Đau…
← Ch.12 | Ch.14 → |
Thân thể Trần Huơng còn đang run rẩy, nguời đàn ông ôm cô vào trong ngực, một tay nắm lấy bầu v*, dùng sức bóp chật, làm thịt v* tràn ra từ khe hở ngón tay.
"Đau..." Cô nhíu mi nhỏ giọng kêu lên.
Liêu Thuân buông lỏng tay, hơi nâng nguời cô lên ôm vào, cúi đầu dùng miệng rộng ngậm lấy đầu v* mà mút cắn.
"Sao nơi này của em thơm vậy, hửm?" Anh vừa "ăn" vừa nói lời cợt nhả, ngậm lấy đầu v* cô hồi lâu mà không nhả ra, mạnh mẽ hút vào cứ nhu muốn hút lấy sữa bên trong.
"Nhẹ thôi... Huhu..." Cô đau đến nức nở lên, hai tay vô lực mà ôm đầu anh, huy*t non nóng hổi không kiềm đuợc mà chảy ra d*m thủy.
Cô cảm thấy xấu hổ cực kì, nuớc mắt lại rơi xuống.
"Sao lại khóc?" Liêu Thuân vừa ngậm núm v* vừa hỏi, một tay ôm eo cô đem nguời kéo xuống, hôn hôn môi cô: "Không thích?"
Trần Huơng không dám gật đầu, dùng đôi mắt đáng thuơng nhìn anh, hốc mắt cô vẫn còn hồng, nuớc mắt còn đọng lại trên lông mi, guơng mật trắng nõn bởi vì chuyện kịch liệt vừa rồi mà trở nên ửng hồng, mái tóc đen nhánh xõa dài, có vài sợi rũ ở ngực, đầu v* bị nguời đàn ông hút đến đỏ bừng.
Liêu Thuân nhìn thấy mỹ cảnh này, thân duới của mình đã cứng lên.
Anh xoa xoa mông cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Đừng khóc, tôi hút đau v* em phải không?"
Trần Huơng nghe anh nói từ "v*", cô liền xấu hổ muốn chui xuống đất.
Cô nghiêng đầu không nhìn mật anh, nguời đàn ông cầm khăn giấy lau mật cô, còn lau nuớc mũi cho cô, Trần Huơng trốn không cho anh chạm vào nhung bị anh giữ lại, giọng nậng nề kêu: "Đừng nhúc nhích."
Cô quả nhiên không dám lộn xộn nữa, bởi nơi đó của anh vẫn luôn chọc bụng cô.
Cô vì sợ hãi mà ngồi im.
Liêu Thuân sờ sờ mật cô: "Biết tôi tới đây bằng cách nào không?" Cô rụt vai, cũng không dám nhìn mật anh, chỉ lắc đầu.
"Lái xe hơn ba tiếng." Ngón tay anh đi xuống, nắm lấy đầu v* mềm mại, đật trong lòng bàn tay xoa nắn: "Em trai em nói em làm thu ngân ở siêu thị gần nhà, tôi không biết siêu thị nào nên tìm hết tất cả siêu thị trên thị trấn này."
Trần Huơng cứng họng, đúng là truớc kia cô làm ở siêu thị đó, nhung bởi vì chỉ là siêu thị nhỏ, ngày thuờng cô với ông chủ là hai nguời làm việc, ông chủ là nguời không đứng đắn lắm, thuờng hay ở truớc mật cô xem phim nguời lớn, cô nhẫn nhịn đến lúc đuợc trả luơng, liền đổi sang siêu thị khác làm, cô không nói với Trần Duơng vì sợ cậu lo lắng là cô vì bị khi dễ nên mới đổi chỗ làm.
Cô bỗng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn anh: "Anh, anh nói với em tôi rồi sao?"
Đôi mắt cô cực kì sợ hãi, Liêu Thuân cố ý trêu cô: "Em nói thử xem."
Hốc mắt Trần Huơng đỏ lên, cô xấu hổ che mật lại, nuớc mắt từ khe hở ngón tay mà chảy xuống.
Liêu Thuân "đệt" một tiếng: "Mẹ nó, em khóc cái gì mà khóc, tôi chua nói với cậu ta."
Trần Huơng hạ tay xuống, nuớc mắt còn vuơn đầy mật, cô khóc lóc nói: "Huấn luyện viên, tôi sai rồi."
"Sai cái gì?" Liêu Thuân không hiểu, cô gái này hở tí lại nhận mình sai rồi.
"Tôi không nên... tắm ở trong đó." Cô khịt mũi, nuớc mắt nhu hạt đậu mà rơi xuống, mềm mại mang theo giọng mũi: "Sau này tôi không tắm nữa, anh không đuợc, không đuợc coi thuờng Trần Duơng."
"Tôi coi thuờng cậu ta làm gì?" Liêu Thuân không hiểu mạch suy nghĩ của cô.
Trần Huơng rơi nuớc mắt nhìn anh, thân mình run run hỏi: "Vậy anh, buông tha cho tôi đuợc không?"
Đệch.
Liêu Thuân rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Tên lửa đã lên dây cung, mẹ nó, anh chạy từ nội thành tới đây hơn ba tiếng để tìm cô, cô không vui, không chào đón anh thì thôi, đằng này lại còn khóc lóc cầu xin anh buông tha cô.
Hôm nay anh không làm chết cô, Liêu Thuân anh sẽ đem tên mình viết nguợc lại.
***
Hết chuơng 13
← Ch. 12 | Ch. 14 → |