Vay nóng Homecredit

Truyện:Mười Năm Sau Giành Em Về - Chương 04

Mười Năm Sau Giành Em Về
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Khi Tang Văn Nhi lái xe tới quầy rượu, cô lập tức hối hận, vì cô thấy được Thi Gia Phong đang vẫy tay với mình, bên cạnh rõ ràng có hai người đàn ông đang đứng xem kịch hay, cô xoay người lập tức muốn rời đi, nhưng Thi Gia Phong đã chạy đến kéo cô quay trở lại.

"Tên lừa gạt, anh lừa tôi đến đây để làm gì? Muốn nhục nhã tôi sao?" Tang Văn Nhi tức giận nói, rốt cuộc anh muốn làm gì? Trả thù những lời nói hôm nay cô nói với anh sao?

"Dĩ nhiên không phải! Tôi thấy cô còn trẻ như vậy, cả ngày chỉ có thể ở nhà với một bà già và một đứa trẻ, thấy thật đáng tiếc, mới để cho cô ra người hít thở không khí một chút." Anh tốt bụng như vậy, lại bị coi thành chuyện gì to tát.

Tang Văn Nhi có chút bận tâm, cô thật sự không thích hợp với nơi như vậy, đã lâu cô không vào quán bar rồi.

Khi Thi Gia Phong kéo Tang Văn Nhi đi vào lần nữa, Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân đều cùng cầm một ly rượu nhìn hai người, muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện chen miệng vào.

"Chào, cô tên là gì?" Lê tường Dương nhìn Cung Tề Nhân không nói lời nào, lập tức chủ động mở miệng.

Tang Văn Nhi nhìn hai người, nghĩ tới bọn họ cũng phải là những thiếu gia nhiều tiền, bọn họ biết cô là người giúp việc nhà họ Thi, sao còn bắt chuyện với cô?

"Tang Văn Nhi!"

"Tên cũng không tệ, bộ dạng của cô cũng rất đẹp mắt." Từ trước tới này, Cung Tề Nhân đều khen ngợi phụ nữ mà không cần lý do.

Qua lời giới thiệu của Thi Gia Phong, cô cũng biết hai người này là ai, nhưng cũng không thích bọn họ, vì hai người này cũng giống như Thi Gia Phong, đều là những tên trăng hoa, không biết trên danh sách của họ đã có bao nhiêu người phụ nữ rồi, vừa nghĩ đến cô đã cảm thấy ghê tởm.

Tang Văn Nhi không nhịn được nói."Nếu anh không say, vậy tôi có thể về được không?"

"Không được! Cô về rồi, bọn tôi say lại phải gọi cô ra đây một lần nữa thì sao?" Thi Gia Phong mới không chịu thả cô đi, anh còn chưa chơi đủ!

Tang Văn Nhi tức giận ăn đồ nhắm trên bàn, cũng không quan tâm bọn họ nói cái gì.

Cung Tề Nhân ra hiệu bằng mắt với Lê Tường Dương, hai người bắt đầu hành động, Lê Tường Dương rót một ly rượu cho Tang Văn Nhi.

"Văn Nhi, chúng tôi còn chưa uống rượu với cô! Hôm nay chúng ta cùng nhau uống một cốc, thế nào?" Lê Tường Dương bày ra nụ cười tươi như ánh mắt trời, nhìn qua vô cùng ngay thơ, cho nên anh tuyệt đối có tự tin, có thể dụ dỗ Tang Văn Nhi uống hết ly rượu này.

Tang Văn Nhi nhìn ánh mắt của ba người đàn ông xung quanh, cảm giấc rất lạ, bọn họ gọi cho cô, không phải là muốn chỉnh cô chứ? Chăng lẽ trong rượu này có thứ gì đó?

"Lê thiếu gia, tôi không uống, lát nữa tôi còn phải đưa nhị thiếu gia trở về, nếu như tôi uống say, vậy sao tôi có thể đưa anh ấy về nhà đây?" Tang Văn Nhi ném vấn đề này về phía Thi Gia Phong.

Thi Gia Phong bị hai người bạn của mình trừng mắt, lập tức nói."Cô uống đi! Uống một cốc thì sẽ không say."

"Được, tôi có thể uống... nhưng tôi lại không thể lái xe, uống xong thì tôi đi trước, có thể không?" Tang Văn Nhi cũng không phải đồ ngốc, nói cô uống thì cô phải uống sao?

Hiện tại, Lê Tường Dương và Cung Tề Nhan đã biết lý do vì sao Tang Văn Nhi lại thú vị, mọi người gặp nhau chưa đến một tiếng đồng hồ, lại không chiếm được tiện nghi nào của cô, hai người cười uống xong rượu của mình, lúc này Thi Gia Phong gặp được đối thủ rồi.

Thi Gia Phong cũng không để ý nhiều, dù sao từ khi anh nhìn thấy cô, cô cũng phải là người nghe theo sắp xếp của người khác.

"Văn Nhi, cô thích ăn cái gì thì chọn đi, tôi thấy cô rất gầy, có phải vì không thích ăn nhiều không?" Thi Gia Phong dò hỏi.

Thật ra thì Tang Văn Nhi cũng không phải không thích ăn nhiều, chỉ là vì cô luôn phải chăm sóc cho Tang Tuấn, cho nên mới không thể mập được."Không cần, tôi ăn những thứ này là được, xin hỏi, nhị thiếu gia, lúc nào anh mới về?"

Thi Gia Phong nhíu mày."Chúng ta đi nhảy đi!"

"Không đi, tôi hỏi rốt cuộc khi nào anh mới chịu trở về?" Tang Văn Nhi tức giận nói.

Anh cợt nhả."Sớm thôi. Chờ lát nữa tôi uống rượu say là có thể về rồi."

Tang Văn Nhi cắn môi dưới, nghĩ tới nếu như mình là một tỳ nữ cổ đại, nhật định còn khổ hơn bây giờ, cô chỉ có thể hít sâu, an ủi mình, không ngờ đợi một chút, đã đến hai giờ sáng, Tang Văn Nhi ngủ trên ghế sô pha, mà Cung Tề Nhân và Lê Tường Dương cũng đã rời đi, để lại Thi Gai Phong ngồi một mình trên ghế sô pha.

Thi Gia Phong nhìn Tang Văn Nhi, không ngừng gật đầu, có lẽ cô ngủ cũng không được yên ổn, nhưng ai bảo do cô không chịu nể mặt anh? Thật ra thì bộ dạng cô rất đẹp, mặc dù đã sinh một đứa con, nhưng làn da vẫn rất trắng, giống như một cô nữ sinh hai mươi tuổi.

Anh biết tôi nay mình khiến cô không được nghỉ ngơi tốt, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, cho nên anh cố ý giả vờ như mình đã uống đến say, nghiêng người dựa vào cô, lấy tay đụng vào người cô."Văn... Văn Nhi... về nhà thôi..."

Trên người Tang Văn Nhi có mùi thơm của sữa tắm, không ngờ trong quán bar bẩn thỉu như vậy, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô.

Lúc này Tang Văn Nhi đã tỉnh táo lại, nhìn quán bar đã không còn vị khách nào, muốn đẩy Thi Gia Phong ra, nhưng anh lại tự động dựa lên người cô, xem ra anh thật sự say rồi."Rượu không mất tiền hả? Sao lại cứ thích uống như vậy?" Tang Văn Nhi cau mày, tức giận khẽ nguyền rủa.

Thi Gia Phong khẽ cười trộm trong lòng, mặc kệ có mất tiền hay không, rượu điên nhất định là giả bộ.

Tang Văn Nhi đỡ thân thể như bùn của Thi Gia Phong lên, mới phát hiện anh nặng như một con trâu, sao lại không nặng như năm đó chứ? Hơn nữa, năm đó, hình như bắp thịt của anh cũng không bền chắc như vậy?

"Cái người này, mấy năm nay ăn gì rồi hả? Sao lại trở nên nặng như vậy?" Cô không tự chủ thốt ra khỏi miệng.

Sau khi nghe xong, mặc dù Thi Gia Phong cảm thấy câu nói của cô có chút kỳ quái, nhưng cũng không tính hỏi cô, chỉ thoáng thả lỏng một chút, để cô không cảm thấy mệt.

Tang Văn Nhi láu xe về nhà, đỡ Thi Gia Phong về phòng của anh, ném lên giường, không ngừng thở hổn hển."Thi Gia Phong, lần sau anh có kêu tôi ra ngoài nữa, có đánh chết tôi cũng không đi, đúng là mệt chết tôi!" Tang Văn Nhi vừa trách móc, vừa cởi giày của anh xuống, kéo chăn đắp lên người anh, bây giờ là mùa đông, dù cô muốn chỉnh anh, cũng không muốn đùa giỡn với sức khỏe.

Tang Văn Nhi nhìn chằm chằm Thi Gia Phong đang say ngủ, nhớ lại mười năm trước, vào buổi tối hôm đó, trước khi đi, cô cũng nhìn anh như vậy, nhưng lúc đó hai người không biết nhau, mà hôm nay hai người lại cùng đứng dưới một mái hiên rồi.

Nhưng cho dù cùng ở dưới một mái hiên, khoảng cách của hai người vẫn xa xôi như vậy.

"Nếu như..." Thời điểm đó, Thi Gia Phong mở mắt ra nhìn cô, không cho cô đi, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không như hiện tại? Tang Văn Nhi lắc đầu, biếu mình suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể nhẹ

4. 1

Cười, khoảng cách cảu hai người vẫn còn khá xa.

Tang Văn Nhi vừa muốn rời đi, lập tức bị Thi Gia Phong kéo lại, lật người đè cô dưới thân, anh nhìn cô, mà cô cũng nhìn lại anh.

"Anh làm gì vậy?" Tang Văn Nhi giật mình nói.

Thi Gia Phong vốn không muốn kéo cô, nhưng anh muốn biết, vừa rồi cô muốn nói cái gì.

"Cô.... vừa muốn nói gì?" anh cố ý giả như đang say rượu, không muốn cho cô phát hiện ra.

Tang Văn Nhi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, cau mày, không biết nói thế nào."Tôi... không muốn nói gì."

Cô cực kì sợ, không biết anh có giống như mười năm trước, thừa diepj sau rượu làm chuyện như vậy với cô, huống hồ, huống hồ, cô còn không biết lúc này bộ dáng say rượu của anh là thật hay chỉ là giả bộ, vì ánh mắt của anh không giống với 10 năm trước.

Lần đầu tiên Thi Gia Phong nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tang Văn Nhi, hiện tại, rốt cuộc cô cũng biết sợ?

"Anh không say đúng không?" Tang Văn Nhi đẩy lồng ngực anh, nhưng lồng ngực lại giống như bức tường, cô không thể đẩy được, hơn nữa nó còn có khuynh hướng ngày càng nhích lại gần cô.

Thi Gia Phong biết Tang Văn Nhi rất thông minh, sao cô có thể không nhìn ra, nhưng anh vẫn muốn giả bộ, ít nhất cũng phải lộ ra vẻ hơi say, "Cũng may chỉ nhức đầu một chút". Thi Gia Phong cau mày nhắm mắt, để lộ bộ dáng của mình giống như đang say rượu.

"Anh tránh ra! Tôi muốn đi ngủ!" Tang Văn Nhi tức giận nói.

Thi Gia Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói, "Nhưng tôi lại không muốn để cho cô đi!"

Lời này dọa Tang Van Nhi giật mình, anh đang nói gì?

Thi Gia Phong chậm rãi cúi đầu, muốn hôn lên cái miện nhỏ nhắn của cô, vì hiện tại, anh cảm thấy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô quá mê người.

Tang Văn Nhi nhìn khuôn mặt anh từ từ tiến lại gần, trong lòng cố gắng giãy dụa, cô nên làm thế nào? Cuối cùng, lý trí chiến thắng tất cả, khi anh chuẩn bị hôn lên môi cô, cô xoay mặt đi, nên anh chỉ có thể thơm lên má cô.

Thi Gia Phong cảm thấy đáng tiếc, nhưng làn da trên gương mặt cô cũng không tệ, cho nên môi anh vẫn dừng lại trên gương mặt cô.

Anh không thể làm như vậy, anh và cô đã là hai đường thẳng song song, sẽ không có một ngày hai người cùng xuất hiện cho nên không thể xảy ra bất kì chuyện gì, khiến hai đường thẳng song song đi về phía nhau.

"Thi Gia Phong, anh có thể tránh ra không?" hô hấp của cô dồn dập, anh còn đè trên người cô, khiến cô càng thêm khó chịu.

Thi Gia Phong thoáng nghiêng người, cố định khuôn mặt nhỏ của cô, ngón tay daifvaan vê làn môi cô."Tại sao lại không để cho tôi hôn cô?"

Lần này Tang Văn Nhi cho rằng anh thật sự uống say, vì chỉ có khi say đàn không mới có thể không biết mình có thể làm những chuyện gì."Anh uống say rồi!", cô hốt hoảng nói.

"Không có! Tôi rất tỉnh táo, tôi muốn hôn cô!". Lần này Thi Gia Phong thật lòng, anh xác định mình muốn hôn cô, phải nói lý do, anh cũng không biết tại sao, dù sao anh chũng chỉ muốn làm như vậy.

Vì đầu Tang Văn Nhi bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích được, cho nên cô chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ nhắn để ngăn cản, để anh hôn lên tay cô.

Lần thứ hai vẫn không thành công, không phải anh quá thất bại rồi sao? Thi Gia Phong lè lưỡi liếm bàn tay cô, ánh mắt vô cùng quyến rũ nhìn cô.

Toàn thân Tang Văn Nhi chấn động, không phải anh ta đang phát tình đó chứ? Ánh mắt của anh khiến máu toàn thân cô như đang ngừng lại, cô không thể nào nhúc nhích.

"Văn Nhi, tôi phát hiện cô đẹp vô cùng".

Thi Gia Phong kêu tên mình, người bây giờ anh ta muốn không phải là người phụ nữ đó sao?

"Anh biết tôi là ai?" Tang Văn Nhi giật mình hỏi.

Thi Gia Phong cười, nếu anh không biết người phụ nữ dưới thân là ai, vậy nhất định anh sẽ bị đánh chết, "Dĩ nhiên, cô là Văn Nhi"

Trong nháy mắt, cảm giác mê loạn khiến cô rối trí, nếu như năm đó, người trong miệng anh là cô, thật là tốt biết bao? Vậy bây giờ thì sao? Nếu bọn họ xảy ra quan hệ lần nữa, không phải anh sẽ kêu tên Văn Nhi rồi sao?

Ánh mắt buồn lo Tang Văn Nhi, tất cả đều vào trong mắt của Thi Gia Phong, hình như cô đang trách anh, "Văn Nhi..."

Hai mắt Tang Văn Nhi nhắm lại, cô gắng làm mình tỉnh táo lại, hiện tại không giống như vậy, cái gì cũng không giống! Cô nhấc chân đá Thi Gia Phong ngay chính giữa.

Thi Gia Phong đau đớn buông Tang Văn Nhi ra, người phụ nữ lại có thể làm bị thương bộ phận quan trọng của anh, đúng là trời đánh!

Tang Văn Nhi đứng lên, đưa lưng về phía anh nói, "Nhị thiếu gia, anh nên nghỉ ngơi rồi".

Cô bước nhanh rời khỏi căn phòng này, tự mình trở về phòng của Tang Tuấn, tựa vào cửa, nhìn đứa bé vẫn còn ngủ say trên giường, rốt cuộc cô nên làm gì? Cô không quản được trái tim mình nữa rồi, cô cho là năm đó mình chỉ có tình cảm với Thi Gia Phong mà thôi, không nghĩ tới lại biến thành thích, thậm chí có thể là yêu anh...

Ngày hôm sau, Tang Văn Nhi lập tức bị Thi Gia Phong gọi vào phòng quét dọn, Tang Văn Nhi có chút không nguyện ý, hơn nữa phòng của Thi Gia Phong luôn không phải do cô quét dọn, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể nhắm mắt, vì cô chỉ là người giúp việc, không có quyền cự tuyệt.

Cô gõ vài cái lên cánh cửa, nhưng không có người đáp lời, cô lập tức mở cửa bước vào, không ngờ lại nhìn thấy Thi Gia Phong bọc khăn tắm ra khỏi phòng tắm, Tang Văn Nhi khẽ kêu lên quay người đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn nữa.

Thi Gia Phong cảm thấy chơi thật vui, tối hôm qua, bộ dạng cô cũng không phải như vậy, hiện tại cô gái nhỏ này cũng biết xấu hổ?

"Cô còn biết xấu hổ?" Anh nhạo báng."Lại đây!" Thi Gia Phong ngồi ở bên giường, hai chân đặt lên đầu giường.

"Sau khi anh mặc quần áo vào, tôi sẽ quay lại, tôi ra ngoài trước!" Tang Văn Nhi rất không quen, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể anh, nhưng đó đã là chuyện cách đây rất lâu rồi.

"Đứng lại!" Anh quát một tiếng, bước chân Tang Văn Nhi dừng lại, nhưng không nhìn về phía anh.

"Lại đây, chúng ta tính toán lại chuyện tối hôm qua!" Sắc mặt của Thi Gia Phong xanh mét, tối hôm qua anh cũng không phải thật sự uống say, sao lại không nhớ rõ mình làm những gì, mà cô lại làm những gì? Anh cũng chỉ muốn đùa giỡn cô một chút, mà cô lại có thể đá anh?

Tang Văn Nhi cúi đầu đi tới, chuyện tối hôm qua, căn bản không liên quan tới cô, cô chỉ là tự vệ.

"Đừng tưởng tối qua tôi uống say, sẽ quên cô đã làm chuyện gì!" Anh đánh đòn phủ đầu.

"Vậy anh cũng không quên anh đã làm cái gì?" Tang Văn Nhi mới không cảm thấy mình có lỗi.

Thi Gia Phong dĩ nhiên nhớ."Không nhớ rõ! Dù sao, sau khi cô đạp cho tôi một cước, tôi lập tức tỉnh táo." Anh tuyệt đối không thừa nhận.

Tang Văn Nhi ngây ngẩn, vậy toàn bộ biến thành cô si rồi sao?

"Anh tối hôm qua..." Cô muốn nói cho anh, nhưng cô lại không dám nói, vì cô không có cách nào mở miệng nói ra được điều đó."Thôi, vậy anh muốn làm gì?" Cô thỏa hiệp, những chuyện này thật sự không thể nói.

Thi Gia Phong đứng lên, cô cao vừa đến bả vai anh, nhưng vẫn có vẻ nhỏ nhắn.

"Tại sao cô lại không lễ phép với vị thiếu gia này như vậy?" Thi Gia Phong cúi đầu hỏi cô.

Tang Văn Nhi ngẩng đầu nhìn anh, mình có thể như vậy, đơn giản là vì trong tiềm thức cô không coi anh là thiếu gia, cô biết lỗi của mình ở đâu rồi, lỗi là tại cô lại có thể đi nhầm hướng... anh chỉ nên là thiếu gia của cô thôi.

"Tôi cũng không có không lễ phép với thiếu gia, nếu như anh thấy tôi làm sai, vậy thì xử phạt tôi đi!" Tang Văn Nhi nói với anh.

Thi Gia Phong thấy trong ánh mắt cô không có chút hối lỗi nào, xem ra cô vẫn cảm thấy mình không sai."Được! Có phải tôi phạt cô cái gì, cô đều nguyện ý làm?" Thi Gia Phong nhếch miệng, nở nụ cười tà ác.

Tang Văn Nhi có chút bận tâm, không phải anh lại nói chuyện gì đáng sợ không người nào có thể tiếp nhận được chứ?

"Tôi là người giúp việc, mặc kệ thiếu gia nói cái gì, không phải tôi đều phải hoàn thành sao?"

Thi Gia Phong nhìn thái độ của cô, còn có dáng vẻ không chịu khuất phục, anh không khỏi tức giận ngồi lại trên giường."Vậy thì quét dọn căn phòng này đi, nghĩ cách để căn phòng của tôi không nhiễm một hạt bụi nào!"

Tang Văn Nhi nhìn chung quanh phòng anh, cũng không quá hỗn loạn, nên rất nhanh mới đúng, cô nhanh chóng làm việc, rất nhanh đã dọn dẹp xong; mà Thi Gia Phong chơi máy tình trên giường, tình thần lại không cách nào tập trung, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo Tang Văn Nhi, anh không hiểu tại sao mình lại muốn nhìn cô, bóng lưng của cô mang lại cho anh cảm gián quen thuộc, giống như đã thấy qua ở nơi nào đó? Nhưng anh làm sao cũng không nghĩ ra.

"Nhị thiếu gia, tôi đã quét dọn xong!:

Thi Gia Phong còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi, nghe được giọng nói của cô, phản ứng hơi chậm."Đợi chút, tôi kiểm tra lại!" Thi Gia Phong đã mắc áo choàng tắm, đi xuống giường, nghiêm túc xem xét một lần, sau đó cau mày nói với Tang Văn Nhi."Cô còn chưa lau sạch bệ cửa sổ, còn có trên khung hình, cô cũng không lau sạch, giường đệm cúng chưa dọn dẹp xong."

Tang Văn Nhi muốn phản bác, lại nhắc nhở mình phải nhẫn nhịn, cô cắn răng tiếp tục quét dọn, lát nữa là đến thời gian ăn trưa, nhưng anh còn chưa chơi đã, đợi đến lúc cô dọn dẹp giường đệm, cô đứng trước giường."Nhị thiếu gia, anh có thể tránh ra một chút không? Tôi muốn dọn dẹp giường."

Thi Gia Phong gật đầu, nhưng lại không chịu rời đi."Hiện tại tôi ngồi trên giường, cô có thể dọn dẹp."

Tang Văn Nhi tức giận nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này không phải là muốn báo thù sao? Cô trực tiếp đứng ở cuối giường, cầm chăn và gối đầu bị rơi xuống đất, anh ngồi ở đầu giường, một trận gió lạnh đánh thẳng lên người anh, ai bảo anh muốn bắt nạt cô? Thu xếp lại chăn, cô lập tức trải lại ga giường, sau đó đẩy người ra, dọn xong vị trí gối, hiện tại không còn gì để nói chứ?

Nhưng Tang Văn Nhi vừa đứng thẳng, lập tức bị anh kéo cả người lên giường, cả người cô nằm ở trên giường, mà mặt của Thi Gia Phong lại ở trên cô.

"Anh muốn làm cái gì?" Tang Văn Nhi giãy dụa muốn đứng lên, bây giờ cô đang cách chăn nằm trên chân anh, dù nghĩ thế nào cũng cản thấy rất kỳ quái.

"Cô nói xem? Cô cảm thấy tôi muốn làm gì?" Vừa này Thi Gia Phong đã chịu không ít trận gió lạnh, hiện tại cô lại không biết hối cải, lại vẫn hỏi anh muốn làm gì?

Tang Văn Nhi bĩu môi bất mãn nhìn anh, anh lấy việc chỉnh cô làm thú vui sao?

"Buông tôi ra! Tôi còn nhiều việc phải làm!"

Thi Gia Phong kéo cả người cô lên giường, ngăn chặn cô lần nữa."Tôi cũng có rất nhiều chuyện không cho cô làm!"

Tang Văn Nhi ngạc nhiên, anh sẽ không chơi lớn như vậy chứ?

"Nhị thiếu gia, nếu như anh muốn báo thù chuyện tối hôm qua, tôi cùng chịu mệt nhọc làm theo sai bảo của anh rồi, anh còn muốn cái gì?

Thi Gia Phong không lên tiếng, chỉ nhìn cô, thật ra anh cũng không tức giận, chỉ cảm thấy như vậy chơi rất vui, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ tức giận của cô, cũng cảm giác cô không đấu lại mình.

Tang Văn Nhi bị anh nhìn tâm hoảng ý loạn, không biết phải làm sao, cảm thấy rất kỳ quái.

Tay anh chạm vào tay cô, cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô lại lạnh vô cùng, Thi Gia Phong cau mày."Sao tay cô lại lạnh như vậy?" Nói xong anh mới nhớ, vừa nãy lúc quét dọn cô vẫn dùng tay không lau, chẳng lẽ đều dùng nước lạnh? Trong nhà có nước nóng, cô lại không phải trả tiền, tại sao lại không chịu đối xử tốt với mình một chút."Cô không dùng nước nóng sao? Sao lại ngốc như vậy?"

Tang Văn Nhi khẩn trương rút tay mình lại, nhưng tay anh lại nắm rất chặt không thả, thể chất cô vốn sợ lạnh, mùa đông tay chân luôn lạnh lẽo, bất kể nước nóng hay nước lạnh cũng giống nhau.

Thi Gia Phong nắm lấy tay cô."Văn Nhi, tôi phát hiện cô rất thích cậy mạnh!"

"Liên quan gì tới anh?" Tang Văn Nhi liếc anh một cái.

"Bây giờ cô đối với tôi như vậy, cô nói tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao?" Thi Gia Phong mang theo nụ cười, nhưng mà đối với Tang Văn Nhi mà nói, đó chắc chắn không có ý tốt.

"Cô đã nói qua muốn mặc tôi xử phạt, vậy tôi nói cho cô biết, hình phạt cuối cùng, là cô phải hôn tôi, hôn xong, chuyện tối hôm qua tôi sẽ không tính toán nữa." Thi Gia Phong đề nghị.

Cái gì? Hôn anh? Đừng mà! Dù không phải nụ hôn đầu tiên của hai người, nhưng cô cũng không muốn làm vậy."Không muốn!"

Thi Gia Phong nhíu mày."Tôi còn chưa nói hết, nếu như cô không hôn tôi, vậy những việc kế tiếp tôi làm với cô, cô đừng trách tôi!"

Anh còn muốn làm gì?

"Thật sự chỉ một nụ hôn là xong sao?" Có đôi khi Tang Văn Nhi rất thông minh, nhưng có đôi khi cúng có chút ngu ngốc, như việc tin tưởng vào lời nói của một người đàn ông.

"Ừm."

"Vậy anh nhắm mắt lại!"

Thi Gia Phong không nhịn được cười, một chiêu này của cô đúng là rất cao minh."Văn Nhi, đừng tưởng rằng tôi sẽ tin tưởng cô, chiêu này quá kém rồi, tôi khuyên cô nên sớm nhận thua đi!"

Tang Văn Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô nắm lấy quần áo anh, dùng sức kéo, môi cô chính xác hôn lên môi anh.

Tang Văn Nhi vốn chỉ nghĩ rằng Thi Gia Phong nói, cũng chỉ hôn một chút mà thôi, nhưng anh lại giữ lấy mặt cô, làm thế nào cũng không chịu buông ra, cô giãy dụa khỏi lồng ngực anh, nhưng lại giống như tối hôm qua, cô không có sức lực để giãy ra.

Thi Gia Phong vốn chỉ muốn một nụ hôn lướt qua rồi dừng, dù sao anh cũng không thích cô, nhưng không nghĩ tới sau khi đụng vào môi cô, anh lại không muốn rời đi, anh hôn cô thật sâu, cảm giác như muốn ăn cô.

Tang Văn Nhi không thở nổi trừng to mắt nhìn anh, phát hiện anh vẫn không có ý buông cô ra.

"Gia Phong, con còn chưa dậy sao?" Giọng nói của bà Thi truyền đến cùng với tiếng mở cửa, khi bà nhìn thấy tình huống bên trong thì ngây ngẩn cả người, con trai bà và Tang Văn Nhi bà yêu thích nhất lại có thể hôn nhau ở trên giường?

Sau khi Thi Gia Phong nghe được âm thanh của mẹ mình, mặc dù đã vội vàng lui ra nhưng vẫn để bà nhìn thấy được chuyện xảy ra, Tang Văn Nhi cũng lúng túng ngồi dậy, lau chúi miệng.

Bà Thi tức giận đi tới."Thằng nhóc thúi này, con đang làm cái gì vậy hả? Văn Nhi là người con nên đụng sao?"

Thi Gia Phong dở khóc dở cười."Tại sao con lại không thể đụng vào?"

"Con suy nghĩ một chút, xem con là người đàn ông tốt sao? Đừng tưởng rằng mẹ không biết con trăng hoa, sao có thể đối đãi thật lòng với Văn Nhi?" Bà Thi nhéo lỗ tai anh, lớn tiếng nói vào trong.

"Chưa thử qua làm sao biết?" Thi Gia Phong cợt nhả.

Tang Văn Nhi nhìn về phía anh, những lời này của anh là có ý gì?"

"Dù sao mẹ cũng không cho con đánh chủ ý lên người Văn Nhi." Bà Thi che chở Tang Văn Nhi, lôi kéo cô đi ra ngoài.

"Văn Nhi, chúng ta đi! Có phải Gia Phong bắt nạt con không? Con phải nói cho ta biết, như vậy ta mới có thể giúp con!" Bà Thi vừa đi vừa nói.

Sau khi Tang Văn Nhi đi ra cửa, mới nói với bà."Không có, phu nhân, vừa rồi là con không cẩn thận đụng vào mà thôi, anh ấy đột nhiên xuất hiện đằng sau con, làm con giật mình, nên mới xảy ra chuyện này."

"Có thật không? Con không lừa ta chứ?" Bà Thi nghiêm túc hỏi.

"Dĩ nhiên, người yên tâm, con và nhị thiếu gia là điều không thể." Trong lòng, cô vẫn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.

Lúc này bà Thi mới yên tâm."ĐƯợc! Về sau ít lại gần nó, nó là một người đàn ông hư đốn!"

Tang Văn Nhi đồng ý cười.

Mà Thi Gia Phong ở trong phòng nghe được rất rõ ràng, tại sao cô lại khiến chuyện của hai người trở nên sạch sẽ như vậy? Cô không muốn đến gần anh như những người phụ nữ khác sao?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)