← Ch.01 | Ch.03 → |
Edit: Cát Niên
Khi lên năm hai, Lê Ly và Bùi Thượng Hiên chính thức trở thành bạn cùng bàn cố định, bởi vì họ đổi giáo viên chủ nhiệm mới,
Đào Hải Quyên dạy tiếp ở năm hai, tuy rằng giáo viên này có cách quản lí lớp rất độc đáo, dùng thái độ "không quan tâm", nhưng cách này chỉ áp dụng được đối với riêng học sinh có thành tích cao, còn những học sinh khác thì mặc kệ, lúc mới đầu Lê Ly tham gia các kì thi đều đứng đầu còn vớt vát cho lớp chút ít mặt mũi, những người còn lại còn không chen nổi vào vị trí năm mươi. Tại bảng thành tích của lớp vào năm 1990, Đào Hải Quyên tuy rằng có trách nhiệm, nhưng cũng đành buông tay bất lực.
Sau đó cô chủ nhiệm mới tên là Lý Phượng Trúc liền thay thế, cô lật trở lại bảng thành tích, sắp xếp đem các học sinh học tốt và học sinh kém trở thành ngồi cùng bàn, hi vọng học sinh xuất sắc có thể trợ giúp học sinh kém nâng cao thành tích, do đó tổng phẩy cùng thứ hạng của lớp sẽ được nâng lên.
Cách làm này thật sự tốt, đem lại hiệu quả rất cao. Khi Lê Ly đánh giá như thế, Bùi Thượng Hiên cười cười kéo bím tóc đuôi ngựa của cô, hét lên: "Thôi vậy, cũng không cần đổi chỗ liên tục."
Cô đẩy ra bàn tay của anh đang tàn sát tóc mình, gắng sức nhéo cho Bùi Thượng Hiên oa oa kêu lên, lầm bầm chỉ trích cô hung dữ, tương lai thế nào cũng không lấy chồng được.
"Ai muốn cậu lo chuyện bao đồng như vây" Lê Ly trợn con mắt, cầm lấy cuốn sách Anh ngữ chuẩn bị bài, chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Nhìn Lê Ly đọc sách, Bùi Thượng Hiên liền cảm thấy chán nản, tìm mọi phương pháp dẫn dụ cô cùng mình tán gẫu. Anh là một phần tử tính tình hiếu động, không thể cứ giống cô ngồi tĩnh lặng như nước.
"Lê Ly, chờ đến khi cậu ba mươi tuổi còn chưa gả được, tớ liền nỗ lực vượt khó cùng cậu kết hôn."Anh đưa mặt mình qua, dùng hai tay đẩy đẩy cuốn sách Anh ngữ cô chắn ngay trước mắt. Thiếu niên mười bốn tuổi, đối với hai chữ kết hôn chỉ bao quát hiểu được bởi giải thích trong từ điển, cùng với những bộ phim Quỳnh Dao ướt át.
Cô giương khóe mắt, nhấp nháy lông mi, khinh thường đánh giá Bùi Thượng Hiên: "Với khuôn mặt này đến ba mươi tuổi mà cậu còn không lừa được một cô vợ, tớ liền miễn cưỡng suy xét một chút rằng cậu có thật ngốc không." Nói xong, Lê Ly dựng thẳng cuốn sách lên, tiếp tục đọc.
Một câu nói vui đùa, qua tai mấy bà tám trong lớp liền biến thành tin đồn nhảm. Bởi vì trong lớp anh cũng là một chàng đẹp trai, còn cô thì lại quá xứng với bốn chữ "có tài không sắc". Nhắc đến cũng thấy kỳ, lời đồn chỉ nói cô trèo cao bám lấy Bùi Thượng Hiên, lại không có lời nào cho rằng thành tích học tập đếm ngược từ dưới lên như Bùi Thượng Hiên, có thể được cô chấm trúng, còn cảm thấy may mắn nữa là.
Lê Ly cười cười cho qua, cô không rõ vì sao có lời đồn khiến mọi người xôn xao như vậy, cho đến khi trở thành nhân vật được các bạn nữ bàn tán, thậm chí ở nhà vệ sinh cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cô vừa cười nhạo vừa nói cho anh nghe, nhẫn tâm cười đùa không chút dè chừng, khiến cho Bùi Thượng Hiên mặt mày âm trầm không nói một lời.
"Cậu không hài lòng chuyện gì à." Cô phát hiện ra sự khác thường của anh, dừng chân ngay tại đầu sạp báo. Bùi Thượng Hiên mặc kệ cô nói, cúi thấp đầu nhanh chóng bước về phía trước.
Lê Ly mua một tờ báo chiều, cầm tờ báo chạy đuổi theo anh."Bùi Thượng Hiên, cậu phát cáu cái gì?"
"Tớ không có." Anh chột dạ giải thích, giọng nói không có lực.
Không giống như những cô nàng khác thông thường sẽ lớn tiếng nói "Cậu có" để bác bỏ đối phương, nhưng Lê Ly lại không hề chớp mắt nhìn chòng chọc vào Bùi Thượng Hiên gần nửa ngày, sau đó gật đầu nói: "Tớ hiểu."
Anh xoay người, đi về hướng nhà mình. Đôi tay đút túi quần, chân không ngừng đá dưới đất, nhìn theo bóng lưng cô. Tất cả học sinh hai cấp đều truyền tai nhau rằng "Bùi Thượng Hiên thích Lê Ly ", vì vậy mấy lần đều khiến anh quay mặt tránh đi. Anh ghét người khác nói về bọn họ như thế, nhưng lại chẳng rõ nguyên nhân vì sao.
Cậu nhỏ Lê Quốc Cường có bạn gái, một cô gái xinh đẹp thân hình mảnh mai. Cậu mải mê yêu đương đến tận tối mịt mới về, Lê Mỹ Tình cũng đang cùng một người đàn ông ly hôn kết giao, trong nhà thông thường chỉ có bà ngoại và Lê Ly, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.
Cô ngồi tại phòng bếp chăm chú học bài, ánh sáng lờ mờ, chiếc radio cũ đang rêu rao một vở kịch. Bà ngoại là người mê xem hát, qua những năm tháng sống ở đây, Lê Ly cũng bị ảnh hưởng mà hát được vài câu, đủ khiến Doãn Quế Phương hát hay hạng nhất cũng phải dè chừng.
Thị lực của cô dần suy giảm, đôi mắt phải nheo thành đường thẳng mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy chữ trên bảng. Cô nói muốn cùng bà ngoại đi đo kính, bà ngoại mang kính lão dừng tay đang cầm kim nhìn cô, nói cô gái nhỏ đeo kính không đẹp chút nào.
"Con đã nhìn không thấy nữa." Lê Ly có chút buồn bực, "Không đeo mắt kính lên lớp không làm sao nghe giảng, về sau càng hỏng bét."
Bà ngoại đem yêu cầu của cô chuyển giao cho Lê Mỹ Tình, cô từ mẹ lấy tiền đi làm kính. Lê Ly cảm thấy thật mỉa mai, quan hệ mẹ con lại đến nông nỗi này.
Cùng cô đi đo mắt kính là Bùi Thượng Hiên, anh chàng xung phong nhận việc muốn thay cô đánh giá. Lê Ly cho rằng anh đang ra vẻ, mấy ngày hôm trước còn bực bội không thôi.
Bùi Thượng Hiên thật sự quá soi mói, hồi đầu nói đầu cô quá lớn không nên chọn mặt tròn, một hồi nói nhỏ kính nhựa lại y như mọt sách, chọn đi chọn lại nửa ngày, anh rầu rĩ không vui nói: "Về sau lên lớp tớ phải thật chuyên tâm chép, để cậu còn mượn vở tớ nữa."
Trong lòng dâng lên ngọt ngào, như tẩm bởi mật ong, ngọt ngào đến đau răng. Lê Ly ớn lạnh một cái, mày nhíu nhíu lại thành chữ "Xuyên".
"Bùi Thượng Hiên, nói cậu là ngốc nghếch không sai chút nào, cậu có thể thay tớ chép cả một đời sao?"
Chữ Xuyên: 川
Tuy là giận dỗi nói như vậy, nhưng tự nhiên lại cảm thấy mắt mát. Cô cùng Bùi Thượng Hiên đã định trước là khác nhau, giống như kì nghỉ hè trước cô thích Claudio Paul Caniggia, sau đó, cô không nghe được tin tức gì của anh nữa.
Anh lặng lẽ, chi một ngón tay lên cái giá đựng mắt kính màu tím, ra hiệu Lê Ly mang thử.
Lê Ly khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt, may mà làn da trắng nõn bù đắp thiếu sót đáng tiếc. Màu tím nhạt tôn lên làn da cô, Bùi Thượng Hiên cuối cùng vừa lòng gật gật đầu.
Nhân viên cửa hàng cho Lê Ly đi thử thuỷ tinh thể, anh ở bên ngoài kiên nhẫn chờ cô. Đúng lúc bên ngoài tiệm mắt kính có nam sinh cùng lớp đi qua, thấy Bùi Thượng Hiên ở trong, liền hô to gọi nhỏ bước tới.
"Bùi Thượng Hiên, cậu ở chỗ này làm gì?" Trương Dũng đứng đầu đang ở thời kỳ đổi giọng, giọng nói cứ như vịt đưc, lại không biết nói nhỏ, gọi to một tiếng.
Bọn nó tới đúng là náo nhiệt mà! Bùi Thượng Hiên nghĩ đến trong lớp đang thịnh truyền lời đồn, đầu như muốn nổ tung."Không muốn ở nhà, nên đi dạo quanh chỗ này." Trong lòng anh suy nghĩ mau chóng mang đám này rời khỏi tiệm mắt kính, ngàn vạn lần không thể cho người khác phát hiện mình đi cùng Lê Ly.
"Đi chơi bi-da đi?Có chỗ dành cho học sinh sơ trung chúng ta." Nam sinh tên Đặng Kiếm Phong có thành tích là số một đếm ngược từ dưới lên, nhưng nói điểm tụ tập ăn chơi, thì anh chàng là cao thủ.
"OK, chúng ta cùng nhau đi." Bùi Thượng Hiên chưa kịp nghĩ lại hoàn toàn đáp ứng, dẫn đầu đám bạn rời khỏi tiệm mắt kính.
Lê Ly sau khi thử đo mắt xong, bước ra ngoài lại chẳng thấy bóng dáng Bùi Thượng Hiên đâu. Nhân viên cửa hàng nói cho Lê Ly, anh vừa rời khỏi cùng đám bạn, liên tưởng đến trước đó vài ngày, anh khác thường, cô giật mình hiểu ra.
Cùng với mình kết bạn, đối với Bùi Thượng Hiên mà nói, thật sự là một chuyện cực kỳ bẽ mặt.
Lê Ly cô đơn bước về nhà, bên tai vang vọng lời anh nói ban nãy: "Về sau lên lớp tớ phải thật chuyên tâm chép, để cậu còn mượn vở tớ nữa."
Quả nhiên, lời này chỉ là Bùi Thượng Hiên thuận miệng nói, thật không có chuyện đó.
Tại không có cầm mắt kinh, chuyện khó khăn của Lê Ly là chép bài trên bảng. Nhìn cô nỗ lực híp mắt nhìn dòng chữ trắng trên bảng đen, Bùi Thượng Hiên nhịn không được túm lấy notebook của cô quyết định chép hộ.
"Buông tay." Cô nâng lên cánh tay, gắng sức giữ quyển vở, "Tớ còn muốn ghi chép đấy." Cô đè thấp giọng nói.
"Thị lực cậu như vậy, hay là thôi đi." Túm chặt cánh tay cô nâng lên không chút tốn sức, một tay khác thuận thế rút đi notebook, Bùi Thượng Hiên nhìn hàng chữ trên vở cô đối chiếu trên bảng.
Lê Ly cắn cán bút, có chút suy nghĩ nhìn vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc. Anh chàng này, rõ ràng để ý sợ người khác hiểu lầm quan hệ bọn họ, nhưng có lúc lại làm ra hành vi thân mật khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn, cô dở khóc dở cười.
Bùi Thượng Hiên thành tích chẳng ra gì, nhưng chữ viết lại là ngoài dự đoán mọi người, thật đẹp. Mỗi giáo viên từng chủ nhiệm đều nói anh không chuyên tâm, nếu chịu tập trung học tập, nhất định có thể xếp hạng thứ mười trong lớp.
Nhiều lúc rảnh rỗi nhàm chán, Lê Ly lại cố gắng thuyết phục anh" Học tập thật tốt, mỗi ngày tiến lên ", đừng cả ngày hết sức nghĩ ăn nhậu chơi bời. Anh nhướng mày vò rối tóc của cô, lèm bèm rằng lời cô nói chẳng khác gì mẹ anh.
Lê Ly liền trừng mắt, nhảy dựng lên dùng hết sức kẹp cổ Bùi Thượng Hiên, liên tiếp mắng chửi anh.
Toàn bộ bạn học đều có mắt nhìn, nói bọn hắn họ không có quan hệ gì, đến cả bạn học thành thật nhất lớp Trần Thiến đều lắc đầu nói không tin.
Anh trả notebook cho cô, tranh công nói."Tớ có nói qua sẽ giúp cậu ghi chép, không có nói đùa đi?"
"Qua hai ngày liền có thể lấy mắt kính, không cần lại phiền đến cậu." Lê Ly thản nhiên nói cảm ơn, quay đầu không cùng anh nhiều lời.
"Khi nào? Tớ đi cùng cậu." Ngày đó vội vàng chưa tạm biệt đã đi trước, anh không yên tâm."Cận có nặng không?" Thấy Lê Ly không để ý mình, anh nắm bò cả người trên bàn học, đem khuôn mặt đẹp trai đập trước mặt cô.
"Cậu tức giận bực bội?" Bùi Thượng Hiên nhớ được Lê Ly khi tức giận bực bội rất thích cắn đôi môi, giống như cắn đến chảy máu sẽ giúp áp chế được phẫn nộ. Anh cho rằng đây là hành vi "Tự ngược ", cố gắng ngăn cản cô tiếp tục ngược đãi chính mình, nhưng luôn luôn thất bại.
Lê Ly là cô gái tính cách ngoan cường, rất khó thuyết phục. Anh thậm chí có lúc cho rằng cô là cố ý không hợp tác, giống như tự thương tổn đến chính mình mới hả giận.
Cô đột nhiên buông hàm răng, bình tĩnh hoà nhã nhìn anh một cái."Tớ không có tức giận bực bội, cậu làm gì có khả năng chọc tớ." Ngẩng đầu lên, cô tươi cười chói lọi.
Bùi Thượng Hiên lập tức cảm thấy thấy hoa mắt, Lê Ly chính xác không phải nữ sinh xinh đẹp, đầu tiên gặp còn thấy xấu, nhưng nhìn đến quen thuộc khuôn mặt của cô, ngẫu nhiên cũng có thể khiến người ta động lòng.
Như bây giờ, tâm trạng đang cáu kỉnh lại cười lên vui vẻ. Rất nhiều năm về sau, Bùi Thượng Hiên rốt cục hiểu rõ nụ cười của Lê Ly, nội tâm của cô trước giờ chỉ có mây đen dầy đặc. Bề ngoài là một người luôn tươi cười, bên trong lại khác, là con người đầy mâu thuẫn.
Bùi Thượng Hiên không hiểu rõ Lê Ly, cho dù là cô bé ngày xưa hay cô gái mười lăm năm sau.
Cuối cùng, anh hỏi cô: "Phải hay không bởi vì quá quen thuộc, tớ ngược lại không thể nhìn ra tâm tư của cậu?"
Cô nở nụ cười quen thuộc với anh đã mười lăm năm, nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì, cậu không yêu tớ."
Bùi Thượng Hiên và Lê Ly một trước một sau rời khỏi trường học, anh đứng tại cửa tiệm mắt kính chờ cô.
"Này, cậu đi quả thật giống rùa bò." Rõ ràng là cùng thời gian đi từ phòng học ra, mà anh lại đứng đợi cô cả tiếng đồng hồ.
Lê Ly trong lòng thầm rủa, không ngừng oán hận: còn không phải băn khoăn vì sợ bạn học nhìn thấy khiến cậu khó xử sao? Thật là không biết lòng tốt người ta! Nói đi nói lại, tên ngốc này tại sao lại cùng mình đi lấy mắt kính nhỉ?
Nhân viên cửa hàng lấy từ túi giấy trong đưa ra một cái kính, mở mắt kính ra mời cô mang thử. Lê Ly duỗi tay tiếp nhận, mang gọng kính lên tay, sống mũi trên nhất thời có chút cảm giác khó chịu.
" Đầu thật choáng váng." Cô dựa theo sự chỉ dẫn của nhân viên cửa hàng nhìn sàn nhà, cảm thấy trời đất xoay chuyển.
"Không thể nào, chẳng lẽ đo mắt không chính xác?" Bùi Thượng quay mặt Lê Ly lại, cho cô nhìn chính diện mình. Lần đầu tiên anh thấy bộ dạng cô đeo mắt kính, quả nhiên giống y như tưởng tượng——rất không xinh đẹp.
Nhân viên cửa hàng là phụ nữ trung niên hơi mập, nghe thấy Bùi Thượng Hiên chỉ trích liền vội vàng giải thích, rằng, mới bắt đầu đeo mắt kính không thích ứng là hiện tượng bình thường.
Con ngươi đen sau mắt kính chăm chú nhìn kĩ anh, Lê Ly hờ hững nói: "OK, cậu không thích kính mắt của tớ, phải hay không? Đúng vậy, tớ đeo mắt kính thế nào kệ tớ, không cần cậu soi mói."
Bùi Thượng Hiên cứng họng, luận tài ăn nói anh luôn luôn nói không lại Lê Ly, mỗi lần đều bị lời nói của cô bắt bẻ đến ngậm miệng không trả lời được. Đang chuẩn bị tức giận, Trương Dũng cùng Đặng Kiếm Phong vù vù chạy vào bên trong.
"Bùi Thượng Hiên, cậu và Lê Ly thật sự là hẹn hò mà!"
Anh thẹn quá hoá giận trừng mắt, đường cong đôi môi đẹp nhếch lên, khinh miệt nói: "Tớ không thích người quái dị đâu." Anh nổi nóng vì bị người khác hiểu lầm bắt gặp tình cờ, nhất thời nói bừa.
Khi nghe Bùi Thượng Hiên nói, lòng tự ti của Lê Ly ẩn sâu dưới đáy lòng bị khơi lên, cô nhìn anh, ánh mắt sâu xa. Lê Ly có thể khiến mình trở thành nữ sinh thông minh, nhưng không có biện pháp giúp chính mình xinh đẹp hơn. Cô ra vẻ thờ ơ như không, nhưng nhìn về phía xa chỗ nào cũng bắt gặp cô gái xinh đẹp, Lê Ly không kìm được hâm mộ.
Cô không chỉ một lần nghĩ qua, nếu như trí tuệ có thể cùng sắc đẹp trao đổi, cô tình nguyện làm một cô gái xinh đẹp vụng về.
Tiệm kính bên trong rất yên tĩnh, không khí phảng phất hô hấp bị ngưng trệ. Bùi Thượng Hiên nói lớn xong, sau đó liền âm thầm hối hận, anh như thế nào lại nói một câu này?
Đặng Kiếm Phong cảm thấy đến không khí ngượng ngùng, cùng Trương Dũng liếc mắt ra hiệu cúi đầu chạy ra ngoài. Bùi Thượng Hiên nhấp nháy môi chuẩn bị xin lỗi, thân thể lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lê Ly dọa đến im bặt.
Cô dùng khuôn mặt tự nhiên chọn hộp kính, đem bỏ kính mắt vào, điều chỉnh tốt giá kính, khoảng thời gian đem kính mắt để vào hộp kính, nhìn nhân viên cửa hàng nói cám ơn, sau đó rời đi. Từ đầu đến cuối, mắt Lê Ly đều không nhìn đến Bùi Thượng Hiên.
Trong lòng anh dâng lên mùi vị có lỗi, cúi gằm đầu nhắm mắt theo đuổi theo sau lưng cô. Lê Ly vẫn không để ý anh, đi trở về nhà.
Bùi Thượng Hiên đứng trước con hẻm nhà Lê Ly đi vòng quanh ba vòng, không lấy đâu ra dũng khí gõ cửa xin lỗi. Mình làm sao muốn xin lỗi? Là cô mắng mình trước lo chuyện bao đồng. Thiếu niên mười bốn tuổi thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua là mình lỡ lời biện hộ, nghĩ vậy liền lập tức hết có lỗi.
Lê Ly, cậu là con quỷ hẹp hòi! Anh tại trước cửa sân nhà cô, gào to rống lớn chạy đi.
Cô đứng trong sân vườn, nghe ngoài cửa Bùi Thượng Hiên hét to, mặt không có biểu tình.
Lê Ly muốn biết thích một người đến tột cùng là cảm giác gì, có thể hay không vì đối phương hạ thấp chính mình, sau đó cảm thấy thương tâm? Cô ở trong đêm khuya lắng nghe tiếng đồng hồ cổ treo tường chậm rì rì gõ nhẹ, yên tĩnh đến thê lương.
Lê Quốc Cường thích cô gái có tên Nghiêm Lệ Minh, anh mang Lê Ly cùng đi ăn quán gà Thiệu Hưng. Trước kia, cậu nhỏ sẽ đem cánh gà gắp cho Lê Ly, hiện tại đũa lại chuyển hướng về bát một người khác.
Lê Ly cảm thấy mất mát, cảm thấy chính mình làm sao xinh được như cô gái có lúm đồng tiền như hoa kia, trong lòng cô mất mát lại tăng thêm mấy phần.
Lê Quốc Cường đem Nghiêm Lệ Minh đưa về nhà trước, dắt tay Lê Ly đi dưới mùa thu đường Tứ Xuyên về hướng bắc. Cô ngẩng đầu nhìn nửa mặt cậu nhỏ, lại nghĩ đến mấy tháng trước lúc nửa đêm cùng xem World Cup, phảng phất như đã rất lâu rồi.
"Cậu nhỏ, cậu rất thích mợ đó?"
"Ừ."
"Cậu và mợ, có kết hôn không?" Lòng cô ngập nỗi ưu tư, nghĩ đến tương lai cô gái đó sẽ cùng tranh sự chiều chuộng của cậu?
Anh cười, cúi người vỗ vỗ của đầu cô: "Tiểu Ly, có phải vì không được ăn cánh gà nên bự bội?"
Cô trợn mắt, "Con cũng không phải trẻ con ba tuổi ngây thơ như vậy, làm sao có thể vì chuyện này mà bực bội?"
"Tiểu Ly, miệng lưỡi con thật là, tương lai rất khó gả ra đi nha." Lê Quốc Cường ra vẻ lo lắng nói, Lê Ly giãy thoát khỏi tay anh, vẻ mặt hoài nghi hỏi: "Cậu, từ nhỏ đến lớn cậu đều nói con không gả đi được, rốt cuộc nữ sinh như thế nào mới khiến cho cậu thích?"
Lê Quốc Cường ha ha cười, trong miệng không ngừng nói" Tiểu Ly Nhà ta trưởng thành rồi, đã nghĩ đến việc lập gia đình ", Lê Ly trừng mắt mấy cái, không cho cậu tiếp tục nói vớ nói vẩn, rốt cục không thể nhịn được cho cậu một đấm.
"Cậu nhỏ, con còn chưa đến mười bốn tuổi, cậu lại cổ vũ con yêu sớm."
Lê Quốc Cường dừng tươi cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô. Biểu tình vui cười nhạt đi, anh nghiêm túc đối với cháu gái nói: "Lê Ly, đừng bao giờ vì thích người không thể thích mình mà lãng phí thời gian, con hiểu không?"
Cô nữa hiểu nữa không gật gật đầu, lại lắc lắc đầu."Con làm sao biết được người ta không thể thích con?"
"Nha đầu ngốc, chờ con gặp được, tự nhiên liền sẽ rõ ràng."
Mười lăm năm sau, Lê Ly hai mươi chín tuổi đã hiểu rõ sự chỉ dẫn của cậu ngày ấy, nhưng, đã thua đến tan nát cõi lòng.
Ngày 5, tháng 12 năm 1990, vào thứ tư, Lê Ly sinh nhật mười bốn tuổi.
Bà ngoại đặc biệt làm cho cô điểm tâm là trứng luộc và bát mì trường thọ, một tô lớn tràn đầy. Sáng sớm, Lê Quốc Cường đã tận tay đưa cô quà sinh nhật, là chiếc bút bi có mùi thơm đang thịnh hành bây giờ.
"Cậu nhỏ, con yêu cậu!" Trong lớp nữ sinh mỗi người đều có, cô cũng muốn một cái, làm bài tập hay chép ghi nhớ đều có thể nghe hương vị thơm ngào ngạt.
"Giả dối đi, giả dối đi." Lê Quốc Cường cầm khuôn mặt tròn tròn của cô, nhéo nhéo hết sức cho cô hét to.
"Ồn chết mà!" Lê Mỹ Tình Mắt ngủ lim dim thức giấc đi ra trước phòng khách, lấy gàu nước rửa mặt. Lê Quốc Cường khoát tay áo ra khỏi nhà, Lê Ly nhanh chóng cúi đầu ăn điểm tâm, quyết định ăn tốc chiến tốc thắng xong liền đi học, để tránh chọc cho Lê Mỹ Tình chán ghét.
"Ăn làm sao nhanh như vậy?" Lê Mỹ Tình rửa mặt xong ngồi tại bàn vuông, đưa mắt nhìn trong chén cô canh mì trứng luộc, đưa tay vuốt tóc mai rồi nói: "Con nói mẹ, nhiều năm sinh nhật như vậy, mẹ cũng không nghĩ ra ý tưởng mới? Ăn mười mấy năm, không chán mới lạ."
Lê Ly vui vẻ ngẩng đầu, nhanh chóng đem bánh trong miệng cắn nửa nuốt nửa dưới bụng."Mẹ, mẹ nhớ được hôm nay là sinh nhật con?"
"Không có khả năng nào quên mất, mười bốn năm trước đau khổ cay đắng đem cô sinh ra, thiếu chút nữa khiến ta đau chết rồi." Lê Mỹ Tình đem tóc mai che khuất gò má con gái đẩy đến sau tai, nhìn tường tận: "Nhìn ngang nhìn dọc, cô đều không xinh xắn lên một chút."
Cho dù bị mắng là khó nhìn, Lê Ly như cũ vẫn hào hứng, bởi khó có dịp cùng mẹ trò chuyện nhiều như vậy.
Lê Mỹ Tình cũng đã để tay xuống, vừa ăn, thuận miệng nói một câu: "Mẹ muốn kết hôn, con sắp có cha mới."
Lê Ly chuyển tầm mắt qua nhìn bà ngoại, bà ngoại cũng là vẻ mặt kinh ngạc. Cô luôn biết mẹ tại cùng người khác kết giao, cũng có tư tưởng chuẩn bị, chỉ là chợt nghe nói đến khó tránh giật mình.
"Sau khi tan học sớm trở về, mang con đi ăn cơm cùng chú Liễu." Lê Mỹ Tình nhìn lướt qua con gái còn đang ngu ngơ, ác thanh ác khí nói: "Buổi tối ăn cơm ngươi đừng cho ta thấy bộ dạng này của con, thật mất mặt xấu hổ."
Lê Ly cả ngày tinh thần hốt hoảng, hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của cô, cô lại có cha mới.
Vì ngồi cùng bàn, Bùi Thượng Hiên tự nhiên phát giác ra biểu hiện của cô có khác thường. Bất đắc dĩ là bọn họ đang ở thời kì chiến tranh lạnh, Lê Ly coi thường anh như không khí, bắt đầu từ lần trước tại tiệm mắt kính anh gào to "Tớ không thích người quái dị", cô từ chối nói chuyện với anh.
Lời đồn dần dần ngừng, Bùi Thượng Hiên vốn không cần lại vì người khác đem bọn họ ghép thành một đôi mà sinh tức giận, nhưng tâm tình ngược lại càng suy sụp. Cái tuổi thiếu niên này, rất nhạy cảm khi bị người khác nói thành thích người nào đó, cảm thấy mất thể diện không nhịn được, giống như thích người khác là một chuyện đáng xấu hổ. Anh không thôi bực bội vì điều này, mơ hồ còn có một chút ghét bỏ đối với Lê Ly. Thiếu niên ý nghĩ thật đơn thuần: Lê Ly là bạn tốt, là bạn thân, chỉ riêng không thể làm bạn gái.
Anh thích cô gái xinh đẹp, cùng đại đa số mọi người giống nhau.
Sau khi tan học, đang định cùng Trương Dũng đi đánh bida, Bùi Thượng Hiên nhìn Lê Ly mặt mày buồn bã nằm bò ở trên bàn học, do dự phân vân t để xuống cặp sách hỏi thăm. Anh chuẩn bị mọi tình huống bị từ chối, lai ngạc nhiên khi nghe Lê Ly trả lời.
"Mẹ muốn mang tớ cùng đối tượng kết hôn của mẹ đi ăn cơm, " mặt cô xếp lại trên cánh tay, trải qua tiếng thở dài kiền chế, "Hôm nay, là sinh nhật của tớ."
Bùi Thượng Hiên bắt lấy bờ vai Lê Ly khiến cho cô ngẩng đầu lên, đập vào trong tầm mắt nàng là khuôn mặt điển trai, mang thần sắc hưng phấn.
"Theo tớ đi, Lê Ly."Rút ra cặp sách trong hộc bàn của cô, ba chân bốn cẳng đem sách vở hộp bút bỏ vào trong, Bùi Thượng Hiên vừa làm vừa nói: "Tớ mang cậu đến một chỗ, cam đoan khiến cậu có tâm tình tốt lên."
Cô nhìn khuôn mặt thiếu niên đó, lại quên hết những lời nói tổn thương lúc trước. Bùi Thượng Hiên này, không thể khiến cho Lê Ly giận lâu được.
Anh mang cô đến bên bờ sông, đứng trên cầu Bạch Độ nhìn sông Hoàng Phổ tối om om nước chảy siết hô vang: "Lê Ly, sinh nhật vui vẻ***!"
Tàu thuyền dần dần cập bờ, tiếng còi tàu ong ong từ đàng xa truyền tới, tựa như cổ vũ cho lời chúc của anh
Lê Ly giơ tay bắt thành cái loa, dốc hết toàn lực hướng nước sông cuồn cuộn gào lên: "Cảm ơn cậu, Bùi Thượng Hiên!"
Mười bốn tuổi, cô nghĩ thích một người có lẽ chính là loại cảm giác này: rất muốn rất muốn cùng người đó ở chung một chỗ, cả một đời đều không rời xa.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |