← Ch.15 | Ch.17 (c) → |
Một ngày nọ, hai người trò chuyện về việc trước đây đã bị thu hút bởi nhau như thế nào.
"Hình như em không nhớ rõ." Kỷ Đông Thiên nói thật lòng.
"Hoàn toàn không nhớ rõ?" Trương Vô Tật không thể tin được.
Kỷ Đông Thiên đảo mắt vài lần, vẫn lắc đầu.
Kết quả là, Trương Vô Tật đã phớt lờ cô nửa giờ sau đó. Kỷ Đông Thiên xấu hổ, tìm những tấm ảnh trong album điện thoại di động của mình, xem từng tấm, cố gắng tìm lại cảm giác yêu đương cuồng nhiệt. Không biết là do cô quá đãng trí, hay là do cô có tư tưởng "Không thể nhìn lại quá khứ", cô không nhớ nổi mình rốt cuộc động lòng với Trương Vô Tật lúc nào. Vì vậy, cô đành phải quay lại, nhờ anh giúp đỡ trong việc nhớ lại.
"Làm sao anh biết được em động lòng với anh khi nào? Anh chỉ nhớ anh có cảm tình với em khi nào." Trương Vô Tật còn đang kinh ngạc, thầm nghĩ không biết có phải gần đây vợ mình ăn thứ gì đó không tốt nên chỉ số IQ của cô ấy giảm xuống không?
"Vậy nói về anh đi." Kỷ Đông Thiên tò mò tiến lại gần lấy lòng, "À, em thậm chí còn không biết anh bắt đầu thích em từ khi nào."
Cô không chịu buông tha, Trương Vô Tật đành phải dẹp bỏ công việc đang làm, hào phóng giúp cô nhớ lại thật chi tiết.
Dần dần, cô đắm chìm trong lời kể của anh, cùng anh hồi tưởng lại từng chút một.
Đó là một buổi sáng đầy nắng, à không, mưa dầm dai dẳng.
Tâm trạng của Trương Vô Tật không tốt vì không thích những ngày mưa gió ẩm ướt. Lúc mở cửa kính của quán cà phê trong ngọn hải đăng, anh vô tình nghe thấy một giọng nói xa lạ quá mức ngọt ngào nên càng không vui, ai là người có cách phát âm thiếu chuyên nghiệp như vậy? Anh đã quy định bốn chữ "Hoan nghênh đến tiệm" phải được nói rõ ràng, rành mạch, không được mang theo cảm xúc cố ý lấy lòng, huống chi giọng điệu còn trẻ con như thế? Quả thực không thể chịu được. Trong quán cà phê của anh, chi tiết quyết định tất cả, anh không cho phép xuất hiện sai lầm như vậy.
Tuy nhiên, lúc anh ngước mắt lên, đập vào mắt là một gương mặt không thể tưởng tượng được: không mập không ốm, làn da trắng nõn, đôi mắt cười như vầng trăng lưỡi liềm, hình như đang nháy mắt với ai đó, có lúm đồng tiền bên má trái, mũi rất nhỏ. Nhìn thế nào cũng cảm giác như một con vật, là loài đầu tiên bị đào thải trong thế giới động vật —— bởi vì quá yếu.
Anh lặng lẽ đến gần, quan sát cô thật kỹ.
"Xin hỏi anh muốn uống gì?" Cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương, thầm nghĩ tại sao ngày đầu tiên đi làm lại gặp người khách ảm đạm như thế?
"Tôi muốn xem thẻ căn cước của cô." Anh nói.
"Vì sao?" Cô không kịp phản ứng.
"Xem cô đã mười sáu tuổi chưa." Anh lười biếng bổ sung, "Tôi là ông chủ ở đây."
"À? Hóa ra anh là giám đốc Trương." Nhìn thấy chủ tiệm, cô hơi bối rối, cúi đầu vội vàng lấy lý lịch và chứng chỉ của mình trong ngăn kéo ra đưa cho anh, giải thích, "Anh yên tâm, tôi đã 22 tuổi."
Anh không tin lời nói một chiều của cô, kiểm tra kỹ thông tin.
Dưới sự trầm mặc dài đăng đẳng, cô giải thích thừa: "Tuần trước anh không có ở đây, giám đốc Trình đã phỏng vấn tôi, anh ấy kêu tôi vào thực tập trước, anh có thể gọi điện thoại cho anh ấy để xác nhận......"
"Nội dung phỏng vấn?" Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
"Hỏi tôi về trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc, sở thích, còn yêu cầu tôi lau vài cái ly thủy tinh và pha một bình cà phê nóng tại chỗ." Cô trả lời một cách nghiêm túc.
"Chỉ những thứ này?" Giọng anh có vẻ khinh thường, "Nội dung phỏng vấn trước đây của cô bị hủy bỏ."
"Ý anh là gì?" Cô giật mình.
Lúc này anh mới đặt hồ sơ của cô xuống, đưa mắt nhìn vào mặt cô, cố tình nói chậm để tạo bầu không khí: "Chút nữa mới là buổi phỏng vấn chính thức của cô, hiện giờ không ai biết cô có thể vượt qua hay không."
"......"
Có ý gì? Cuộc phỏng vấn lúc trước không được tính? Tim cô lệch một nhịp, tuy cô đã nghe nói, quán này có một nam giám đốc mạnh mẽ, lập dị, kỳ lạ, không giống người thường, nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy, gặp mặt mới biết so với lời đồn, sự thật chỉ hơn chứ không kém.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất khi ra ngoài làm việc là giữ thái độ tốt, cô nhanh chóng nghĩ thông suốt, cố nén một nụ cười, nói một cách chân thành và khiêm tốn, "Hoàn toàn không thành vấn đề. Xin hỏi anh muốn biết điều gì?"
"Nhắc nhở cô, đừng bày ra gương mặt tươi cười ngu ngốc như vậy nữa."
"......" Được, cô nhịn.
"Đứng thẳng."
Cô thẳng lưng ngay lập tức, mắt nhìn thẳng.
"Đứng thẳng lên."
"Tôi đã đứng thật thẳng." Cô thành thật.
"Ồ, tôi hiểu lầm, hóa ra cô lùn như vậy."
"......"
Anh xoay người đi về phía phòng bếp ở sau, "Chờ ở đây, đừng nhúc nhích nhiều."
Cô thở phào nhẹ nhõm, vặn vẹo cổ trong lúc anh nhất thời biến mất, duỗi gân cốt, thậm chí nhảy tại chỗ một chút. Cô vừa vận động vừa tò mò không biết anh đi lấy cái gì? Phải mất nhiều thời gian như vậy? Nếu không có gì bất ngờ, chắc là ly thủy tinh, đĩa, dao nĩa và khăn màu trắng? Phỏng chừng anh không tới đây đã lâu, nên không tìm thấy chỗ để ngay lập tức.
Ai ngờ tiếng xào rau, tiếng chuyển động của xẻng và chai lọ vang lên bên tai. Điều này khiến cô hoàn toàn choáng váng, kìm lại sự tò mò và chờ đợi.
Cuối cùng anh bưng một nồi đồ ăn đến gần.
"Xin hỏi, đây là cái gì?" Nhìn từ xa giống một khối đen thui, nhìn gần cũng đen thui, trong lòng có chút sợ hãi.
"Món hầm của Trương thị." Anh vô cảm đẩy nồi hầm đến trước mặt cô, "Cô có thể nếm thử."
Nếm thử? Cô hít một hơi, nhìn cái nồi hầm có lung tung đồ, sâu không thể dò được. Cái gì ẩn dưới lớp đen thui đó? Nghi ngờ thì nghi, một bản năng sinh tồn không ngừng nhắc nhở cô, tốt hơn hết là đừng chạm vào nó. Vì thế, cô chầm chậm cầm đũa, do dự đặt đũa xuống, thận trọng để tồn tại: "Trông rất đẹp. Nhưng mà tôi thật sự không đói, có thể đợi một lát......"
"Cô muốn từ chối à?"
"Nào có?" Cô lắc đầu, gắp một miếng trông giống bánh vụn bị cháy, ngửi thử, mùi vị rất bình thường, nghĩ thầm sợ cái gì, dù sao sẽ không bị trúng độc, cho nên cắn một miếng.
Trương Vô Tật bắt đầu quan sát gương mặt trước mắt thay đổi, thấy làn da trắng nõn từng chút đỏ lên, thậm chí kéo dài tới cổ, mồ hôi mịn trên trán chồng chất từng lớp.
"Sao cay quá vậy?" Cô không khỏi hét lên.
Cuối cùng anh cũng không mất đi lòng trắc ẩn, đưa cô một ly nước chanh.
Cô ùng ục uống hết một ly, đặt ly xuống, thở hổn hển.
"Không thích có thể bỏ." Anh nhàn nhạt nói, "Khi tôi lãng phí 28 phút nấu nướng."
"Không sao, tôi thử lại lần nữa." Cô nghĩ thầm, tuy món hầm này khó ăn đến cực hạn, nhưng anh ta mất gần nửa tiếng đồng hồ để chế biến, hơn nữa đây là món quà gặp mặt mà anh chuẩn bị cho cô, coi như là có lòng, cô không thể từ chối quá triệt để.
Vì vậy, cô kiên trì ăn thêm một ít, cuối cùng thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô đặt đũa xuống tỏ vẻ mình đã no.
"Mùi vị thế nào?" Anh hỏi cô.
Cô do dự, miễn cưỡng trả lời anh: "Thật ra cũng không tệ lắm, nếu bỏ ít ớt thì sẽ ngon hơn."
"Cô nói thật?" Anh nghe xong, cụp mắt nghiên cứu tác phẩm của mình, tựa như đang suy tư.
"Đương nhiên." Đương nhiên không phải.
Anh cầm nĩa gõ nhẹ vào đĩa, vô tình nói cho cô biết sự thật: "Đây là món thí nghiệm của tôi."
"Món thí nghiệm?"
"Chưa nghiên cứu thành công, chỉ dựa trên trí tưởng tượng." Anh lẩm bẩm, "Đại khái còn gần mười thí nghiệm như vậy. Đối với tôi, ý tưởng rất dễ dàng, nhưng luôn thiếu người sẵn sàng nếm thử. Kỳ lạ là, cô là người đầu tiên ăn ít hơn mười phút."
"Cho nên?" Cô đảo mắt.
"Vì cô thích món này, cho nên cô được nhận." Anh nhướng mắt, biểu cảm tỏ vẻ ghét bỏ nhưng đành phải chọn cô, "Sau này, mỗi trưa thứ ba, cô sẽ có cơ hội nếm thử tài nấu nướng của tôi, sau khi nếm thử phải đánh giá công bằng."
"Mấy món thế này? Mỗi tuần đều phải nếm? Anh có chắc không?" Cô hối hận vì đã nói những lời trái lương tâm.
"Đúng rồi, tất cả đều miễn phí, cô không cần quá cảm động." Anh nhìn mặt cô, đột nhiên cảm thấy tâm trạng cũng không tệ như lúc trên đường tới.
"......"
Trong tích tắc, cô nhìn anh với đôi mắt gần như rưng rưng lệ. Đương nhiên, nước mắt của cô trào ra không chỉ là vì bị cay, mà còn vì sợ hãi trước thử thách vị giác chưa biết sắp đến.
"À, cô tên là Kỷ Đông Thiên, vì cô sinh vào mùa đông phải không?" Anh hỏi thêm.
"Dạ đúng." Cô không ngờ anh cũng thân thiện nói chuyện phiếm.
"Quả nhiên là nhạt nhẽo như thế, không có trí tưởng tượng." Nói xong, anh cầm đĩa đi vào bếp.
"......"
Kỷ Đông Thiên nhanh chóng nảy sinh ý định bỏ việc, vì mỗi tuần phải nếm mấy món kỳ quái là một gánh nặng to tác cho thể chất và tinh thần. Ngoài ra, là ông chủ nhưng Trương Vô Tật keo kiệt đến mức khiến người ta giận điên lên, thường xuyên làm đầu cô bốc khói. Dấu vân tay bị phát hiện trên ly thủy tinh, trừ tiền. Vòi nước không vặn chặt, trừ tiền. Lấy khăn giấy trong phòng vệ sinh ra ngoài, trừ tiền. Cây lau nhà không được đặt trong xô, trừ tiền...... Kỷ Đông Thiên đi làm chưa đến một tháng, trong sổ đã bị trừ hơn chục lần, trong đó có một mục "Nụ cười cố tình nịnh nọt rất chói mắt"......???
Ngay khi cô cố gắng tìm một cơ hội thích hợp để rời đi, Trương Vô Tật lại không xuất hiện hai tuần liên tiếp. Khi đám mây đen trên đầu cô tạm thời dời đi, ánh mặt trời chiếu xuống ngay lập tức khiến toàn thân cô ấm áp. Cô đột nhiên cảm thấy làm việc ở đây cũng không tệ, có nhiều yếu tố mà cô thích, môi trường tốt, giao thông đi lại thuận tiện, đồng nghiệp thân thiện, lịch sự và dễ mến. Cô ảo tưởng rằng, cô có thể bỏ qua sự tồn tại của Trương Vô Tật, hoãn việc sắp xếp rời đi một vài ngày.
Vì vậy, khi gặp lại Trương Vô Tật, cô kinh hãi đến mức xuýt nữa đập vỡ cái ly trong tay —— vui đến độ quên mất một sự thật, mình vẫn đang sống dưới sự kiểm soát của anh.
"Cô đang căng thẳng cái gì?" Trương Vô Tật tháo kính mát xuống, lạnh lùng hỏi cô.
"Không có." Cô lắc đầu, "Đã lâu không gặp, sao hôm nay anh có thời gian tới đây?"
"Cô trách tôi là chủ tiệm vô trách nhiệm à?" Anh cười lạnh.
"Tôi đương nhiên không có ý đó." Cô càng căng thẳng hơn, thử hỏi, "Hôm nay lại có món thí nghiệm à?"
Anh thu lại nụ cười, uể oải nói: "Đáng tiếc, hôm nay không có tâm trạng nấu ăn. Bên ngoài đang mưa, tôi tình cờ ở gần đây nên tới tránh mưa."
Thì ra là thế, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Cô có vẻ lười biếng khi tôi không có mặt ở đây." Ánh mắt anh lại tập trung vào mặt cô.
"Lười biếng?" Cô vừa thở phào đã nhắc tới chuyện này, bắt đầu thắc mắc không biết anh có lắp camera ẩn trong góc một cách biến thái hay không, "Tôi luôn chăm chỉ làm việc."
"Thật không? Làm việc chăm chỉ mà mập lên?"
"......"
"Kỷ Đông Thiên." Anh nghiêm túc nhìn cô, nhanh chóng kết luận, "Tư thế đứng của cô không đúng, kiểu tóc không đạt tiêu chuẩn, màu sơn móng tay quá chói, nụ cười làm người ta chói mắt"
"......"
"Khấu trừ tiền bốn lần liên tiếp, mỗi lần tăng thêm 5%, ghi vào sổ của cô đi." Nói xong, anh đi lên văn phòng trên tầng ba mà không hề quay đầu lại.
Sau vài giây sững sờ, Kỷ Đông Thiên lấy máy tính nhỏ của mình ra, hai tay ấn một loạt phím, nhìn thấy con số tiền lương cuối cùng sau khi bị trừ, cơn tức giận của cô bốc thẳng lên đỉnh đầu, cắn răng nhịn rồi nhịn, nắm chặt tay rồi buông lỏng, cuối cùng nắm chặt lại —— hôm nay cô định nghỉ việc.
Cuối cùng chờ đến khi tan sở, cô xông lên lầu, cầm tờ đơn nghỉ việc viết qua loa trên tay, chuẩn bị tìm anh ngả bài.
Không ngờ, anh tình cờ đi xuống lầu, xuýt nữa đụng phải cô.
"Còn mưa à?" Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột ngột hỏi cô, "Cô có đem theo dù không?"
"Có đem theo." Không hiểu vì sao, cô hơi sợ hãi khi nhìn thấy anh, cô ngoan ngoãn trả lời, nhân tiện giấu tờ đơn nghỉ việc.
"Vậy là tốt." Anh chậm rãi đi xuống, "Đưa tôi."
"......"
"Tính vào tiền lương cho cô." Anh nói thêm một câu.
Người đang đứng ngây đó lập tức đi tìm dù của mình.
Bởi vì chiều cao chênh lệch, Kỷ Đông Thiên kiễng chân che dù cho Trương Vô Tật chưa đến mười bước, cánh tay đã không chịu được nữa. Trương Vô Tật thấy thế, lòng thương hại còn sót lại dành cho người khác phái chậm chạp bừng tỉnh, anh lấy chiếc dù trong tay cô.
Sau đó vẫn im lặng.
"Tâm trạng anh không tốt hay sao?" Không chịu nổi một thời gian dài tẻ nhạt, Kỷ Đông Thiên lấy hết can đảm để tìm một chủ đề.
"Chẳng lẽ không đủ rõ ràng à?"
"Là do trời mưa phải không?"
Anh không cho ý kiến.
"Tôi lại thấy những ngày mưa thật tốt, có lẽ là do trước đây lúc đi học, mỗi khi trời mưa thì có thể đến trễ." Kỷ Đông Thiên bất cẩn nói, "Chạy bộ buổi sáng cũng ngừng, thật là tuyệt."
Anh không nói lời nào, rõ ràng cảm thấy không cần phải phản ứng những lời của cô.
Cô tiếp tục: "Tốt hơn hết là hãy tận hưởng những thứ mà mình không thể kiểm soát."
Anh vẫn không nói lời nào, thầm nghĩ nên thiết kế một đoạn mã trong đầu khi đang đi bộ.
Ai ngờ trước mặt có ánh sáng lóe lên, hoàng hôn càng thêm sáng, khi anh chắc chắn là sấm sét bình thường, bên tai vang lên một tiếng "A", trước ngực thêm một đôi móng vuốt.
Anh cúi đầu nhìn, tự hỏi làm thế nào cô có thể bám trên người anh.
Cô cũng choáng váng, chớp mắt, hoàn toàn không biết mình làm cách nào mà thành công, có thể trèo lên người anh giống koala, nhanh nhẹn hoạt bát đến mức không giống cô thường ngày.
Im lặng, một mảng lớn im lặng.
"Cô định khi nào mới xuống?" Anh hỏi vào trọng điểm.
"Hay là chờ sấm sét kết thúc." Cô cò kè mặc cả.
"Cô nói gì? Tôi nghe không rõ."
"Tôi xuống ngay bây giờ!"
Giây tiếp theo là một tiếng sấm khác.
"Nên chờ một chút!" Cô nắm chặt hơn.
Trong ánh sáng rõ ràng, anh đối diện với con ngươi của cô, nhìn thấy sự căng thẳng, phụ thuộc và tin tưởng. Ý nghĩ muốn đuổi cô xuống đã biến mất, anh vẫn không nhúc nhích một cách hiếm thấy, để cô bám trên người anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh tiếp xúc gần gũi với người khác phái, cũng là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận sâu sắc thế nào là phụ nữ —— hóa ra là nhẹ nhàng mềm mại như thế này, tóc thơm ngát, chuyện bé xé ra to, cần được bảo vệ ở những thời điểm nhất định.
"Ngại quá, đã làm phiền anh." Lúc xuống dưới, cô vô cùng xấu hổ, gượng cười, "Cảm ơn anh."
Anh tiếp tục im lặng.
"Có thể đi." Cô nhẹ nhàng nhắc nhở, "Hay là đến lượt tôi cầm dù?"
"Không." Anh hồi phục tinh thần, bỏ qua sự gia tốc kỳ lạ của nhịp tim, đứng đắn trở lại, "Cánh tay của cô quá ngắn."
"......"
Đi đến giao lộ, cô mới từ từ lên tiếng: "À, tôi vừa tính, tiền lương tháng này của tôi ......"
"Hồ sơ khấu trừ cho tháng này đã bị xóa, cô có thể tính lại lần nữa."
"Ồ? Thật sao? Anh không gạt tôi đó chứ?" Cô không thể tin được.
"Không lừa cô." Anh đáp ngắn gọn, nhìn thẳng phía trước, có vẻ tập trung, nhưng tự hỏi tại sao tim mình lại đập nhanh hơn. Điều này hoàn toàn không hợp lý, thậm chí còn buồn cười. Kiêu ngạo như anh, không muốn thừa nhận rằng sự thay đổi sinh lý cực kỳ hiếm thấy này là do gần gũi cô. Sau khi suy nghĩ xong, lý trí lựa chọn loại bỏ những yếu tố có liên quan đến cô, cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, đoạn đường sau đó cũng không liếc nhìn cô lần nào.
Lúc chia tay, cô nói lời tạm biệt anh, anh chào ra vẻ lạnh lùng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cô, đột nhiên cảm thấy trông cô thật đáng yêu.
Rất đáng yêu, muốn véo cô một chút.
Anh thầm nghĩ, chắc mình điên rồi.
......
"Thế nên, anh động lòng ngay tại giây phút em bám trên người anh?" Kỷ Đông Thiên gạn hỏi.
"Hẳn là đúng vậy."
Kỷ Đông Thiên vẫn tò mò, "Bởi vì anh chưa từng chạm vào người khác phái, cho nên sự đụng chạm của em đã mở công tắc trong người anh? Như vậy phải không?"
"Có lẽ như thế, có lẽ không phải, rất khó nói rõ ràng, không cần đi sâu vào nó." Anh nhắc nhở cô, "Đến lượt em."
Kỷ Đông Thiên dụi đầu vào ngực anh, cười nói: "Anh vừa nói vậy làm em nhớ, lần đó, lúc bám trên người anh, em ngửi thấy mùi nước mưa trên cổ áo sơ mi của anh, tim em lập tức đập nhanh hơn."
"Vì sao bây giờ mới nhớ?"
"Có lẽ sự rung động vốn rất nhỏ, đôi khi không dễ dàng phát hiện."
Anh suy tư một lúc, khẳng định, "Nói như vậy, em rung động trước?"
"...... Em không thừa nhận."
"Bất kể thế nào, em cũng là người chủ động nhào qua." Anh nói, "Nếu em không nhào vào lòng anh, giờ phút đó anh không đến mức có cảm giác đối với em."
"......"
Sao thấy anh ấy nói cũng có lý nhỉ? Nhưng cô thật sự không muốn thừa nhận, nghĩ nên phản bác thế nào ......
"Nói tóm lại, chạng vạng hôm đó em cố tình quyến rũ anh, làm cho anh thích." Anh rờ đầu cô, "Đây là sự thật."
"Em chợt nhớ còn có việc phải làm, em đi trước đây." Cô tìm lý do để rút lui.
Anh ôm cô.
Cô chỉ muốn đánh anh một trận, vì sao mỗi lần nói chuyện đến cuối cùng, mọi thứ đều trở thành là cô chủ động?
"Thôi mà, vừa rồi chọc em thôi." Anh an ủi cô, "Nói thẳng ra, anh động lòng trước."
"Thật sao? Anh lại nghĩ tới cái gì?" Cô kinh ngạc.
"Hôm đó thấy em bị cay đổ mồ hôi đầy đầu, cảm thấy em rất đáng yêu." Anh nghiêm túc nghĩ lại rồi nói, "Lúc ấy muốn véo mặt em."
Tim cô đập nhanh hơn, ngọt ngào hỏi anh, "Thiệt hay giả? Anh không gạt em đó chứ?"
"Không lừa em đâu."
"Vậy thì sau này có con, anh cần phải nói thật cho con biết, anh thích em trước."
"Có thể cân nhắc."
"Cái gì có thể cân nhắc?"
Anh ngẫm nghĩ, tâm tình thoải mái: "Hay là nói thẳng với con, em chủ động trước."
"......"
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cũng là ngày để khoe tình cảm.
^_^
*************
← Ch. 15 | Ch. 17 (c) → |