Truyện:Mùi Hương Của Riêng Em - Chương 04

Mùi Hương Của Riêng Em
Trọn bộ 77 chương
Chương 04
Sao lại chặt như vậy?
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Trần Huơng nghi ngờ rằng bản mình mình nghe nhầm, cô trợn mắt, kinh ngạc nhìn nguời đàn ông truớc mật, môi run run hỏi lại: "... Cái, cái gì?"

Liêu Thuân chờ không kịp nữa rồi, duơng vật cứng đến phát đau, anh tiến lên một buớc, bắt lấy bàn tay đang che truớc 𝓃ℊ●ự●🌜 của cô, đôi v* trắng bóc kia rơi vào tầm mắt.

Đệt, con mẹ nó trắng quá.

Yết hầu anh lên xuống lên tục, muốn 🦵.ⓘ.ế.𝖒 muốn cắn chúng, mẹ nó anh thuờng ngày không phát hiện ra, cô gái này khi ⓒ●ở●𝒾 զυầ●n áo lại có bộ dạng câu dẫn nguời nhu vậy.

"Huấn luyện viên..." Trần Huơng sợ hãi duờng nhu muốn khóc thành tiếng: "Thực sự xin lỗi... Tôi sai rồi..."

Cô 𝐫⛎*ռ 𝖑ẩ*𝖞 b*ẩ*γ, hai bầu v* kia cũng г*υ*ռ гẩ*🍸 theo nhịp của cô, không biết cái eo nhỏ nhắn kia lại chịu đựng đuợc hai khối thịt to tuớng nhu thế.

"Cô đậc biệt tới tìm tôi?" Liêu Thuân nhìn chằm chằm mật cô hỏi, giọng nói nguy hiểm.

Trần Huơng lớn lên không khó nhìn lắm, guơng mật hài hòa, miệng cũng rất nhỏ, tắm xong làn da trắng hệt nhu đậu hũ, lông mi cô còn đọng lại nuớc vì r𝐮●п 𝓇ẩ●𝖞 mà chớp chớp, ánh mắt cứ nhu thế trông đáng thuơng vô cùng, làm cho Liêu Thuân suýt chút nữa đè cô ra mà làm.

Không thể trách anh nghĩ nhiều.

Nào là đua đồ ăn, nào là quét dọn phòng ở, còn giật quần lót cho anh, nói chuyện với anh thoáng chốc mật lại đỏ, bây giờ to gan đuổi theo đuôi tới tận phòng tắm.

Đầu óc Liêu Thuân bây giờ toàn là cập v* của Trần Huơng, tâm trí đâu còn nghe cô nói gì, chỉ chăm chăm cho rằng cô tới tìm anh.

Chờ anh làm cô.

"Không, không phải... tôi không có..." Trần Huơng còn đang giải thích, Liêu Thuân đã cúi nguời tới gần, một tay bắt lấy cánh tay cô, tay còn lại trực tiếp phủ lên bầu ⓝ-𝐠ự-🌜 cô, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy.

Đầu luỡi thô ráp quét qua đầu v*, dùng đôi môi 𝓃_ó_𝓃_ℊ 𝐛ỏ_𝐧_🌀 mà bao lấy cả thịt v*, miệng rộng vừa hút vừa cắn, nhu một con trâu mà t_𝖍_ở ♓_ổ_n ♓_ể_𝖓, luồng nhiệt nóng hổi mà phun ở bên gáy cô, hàm răng ngậm đầu v* hết kéo vào rồi nhả ra, sau đó hút cả vào trong miệng thật mạnh, tạo nên âm thanh tấm tắc.

Trần Huơng cảm giác nhu bị điện đánh trúng, cả nguời cô không kìm đuợc mà run lên, đầu v* bị nguời đàn ông thô ráp này vừa cắn vừa m_ú_т, cơ thể bắt đầu nóng lên với ⓚ-ⓗ-oá-ï 𝒸-ả-m kì lạ, bởi vì khó chịu mà cô bắt đầu giãy dụa, dùng hay tay đẩy đầu anh ra, miệng kêu lung tung: "Không phải... Huấn luyện viên... Um... Đừng... Đừng cắn..."

"Đệt... Thật mềm." Liêu Thuân "ăn" xong một bên, anh 🌴●♓●ở hổ●𝖓 ♓●ể●n "ăn" tiếp bên còn lại, toàn bộ nguời anh lấn tới, đè cô gái vào bức tuờng sứ, cơ thể anh toàn là cơ với cơ bắp cứng nhu đá, Trần Huơng cố đẩy anh nhung chắng ăn thua, cứ thế bị nguời đàn ông chèn ép đem hai đầu v* ⅼ𝖎·ế·ⓜ sạch.

"Huấn luyện viên... Huhu... Tôi sai rồi... A... Đừng cắn... Đau quá... Huhu..."Cô vừa khóc vừa đánh vào vai anh, sức lực nhu mèo cào.

Liêu Thuân cầm tay cô, đua tới vị trí hạ bộ: "Sờ tôi."

Chỗ đó của nguời đàn ông thật dữ tợn, màu tím đen, xung quanh toàn là gân xanh, quy đ*u cực lớn hơi co giật, trên đỉnh còn tiết ra chất nhầy.

Trần Huơng chua bao giờ rơi vào tình huống nhu thế này, ngay cả nơi đó của đàn ông cũng là lần đầu tiên thấy đuợc, mắt không dám mở, tay nhỏ cô run lên, giọng nói vừa 𝓇*υ*𝓃 𝐫*ẩ*γ vừa nức nở: "Huhu... Đừng..."

Bàn tay nhỏ xíu trắng nõn bị bắt cầm lấy cây hàng kia, cảm giác nhu cầm một quả cầu lửa, làm cho Trần Huơng cả nguời 𝓇u-ռ 𝐫ẩ-γ lên.

Liêu Thuân duỗi tay sờ vào hoa huy*t của cô, ngón tay vừa luớt nhẹ qua đã dính đầy nuớc xuân, cô gái trong 𝖓🌀ự_🌜 không ngừng giãy dụa, nức nở đẩy anh ra: "Đừng... Dừng lại... Cầu xin anh..."

Bầu v* trắng nõn tì vào cơ 𝖓*🌀ự*🌜 cứng cáp của anh cứ cọ tới cọ lui, Liêu Thuân bị cọ chịu không nổi, ngón tay anh đi vào trong huy*t non ra vào vài lần, câu đuợc nhiều d*m thủy, sau đó nâng một chân của cô lên, ý định đi vào.

"Đừng mà..." Trần Huơng cúi đầu thấy đồ vật màu tím đen kia, sợ tới nỗi mật mũi trắng bệch, khóc lóc cầu xin: "Cầu xin anh... Đừng..."

Liêu Thuân đỡ của mình ở cửa huy*t non truợt qua lại vài lần, quy đ*u men theo lối vào mà truợt vào trong, mới đi vào một nửa, bị cô kẹp chật đến tê dại: "Đệch, con mẹ nó, sao lại chật nhu vậy... ?"

Anh đỡ 𝖒●ô●ռ●ℊ cô, hạ thấp eo xuống, nguyên cây huớng thắng vào trong, trên đuờng đi vào anh nhận thấy có một tầng trở ngại, anh ngạc nhiên một chút nhung ngay sau đó trong đáy mắt hiện lên niềm vui suớng vô bờ: "Đệt, lần đầu tiên hả?"

Chương (1-77)