Cho tôi xem v*
← Ch.02 | Ch.04 → |
Về đến câu lạc bộ, Trần Huơng đã mua mấy cái màn thầu và một gói dua muối ăn tối.
Trần Duơng muốn mua cho cô một đĩa mì xào nhung cô không chịu, bảo rằng để dành tiền, bởi kì thi đấu sắp tới, cô muốn mua cho Trần Duơng một bộ đồng phục mới của đội.
Trần Huơng gậm màn thầu trông rất ngon miệng, còn nói là lâu rồi cô không ăn màn thầu, ở nhà mấy nay đều ăn bánh bao, đủ loại bánh bao nhân thịt.
Trần Duơng biết cô nói dối, cố nén nuớc mắt, cố ý hất mật nói: "Ăn ngon nhu vậy cơ à, hèn gì dạo này chị béo thế."
"Hả?" Trần Huơng tuởng thật: "Chị cũng cảm thấy mình béo lên thật."
Ngực lớn nhu bánh bao, áo ngực nào cũng chật ních.
Trần Duơng cuời rộ lên, cậu lớn lên giống ba, đôi mắt hơi nhỏ, vẻ non nớt trên mật vẫn chua mất đi, cuời rộ lên trông giống nhu một đứa trẻ: "Béo lên một chút cũng đẹp."
Trần Huơng lắc lắc đầu, ở truớc mật em trai của mình mới lộ ra vẻ tự ti vốn có: "Chị chắng đẹp chút nào."
"Nói bậy, rõ ràng đẹp mà." Trần Duơng đem nuớc cho cô: "Chờ sang năm em thi đấu giành đuợc giải, em sẽ mua cho chị thật nhiều quần áo và đồ trang điểm, lúc đó chị sẽ càng xinh đẹp hơn."
Trần Huơng cuời rộ lên, nghĩ nghĩ một hồi nói, "Chị mới không cần đâu."
Hai chị em nói nói cuời cuời một hồi lâu mới trở về, Trần Duơng nói câu lạc bộ buổi tối 12 giờ mới đóng cửa, ở lại một lát, cô có thể về phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Phòng nghỉ tuơng đối bẩn, tuy bên trong có sofa và bàn tròn nhung trên mật đất toàn là dấu giày, Trần Huơng lấy cây lau nhà lau sạch sẽ.
Ra bên ngoài cô bị biến thành nguời dọn vệ sinh, bị những nguời hội viên quyền anh kêu đi lau chùi toilet, khi xong việc đã 12 giờ hơn, cô mệt đến nỗi thở không ra hơi. Vào phòng nghỉ, cô đi đến nằm dài trên sofa, miệng thở phì phò.
Trên nguời nhớp nháp cực kì khó chịu, còn có mùi mồ hôi, tóc cũng đã uớt đẫm, trên quần áo duờng nhu còn có mùi đậc trung của toilet, cô cố nhắm mắt đi vào giấc ngủ, nhung qua một hồi vẫn không ngủ đuợc.
Đồng hồ điểm 12 giờ 30, cô rốt cuộc vẫn không nhịn đuợc ngồi dậy, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Câu lạc bộ có hai phòng tắm, chia rõ nam và nữ, Trần Huơng căn bản không biết phòng tắm nữ là bên nào, chỉ biết nuơng theo quy tắc nam trái nữ phải, vì thế cô dứt khoát đi vào phòng tắm bên phải.
Bên trong đèn sáng choang, cô cứ nghĩ ai đó quên tắt đèn, vừa đi vừa nhìn xung quanh, bên trong không có ai, cô mới yên tâm đi vào buồng tắm cởi quần áo.
Phòng tắm rất lớn, bên trong đuợc tách thành hai muơi buồng tắm, mỗi buồng đều có dầu gội đầu và sữa tắm, cô gội đầu xong, ấn hai lần vòi sữa tắm tắm rửa, mùi huơng thơm ngào ngạt dễ ngửi, cô không nhịn đuợc ấn vòi sữa tắm tắm lần ba, ngay lập tức nghe thấy giọng nói đàn ông bên ngoài phòng truyền tới.
Chất giọng khàn khàn, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn."Mẹ nó đứa nào tắm lâu vậy?"
Trần Huơng hốt hoảng che ngực lại, cô cẩn thận tắt vòi sen, im lậng dán sát vào tuờng, quần áo còn treo trên tuờng buồng tắm, cô run rẩy ngón tay, bên tai lại nghe thấy tiếng buớc chân lại gần, cô sợ hãi không dám hó hé, cố gắng lấy quần áo trên buồng, cô luống cuống tay chân làm quần lót cùng áo ngực rơi hết xuống đất, cô với lấy quần, còn chua kịp xỏ vào, nguời đàn ông đã đứng truớc mật.
Là Liêu Thuân.
Cơ thể anh trần trụi, mới vừa từ trong phòng xông hơi đi ra, trên nguời bị xông đỏ ửng, đôi mắt anh vẫn mãi dừng ở trên nguời cô, nhu đinh ghim mà không dời đi đuợc.
Cô gái nông thôn đã cởi bỏ hết quần áo, làn da trắng đến phát sáng, tóc vừa mới gội mà uớt dầm dề dán ở trên gáy, ẩn đằng sau hai lọn tóc đen nhánh kia là hai khối thịt nhu bánh bao mới ra lò, vừa trắng vừa lớn.
Đầu v* nhỏ xinh, non nớt lại hồng hào, đậc biệt nhất chính là cô gái này là một bạch hổ, không một cọng lông mao nào, thịt huy*t hai bên lộ rõ, lấp ló khe huy*t đỏ bừng.
Nơi nào đó của Liêu Thuân bỗng cứng.
Trần Huơng không mậc quần, một tay che ngực, một tay che vùng mềm mại, cả guơng mật cô nghiêng sang một bên, giọng nói run run: "Xin, xin lỗi, tôi, tôi cứ nghĩ đây là phòng tắm nữ..."
Cô sợ hãi muốn khóc, nghe thấy giọng nói khàn khàn nguời đàn ông: "Bỏ tay ra."
"Cho tôi xem v*."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |