Kết thúc
← Ch.97 |
Viên Vũ nghỉ một tuần đi hưởng tuần trăng mật.
Hàng Dục tính dẫn theo cô đi ra ngoài du dơn ngoạn thủy một lần, kết quả hai người vừa vào khách sạn, đã ở trong đó tận ba ngày, ban ngày làm tình, tối cũng làm tình. Viên Vũ suýt chút nữa bị làm chết ở trên giường, vất vả lắm mới xuống giường được, ăn chút gì đó, lại bị người ôm lên giường, bắt làm.
Đến chiều ngày thứ ba, hai người đi ngâm suối nước nóng trở về, nằm trên sô pha xem phim. Là một bộ phim bối cảnh ở nước ngoài hạn chế người xem, nữ diễn viên tuyến mười tám Diệp Phù nhờ bộ phim này mà tạo được thành tựu, diễn viên chính là ảnh đế Sầm Loan, Viên Vũ trước kia đã xem qua phim của Sầm Loan, nhưng không nghĩ đến, anh ta sẽ đóng phim có chừng mực như thế này.
(*) Nhân vật Diệp Phù và Sầm Loan là nam nữ chính trong bộ Phim giả tình thật của Tô Mary luôn đó chị em. Đã được edit rồi. Có thể tìm đọc ha~
Cô ôm bắp rang xem đến không chớp mắt, thình lình, thấy màn hình xuất hiện hình ảnh sắc tình, cô lập tức che miệng: "Soái quá đi, Sầm Loan quá soái, diễn viên nữ này cũng đẹp thật, dáng người quá đẹp."
"Nghe nói ngoài đời hai người này ở bên nhau." Hàng Dục ôm cô vào trong ngực, cướp lấy một hạt bắp rang từ miệng cô.
"Thật hay giả?" Viên Vũ hưng phấn không thôi, cô thấy Sầm Loan trong màn hình ngẩng cao cổ đang thở dốc, đưa tay bụm miệng nói: "Đẹp trai quá đi."
Hàng Dục: "......"
"Không được nhìn." Anh cầm điều khiển từ xa muốn tắt tivi, Viên Vũ nhào qua cướp lại:
"Làm gì vậy?"
"Em ngay trước mặt anh vẫn luôn khen đàn ông khác soái, có ý gì?"
Hàng Dục đè cô xuống sô pha, siết chặt tay cô đè lên đỉnh đầu, ánh mắt đào hoa trợn lên, môi mỏng có một lớp dầu bóng do bắp rang bơ, âm thanh trầm thấp, mang theo sự quyến rũ mê hoặc: "Anh đây chưa đủ soái?"
"...... Soái." Viên Vũ lấy lòng hôn hôn khóe môi anh.
"Nhưng mà, ảnh đế cũng rất tuấn tú, không giống như kiểu soái của anh."
"À." Hàng Dục đáp lại nụ hôn của cô: "Có muốn không?"
"Không muốn!" Viên Vũ như hỏng mất đẩy đẩy eo anh.
"Eo em sắp đứt rồi, rõ ràng anh đã nói hôm nay không làm."
"Ừm!" Hàng Dục cười nhẹ một tiếng, xoa xoa eo cô: "Mát xa cho em."
Anh trở mình, ôm người vào trong ngực, cùng nhau xem phim, tưởng chỉ là phim 18+, nhưng không nghĩ đến, còn lấy nước mắt của Viên Vũ, nhìn ảnh đế trúng đạn mà chết, cô lau nước mắt.
"Bọn họ còn có con, sao lại chết được..."
"Giả thôi mà." Hàng Dục dùng tay lau nước mắt cho cô: "Xem phim sắc tình mà cũng có thể khóc, nước của em nhiều thật."
Viên Vũ: "......"
Cô lại vung tay lên đấm ngực anh: "A a a anh câm miệng!"
Hàng Dục nắm lấy tay cô, ôm người càng chặt hơn.
"Chúng ta cũng làm em bé đi?"
Hai vành tai Viên Vũ đỏ lên: "Té đi, em không làm, em còn nhỏ."
"Anh lớn." Hàng Dục có ý ám chỉ: "Chỗ nào anh cũng lớn."
"Không biết xấu hổ." Viên Vũ tức giận mắng.
"Ừm, anh không biết xấu hổ." Mặt mày Hàng Dục vô sỉ cực kỳ, cọ cọ cần ổ, lại đưa môi lên mút môi cô.
"Viên miu miu."
"Ừm." Viên Vũ bị hôn đến nheo mắt lại, âm thanh mềm mại.
"Có phải em nên đổi xưng hô không?" Hàng Dục nhắc nhở.
"Hả?" Viên Vũ bị hôn đến đầu óc mơ hồ, phản ứng không kịp: "Gì cơ?"
"Phải gọi anh là gì?" Hàng Dục cắn môi dưới cô.
Viên Vũ bị đau hết hít vào, đưa tay lên đầu hàng: "Đại ca tha mạng! Đại ca! em gọi anh là đại ca!"
Hàng Dục: "......"
Anh bị chọc cười, cúi đầu dùng sức mút một cái vào cổ cô.
"Viên miu miu, xem ra em đúng là thiếu làm."
Anh duỗi tay cởi váy cô ra, lòng bàn tay vuốt ve từ dưới chân lên trên vỗ vỗ, Viên Vũ cười trốn về phía sau, hai vai run rẩy: "Được được, chồng ơi, chồng, em sai rồi, tha cho em..."
Môi mỏng Hàng Dục cong lên, dáng vẻ tươi cười hết sức thỏa mãn, anh thân mật cọ chóp mũi cô, đôi mắt đào hoa long lanh tỏa nắng.
Viên Vũ nhịn không được rướn cổ chủ động hôn anh, lại gào lên: "Chồng yêu."
Anh chỉ cười, vẻ mặt dường như sắp chết đuối trong sự dịu dàng: "Ừm."
"Chồng ơi."
"Ơi."
Viên Vũ cười ha ha, cô duỗi tay chọc má lúm đồng tiền của anh: "Anh cười cái gì."
"Bây giờ em là vợ anh." Hàng Dục cúi đầu hôn cắn môi cô.
"Em nói xem anh cười gì đây."
Viên Vũ khẽ mỉm cười cong khóe môi, ngón trỏ tiếp tục chọc mặt anh:
"Bây giờ vợ anh muốn ngủ."
Hàng Dục hôn hôn má cô, đứng dậy bế người lên:
"Được, đi ngủ."
"Không được làm nữa đấy."
"Biết rồi."
"Anh lại gạt em, anh là con cẩu."
"Anh chính là cẩu."
"......"
Khốn kiếp!
【 Hoàn toàn văn 】
← Ch. 97 |