Chia tay đi
← Ch.17 | Ch.19 → |
Lúc này không khí bên bàn hoa khôi Từ Ngạo Cầm rất sôi động.
Một đám người hoan hô bắt Từ Ngạo Cầm và Hàng Dục uống một chén, coi như cuộc hợp lại thế kỷ, nhưng Hàng Dục cố tình ngồi đó không nhúc nhích, Viên Vũ thay người ta xấu hổ, hận không thể giúp Từ Ngạo Cầm moi ra một tòa cung điện Potala, tặng cho cô ta. Từ Ngạo Cầm sớm đã đoán được Hàng Dục sẽ như vậy, cũng không tức giận, cầm ly rượu chạm cốc với bạn học khác, sau đó đi đến trước mặt Hàng Dục, không biết nói gì đó, sắc mặt Hàng Dục trở nên rất khó coi, cuối cùng hai người một trước một sau đi ra ngoài.
"Wow, hai người họ sẽ không quay lại chứ?" Trì Hiểu Lôi bát quái ngẩng cao cổ lên hóng.
"Quay lại cũng khá tốt." Viên Vũ vừa nói vừa uống nước, trong lòng vui vẻ nhảy nhót, cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cô chẳng thích Hàng Dục, nhưng không muốn anh và Từ Ngạo Cầm ở bên nhau, cô tự hỏi vì sao, cảm thấy chắc chắn lí do là mình không thích Từ Ngạo Cầm.
Một đám người ăn cơm xong muốn sang quán bar chơi, Viên Vũ không muốn đi lắm, chào hỏi cùng mọi người sau đó cầm túi đi vào toilet, lúc ra cửa thấy Kỷ Văn Bác, đang dựa tường đợi cô.
Kỷ Văn Bác gầy đi rất nhiều, không biết có phải gặp chuyện gì phiền lòng hay không, cho nên không tìm cô, không muốn lây cảm xúc tiêu cực cho mình, nếu là như vậy, Viên Vũ quyết định sẽ tha thứ cho anh, ai bảo cô thích anh như vậy đâu.
"Đã nhiều ngày anh không liên lạc với em." Viên Vũ đi đến trước mặt anh, đưa tay dắt tay anh, nhẹ nhàng lung lay: "Không sợ em giận à?"
Kỷ Văn Bác nhìn cô nói: "Viên Vũ, anh muốn nói cho em một việc."
Trái tim Viên Vũ nhảy dựng: "Cái, chuyện gì vậy? làm gì nghiêm túc như vậy?"
Hàng lang dài bóng đèn không quá sáng, Kỷ Văn Bác thấy bàn tay lớn gương mặt nhỏ, con ngươi của cô bất an lay động, quên cả thở, khẩn trương nhìn anh.
Kỷ Văn Bác hít sâu một hơi, đem những lời nói đã luyện tập vô số lần, cắn răng nói ra:
"Chúng ta chia tay đi."
"Vì sao?" Viên Vũ cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị những lời này đả thương, trước nay chưa hề nghĩ đến việc chia tay Kỷ Văn Bác, và cũng không muốn chia tay với anh.
"Anh thích cô gái khác." Hai bàn tay Kỷ Văn Bác nắm chặt.
Đây là lời nói dối lần thứ ba trong đời anh, lần đầu tiên vào năm anh mười một tuổi, Viên Vũ gây ra họa ở trong nhà khóc sướt mướt chạy đến tìm anh, nói năng cũng ngấp ngứ, chỉ nói đã đánh mất vàng của mẹ, không tìm thấy.
Kỷ Văn Bác đã nhìn thấy cái nhẫn kia, thậm chí còn biết mẹ cô mua ở cửa hàng nào, anh nhìn qua một lần là nhớ, cầm tiền trong nhà, đi đến tiệm vàng đó mua cái nhẫn giống y như đúc, đưa cho Viên Vũ. Vừa về đến nhà, anh đã bị ba định tội lấy trộm tiền, hỏi anh lấy tiền làm gì, anh nói nạp tiền cho game. Khi đó hàng xóm có cậu nhóc chơi trò chơi, lấy tiền của ba mẹ nạp vào, không tiếng nào mà mất tận vài vạn, ba mẹ tức đến mức treo người lên đánh vài trận.
Tuy Kỷ Văn Bác không bị treo lên đánh vài trận, nhưng cũng bị đánh một trận, chỉ nằm trên giường đi cũng không thể. Viên Vũ khóc lóc ghé vào mép giường, cách một lớp quần thổi thổi vào mông anh, vừa thổi vừa khóc:
"Kỷ Văn Bác, về sau tớ nhất định, đối với cậu thật tốt.... đặc biết tốt, huhu..."
Kỷ Văn Bác cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, nói cô đừng khóc, anh chẳng đau chút nào. Viên Vũ không tin, nhưng chẳng nghĩ gì nữa, cầm quyển truyện tranh chui vào trong ổ chăn, đọc cho anh nghe.
Kỷ Văn Bác đối với truyện tranh không có hứng thú, nhưng mùa hè năm đó, ấn tượng sâu nhất không phải bị ba cầm chổi lông gà đánh vào mông, mà là cảnh Viên Vũ ôm quyển truyện tranh nằm trên giường anh ngủ.
Anh thích hai người yên tĩnh như vậy, là cảm nhận lúc đó.
Đau một chút cũng không sao.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |