Vay nóng Tima

Truyện:Mùa Xuân Của Tiểu Trư - Chương 01

Mùa Xuân Của Tiểu Trư
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Nóng......

Chu Thiện Chi vì nóng mà tỉnh dậy.

Không thể như vậy, bởi vì nàng rõ ràng đã mở điều hòa, cũng để nhiệt độ thích hợp, không lý do gì lại nóng như vậy.

Là mất điện sao?

Nàng chầm chậm mở mắt ra, trước mắt nàng là đôi mắt gấu mèo siêu lớn hại nàng tưởng thấy quỷ, nếu không có đôi tay kia ôm nàng gắt gao như bạch tuộc ôm dính vây khốn, chỉ sợ nàng sẽ trực tiếp bị dọa đến nỗi lăn luôn xuống giường. Hoàn hồn lại, Chu Thiện Chi nhận ra chủ nhân của đôi mắt gấu mèo là ai thì chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

"Đại tỉ"

"z..... z z..... z z z....."

"Đại tỉ, chị tại sao lại ngủ ở phòng em?" Đáng giận, nàng nhớ rõ ràng đã khóa cửa phòng rồi mà.

"z..... z z..... z z z....."

Đối với đại tỉ ngủ giống như người chết, Chu Thiện Chi tránh tránh nhưng tư thế ngủ của đối phương tựa như luyện qua kĩ thuật bắt người, làm cho người bị quản chế là nàng chỉ có thể lâm vào chán nản, "Để em đứng dậy, thật nóng quá!" nàng cố gắng mấp máy kháng nghị.

Điều hòa trong phòng vẫn chạy như cũ, việc là tối hôm qua để hai mươi tư độ là một mình nàng thoải mái đi vào giấc ngủ, nếu trên người lại gia tăng thêm nhiệt độ một người nữa thì nhiệt độ này với Chu Thiện Chi chuyên sợ nóng mà nói đã không đủ dùng. Vẻ mặt nàng đau khổ, điều khiển từ xa đặt đầu giường gần ngay trước mắt nhưng cố cũng lấy không được, làm cho Chu Thiện Chi càng thêm bực mình.

"Đại tỉ, chị muốn ngủ thì cũng để em lấy cái điều khiển điều hòa rồi hẵng ngủ tiếp!"

"z..... z z..... z z z....."

Đối với người ngủ đến bất tỉnh nhân sự kia, nếu Chu Thiện Chi can đảm thì thật sự muốn liều mạng dùng đầu đập vào tường để hết buồn nản trong lòng. Nhưng nàng không có can đảm, hơn nữa lại sợ đau, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thế ngẫm nghĩ, sau đó tiếp tục cuộc cách mạng chưa thành công, mấp máy, chậm rãi nhẹ nhàng rút một tay ra cầm lấy điều kiển từ xa ở đầu giường, chỉnh điều hòa xuống 3 độ nữa. Cái người vừa kêu nửa ngày vẫn không tỉnh kia bởi vì thanh âm bấm bấm ấn ấn điều khiển mà có chút động tĩnh.

"Tiểu Trư, đừng ầm ỹ" Mồm miệng Chu Nghi Chi lẩm bẩm không rõ, ôm cánh tay trắng trẻo của em gái, theo bản năng cọ cọ hai cánh tay mềm mại giống cánh tay kia mà ngủ tiếp.

"....." Chu Thiện Chi có thói quen mặc ángủ đáng yêu khá mát mẻ, bực mình đến nói không ra lời. Là sao đây?

Nàng tồn tại bao cảm xúc, nàng bạc nhược đến ngay cả bấm chỉnh điều hòa cũng không thể phát ra tiếng sao?

Nhìn khuôn mặt dài xinh đẹp đang ngủ của đại tỉ, trong lòng Chu Thiện Chi cảm thấy thê lương, so với diện mạo bình thường cùng tính cách bạc nhược của mình, nàng không thể không cảm thấy bi thương.....

"Tiểu Trư? Tiểu Trư? Mau dậy đi!" Đột nhiên cửa phòng phang một tiếng, bị đẩy ra thô lỗ.

"....." Chu Thiện Chi nhìn cửa phòng gần như bị đá văng, lại nhìn nhị tỉ cầm một cái bánh mỳ Pháp to vung vẩy, nàng ngay cả lên tiếng kháng nghị cũng lười nói.

"Chị chỉ biết đại tỉ nhất định chạy tới nơi này" Lão nhị của Chu gia - Chu Ngạc Chi cầm cái bánh mỳ ăn còn một nửa, cũng không quan tâm mồm có phun hay không phun mà vừa cắn vừa nhai vừa thốt lên: "Tưởng độc chiếm Tiểu Trư? Không có cửa nào đâu!"

Chu Thiện Chi nhìn người được nhiều phiếu bầu nhất cho danh hiệu đệ nhất tình nhân trong mộng liên tục 3 năm qua, ở bên ngoài thì nhị tỉ tuyệt đối là mỹ nữ khí chất trăm phần trăm. Nàng nhớ là cái bánh mỳ Pháp mới mua tối qua dài hơn nửa mét, nhưng nay ở trên tay chị chỉ còn lại chưa đến một phần ba. Nàng rất khó tưởng tưởng xem nếu các chàng trai mê đắm mà thấy mặt chân thật này của nhị tỉ nhà mình, không biết lúc đó sẽ có nháo loạn hay bạo động như thế nào?

"Tiểu Trư" Chi Ngạc Chi trèo lên giường, chị những lúc trước mặt tiểu muội nhà mình không cần cẩn thận giữ hình tượng mà như quả bom bằng người lao thẳng ngay mặt đến.

Chu Thiện Chi kêu một tiếng thảm thiết bởi vì lực kia đánh vào người.

"Tiểu Trư, Tiểu Trư" Chu Ngạc Chi thân ái, nóng nóng, hô theo hướng đổ bộ sang bên cạnh, sau đó ôm lấy cánh tay trắng trẻo còn lại mà cọ cọ. Đương nhiên chị trong cơn đói khát không quên mở mồm cắn khẩu phần ăn bữa sáng, bộ dáng bên ăn bên cọ dường như giống kẻ biến thái, mặc dù cho ai liên tưởng cũng chẳng ra cô gái trước mắt không hề còn chút hình tượng mỹ nữ mà nên nói là quái nhân, dĩ nhiên lại là ngôi sao sáng được xưng tụng như thần tiên ngọc nữ.

Ngoài nhị tỉ lạ kì bên này đầu, bên đầu khác là đại tỉ ngủ chết khiếp, dựa vào bản năng mà tránh đi trái bom người mà vẫn nhắm mắt, Chu Nghi Chi lui lại một chút, lát sau theo bản năng xích lại gần, ôm chiếm lĩnh cánh tay bên kia, tiếp tục vù vù ngủ tiếp. Chu Thiện Chi không nói gì làm cho hai tỉ tỉ một phải một trái ôm mỗi bên, rất giống xúc xích (hotdog) kẹp nóng hổi, hơn nữa còn có vẻ mặt đau khổ như cẩu (dog) đang phát hỏa nữa. Nóng, thật sự rất nóng.....

"Các con gái....." Mẫu nghi (mẹ) của Chu gia anh minh thần võ nữ cường nhân xuất hiện.

Buông tha cho công cuộc tìm điều khiển từ xa lần nữa, Chu Thiện Chi cầu cứu trước rồi la ó sau: "Mẹ, mau cứu con."

"Các con chỉ biết toàn đến phòng Tiểu Trư, thật là đáng yêu." Chương Thanh Mĩ có tai như điếc, cười meo meo giống mèo nhìn ái nữ thứ ba của nhà mình - Tiểu Trư. Thân là chủ duy nhất trong gia đình mồ côi cha, bà nhìn những nữ nhi nhà mình một đám thân thể khỏe mạnh, tình cảm gắn bó như keo sơn rất tốt với nhau, cái loại cảm giác đạt thành tựu còn thỏa mãn hơn cả khi ký kết được tiếp hợp đồng quảng cáo lớn.

"Mẹ?" Nhìn vẻ mặt vừa lòng của mẫu thân nhà mình, vừa lòng đến vô ý thức nhẹ nhàng lại gần đây, Chu Thiện Chi có dự cảm chẳng lành, lên tiếng ngay: "Đừng..... Mẹ..... Đừng..... A!" Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

Chu Thiện Chi muốn ngăn lại, nhưng nghĩ người vốn nên đến giải cứu như nhị tỉ của nàng - Chu Ngạc Chi lại giống bom người phóng đến người nàng, tiếp theo mẹ nàng dang đôi tay ôm luôn đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi bên phải bên trái, một nhà bốn người liền gần sát nhau ở trên giường toàn đụng đến Tiểu Trư.

Là sao đây?

Phòng của nàng, giường của nàng, thân thể của nàng...thành trung tâm thử bom người sao?

Vẻ mặt đau khổ, đối với hai đại mỹ nhân bên phải giữ, bên trái ôm lại thêm mẹ xinh đẹp ở chính giữa, Chu Thiện Chi thở dài, thực dùng sức thở dài một hơi. Aizzz.....

Ước chừng nửa giờ sau, Chu Thiện Chi cố gắng thử cuối cùng cũng thoát thân khỏi khối bom bằng người này.

Đương nhiên, giường là để lại cho đại tỉ đến gần hừng đông mới xong việc đi vào giấc ngủ, về phần nhị tỉ mỗi sáng sớm đều giống quỷ chết đói đầu thai thì nàng dĩ nhiên hôm qua đã mua hai cái xúc xích đại bự để dụ chị đang trong trạng thái có nhu cầu cực độ về đồ ăn. Còn phần mẹ thì nàng chính là đánh vào tình thương cố gắng muốn cho các con cảm thụ ấm áp.

Phần cuối là dễ dàng nhất bởi chỉ cần mặt nàng đáng thương hề hề (cực kì) nói nàng đói bụng, mẹ với tình thương tràn đầy sẽ vui tươi phóng đi làm bữa sáng. Cũng nhờ đó nàng rửa mặt chải đầu xong, thay áo ngủ rồi ngồi vào bàn ăn, ở trước mặt nàng ngoài trứng tươi luộc qua nước sôi gần chín như nàng thích còn có 4 miếng thịt muối nóng hầm hập mà thơm ngon, thêm hai cái lạp xườn Đức. Nàng xem bữa sáng phong phú, lại nhìn nhìn đầu kia của cái bàn, dĩ nhiên là nhị tỉ đang ăn sồn sột.....

"Ngạc Ngạc tỉ" Lý luận logic hẳn là đáng tin hay không đây, nhưng nhìn một người cuồng ăn như vậy mà luôn gầy dơ xương chẳng có mỡ, Chu Thiện Chi vẫn cảm thấy kỳ quái, quái đến nhìn không được muốn hỏi: "Chị không phải vừa mới ăn một cái bánh mỳ Pháp cùng hai cái xúc xích sao?"

"Chị vẫn đói thôi!" Chu Ngạc Chi nhắm mắt nuốt chỗ lạp xườn Đức đầy trong miệng, vẻ mặt vô tội, nói: "Em nói xem hôm nay có nhiều công việc, nếu chị hiện tại không ăn no một chút, làm sao có thể chống đỡ được?"

"Chính là Ngạc Ngạc hôm nay có việc, hiện tại có thể ăn liền ăn đi, đợi tị nữa ra khỏi nhà Ngạc Ngạc bất đắc dĩ mới được ăn này nọ đó, Tiểu Trư phải giúp nhìn xung quanh, đừng cho người khác thấy, biết không?" Chương Thanh Mĩ nhịn không được nên lên tiếng giành công đạo.

"Vâng, con biết." Chu Thiện Chi biết loại bí mật gia tộc này mà truyền ra ngoài thì hậu quả nặng nề, đã nghĩ không phải dùng hai chữ đáng sợ có thể hình dung đủ.

"Tiểu Trư sao lại ngẩn ra thế?" Chương Thanh Mĩ nói xong công đạo liền coi như không có việc gì, nhiệt tình tiếp đón tiểu nữ nhi: "Mau ăn, nhân lúc nóng mau ăn đi." Chu Thiện Chi nhìn xuống bữa sáng phong phú trên bàn, mặt biến sắc.

"Làm sao vậy?"

"Con đang giảm béo nha!"

Chữ này nói ra làm Chương Thanh Mĩ cùng Chu Ngạc Chi đều sửng sốt.

"Giảm béo?" Hai mẹ con trăm miệng một lời, miệng một người còn suýt chút nữa phun ra lạp xườn.

Nhìn thoáng qua là mẹ nàng rất nhanh lấy được quyền ưu tiên đặt câu hỏi: "Vì sao"

"Có phải có kẻ nào khi dễ em hay không? Chê em? Nói lới khó nghe với em?" Bởi vì là người thuộc hoàn cảnh công việc rất hiểm ác, Chu Ngạc Chi liên tưởng đến đầu tiên chính là việc không hòa hợp và bị người khác khi dễ.

"Tiểu Trư, nghe lời mẹ, con như giờ đều tốt lắm, thật sự tốt." Chương Thanh Mĩ đến gần, còn thật sự nói: "Mẹ vẫn xem sức khỏe của các con là quan trọng nhất, cho nên con trăm ngàn lần không cần miễn cưỡng chính mình, chỉ vì những người khác hùa theo nhau đặt tiêu chuẩn linh tinh, huống chi con lại không mập."

"Đúng vậy, em lại không mập, chỉ là so với thể trọng tiêu chuẩn hơn 5kg mà thôi."

"Hiện tại là 6kg" Chu Thiện Chi nghe mẫu thân cùng tỉ tỉ dõng dạc lên tiếng, nhịn không được thốt ra vài chữ.

"Thế thì có sao? Dù sao con cũng không phải biểu diễn, cho dù là đi biểu diễn, cũng không tất yếu phải so đo một, hai kg thịt, con như bây giờ cũng rất đáng yêu!" Chương Thanh Mĩ cảm thấy khó hiểu.

Cũng không phải làm mẹ nên coi con mình là nhất, mèo khen mèo dài đuôi, bà có ba nữ nhi a, đại nữ nhi biết tính toán, nhị nữ nhi thanh lệ, tiểu nữ nhi tuy rằng lớn lên giống ba nó, bề ngoài không giống các tỉ luôn làm cho người ta nhìn sáng cả mắt, nhưng nàng là một cô gái nhỏ nhắn, khá thanh tú, bộ dáng trắng hồng hơi mũm mĩm thật đáng yêu, là kiểu mà người khác muốn cắn vài cái. Lại càng không cần nói thêm, trong ba nữ nhi thì cá tính tiểu nữ nhi tốt nhất, chẳng những nhu thuận, lại vô cùng hiểu lòng người, không giống hai chị nó cái tật xấu quai quái gì đều có, nàng là đứa nhỏ mà bà yên tâm nhất. Nếu muốn nói về khuyết điểm của tiểu nữ nhi thì duy nhất có thể nói được chỉ là chút khuyết thiếu tự tin, bà cảm thấy tiểu nữ của mình thế cũng bình thường, bất quá so ra kém hai chị cũng chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ, càng làm cho người nhịn không được muốn yêu thương nàng thêm một ít.....

"A! Mẹ đã biết!" Bà mẹ đột nhiên vỗ tay hoan nghênh, chợt nghĩ ra một điều: "Tiểu Trư muốn giống Ngạc Ngạc cùng đi biểu diễn sao?"

"Thật vậy chăng?" Vẻ mặt Chu Ngạc Chi kinh hỉ.

"Con như vậy cứ nói ra." Chương Thanh Mĩ nghĩ làm cho tiểu nữ nhi suy nghĩ thoáng, bắt đầu có tự tin vào chính mình, tiếp tục nói."Hóa ra Tiểu Trư cũng muốn đi biểu diễn a, không có chi, mẹ sẽ giúp con an bài....."

"Không phải, con không có, không có muốn đi biểu diễn!" Chu Thiện Chi quả thực há hốc mồm, không biết kết luận này từ đâu mà đến.

"Nếu không phải đi biểu diễn, sao lại muốn vất vả như vậy?" Vẻ mặt mẫu thân thật hoang mang.

"Mẹ, Tiểu Trư nhất định là bị khi dễ." Chu Ngạc Chi cung cấp thêm lời giải thích.

"Con cũng biết trong giới nghệ thuật luẩn quẩn này trâu buộc ghét trâu ăn, một lũ rắn rết ác độc đều có, có mấy kẻ chẳng có đủ bản lĩnh liền thích đâm bị thương người khác để thỏa mãn chính mình. Nhất định là những kẻ này xem Tiểu Trư tính tình tốt, dễ bắt nạt nên liền cố ý khi dễ." Chương Thanh Mĩ cảm thấy có lý, cơn tức đang thành bão táp, hận nói: "Tiểu Trư, con nói đi! Là ai khi dễ con?"

"Đúng, em không phải sợ, nói nghe coi là ai, nói cho nhị tỉ biết, tỉ giúp em trút giận."

Chu Ngạc Chi cũng cười lạnh, làm như có miệng kẻ nào dám nói năng lung tung cũng sẽ bị khí thế của chị làm cho không dám thốt ra nửa câu nữa.

"Không có, không có, không có!" Ngay cả nói ba lần không có, Chu Thiện Chi bất đắc dĩ nhìn người nhà tràn đầy ý muốn bảo hộ nàng quá nặng nề, nói "Làm gì có ai nhàm chán như vậy lại vô cớ khi dễ một người hầu - tiểu trợ lý a?"

"Tiểu Trư, con cũng không nên che chở cho cái kẻ khi dễ con nha, nói cho mẹ biết, mẹ tuyệt đối sẽ làm cho kẻ đó không còn ngóc đầu lên nổi trong làng giải trí này."

"Đúng, hai tỉ nhất định tìm ra biện pháp làm cho kẻ đó không còn đường sống." Chu Ngạc Chi cũng mãnh liệt cam đoan.

Chu Thiện Chi trợn to mắt, trực tiếp cầu xin tha thứ: "Làm ơn, cả nhà trăm ngàn lần đừng cho mọi người biết là mẹ và tỉ tỉ của con, con muốn sống bình thường, không hy vọng mọi người dùng ánh mắt quái dị xem con."

"Tiểu Trư....." Chu Ngạc Chi há hốc miệng, giống như đang muốn khóc.

"Tỉ chỉ nghĩ em ghét bỏ nhị tỉ chỉ biết bán rẻ tiếng cười....."

"Mẹ làm con cảm thấy thật mất mặt sao?" Chương Thanh Mĩ cũng có vẻ mặt như mây mù che phủ.

"Vì sao không muốn họ biết mẹ là mẹ của con?". Đối mặt với trận này, Chu Thiện Chi cảm thấy đến là may mắn.

May mắn người giỏi nhất mấy việc này trong nhà thì đang ở trong phòng nàng ngủ khì ngon lành, bằng không bệnh nghề nghiệp của đại tỉ bộc phát sẽ nháo loạn hết lên, lúc đó nàng đừng hòng có đường chạy thoát thân.

"Con thực yêu cả nhà mà, thật sự, cho nên cả nhà không cần loạn tưởng như vậy!" Nàng cường điệu."Con chỉ muốn sống bình thường như bây giờ, có thể vui vẻ cùng mẹ, còn có đại tỉ và nhị tỉ nữa." Chu Thiện Chi dừng một chút rồi còn thật sự nói: "Cả nhà ngẫm lại đi, nếu người ta biết nữ minh tinh nổi danh Diêu Dao cùng biên kịch vương hậu Nghi Chi là tỉ tỉ ruột, người đại diện siêu sao Thanh Mĩ hô phong hoán vũ trong ngành giải trí là mẹ con, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người quấy rầy con hoặc so sánh cùng mẹ và hai tỉ tỉ a!"

"Chúng ta là người một nhà đều giống nhau, so cái gì chứ?" Chu Ngạc Chi - nghệ danh 'Diêu Dao' hừ một tiếng, nói: "Tiểu thư ta đây không thèm sợ." Chị không sợ, nhưng Chu Thiện Chi sợ.

Không nói cái gì, chỉ cần ở bên ngoài vấn đề này cũng đủ làm nàng ủ rũ.

Cũng không phải nàng muốn khoa trương, mẹ cùng hai tỉ tỉ của nàng, ba người như hoa như ngọc, dường như đều có thể sánh bằng mấy mỹ nữ thi tuyển hoa hậu. Cho dù mẫu thân nàng ã hơn năm mươi, nhưng thân thể bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn còn không đến bốn mươi tuổi, luôn là đại biểu tốt nhất cho giới phụ nữ, người theo đuổi cho tới bây giờ vẫn không phải không có. Thượng đế đối xử tử tế với mẹ và hai tỉ còn không chỉ có vậy!

Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, ba người đều thể chất thon gọn, dáng người cao gầy, mặc kệ ăn như thế nào, ngủ như thế nào thì không béo, sẽ chỉ là không béo được, không giống với thể chất cùng trọng lượng của nàng. Ba mẹ con nếu đứng cùng với nhau, hình ảnh ấy muốn nói bao nhiêu đẹp cũng thiếu, nhưng nếu có thêm nàng, đột ngột thành..... Ngay cả chính nàng thường thường còn hoài nghi nàng có phải được nhận nuôi hay không? Đây không phải nói giỡn hay chơi đùa, nàng thật sự vẫn hoài nghi, còn vụng trộm chú ý qua nhóm máu của mọi người, hoài nghi năm đó có phải ở bệnh viện ôm nhầm tiểu hài tử (con)? Bằng không sao mẹ và hai chị đều là mỹ nhân siêu cao, siêu chuẩn, mà tại sao một mình nàng bình thường như thế, xấu xí như thế? Huống chi vấn đề không chỉ riêng vẻ bên ngoài, nói tiếp đến khác biệt về thành tựu sự nghiệp lại làm cho nàng muốn lui lui lui thẳng một đường ra điểm xa nhất đi. Như là mẹ của nàng hơn mười năm trước kế thừa sự nghiệp của chồng, lăn lộn trong giới điện ảnh và người mẫu, nâng đỡ không ít ngôi sao sáng giá, kinh doanh ra không ít tiền bạc mà tạo dựng không ít thế lực, dù người trong ngành giải trí nhiều đến thế nào cũng đều biết bà, thấy mẹ nàng đều xoay người gọi mọi tiếng 'chào Thanh Mĩ tỉ'. Về phần đại tỉ hiện tại đang ngủ mê mệt trong phòng nàng, tài hoa của tỉ làm cho cả giới biên kịch và nhiều người biết tới, hơn nữa mỹ mạo hiếm thấy lại làm cho tỉ đạt được danh xưng hoa hậu của giới biên kịch, nổi tiếng kinh người. Còn nếu nói đến nhị tỉ của nàng..... Điều này còn phải nói sao?

Diêu Dao! Là Diêu Dao nha!

Tên này nói ra thì từ người già đến trẻ con ba tuổi có ai không biết?

Nhớ lại nhị tỉ của nàng khi mới xuất hiện, bắt đầu biểu diễn lần đầu đã nổi tiếng ngay, đến nay thanh thế vẫn tỏa sáng như mặt trời ban trưa, xưng nàng là ngôi sao nữ được yêu thích hàng đầu cũng không có sai.

Chu Thiện Chi nghĩ đến mẹ là nữ cường nhân xinh đẹp, đại tỉ tài hoa dào dạt, nhị tỉ khí thế ở mức lũy thừa chỉ có thể dùng từ đại mỹ nhân để hình dung; nhưng nàng chỉ tốt nghiệp xong đại học hạng bình bình chuyên ngành không dùng được, đáng bỏ đi, sau khi tốt nghiệp cũng không tìm được công việc nào tốt tốt tˬ nhàn rỗi không có việc làm liền đi theo sau mỹ nhân nhị tỉ làm tiểu nhân vật - người hầu..... Chính nàng nghĩ có vẻ thế, cảm thấy nghĩ vậy không tốt, lại càng không muốn tưởng tượng người ngoài sẽ xoi mói nàng không đủ mĩ miều, không đủ tự tin, ngay cả tài trí thông minh cũng không có, thành tựu của nàng chỉ là nữ tử ăn không ngồi rồi chờ chết sao? Cho dù người nhà yêu thương nàng, hơn nữa còn bao dung quá mức, gần như là cưng chiều sủng ái nàng, có thể giống như mù không nhìn ra những điều này. Nhưng nàng không thế, bởi vì có nhiều điểm tự mình hiểu lấy, cho nên nàng thấy thật sự không ổn.

"Ngạc Ngạc tỉ, tỉ cũng biết mà em cũng có thể nói lại, dù đầu óc em không đủ thông minh." Chu Thiện Chi thật sự nghiêm túc nói về chuyện này: "Nhưng nghĩ nếu thực sự làm cho đám phóng viên như chó săn phát hiện quan hệ của chúng ta, viết ra báo những lời tổn hại chúng ta, thương tổn em là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm hại hay bêu xấu mẹ và hai tỉ tỉ thì em không muốn tí nào."

"Tiểu Trư, em không cần tự chuốc khổ sở vào mình a!" Chu Ngạc Chi vừa nghe đã thấy khó chịu, vẻ mặt liền như muốn khóc.

Chương Thanh Mĩ nghĩ đến đám nhà báo liền giận dữ một trận."Bọn chúng có thể làm hại cái gì? Chúng ta là người một nhà đều trong sạch thanh bạch, làm việc đều quang minh chính đại, sợ cái gì? Họ muốn khiêu chiến liền đấu với bọn họ đến cùng!".

Đối mặt với hai mẹ con cùng nhau dõng dạc lên tiếng, Chu Thiện Chi không nói thêm các gì, chỉ là bình tĩnh nhìn mẹ đang phát hỏa, dùng sự trầm mặc để gọi lý trí của mẹ nhất thời chạy khỏi người mà trở lại. Thực tiêu cực nhưng đối mặt cảm xúc mãnh liệt của người nhà như vậy, Chu Thiện Chi chỉ còn cách lặng im không nói gì.

Chương Thanh Mĩ dù sao cũng là người đã lăn lộn quá xã hội thượng lưu lịch lãm, tiểu nữ nhi chú mục không nói gì, mà lý trí thoáng khôi phục, cuối cùng nhớ tới người trong một nhà ngoài tiểu nữ nhi có vẻ bình thường một chút thì một đám đều giống như tâm thần phân liệt, lấy cửa nhà làm ranh giới tính cách khi ra ngoài cửa làm việc hoàn toàn bất đồng.... ."Ách.... . Nếu có thể, vẫn nên không cần khiến cho đám nhà báo lá cải chú ý kỹ." Bà đột nhiên sửa lời.

"Mẹ!" Chu Ngạc Chi kinh ngạc trước trận phản chiến (lui không đánh) của mẫu thân.

"Ngạc Ngạc, việc này Tiểu Trư nói đúng, chúng ta hẳn là nên nghe Tiểu Trư." Chương Thanh Mĩ quay ra khuyên bảo nhị nữ nhi: "Con chuyên tâm tập trung vào kế hoạch mới đi, đây là lần đầu tiên con ra đĩa nhạc, rất nhiều người chờ xem.... ."

"Làm ơn, đó đều giống mấy công việc kia, thời điểm bình thường cũng rất nhiều phóng viên phỏng vấn, chụp ảnh a!" Chu Ngạc Chi không cho là đúng.

"Đúng vậy, đều là biểu diễn nghệ thuật, nhưng kế hoạch mới lần này hấp dẫn, tập trung sự chú ý của phóng viên không chỉ vào riêng mình con." Chương Thanh Mĩ nhắc nhở. Dù không giải thích rõ, nhưng mọi người ở đây đều biết Chương Thanh Mĩ ám chỉ ai.

Bởi vì coi trọng lần ra đĩa này, công ty đĩa nhạc đặc biệt đề ra và tiết lộ một phần của kế hoạch là mời một khách mời tài năng, nổi tiếng vô cùng, siêu sao thiên vương tới diễn xuất cùng với nhị tỉ trong MV (Music Video hay clip nhạc) của bộ tác phẩm mới này. Hai ngôi sao sáng chói đều có mặt, có thể nghĩ đề tài này tuyệt đối là không chỉ quan trọng, mà là mức cực kỳ quan trọng, đến lúc đó phóng viên đưa tin tức nhất định nhiều hơn bình thường, dĩ nhiên làm việc cũng càng phải cẩn thận hơn bình thường nhiều mới được.

"Nghe lời đi, đừng để mẹ lo lắng." Bởi vì nửa năm trước đã hứa hẹn ấn định với bạn bè đi du lịch bằng du thuyền xa hoa một tháng, Chương Thanh Mĩ nào biết việc kế hoạch tuyên truyền của nhị nữ nhi ra sao, bà kỳ thật có chút phiền não.

"Mẹ, con sẽ quan tâm nhị tỉ Ngạc Ngạc cùng đại tỉ, mẹ yên tâm cùng các bác đi chơi đi!" Biết mẫu thân trong lòng lo nghĩ, Chu Thiện Chi tự nhận trách nhiệm coi chừng hai vị tỉ tỉ.

"Nói loạn, là con sẽ chiếu cố chăm sóc tốt cho Tiểu Trư cùng đại tỉ." Chu Ngạc Chi sửa chữa.

Cách nói của nhị nữ nhi làm cho Chương Thanh Mĩ bật cười: "Con a, chỉ cần cố gắng giữ hình tượng cho tốt là được rồi."

"Có a, con thực sự vẫn cố giữ hình tượng a, nhưng điều này có liên quan gì đến quan hệ với Tiểu Trư? Tiểu Trư vốn là muội muội của con a, cho dù bọn phóng viên báo lá cải có phát hiện cũng sẽ chẳng có chuyện gì đâu." Chu Ngạc Chi vẫn còn bất mãn.

"Ngạc Ngạc tỉ, vấn đề không phải ở đó, nếu bọn họ vì đào móc ra quan hệ tỉ muội của chúng ta mà làm cho họ phát hiện bộ dáng chị không đúng hình tượng ngôi sao như trước, vài năm khổ tâm làm việc mệt nhọc giữ hình tượng của chị liền thành hư không, liền xong đời, chị biết không?" Chu Thiện Chi theo trật tự chỉ ra vài điểm mù nhị tỉ không biết.

".... ." Chu Ngạc Chi nghe thấy nhiều năm chịu đói vất vả như thế sẽ thành dã tràng xe cát nên trầm mặc.

"Kia, Tiểu Trư nói đúng, trọng điểm ở đó, hơn nữa giờ con cũng biết không phải sao? Trong ba chị em các con thì Tiểu Trư giống cha các con nhất." Chương Thanh Mĩ hỗ trợ thêm, muốn nhị nữ nhi không để tâm vào chuyện vụt vặt nữa, "Chẳng những bộ dáng giống, cả cá tính cũng giống, đúng thật là người lo nghĩ chu toàn."

".... ." Chu Ngạc Chi tiếp tục trầm mặc.

Tuy rằng trong trí nhớ của bà người chồng đã mất hơn chín năm qua mà có chút mơ hồ, nhưng hình ảnh nhân ái, từ tốn, hiền lành vẫn còn khắc sâu trong tim, làm cho bà đột nhiên nhớ đến, cảm thấy muốn hoài niệm."Tiểu Trư a, thật giống như cha các con tính tình tốt, không thích náo động, nhất là bị người khác chú ý liền cảm thấy không thoải mái, nếu Tiểu Trư thật sự bị bọn chó săn đó đuổi kịp thì trong lòng nhất định không thoải mái." Nhưng kỳ thật Chương Thanh Mĩ nghĩ là nếu bọn phóng viên chết bằm phá hoại, phát giác biểu hiện giả dối bên ngoài của cả nhà thì quá nguy hiểm rồi.

"Ân, con không thích bị người khác chú ý." Chu Thiện Chi bình tâm nhẹ giọng phụ họa.

"Tốt, Tiểu Trư đừng sợ." Chu Ngạc Chi nóng nảy nói xong, trong mắt mang theo ánh sáng, cho dù sau lưng không có một vầng thái dương tỏa sáng làm phông nền hay bối cảnh thì vẫn thật nhiệt huyết tuyên thệ: "Nhị tỉ sẽ bảo vệ em." Nếu không phải chưa ăn xong bữa sáng, chỉ sợ nhị tỉ không chỉ nói đơn giản như vậy mà sẽ tiến lại gần giang tay ôm chầm nàng.... . Chu Thiện Chi chỉ nghĩ hình ảnh thân tình như trong phim làm cho nàng âm thầm run lên một chút. Kỳ thật có vài điểm nàng vẫn không hiểu, tại sao đề tài nói chuyện lại chuyển thành thế này?

Bất quá nàng vì nhận được thông báo rằng một tháng sau có tổ chức họp mặt các bạn cùng khóa mời tham gia, nàng không muốn đến lúc đó nàng quá béo mà mang theo một đống thịt tham dự cho nên muốn giảm vài cân để tham gia họp mặt cho tốt mà thôi. Sao không có chờ nàng giải thích đến chuyện này, sự tình tự nhiên diễn biến thành nhị tỉ nhiệt huyết tuôn trào mà tuyên thệ?

"Mẹ cũng sẽ bảo hộ các con."

Mắt đã đủ trợn tròn, Chu Thiện Chi không nghĩ tới mẫu thân một nhà cùng nhập vai diễn, cũng thốt ra một câu tuyên thệ nhiệt huyết như vậy, nàng không nói gì chỉ có thể âm thầm nhủ mình may mắn, may mắn có người còn đang ngủ như chết trong phòng nàng. Bằng không cái đặc thù nghề nghiệp của đại tỉ sẽ làm trường hợp này càng trở nên không thể vãn hồi, tuyệt đối là so với tuyên thệ nhiệt huyết như hiện tại còn hơn trăm lần. Mới nói.... . nhà này..... rốt cuộc sao lại thế này?

Chu Thiện Chi nhịn không được tự hỏi mình vấn đề này.

Mẹ là nữ cường nhân, đại tỉ tài hoa dạt dào, nhị tỉ thanh thế tuyệt đối sẽ lưu danh trong lịch sử điện ảnh, ở mặt ngoài thoạt nhìn hẳn là bình thường, hơn nữa sẽ được mọi người cực hâm mộ. Nhưng sự thật cố tình lại không phải bình thường như vậy, thường thường biểu hiện rất ăn khớp, cổ quái đến nỗi làm cho nàng sinh nghi chuyện kia. Này.... . Rốt cuộc là làm sao xảy ra chuyện đây?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)