Truyện:Mơ Ước - Chương 38

Mơ Ước
Trọn bộ 98 chương
Chương 38
Dùng miệng
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

Buổi tối ăn lẩu, Viên Vũ không cho nhiều gia vị cay, cổ họng cô nói còn chưa được rõ ràng, không muốn ăn nhiều ớt, hơn nữa... cho ít ớt, Hàng Dục còn có thể ăn một chút. Cô tự cho rằng việc mình làm thần không biết զ𝖚-ỷ không hay, nhưng Hàng Dục hoàn toàn thu được trong đáy mắt, cố ý cầm túi gia vị cay ở bên cạnh lên, hỏi cô:

"Sao cho ít cay như vậy?"

Viên Vũ: "...... Tôi sợ nóng."

Má lúm bên khóe miệng anh càng sâu: "À."

Viên Vũ: "......"

Cậu À cái đầu ⓠ𝖚*ỷ!

Phòng khách không có điều hòa, hai người ăn xong chảy mồ hôi đầy người, Viên Vũ vào phòng bật điều hòa lên đứng trước làn gió mát, Hàng Dục 🌜ở-ï á-𝖔 phông ra, ôm lấy người cùng đi vào toilet, cô vừa đánh vừa đá lung tung vào người anh:

"Cậu cậu cậu tắm một mình đi, tôi rất nóng, muốn hóng gió điều hòa."

"Lộn xộn nữa làm em." Một tay Hàng Dục 𝐬iế.🌴 𝐜.♓.ặ.𝐭 eo cô, một bàn tay đánh tét một cái vào 𝐦ô𝖓·ⓖ.

Viên Vũ vừa quẫn vừa bực, tức đến hai má phình lên, mặt đỏ bừng, bị tét m*ô*𝖓*ℊ cảm thấy rất thẹn, cái tên khốn kiếp Hàng Dục này.

Tối thứ sáu bị làm quá hung hãn, hôm nay là chủ nhật, dưới thân vẫn còn hơi sưng, Viên Vũ ↪️*ở*ï qⓤầ*n áo giống như con chim cút co vai lại trốn vào trong góc, che 𝓃_🌀ự_c còn muốn dán cả vào tường, sau đầu búi tóc lên cao, lộ ra vành tai đỏ hồng.

Hàng Dục búng búng vành tai cô, lấy vòi hoa sen rửa cơ thể cô, dọc theo cổ hướng xuống dưới, thấy cô đang che lại giữa chân, hỏi: "Còn đau?"

"Vô nghĩa." Cô phồng má lên trừng mắt liếc anh một cái.

Hàng Dục cũng không nghĩ sẽ hại cô đau thêm mấy hôm nữa, cúi đầu ♓-ô-n ♓ô-п ⓜ-ô-❗ cô:

"Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng."

Viên Vũ vừa nghe đến lời cợt nhả này liền rất sợ, trong lòng âm thầm mắng đồ không biết xấu hổ, nhưng mặt mình lại đỏ hồng, nhanh quay lưng lại, mô𝖓-𝖌 hướng về phía anh. Vừa quay người như vậy, trên ɱ●ô●𝐧●𝖌 liền ăn một cái tét của Hàng Dục, tiếng chát còn rất vang dội.

Tròng mắt Viên Vũ đều 𝒷*ố*𝐜 ⓗỏ*𝒶, xoay người muốn ra tay đánh anh, thấy cây gậy thịt giữa hai chân hàng Dục đang cương cứng, bỗng dưng lui lại phía sau, giọng nói lắp bắp: "Tắm, tôi tắm xong rồi."

"Anh còn chưa tắm xong." Hàng Dục cúi đầu xoa xoa dương v*t của mình, ngón tay thon dài chụm lại thưởng thức, từ quy đầu đến tinh hoàn, một cây thật dài, anh loát động vài cái, dùng sữa tắm bôi đều đều.

Viên Vũ nhìn vậy vừa thẹn lại quẫn, tay chân không biết để đâu, kết quả Hàng Dục có ý xấu như con cẩu, trực tiếp lôi tay cô ấn lên cây gậy thịt của anh:

"Muốn sờ nó thì sờ đi."

Viên Vũ: "......"

Muốn sờ vào cái trứng, cô khi nào muốn sờ vào? A a a a!!!!

Toàn thân Viên Vũ đều có vẻ kháng cự, nhưng vẫn bị Hàng Dục nắm chặt tay cùng loát, mới đầu anh chỉ muốn đơn giản tắm rửa một lát, hơi thở lúc sau ngày càng gấp gáp, một tay nắm tay Viên Vũ cùng cầm, một tay giữ cằm cô đè ở trên tường 𝐡ô·ռ xuống, sau đó xoa bóp vú cô, nâng eo hất hông đ-â-〽️ 𝐯à-𝐨 lòng bàn tay nhỏ nhắn. Cô không cầm được, bị 𝒽ô*𝓃 đến ưm a a không ngừng, nháy mắt người đàn ông cúi xuống 𝒽ô●п lên đầu vú ngậm cắn, cô không  khống chế nổi kêu rên nức nở, phía dưới bắt đầu 𝒸𝖍·ả·y ռư·ớ·ⓒ.

"Viên miu miu." Anh bắt lấy tay cô tiếp tục loát động, nhưng tứ chi cô nhũn ra, ngón tay không có chút lực nào, căn bản không nắm được cây gậy thịt to lớn, anh cúi đầu 𝖈ắ●𝐧 m●ô●ı cô, giọng nói anh ách: "Dùng miệng giúp anh."

"Không được!" Viên Vũ che miệng không cho anh chạm vào.

"Vì sao?" Anh dùng ngón cái khảy khảy  núm vú.

Viên Vũ run run, giọng nói cũng run: "Không vì sao cả!"

Cả người cô rất nhanh cảm thấy thẹn đến bốc khói, khóe môi Hàng Dục nhếch lên, nghiêng đầu ♓_ô_𝓃 vào vành tai cô, một bàn tay nắm lấy tay cô, dùng sức khoanh tròn cây gậy thịt của mình lại, hất hông thúc mạnh mấy chục cái vào lòng bàn tay, ngón tay Viên Vũ lên men, không muốn động, người đàn ông h●⛎𝖓●𝖌 ⓗ●ăп●🌀 ⓜú●† môi lưỡi cô, yết hầu phát ra tiếng t.𝒽.ở 🅓.ố.c ⓖ*ợ*❗ 🌜ả*m.

Lòng bàn tay nắm dương v*t giật giật 🅱·ắ·𝓃 🌴ⓘп·𝐡, một dòng †ⓘ●𝐧●𝖍 ԁ●ị●ⓒ●𝒽 phun ào ạt ra ngoài. Anh cầm tay cô súc rửa dưới dòng nước ấm, sau khi rửa xong 𝖛𝖚_ố_t ✌️_e chỉ tay, đến ♓ô_𝐧 cô một chút lại một chút.

Trước kia Viên Vũ cũng không biết, Hàng Dục sẽ dính người như vậy.

Cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Chính mình cũng sẽ thích như vậy.

Chương (1-98)