← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit: Cát Niên
Bùi Thượng Hiên cùng Hàn Dĩ Thần lần đầu tiên đơn độc nói chuyện một lúc, anh nghe trái tim như nổi trống. Trái tim vội vã nảy lên, tựa hồ như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Cô gái mỉm cười, phảng phất thổi gió xuân khắp nơi, ấm áp động lòng người. Hàn Dĩ Thần một bên lắng nghe âm thanh náo động ngoài sân trường, chậm rì rì mở miệng nói: "Thật là một thế giới hỗn tạp."
Bùi Thượng Hiên duy trì im lặng, nhìn qua rất lạnh lùng. Nếu là Lê Ly ở đây, bảo đảm sẽ cười như điên bảo anh tại làm bộ làm tịch che dấu chính mình chân tay đang luống cuống. May mắn Hàn Dĩ Thần cùng anh không quen thuộc như vậy, chỉ cảm thấy anh là một chàng trai rất có cá tính.
"Bùi Thượng Hiên, tớ thích cậu." Cô gái thoải mái thẳng thắn, không giống như cô gái khác khi tặng cho anh cái thiệp sinh nhật mà ngập ngừng cả nửa ngày.
Anh hạnh phúc như muốn ngất đi, làn môi động động, lại nói không ra một câu. Sững sờ nửa ngày, Bùi Thượng Hiên mới trả lời được một câu:" Loại chuyện này, phải để con trai nói trước mới đúng."
Hàn Dĩ Thần không lên tiếng cười cười, chớp chớp lông mi dài, "Vậy, cậu có thích tớ hay không?"
Anh thất thần nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, học bộ dạng trong phim truyền hình, muốn sắp xếp hôn trên gò má cô. Sau khi tan học, sân thể dục phía sau thật yên tĩnh, nụ hôn dịu dàng như lông chim lướt nhẹ, giống y như chuyện cổ tích vậy.
"Cậu, có thích tớ hay không?" Cô truy vấn.
Thiếu niên mười lăm tuổi bất ngờ túm chặt lấy bờ vai cô gái, kéo cô vào lòng bằng vòng tay non nớt của mình. Cậu nhanh chóng tìm được làn môi cô, rồi mút nhẹ.
"Cậu nói, tớ có thích cậu hay không?" Bùi Thượng Hiên hùng hổ chất vấn.
Hàn Dĩ Thần dùng mu bàn tay lau đi nụ hôn trên môi, chớp mắt giọng điệu dịu dàng nói: "Bùi Thượng Hiên, tớ phải nghe chính miệng cậu thừa nhận."
Đây là tính cách của cô gái tự tin, cô hiểu rõ chính mình có ưu thế, hơn nữa lại sử dụng triệt để. Anh ngẩng khuôn mặt điển trai, nhìn cột cờ trước sân nói nhanh: "Tớ thích cậu, Hàn Dĩ Thần."
Cô nở nụ cười tươi sáng, khuôn mặt như hoa. Từ ngày hôm đó, Bùi Thượng Hiên cùng Hàn Dĩ Thần bắt đầu kết giao.
Vào cái ngày sáng sớm nào đó của tháng tư, sương mù vấn vít im ắng sân trường, chim non dậy sớm kêu chip chíp. Bùi Thượng Hiên vỗ bờ vai Lê Ly nói: "Tớ hi vọng cậu cùng Hàn Dĩ Thần làm bạn tốt."
Cô nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của chàng trai trẻ, trong lòng thầm thở dài. Lê Ly cũng đoán chút chút được phần mở đầu, cũng đoán trước được kết cục. Anh có ngày cũng sẽ thích người khác, hơn nữa còn là một người xinh đẹp.
Tối hôm qua có sương sớm còn bây giờ đã bốc hơi đi đâu hết, những mầm cây xanh mới hé lấp lánh, cảnh tượng sáng sớm tươi mát như thế khiến cho người ta không cảm nhận được câu nói đó tàn khốc cỡ nào.
Lê Ly đã từng nói với cậu nhỏ đầy oán hận:" Con làm thế nào để biết người đó không thích con?" Lúc ấy cô thật sự không hiểu, nhưng giờ lại thấy được một đạo lý: Không hề có khả năng thích mình, sự thật này khiến cho cô tan nát cõi lòng.
Cô khẽ gật đầu, điềm đạm đáp lại một tiếng: "Tốt."
Lê Ly trở thành bạn của Hàn Dĩ Thần. Bởi vì cô cùng Bùi Thượng Hiên hợp sức kêu gọi, lực lượng hai phe trong lớp rõ ràng thay đổi. Ban đầu Hàn Dĩ Thần bị Ngô Lệ Na và các bạn nữ khác cùng nhau châm chích, nhưng bây giờ bạn bè của Hàn Dĩ Thần tăng lên rất nhiều.
Về sau mỗi khi bước ra cổng, mắt Lê Ly thường thường nhìn Bùi Thượng Hiên nắm tay Hàn Dĩ Thần, trong đám người nhốn nha nhốn nháo này, thì đây là một đôi cực kỳ dễ thấy. Cô ở phía sau bước mấy bước, không nhanh không chậm đi về nhà.
Những ngày tháng cùng nhau đùa giỡn hi hi về nhà, dần dần năm tháng cũng sẽ phủ đầy bụi bặm. Hoài niệm, nhưng tất cả đã theo gió bay mất.
Ở học kì sau, Bùi Thượng Hiên chuẩn bị xin Lý Phượng Trúc đề xuất đổi chỗ ngồi. Tại kỳ nghỉ hè mới qua, anh cùng Hàn Dĩ Thần thường xuyên đi bơi lội, tình cảm ngày càng gắn bó keo sơn.
Đi phòng làm việc tìm cô chủ nhiệm trước, Bùi Thượng Hiên hỏi Lê Ly đưa ra ý kiến. Dù sao bọn họ là bạn tốt, khi bị thầy cô bắt được trường hợp trốn học, cô luôn luôn dốc hết sức giúp đỡ anh vượt qua cửa ải khó khăn.
Cô có cảm giác kì quái giống như mình bị vứt bỏ, có chút buồn cười. Lê Ly tỏ vẻ không sao cả cười cười, giả vờ không để ý nói: "Cám ơn trời đất, tớ cuối cùng có khả năng thoát khỏi tên ngốc như cậu!"
Chàng trai mang gương mặt rãng rỡ cúi người, vò rối mái tóc ngắn của cô. Trong kì nghỉ hà cô đã cắt đi mái tóc dài, cắt một cái liền nhẹ nhàng khoan khoái. Anh có chút tiếc nuối, nhưng vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ cô cắt tóc có mục đích gì.
Cô thấy trong phim truyền hình, cô gái thất tình thông thường sau đó sẽ làm chuyện đầu tiên chính là đi cắt tóc, tựa hồ như tại nhà tạo mẫu tóc cầm cây kéo linh hoạt cắt, không chỉ cắt đi ba ngàn vấn vương thương tâm, hết thảy rời khỏi thân.
Lê Ly cũng không phải thất tình, nhưng những quyến luyến của cô tan nát như xà phòng.
Bùi Thượng Hiên làm loạn kêu gào nói miệng Lê Ly rất hư hỏng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt sâu xa bi thương. Mắt cô tiết lộ bí mật, cô không nỡ khi bên cạnh không có anh. Hơi hơi ngẩn ra, anh vô ý thức buông rơi bàn tay đang tàn phá mái tóc ngắn của cô. Nỗi niềm ưu tư quái lạ lướt qua trái tim, khiến cho chàng trai như anh trở tay không kịp.
"Nếu không có Hàn Dĩ Thần, cậu có hay không đổi chỗ ngồi?" Ngón tay xoắn xoắn góc áo, Lê Ly thấp thỏm bất an.
Bùi Thượng Hiên lắc lắc đầu, nếu không phải Hàn Dĩ Thần làm nũng nói ngồi cùng anh sẽ dễ dàng càng tiếp cận, anh từ đầu không nghĩ qua chuyện này. Anh có thói quen mỗi tiết khi trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, sẽ gối cánh tay nhìn cô nghiêm túc ghi chép, Lê Ly đeo mắt kính bộ dáng nhìn lâu cũng không lại cảm thấy xấu; anh có thói quen bị cô nắm chặt lỗ tai mắng "Đần độn ", bị cô phê bình cả ngày ăn nhậu chơi bời không tiến bộ, anh biết rõ ràng miệng Lê Ly cay nghiệt nhưng trên thực tế lại thành tâm quan tâm mình; anh có thói quen bị cô nói cho mấy câu thâm sâu khó hiểu, tuy rằng hết sức tìm hiểu vẫn không rõ ràng.
" Cậu đi nói, xác suất thành công sẽ không cao. Cậu cùng Hàn Dĩ Thần kết giao, sự tình toàn trường học đều đồn đại, cậu cho rằng cô giáo Lý sẽ bỏ mặc các cậu công khai tiến triển? Nói cậu vụng về, quả nhiên không dùng đầu óc." Lê Ly khôi phục trạng thái bình thường, không chút lưu tình cười nhạo."Tớ thay cậu đi nói, cho cậu thiếu tớ một cái nợ."
"Tớ mới không cần cậu nói!" Bùi Thượng Hiên bất mãn thái độ của Lê Ly, "Chính tớ có thể thuyết phục."
Anh dừng bước lại tại cửa trước phòng làm việc, trong lòng bỗng nhiên nói không ra khó chịu. Chần chờ hai phút, anh dứt khoát kiên quyết xoay người rời khỏi. Trở lại phòng học, Bùi Thượng Hiên đi đến chỗ trước mặt Hàn Dĩ Thần, thần sắc tự nhiên bịa chuyện: "Cô giáo Lý từ chối, thật xin lỗi."
Hàn Dĩ Thần kìm nén thất vọng, không cam lòng thăm hỏi:" nói với cô giáo Lý thế nào? Còn có, cô giáo vì sao không đồng ý hả?"
Anh không nén được bình tĩnh trợn mắt, đôi tay cắm túi quần, ngồi trên bàn học Hàn Dĩ Thần, cúi xuống nhìn cô."Cậu hỏi như vậy để làm gì, không đồng ý chính là không đồng ý, dù sao cô giáo Lý đã sớm nhìn tớ không thuận mắt."
"Như vậy, nhờ Lê Ly đi nói giúp? Nếu như nói cậu ảnh hưởng khiến bạn ấy lên lớp nghe giảng không được, Lý khẳng định sẽ đồng ý." Cô ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi tay túm ống tay áo của anh quơ quơ, "Thượng Hiên, tớ muốn cậu ngồi cạnh tớ thôi."
Anh quay đầu, tầm mắt đảo qua một vòng dừng trên người Lê Ly vừa trở về phòng học."Chúng ta vẫn nên khiêm nhường một chút mới tốt." Chuông vào học reo lên, anh đi về chỗ ngồi của mình.
"Này, Lê Ly, cậu không thoát khỏi tên đần độn này đâu." Bùi Thượng Hiên nhẹ nhàng thoải mái cười, đoạt lấy sách giáo khoa vật lý của cô." Sách Vật lý tớ không mang, cho tớ nhìn ké."
Cảm ơn thầy vật lý đi vào phòng thật đúng lúc, Lê Ly không thuận tiện cùng anh trình diễn màn chiến sách vở tranh đoạt, hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Thượng Hiên. Tuy nói là bộ dáng hung hăng, nhưng bên trong đôi mắt tỏa sáng nhu hòa, cho thấy trong lòng cô thật vui vẻ.
Thật tốt, Bùi Thượng Hiên sẽ không rời khỏi nữa.
Đài truyền hình hiện đang chiếu bộ phim hoạt hình rầm rộ của Nhật Bản《Saint Seiya》, toàn trường học bùng nổ cơn lốc nói về các chiến binh. Lê Ly cũng như mọi người đều say mê, nếu không làm gì thì tranh thủ lúc nhàn rỗi không phải lật xem truyện tranh thì chính là gục xuống bàn khắc hình quần áo của các chiến binh, lúc học với lớp thể dục chạy tám trăm mét cũng muốn hét lên"Đốt cháy đi, Vũ trụ nhỏ".
Lê Ly không tinh tường trong việc thủ công, cho dù cũng như những người khác nỗ lực cố gắng, cô đều không thể cắt xong hoàn chỉnh chiến binh Saint Seiyamàu vàng. Bùi Thượng Hiên ngược lại khác hẳn Lê Ly, mỗi lần khắc xong một cái đều sẽ dương dương tự đắc hướng cô khoe thành quả. Anh mua một bộ giấy màu vàng để cắt, quyết định cắt xong sẽ làm quà tặng cho Hàn Dĩ Thần.
Lê Ly thích thánh đấu sĩ Camus chòm sao Thủy Bình, dù cho cắt hỏng mấy cái, cô vẫn quyết tâm thề phải thành công mới thôi. Bùi Thượng Hiên cười nhạo cô vụng về, một ngày nào đó Lê Ly mở notebook ra ngạc nhiên phát hiện có một cái hình màu vàng của thánh sĩ chòm sao Thủy Bình được cắt tỉ mỉ.
Cô xé một tờ giấy trắng, ở mặt trên viết "Có phải cậu cho tớ không?" Giao cho anh chàng ngồi cùng bàn.
Anh rất nhanh đem giấy trắng đẩy lại cho cô, dưới câu hỏi của cô viết một chữ thật lớn "NO". Ở đáy lòng Lê Ly lén lút cười, cô căn bản không nói đưa cái gì, Bùi Thượng Hiên trả lời như vậy chẳng khác gì chưa đánh đã khai.
Cô cả ngày đều rất vui vẻ, tâm tình rất tốt, cho đến khi cùng đi ăn cơm với bố dượng mà gặp trai anh chàng lạnh lùng Liễu Thiên Nhân kia thì tan biến hết. Từ lúc tháng hai Lê Mỹ Tình cùng Liễu Chi Hiền kết hôn, cô và Liễu Thiên Nhân có cơ hội gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không biết là do cô may mắn lựa chọn đúng thời điểm hay do tận lực mà né tránh nên hầu như không đụng mặt, mỗi lần Lê Ly qua nhà họ Liễu, anh ta luôn luôn không có ở đây, nếu không cùng bạn học đi chơi, không phải thì đi với mẹ mình.
Anh ta có nói qua anh chán ghét cô, đem hết sự chán ghét dành cho Lê Mỹ Tình chuyển hết sang cho cô. Cô nhớ được ngày đó tại trong đôi mắt của anh ta thấy oán hận, mãnh liệt mà khắc cốt ghi tâm.
Lê Ly trước sau không hiểu tại sao mâu thuẫn cha con Liễu Thiên từ đâu mà tới, cha mẹ tái hôn là chuyện của bọn họ, giống như anh ta tự dưng thù ghét như vậy thật hiếm có.
Dọn cơm xong Lê Ly ngồi ở trên sàn nhà phòng khách, nằm bò ở trên bàn trà làm bài tập. Năm cuối lại phải thi cử, thầy giáo các khoa đều tăng tốc giảng bài để kịp tiến độ, dành thời gian nửa học kì còn lại giúp học sinh ôn tập toàn diện từ đầu, bởi vậy mỗi ngày cô đều có rất nhiều bài tập cần phải làm.
Liễu Chi Hiền từ phòng bếp bưng thức ăn đưa qua trước mặt cô, không yên tâm xin lỗi nói chẳng có bàn nào cho cô học đàng hoàng, đồng thời bảo cô có thể vào phòng của anh trai mà làm bài.
Cô giật nảy mình, vội vàng tỏ vẻ như vậy liền rất tốt. Đối với Lê Ly, khủng khiếp nhất chính là cùng Liễu Thượng Hiên sống chung một mái nhà. Ngoài Bùi Thượng Hiên, không có ai khác biết anh ta chán ghét hai mẹ con mình, mọi người đều chỉ cảm thấy anh ta chẳng qua là người đẹp trai có đôi chút lạnh nhạt mà thôi.
Liễu Thiên Nhân từ phòng mình đi ra, đi đến trước bàn trà rót nước uống. Thấy thế, Lê Ly đem sách vở hơi hơi dời qua mấy phần, để tránh thời điểm anh ta khi rót nước bắn toé ướt sách bài tập.
Hắn cười ẩn ý chơi xấu, cổ tay chuyển chuyển khiến ly nước hơi nghiêng, tràn từ miệng cốc đổ xuống sách vở của cô một mảng lớn, nước đọng lập tức liền lan ra thấm ướt đề mục cô vừa ghi.
"Thật trẻ con." Lê Ly ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh chàng điển trai kia.
Liễu Thiên Nhân thờ ơ như không nhún vai, " thật ngại quá em gái, anh vô ý lỡ tay." Ánh mắt soi mói chói mắt tươi cười, hắn rất khinh thường đánh giá tiếp:" bộ dáng em đeo mắt kinh, thật khó nhìn."
"Xinh đẹp hay khó nhìn, cùng anh không có liên quan đâu." Lê Ly chấn động khi thấy nước rớt xuống sách bài tập, dùng tay phủi phủi nước trên sách đi. Liễu Thiên Nhân ánh mắt lóe lên, cầm ly nước ngồi xuống ở trên ghế sofa, tiện tay mở notebook của cô ra.
" Chiến sĩ chòm sao Thủy Bình, hả?" hắn dùng hai ngón tay kẹp lên hình giấy, hắn nhướng mày nhìn nhìn Lê Ly, "Em thích?"
Cô thật sự khó xử, chính mình phỏng đoán tuyệt đối Liễu Thiên Nhân hỏi đến vấn đề này là cạm bẫy. Nếu là trả lời "Thích ", hắn khẳng định sẽ không chút do dự xé rách; nếu trả lời là "Không thích ", hắn cũng sẽ nói"Không thích liền xé đi", hành động cũng thay đổi. Tóm lại, dù có trả lời thế nào hắn cũng sẽ làm khó mình.
Lê Ly duỗi thẳng cánh tay, dứt khoát nhảy qua chỗ của hắn, nói rõ vấn đề trực tiếp đề nghị hắn buông tay: "Đưa lại đây, thứ này là của em."
Nụ cười châm biếm lại hiện trên khóe môi, Liễu Thiên Nhân đột nhiên thu bàn tay lại, tại tiếng la hét của Lê Ly mà vò thành một cục. Cô phẫn nộ, giận đến toàn thân phát run, không chút nghĩ ngợi tát một tai lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
"Lê Ly, con làm cái gì vậy!"Từ phòng bếp bưng chén đũa đi ra Lê Mỹ Tình mắt vừa lúc nhìn một cảnh này, lạnh lùng quát tháo hành vi báo tạo của con gái.
Liễu Thiên Nhân che gò má đau đớn nóng hừng hưc, con mắt băng hàn lạnh lùng đảo qua cô gái đang tức tối trước mặt. Lê Mỹ Tình xông tới vội vàng bắt Lê Ly cúi đầu mau xin lỗi, cô quật cường mím chặt môi không nói một tiếng.
Cảm giác buồn bực sốt ruột đột nhiên tập kích trái tim một cách bất ngờ, cho đến giờ phút này cũng không thể tin rằng cô gái này vừa mới động thủ đánh hắn. Nhìn lại thì thấy cái hình giấy kia quả thật đối với cô quan trọng.
Liễu Thiên Nhân gục nửa mặt xuống, sợi tóc cạnh gò má mềm mại che khuất biểu tình, từ lúc xuất hiện anh ta và cô đã định trước—— xuất hiện như bóng ma trong cuộc sống của cô.
Lê Ly không chút chú ý rằng mẹ đang liên miên cằn nhằn, không thốt nên lời nào thu dọn cặp sách đi về. Liễu Chi Hiền không rõ chuyện gì đang xảy ra, chân tay luống cuống nhìn nhìn con trai đang trầm mặc ngồi kia, đành phải nhắc nhở Lê Ly trên đường trở về nhớ chú ý an toàn.
Cô "Đặng đặng đặng" một hơi chạy xuống lầu cầu thang, nhẫn nhịn kiềm lại nước mắt rớt xuống, Lê Ly ngồi xổm người xuống, đặt mông ngồi ở trên bậc thang dựa vào vách tường đau lòng khóc lóc.
Đó là thánh Camus vàng, là quà tặng mà Bùi Thượng Hiên tặng cho mình mà! Cô càng nghĩ càng muốn khóc, vùi đầu ở trong khuỷu tay không chịu nâng mặt lên.
Tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống ngừng lại bên cạnh cô, Lê Ly nghiêng người qua bên để nhường đường, nhưng mục tiêu của người này là dừng bên cạnh cô, im lặng không nhúc nhích.
Lê Ly ngẩng đầu lên, trong tối tăm xuất hiện chàng trai ở trong tầm nhìn dọa cô nhảy dựng lên. Cô nhanh chóng xách lên cặp sách ở mặt đất rồi đứng lên, giẫm bậc thang nhanh chóng chạy xuống dưới.
Liễu Thiên Nhân đuổi kịp cô rất nhanh, chặn trước mặt Lê Ly.
"Anh không chịu phục phải hay không?" Dù sao cũng không tránh được, Lê Ly dù bằng bất cứ giá nào, cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu lớn tiếng nói: "Em cho anh đánh lại một cái."
Đèn đườngchiếu xuống anh ta kéo thành một cái bóng thật dài, Liễu Thiên Nhân không nói gì đứng trước mặt nàng. Lê Ly không đeo mắt kính, nhìn không rõ sau cái bóng che khuất đó hắn mang gương mặt gì.
"Đánh con gái, đây là chuyện thô bạo." Hắn tiến lên một bước chân, thu hẹp khoảng cách giữa hai người."Cô có muốn biết tại sao tôi chán ghét cô và mẹ cô không?"
Lê Ly muốn lui về phía sau, nghe đến đoạn dưới liền dừng lại. Liễu Thiên Câu nói của hắn đã thành công trong việc dẫn dời chú ý của cô, hơi nhếch khóe miệng cười lên, khuôn mặt điển trai dịu lại, cười quỷ dị khiến cho người ta cảm thấy đây chẳng phải con người, thật kì lạ là cô liền liên tưởng đến hồ tiên quỷ quyệt trong《Liêu Trai 》.
"Cha mẹ của tôi ly hôn vì mẹ cô, đây chính là lý do." Hắn nhẹ nhàng nói ra sự thật, sự căm ghét khắc sâu bùng nổ dưới câu nói bình thản đó.
Lê Ly rõ ràng bị này sự thật này đả kích, cô vẫn cho là Liễu Chi Hiền sau ly hôn mới quen biết Lê Mỹ Tình, lại không nghĩ đến việc mẹ mình lại phá hoại gia đình người khác. Cô nhìn chàng trai kia, cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Thật xin lỗi, tôi..." Lê Ly thành tâm thành ývì mẹ là "kẻ thứ ba" mà xin lỗi. Khó trách Liễu Thiên Nhân chán ghét mẹ con nàng như vậy, nếu đổi chỗ là mình thì mình cũng sẽ khó chịu như vậy.
Lê Mỹ Tình là Lê Mỹ Tình, hành động và lời nói của Lê Ly không liên quan đến nhau, Liễu Thiên Nhân rất hiểu rõ điều này. Hắn vốn không muốn giận lây sang Lê Ly, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó cô biểu hiện ra là mình thích thú thuận khiến cho hắn nổi trận lôi đình, không cam chịu trong lòng chỉ có chính mình cảm thấy đày đọa.
Hắn vươn tay, kéo cô gái đang cúi đầu xin lỗi không mang một chút phòng bị nào về phía mình."Lê Ly, mẹ cô thiếu nợ tôi, cô liền trả đi." Hắn nói ra những lời oán hận từ đáy lòng, đồng thời đem tay thăm dò vào vạt áo lót của cô.
Thời điểm đó toàn thân Lê Ly đóng băng, lòng bàn tay của thiếu niên sốt nhẹ, khi tay hắn chạm vào ngực của thiếu nữ trưởng thành, quấn quít bên mũi là mùi hương của cô, toàn thân cô liền bị nhục nhã bao phủ. Cô dùng hết sức lực đẩy Liễu Thiên Nhân ra, một tay níu chặt quần áo ở ngực, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Liễu Thiên Nhân đang khắc chế để ổn định, căn bản ý của hắn đùa xấu xa một chút, nhưng khi lòng bàn tay đụng chạm đến thân thể mềm mại, hắn muốn ngừng mà không ngừng được. Cô mới chỉ là cô gái mới dậy thì, trong lớp cô gái nào cũng đẹp hơn cô đi, nhưng mà đường cong cơ thể cô, khiến cho hắn dâng lên một nguồn nhiệt ở bụng.
"Tôi cảnh cáo cô, đừng xuất hiện trước mắt của tôi." Quẳng ra âm thanh uy hiếp, Liễu Thiên Nhân xoay người đi về cầu thang.
Lê Ly như được đại xá, cất bước chạy vội đi. Cô không nhìn thấy hắn lúc xoay người, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn bóng lưng của mình.
Gió thu thổi, chim Nhạn sinh sống ở phương Bắc di cư về phía Nam, Thượng Hải là nơi dừng chân mỗi một năm mà chim trở về di trú. Bùi Thượng Hiên mê mẩn chim phía trên, Anh nói với Lê Ly tập tính di trú của chim là tập tính đặc biệt nhất.
"Bay qua mấy ngàn km, chúng nó như thế nào có thể tìm thấy nơi mà mình muốn đến?"Anh hà hơi vào đôi tay lạnh, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy chim phía trên cao." Mau nhìn kìa, chúng sắp xếp thành hình chữ thập"
Lê Ly liên tục không ngừng ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên thấy được một đám chim xếp hình chữ thập bay qua.
Bùi Thượng Hiên vẫn chưa thỏa mãn, quay về nhìn Lê Ly: "Ngày cuối tuần chúng ta đi Nam Hối chơi, nghe nói nơi đó ẩm ướt có rất nhiều loài chim di trú đến đó."
"Tớ không làm kì đà cản mũi giữa cậu và Hàn Trạc Thần đâu." Cô từ chối hoàn toàn, trầm mặc im lặng.
"Dĩ Thần không thích chim, cô ấy nói lông chim và mỏ nhọn của nó thật đáng sợ. Chúng tớ cùng nhau đi chợ, cô thấy gà mẹ đều sẽ thét lên." Bùi Thượng Hiên oán hận không thôi, " Cậu so với cô ấy dũng cảm hơn nhiều."
Đáng tiếc cô gái dũng cảm cậu không thích. Lê Ly ở trong lòng khinh miệt hừ lạnh. Bùi Thượng Hiên có lẽ mãi mãi không bao giờ biết được, cô quyết tâm dũng cảm là từ lời nói của anh, chàng trai mười bốn tuổi yêu cầu.
Bùi Thượng Hiên theo thói tính vân vê tóc ngắn của cô, thiếu niên ở trước mặt cô dỡ xuống chiếc mặt nạ được ngụy trang bằng lạnh lùng, cho dù bị cô mắng là "Đần độn" cũng sẽ không bực bội tức giận. Tiếng nói của anh từ sau khi hết thời kì đổi giọng, là một âm thanh cực kì dễ nghe, Lê Ly luôn luôn giễu cợt anh chỉ cần dùng tiếng nói là có thể mê hoặc các cô gái. Hiện tại anh lại dùng chính giọng nói mê hoặc này năn nỉ cô cùng đi Nam Hối xem bọn chim di cư về Thượng Hải, anh nói: "Cậu không muốn nhìn thì thôi, có lẽ sang năm còn có thể gặp lại, nhưng cũng có khả năng cả một đời đều sẽ không gặp lại."
Mình không có chuyện gì thì làm sao muốn cùng một con chim gặp lại a? Lê Ly cảm thấy Bùi Thượng Hiên có chút tẩu hỏa nhập ma, vừa mới muốn mở miệng trêu anh là "Vì làm thơ mới miễn cưỡng u sầu", lại đột nhiên liên tưởng đến có một ngày chính mình và anh không thể gặp lại, giống như chim di trú kia rời khỏi vùng đất mà nó đến, bắt đầu một cuộc hành trình dài có ai biết nó có thể trở về đúng hạn không.
"Tốt, vậy mình đi cùng tên ngốc cậu cũng được." Cuối cùng từ trong miệng cô bật ra, là như vậy.
Ngày cuối tuần của mùa thu ánh nắng tươi mát, Lê Ly và Bùi Thượng Hiên ngồi xe đến Quảng trường Nhân Dân đổi tuyến xe đi Nam Hối. Xe hàng thong thả đi, ở ngoại ô thì kẹt xe một hàng dài, Bùi Thượng Hiên gục đầu lên bờ vai Lê Ly ngủ thật say.
Cô hưởng thụ những tiếp xúc hiếm hoi từ anh, chàng trai tuấn tú làm bạn với cô trong suốt mười lăm năm trời, nhưng anh không thể thích cô.
Từ cửa ô tô có thể nhìn thấy tòa thành phía bên cầu Nam Phổ, sự phát triển của sông Hoàng Phổ ở phố Đông đã trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý trên toàn thế giới. Ban đầu là đồng ruộng hoang vu, những ngôi nhà trệ biến thành những tòa nhà cao lớn, kéo dài qua hai bờ sông Phổ Giang, cây cầu lớn Nam Phổ từ tháng mười một kiến năm trước bắt đầu cho xe chạy, những tòa thành thị phát triển rất mạnh biến chuyển từng ngày, Lê Ly cảm thấy thời gian của chính mình cũng trôi qua rất nhanh.
Cô đẩy đẩy tỉnh Bùi Thượng Hiên, lần đầu tiên nghiêm túc hỏi anh sau khi tốt nghiệp trung học sơ cấp có tính toán gì không."Cậu có chuẩn bị cho việc lên trung học chưa?"
Bùi Thượng Hiên ngáp ngáp một cái, xuyên qua cửa kính xe nhìn nơi xa xa sông Hoàng Phổ mênh mông nước, biểu hiện hiểu rõ bản thân mình: "Lê Ly, thành tích của tớ tuyệt đối không thể vào cao trung."
"Tớ sẽ dạy cậu học bổ túc, Bùi Thượng Hiên cậu cũng không phải thật đần độn." Nghe giọng điệu quyết tâm không học lên của anh, Lê Ly buồn buồn.
Anh chăm chú nhìn cô nửa buổi, dùng ánh mắt nghiêm túc không kém."Lê Ly, tớ đối với việc học đại học không có thích thú, đừng lãng phí thời gian của cậu đến giúp mình."Anh chậm rãi mở miệng, thấp thoáng có chứa ý lưu luyến, "Về sau cậu sẽ quen thôi, tìm được người ngồi cùng bàn mới."
Lê Ly thấy rõ hiện thực, Bùi Thượng Hiên và cô không phải loại người cùng một thế giới.
Phảng phất như chim di trú dùng chân, chỉ là ngắn ngủi ở lại mà thôi.
Bọn họ chuyển nưả ngày xe tại Nam Hối, không dễ gì đi đến bãi bùn trong truyền thuyết, ước nguyện được đền bù khi tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp một nhóm lớn những con chim di trú đậu xuống. Bùi Thượng Hiên trong lòng cảm động nhìn những con chim bay, mà Lê Lylại nhìn anh.
Anh là chim di trú, ly biệt sau đó, cô đã từng mong gặp lại biết bao!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |