← Ch.54 | Ch.56 → |
Sáng sớm ...
Người quản lí nghĩa trang nhìn người đàn ông đang ngồi ngơ ngẩn trước một ngôi mộ, thở dài. Có lẽ thần kinh của ông ta có vấn đề, đã hai ngày hai đêm ngồi lì ở đó mà không hề rời khỏi. Nếu Nam Cung Lãnh có mặt ở đây, chắc hẳn anh phải vô cùng kinh ngạc, bởi vì đó chính là người mà anh đang dốc công tìm kiếm: Tiêu Lãnh.
Tiêu Lãnh dùng bàn tay chai sần của mình, nhẹ nhàng sờ lên tấm ảnh trên mộ:
-Linh Linh, anh nhớ em, rất nhớ em.
Trên ngôi mộ, tấm ảnh in hình một người phụ nữ còn khá trẻ, độ khoảng hai mươi lăm tuổi, với nụ cười tươi rất tinh khiết. Đặc biệt, đôi mắt đẹp càng khiến của cô càng khiến người ta không tự chủ mà hãm sâu. Người phụ nữ ấy không ai khác chính là Sở Tuệ Linh - người vợ mà Dạ Đế yêu thương nhất.
Ông nhìn sang ngôi mộ của người nằm cạnh, nở nụ cười khổ:
-Cả đời này tôi chưa bao giờ thắng được cậu cả, Triệu Phong. Giữa hai chúng ta, cô ấy luôn chọn cậu.
Người cô ấy yêu là cậu. Người cô ấy gả cũng là cậu. Thậm chí cả lúc trăn trối, cô ấy cũng muốn nằm cạnh cậu. Có lẽ, nếu trước đây tôi cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thìsẽtốt hơn cho tất cả chúng ta...
Cầm súng trên tay, ông chậm rãi đưa lên đầu mình. Ông mệt mỏi với những ân oán này quá rồi. Cũng đã đến lúc nên đặt dấu chấm hết cho tất cả. Chỉ mong cái chết của ôngsẽkhiến A Hàn cảm thấy dễ chịu hơn, cũng đừng mang ân oán đời trước ra khiến người nó yêu thương phải đau buồn.
Pằng...
Tiếng súng vô tình vang lên tước đi một sinh mạng. Tiêu Lãnh ngã gục xuống bên mộ người mình yêu thương. Máu đỏ lan ra khắp nơi khiến ai trông thấy cũng phải rợn người.
Người quản lí nghĩa trang nghe âm thanh lạ, vội vả chạy ra và nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Sợ hãi khiến ông trơ người ra, chẳng biết làm gì. Đến lúc bình tĩnh hơn, ông ta mới nhớ đến việc phải báo cho cảnh sát đến. Và chẳng lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát nhanh chóng vang lên, những người làm nhiệm vụ cũng đã có mặt để phong tỏa hiện trường.
-- - - - - -
Trong lúc Nam Cung Lãnh còn đang làm việc, một cuộc điện thoại bất ngờ vang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi là Ám. Nhanh chóng bắt máy, anh hỏi ngay:
-Có tin của lão cáo già đó rồi phải không?
Bên đầu dây nhanh chóng trả lời:
-Lão ta chết rồi.
Không khống chế được cảm xúc của bản thân, anh hét lên:
-Chết rồi? Tại sao lại chết?
Nghe được bạn thân mất bình tĩnh, Ám chậm rãi trả lời:
-Lão tự sát, ngay cạnh mộ mẹ cậu đó.
Anh buông điện thoại xuống, đôi mắt đỏ ửng, tay nắm chặt tạo thành nắm đấm, đấm mạnh vào bàn. Như vậy là mọi chuyện đã kết thúc rồi ư? Thù lớn đã trả xong, lẽ ra anh phải vui mới đúng chứ! Nhưng tại sao, ông ta lại tự sát chứ? Anh vẫn chưa tự tay bắt ông ta đền lại những lỗi lầm của mình cơ mà?
Trong lòng Nam Cung Lãnh bỗng trở nên trống rỗng. Từ trước đến giờ, thù hận chiếm một phần quá lớn trong cuộc sống của anh. Ngoài những lúc bên cạnh Miên Miên, anh gần như đều mưu tính kế hoạch trả thù trong suốt thời gian còn lại. Vì thù hận, anh đã thành lập "Đông", đã trăm phương ngàn kế để đánh sập Tiêu thị. Hay nói một cách khác, nếu không phải vì thù hận, sẽkhông có một Nam Cung Lãnh khiến người người run sợ như hiện giờ.
Giờ đây, mọi chuyện đã chấm hết, đã kết thúc một cách thật đơn giản. Bao toan tính của anh cũng xem như phí công. Anh nên làm gì tiếp đây?
Ngay lúc trong đầu còn bộn bề biết bao suy nghĩ, anh không khỏi nghĩ đến cô gái nhỏ. Phải rồi, anh còn Miên Miên. Chỉ cần đợi anh nhanh chóng kết thúc chuyện của Hạ Vĩnh Cường, hai người họsẽcó thể bên nhau mãi mãi.
Nhưng chợt nghĩ đến mấy ngày gần đây cô không cho mình thấy được một biểu cảm dễ nhìn, anh lại thở dài. Miên Miên vốn rất bướng bỉnh, lần này anh lại ép buộc cô làm những điều mà cô không thích, cô lại ôn hòa được với anh mới lạ đó. Anh nên làm sao để cô tha thứ cho mình đây?
Anh đã ép cô phải hiểu cho bản thân mình, bởi anh biết cô rất yêu anh. Nói một cách khác, anh đã lợi dụng tình cảm của người con gái mình yêu thương để thực hiện kế hoạch kia một cách hoàn hảo. Và bây giờ, cô gái nhỏ của anh đang phải chịu sự dằn vặt của lí trí, sự dằn xé của tình yêu lần tình thân. Nghĩ đến đó, con tim anh không khỏi nhói đau.
Nam Cung Lãnh mệt mỏi tựa người vào ghế. Là anh có lỗi với Miên Miên. Cũng chỉ vì bản thân anh không thể buông bỏ chuyện đời trước mà lại khiến cô mệt mỏi đến như vậy. Cô ấy nói đúng, anh căn bản không muốn bù đắp những gì mình đã làm. Anh đúng là quá ích kỉ.
Một suy nghĩ bỗng dấy lên trong lòng anh: "Nam Cung Lãnh, mày hãy vì Miên Miên mà dừng tay đi!". Dừng lại sao? Có thật là chỉ cần anh dừng lại, côsẽtha thứ cho anh hay không?
Điện thoại lần nữa reo lên. Nam Cung Lãnh nhíu chặt đôi mày rồi chấp nhận cuộc gọi:
-Thiếu gia, Thủy Miên tiểu thư muốn mình có thể tiếp tục làm việc.
Thoáng suy nghĩ, anh trả lời:
-Có thể, cho người lắp máy tính trong phòng em ấy. Kiểm tra kĩ các thiết bị kết nối internet, tuyệt đối không để cô ấy có thể liên lạc với bên ngoài.
Cô ở nhà có lẽ rất buồn chán. Chẳng bằng cho cô tiếp tục làm công việc của mình thìsẽkhá hơn. Ít nhất thì chuyên tâm vào làm việcsẽkhiến bé ngốc đó không có thời gian nghĩ linh tinh.
Còn chuyện kia thì sao? Nam Cung Lãnh cười khổ. Anh vẫn cần thêm một chút thời gian.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |