹ mình."Chẳng lẽ không còn thứ gì nữa sao?"
"Có, trước khi ba mẹ qua đời, có để lại một món nợ rất lớn, năm đó cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, không thể trả nổi, nhưng vào một buổi sáng, cô ấy lại có thể trả sạch các món nợ, tôi tìm được một ít nhân viên của công ty năm đó, mọi người đều nói cô ấy có thể đi làm một ít việc mờ ám, mới có thể trả sạch món nợ lớn như vậy."
Cái gì? Tang Văn Nhi đã xảy ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ đây là bí mật cô vẫn không chịu nói sao?
Thi Gia phong cau mày."Món nợ đó bao nhiêu tiền?"
"100 vạn USD!"
Mặc dù chỉ 100 vạn USD, nhưng đối với Tang Văn Nhi lúc đó mà nói, đó hẳn là con số trên trời!
"Vậy anh tra ra được ai là người cho cô ấy số tiền đó chưa?"
Người trẻ tuổi lắc đầu."Không có!"
"Vậy sau đó thì sao? Cô ấy trở về lúc nào? Tại sao lại mang thai?"
Người trẻ tuổi lật tài liệu, lấy một tờ hóa đơn bệnh viện."Sau khi cô ấy trả hết nợ rồi về nước, hơn nữa lần đầu tiên kiểm tra ở bệnh viện là ba tháng sau, mà lúc đó cô ấy đã có thai ba tháng rồi!"
Cô ấy mang thai ở San Francisco, nhưng Tang Tuấn cũng không giống con lai... "Đứa bé là của ai?"
Người trẻ tuổi khổ sở nhìn Thi Gia Phong, cái này anh vẫn chưa rõ ràng lắm, còn phải tra lại một chút."Ngài Thi, phương diện này thì tôi chưa rõ ràng lắm, chỉ biết nơi cô ấy sinh hạ đứa bé, chỉ cần ở cơ quan nhà nước có ghi lại, tôi nhất định có thể tra được, nhưng nếu cô ấy tự sinh, tôi thật sự không có biện pháp tìm ra nhanh như vậy!"
Thi Gia Phong cau mày nhìn tập tài liệu này, người trẻ tuổi này đã làm gần hết rồi, trong thời gian rất ngắn tìm được nhiều tài liệu như vậy, hơn nữa còn tìm đến bạn bè khắp nơi của Tang Văn Nhi.
Nhưng coi mặt trên viết, cô cũng không phải là học sinh xấu, tại sao chưa cưới đã mang thai? Hơn nữa còn vào tuổi mười tám? Là vì tiền? 100 vạn USD, cô sẽ không đi khách sạn rồi lấy được số tiền này chứ? Nhưng Thi Gia Phong lại cảm thấy cô không phải người như vậy.
Người trẻ tuổi đi trước, để lại Thi Gia Phong ngồi tại chỗ.
Mặc dù không có bất kỳ tài liệu nào về ba của Tang tuấn, nhưng anh cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, anh nhìn tập tài liệu, rốt cuộc lại khiến anh phát hiện điều kỳ quái đó là gì.
Ngày 28 tháng 9 mười năm trước, chính là ngày cô trả sạch món nợ của công ty, những thứ này đươc viết rõ ràng trong tập tài liệu, nhưng Thi Gia Phong cũng nhớ rõ, ngày anh ở San Francisco, có quan hệ với một người phụ nữ lạ là ngày 27 tháng 9, sao lại trùng hợp như vậy?
Trong tư liệu viết, lúc ấy cô không có bạn trai, nên không thể nào có chuyện cô ở cùng bạn trai rồi mang thai, cộng thêm lúc trước anh thấy bóng lưng Tang Văn Nhi rất quen mắt, chẳng lẽ chính là cô? Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tang Văn Nhi, dáng vẻ cô rất kinh ngạc.
Hiện tại mặc dù chinh tín xã tra giúp Thi Gia Phong, nhưng anh vẫn phải nghĩ cách để biết mọi chuyện từ người trong cuộc, anh vô cùng hoài nghi, chuyện này có thật liên quan đến mình không! Không biết vì sao, anh loại có loại sự cảm mãnh liệt này, nếu như người mười năm nay anh muốn tìm, thật ra chính là Tang Văn Nhi, anh sẽ như thế nào... Thi Gia Phong khẽ mỉm cười, thật ra trong lòng, anh rất hi vọng đó là cô.
Đã qua mười năm, Thi Gia Phong vẫn chưa bao giờ quên sự tồn tại của co gái đó, anh biết mình thích cô, nhưng anh lại không thấy rõ diện mạo cô, khó trách khi anh ở cùng một chỗ với Tang văn Nhi, trong lòng lại có một lại trực giác khác biệt.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |