Vay nóng Tima

Truyện:Mùa Đông Lãng Mạn - Chương 03

Mùa Đông Lãng Mạn
Trọn bộ 17 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Kể từ khi có bạn gái, thói quen sinh hoạt của Trương Vô Tật đã thay đổi. Trước đây anh không thích ăn các quán ven đường, cảm thấy không vệ sinh, mất cân bằng dinh dưỡng, còn lâu mới bằng các bữa tối hoàn hảo do chính tay anh nấu. Hiện giờ đã học được thỏa hiệp, anh đồng ý thỉnh thoảng đưa Kỷ Đông Thiên đến các quán ăn khuya náo nhiệt để ăn đồ nướng.

Khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng vì ăn uống của Kỷ Đông Thiên, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt mỉm cười vì no nê, Trương Vô Tật từ từ cảm thấy nơi ồn ào này cũng được. Về phần góc bàn đầy dầu mỡ, chén đĩa trên bàn lộn xộn chưa kịp dọn dẹp, thùng rác đầy tràn trong góc, mở một mắt nhắm một mắt cũng cho qua.

Họ gọi nơi này là chốn cũ. Vào giữa tháng, Kỷ Đông Thiên sẽ hỏi anh, hôm nay anh đi với em đến chỗ cũ được không? Trương Vô Tật hiểu ngay rằng ngày cô thích ăn cay mỗi tháng đã tới, anh thay áo sơ mi trắng thành áo màu sẫm rồi đưa cô đến đó.

Nhưng hôm nay thì khác. Trương Vô Tật cảm thấy chỗ cũ không vừa mắt, bởi vì gặp một người ngứa mắt.

Họ ngồi xuống chưa được bao lâu, người này đã đi tới.

"Bàn này chỉ có hai người đúng không? Ngồi chung nhé, ngại ghê, có quá nhiều người, thật sự không có chỗ ngồi, xin lỗi. Ủa? Trông cô quen quá? A, là Kỷ Đông Thiên? Không nhận nhầm người chứ? Trùng hợp ghê! Cậu đã trưởng thành như thế nào? Sao giống y chang thời kỳ trung học thế? Ha ha ha."

......

Kỷ Đông Thiên sửng sốt, liếc nhìn Trương Vô Tật trước, rồi nhìn người đàn ông da trắng mặc áo khoác da màu nâu, mũi rất dài, tóc mái cũng hơi dài, hỏi: "Anh là ai?"

"Tớ là ai? Tớ là Bàng Sơn Hải, người đã đạp xe đạp, uống nước và xem phim với cậu thời kỳ trung học, không nhớ à?"

"Là cậu." Kỷ Đông Thiên kinh ngạc, "Sao gầy nhiều vậy, tớ nhận không ra."

"Cũng tạm, giảm được 46 cân, cao thêm sáu cm." Bàng Sơn Hải xoa tay, cười nói, "Dáng vẻ hiện tại của tớ được chứ? Nói mới nhớ, cậu đúng là xui, gặp tớ vào thời điểm tệ nhất của tớ."

Trên mặt Kỷ Đông Thiên nở một nụ cười giả gian nan, không biết nên nói tiếp điều gì, nghĩ thầm Bàng Sơn Hải thay đổi bề ngoài nhưng tính cách vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là tính lảm nhảm quen thuộc. Lúc học trung học, cảm thấy nam sinh như vậy rất dễ thương, bây giờ lại cảm thấy xấu hổ sâu sắc.

"Hóa ra anh là bạn học cũ thời trung học của cô ấy." Trương Vô Tật đột nhiên lên tiếng một cách bình tĩnh, giống như một cơn gió lạnh át đi một đám lửa.

Kỷ Đông Thiên ho khan, "bạn học cũ" và "chỗ cũ" giống nhau, là một danh hiệu có chút ý nghĩa.

Bàng Sơn Hải cảm thấy ớn lạnh, lúc này mới chuyển sự chú ý sang người đàn ông bên cạnh Kỷ Đông Thiên, vừa nhìn đã ngạc nhiên, cũng là đàn ông, sao người này đẹp như vậy? Giống như một nam thần tượng.

"Bạn học Bàng." Kỷ Đông Thiên nói, "Xin giới thiệu, đây là bạn trai của tớ, Trương Vô Tật."

"Thật không ngờ, Kỷ Đông Thiên, cậu cũng có chút bản lĩnh." Bàng Sơn Hải nhìn Trương Vô Tật cười, nói thẳng, "Có thể chộp được người có ngoại hình như vậy."

Trương Vô Tật bình tĩnh đưa mắt đi chỗ khác, có ý tìm chỗ trống khác, nhưng tiếc là không có, đành phải tiếp tục ngồi chung bàn một cách "khó chịu".

"Cậu một mình à?" Kỷ Đông Thiên mở ra chương trình giao tiếp qua loa, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện trong vòng ba câu.

"Thật trùng hợp, tớ không phải một mình." Bàng Sơn Hải nhìn điện thoại di động, "Bạn gái đang trên đường, sắp tới rồi."

"Hóa ra cậu cũng có bạn gái, xin chúc mừng." Kỷ Đông Thiên mỉm cười.

"Chúc mừng cái gì? Không phải bình thường hay sao? Chúng ta đã 25, 25 tuổi còn độc thân chẳng phải thật đáng buồn à?"

Trương Vô Tật nghe vậy nói tiếp: "Năm 25 tuổi, tôi độc thân."

"Hở?" Bàng Sơn Hải không ngờ lời nói của mình đâm vào vết thương của người khác, vội vàng bổ sung, "Thật sự nhìn không ra, tôi trông anh có vẻ nhỏ hơn Kỷ Đông Thiên một tuổi."

"Anh ấy lớn hơn tớ." Kỷ Đông Thiên không muốn chủ đề xoay quanh tuổi của Trương Vô Tật, hỏi tiếp, "Khi nào bạn gái cậu đến? Cậu không đi đón à?"

"Không cần đón, cô ấy quen thuộc chỗ này, chúng tớ đến thường xuyên. Hai người thì sao? Sao trước đây không gặp?"

"Ồ, chúng tớ không thường ra ngoài ăn, đều ăn ở nhà." Kỷ Đông Thiên dịu dàng nhìn bạn trai, "Anh ấy biết nấu ăn."

"Thì ra là thế, vậy hai người định khi nào kết hôn?" Bàng Sơn Hải hỏi.

"......" Kỷ Đông Thiên nghẹn lời, câu hỏi này không dễ trả lời, không ngờ Bàng Sơn Hải lại hỏi.

Bầu không khí ngưng tụ vài giây, điện thoại di động của Bàng Sơn Hải vang lên, anh ta bắt máy cuộc gọi của bạn gái, nhanh chóng quay đầu lại, không cúp máy, vẫy tay với đám người ở lối vào, "Ở đây, ở đây, em đừng đi về phía đường nhỏ. Bên này ít người, lẩu cay bên trái, súp đùi cừu bên phải, không, tiệm trà sữa lại đi lên. Em ngốc à, phía sau là toilet, đúng rồi, bỏ qua hai thùng rác, đi chậm một chút, đừng ngã. Một quả bóng ngốc nghếch."

"......" Kỷ Đông Thiên.

"Chẳng phải ở đây có tên hay sao?" Trương Vô Tật nhàn nhạt nhắc nhở.

Bàng Sơn Hải ngẩng đầu nhìn, nhanh chóng nói vào di động: "À đúng rồi, anh đang ngồi ở quán nướng A Hâm thơm ngon."

Kỷ Đông Thiên và Trương Vô Tật nhìn nhau, chính xác thấy hai chữ "ngốc nghếch" trong con ngươi của Trương Vô Tật......

Không ngờ bạn gái của Bàng Sơn Hải là một cô gái mảnh mai xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng, có vẻ hiểu chuyện.

"Nào, để anh giới thiệu, đây là bạn gái cũ cũ cũ của anh, nếu cần tính toán, cô ấy là mối tình đầu." Bàng Sơn Hải chỉ vào Kỷ Đông Thiên một cách thoải mái, sau đó chuyển ngón tay qua bạn gái, "Đây là bạn gái hiện tại của tớ."

Tim Kỷ Đông Thiên đập thình thịch, cô biết Trương Vô Tật rất nhạy cảm với chữ "mối tình đầu". Quay đầu lại nhìn, cũng may sắc mặt Trương Vô Tật không có sóng gió, không có ý muốn so đo, tựa như đang tập trung thưởng thức phong cảnh phía xa.

Bàng Sơn Hải gọi người phục vụ, lấy thực đơn, bắt đầu dùng bút chì đánh dấu, tránh toàn bộ đồ ăn cay, nhanh chóng đưa cho người phục vụ, gọi thêm một ly sữa nóng. Sau đó anh ta thả lỏng, uống hớp trà, dang tay thoải mái trên lưng ghế, nói với Kỷ Đông Thiên và Trương Vô Tật: "Đừng ngạc nhiên, gọi hai phần súp vì cô ấy mang thai, không thể ăn cay."

"A? Thật à?" Kỷ Đông Thiên nhìn hôn thê của Bàng Sơn Hải, không khỏi nói, "Hoàn toàn nhìn không ra, cô rất thon thả."

Không để khoảng trống cho hôn thê nói chuyện, Bàng Sơn Hải đã nói thay: "Mới đây thôi, chưa đến lúc có bụng, sau này sẽ béo lên."

"Vậy thật sự chúc mừng." Kỷ Đông Thiên nói lời chân thành với họ, "Hai bạn sắp trở thành ba mẹ."

"Cảm ơn, cảm ơn. Nói thật với cậu, thật ra là chuyện ngoài ý muốn, chúng tớ trở tay không kịp, nhưng cũng hoan nghênh trong lòng." Bàng Sơn Hải nói, "Tới đâu hay tới đó."

"Hai người chuẩn bị khi nào kết hôn?" Trương Vô Tật đột nhiên mở miệng, trả lại những lời này cho "bạn học cũ".

Bàng Sơn Hải trăm năm không nói nên lời, giống như một đứa trẻ không biết trả lời 1 + 1 = 2, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cuối cùng bạn gái hỗ trợ trả lời: "Cũng sắp rồi, chờ anh ấy xin nghỉ phép."

Sau đó bốn người không nói chuyện nữa, Kỷ Đông Thiên yên lặng ăn hết xiên này tới xiên khác, thỉnh thoảng nhìn Trương Vô Tật, nghĩ thầm khả năng "kết thúc giao tiếp trên bàn ăn chỉ bằng một câu" của anh vẫn giống như trước đây.

Bên tai Trương Vô Tật bớt âm thanh lặt vặt, cảm thấy yên tĩnh không ít, hoàn toàn làm lơ những người dư thừa, nhìn Kỷ Đông Thiên ăn một cách cưng chiều, nhân tiện rót nước ấm cho cô, lấy khăn giấy lau chóp mũi cho cô, dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của cô, một nụ cười mãn nguyện từ từ hiện lên trong đôi mắt anh.

Cô gái đối diện nhìn thấy tất cả những điều này, vẻ mặt rất hâm mộ, Bàng Sơn Hải thông minh nên hiểu ngay, lập tức lấy tay áo cọ khóe miệng cô, muốn giúp cô lau, cô xấu hổ đẩy anh ra.

"Hai người thật tình cảm, chúng tớ cũng vậy." Bàng Sơn Hải nắm tóc bạn gái, mỉm cười thi đấu với hai người đối diện.

Nào ngờ bạn gái bắt đầu vùng vẫy, nói nhỏ nhẹ "Anh đừng chạm vào tóc em nữa", xoay người khóc lớn đầy kịch tính, sau đó đứng dậy bỏ đi, không cho người bên cạnh có cơ hội phản ứng.

Bàng Sơn Hải vội vàng xách túi đuổi theo, không quên quay đầu lại cười xin lỗi Kỷ Đông Thiên, "Cô ấy lại xúc động, tớ đi trước nhé, nếu có duyên thì gặp lại."

Kỷ Đông Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hỏi Trương Vô Tật đầy nghi ngờ: "Sao tự nhiên cô ấy rời đi?"

"Em không rõ à?" Trương Vô Tật hỏi ngược lại.

Kỷ Đông Thiên chớp mắt chầm chậm, dường như biết đối phương đang uất ức điều gì.

Trương Vô Tật đặt mười mấy thanh tre Kỷ Đông Thiên đã ăn xong sang một bên, đột ngột hỏi cô: "Em thường ăn món gì nhất vào thời trung học?"

"Hở? Vì sao anh tò mò chuyện này?"

"Chế độ ăn uống cân bằng đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển lành mạnh của não bộ, nếu không sẽ có những mức độ tổn thương khác nhau." Ngón tay thon dài của Trương Vô Tật gõ mép bàn, tiếp tục tự hỏi, "Anh đoán lúc đó em thích người kia thì ắt hẳn là thường xuyên ăn đồ lung tung."

"......"

Cái muỗng súp của Kỷ Đông Thiên xuýt nữa rơi xuống đất.

Sau khi gặp lại "tình cũ" không bao lâu, dường như Kỷ Đông Thiên gặp phải chuyện phiền toái. Khi cô thẳng thắng kể cho Trương Vô Tật nghe rắc rối của mình, anh nói: "Xác suất này rất thấp, chưa đến 1%."

"Lỡ như chúng ta nằm trong 1% đó thì sao?"

Trương Vô Tật hoàn toàn không suy tư, "Kết hôn."

"......"

"Cho dù kết quả lần này như thế nào, chúng ta nên sớm kết hôn." Trương Vô Tật nói, "Em đã quên lời hứa trước đây rồi sao? Chúng ta đồng ý sống chung một năm, xem có sống được với nhau không, không có vấn đề thì sẽ kết hôn."

"Anh thật sự muốn kết hôn?" Kỷ Đông Thiên trở tay không kịp, "Khi nào?"

"Ngày mai là thời điểm tốt."

"Liệu có quá qua loa và tùy hứng không?"

"Qua loa? Em muốn buồn bực giống bạn gái của bạn học cũ à?"

"......" Phải công nhận, gương mặt khóc lóc của bạn gái người bạn cũ luôn hiện lên trong tâm trí Kỷ Đông Thiên.

"Cho dù em không ngại, anh cũng không muốn trở thành người đàn ông thấp kém như vậy."

Một người đàn ông thấp kém? Kỷ Đông Thiên thầm run rẩy trong lòng. Cô xuýt quên, Trương Vô Tật là một người đàn ông rất truyền thống đàng hoàng. Lúc ấy anh kiên quyết phản đối việc sống thử trước khi lập gia đình, cho rằng như vậy không đứng đắn, lỡ như có "quả bất ngờ" sẽ đi ngược lại chuẩn mực đạo đức của anh. Cô còn nhớ rõ ngày thứ ba khi họ quyết định trở thành bạn trai bạn gái, anh kéo cô đi đăng ký kết hôn, cô trì hoãn đến tận bây giờ...... Nếu mọi việc đều theo lực hành động của anh, có lẽ họ đã hoàn thành mười lần.

Nói đi phải nói lại, lúc đó mới bắt đầu hẹn hò chưa bao lâu, thật sự không đủ can đảm để kết hôn sau vài ngày yêu nhau, sợ một lần bốc đồng sẽ dẫn đến bi kịch. Bây giờ thì khác, thời cơ đã chín muồi. Trong mười một tháng qua, anh luôn thay đổi vì cô, cô cũng vậy, tốc độ cuộc sống, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đã nhất trí, không có mâu thuẫn. Bây giờ mỗi ngày ở bên nhau, cô không cảm thấy gì khác ngoài hạnh phúc.

Nếu đã xác định người bạn đời là anh, có thể kết hôn bất cứ lúc nào, ngày mai cũng không phải không được, chỉ hơi lo lắng......

"Một năm trước anh đã là người của em, chẳng lẽ bây giờ em còn chưa chắc chắn?" Trương Vô Tật kịp thời sáng suốt bổ sung một câu, vô hình gây áp lực đạo đức nặng nề cho bạn gái.

"Không, em chắc chắn." Kỷ Đông Thiên không định quỵt nợ, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, "Ngày mai thì ngày mai, ai sợ?"

Đương nhiên người sợ hãi chỉ có mình cô.

"Rất tốt, anh thích câu trả lời này." Trương Vô Tật mỉm cười, tăng thêm sức nặng dụ dỗ để cô thỏa hiệp, "Thật ra em đừng sợ, chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc. Hay là thế này, ngày mai đăng ký kết hôn xong thì chúng ta đi ăn món lẩu em thích nhé?"

Có "món lẩu" làm phần thưởng, Kỷ Đông Thiên dường như có quyết tâm vô hạn —— ngày mai cần phải kết hôn, tranh thủ thời gian trở thành vợ của anh.

Lo lắng, trằn trọc, phấn khởi cả buổi tối, ngày hôm sau thức dậy, Kỷ Đông Thiên thấy trời đang mưa tầm tã ngoài cửa sổ, cô chậm rãi đi toilet, sau đó phát hiện bạn cũ từ từ đến thăm.

Tâm trạng có chút thoải mái nhưng cũng hơi hụt hẫng, cô cúi đầu nhìn bụng mình và im lặng.

Nói cách khác, hôm nay không có lẩu để ăn?

Cô từ từ xoa bụng.

......

Trời mưa suốt một tuần, đến ngày thứ năm, cô trở nên thiếu kiên nhẫn.

"Không phải mưa đá, sao hôm nay không đi?" Kỷ Đông Thiên lắc cánh tay Trương Vô Tật.

"Không cần gấp gáp, đợi trời quang mây tạnh đã." Trương Vô Tật bình tĩnh trả lời, dùng tay không bị quấy rầy để lật tạp chí.

"Hôm nay hay sao, đi không, đi không."

"Hôm nay không phải là không được." Anh xoay người rờ trán cô, "Nhưng không có lẩu cũng không sao phải không?"

"Thôi chờ trời nắng. Chắc cũng nhanh."

......

Cuối cùng đến một ngày nắng đẹp tiếp theo, Trương Vô Tật và Kỷ Đông Thiên đi làm thủ tục kết hôn, không ngờ gặp hai gương mặt quen thuộc ở cửa.

"Hôm nay sao có nhiều người vậy? Xin mọi người nhường một chút, người phụ nữ của tôi không phải một mình. Cảm ơn, cảm ơn, làm phiền rồi, cô ấy thật sự cần ngồi...... Ủa? Kỷ Đông Thiên à? Hôm nay hai người cũng tới?" Đôi mắt Bàng Sơn Hải sáng lên, hào hứng nói, "Thật có duyên quá, tôi đăng ký kết hôn cùng ngày với mối tình đầu, nói ra thật vinh dự."

Kỷ Đông Thiên cực kỳ xấu hổ, sau khi chúc mừng xong, lập tức kéo tay áo Trương Vô Tật đi nhanh về phía trước.

"Từ từ, sao hai người vội vàng như vậy?" Bàng Sơn Hải gạn hỏi, "Nói đi, hai người có tin vui phải không? Đừng gạt tôi! Hay là chút nữa cùng nhau ăn lẩu chúc mừng?"

Trương Vô Tật dừng lại, nắm tay Kỷ Đông Thiên, xoay người theo phong cách người chồng thanh cao tao nhã trong chớp mắt, tỏ thái độ với Bàng Sơn Hải một cách rõ ràng rành mạch: "Không có khả năng đó. Đối với tôi, yêu nhau, sống chung, kết hôn, sinh con, không có bước nào được phép đi trước, cần phải được tiến hành một cách có trật tự và chặt chẽ, không chút sơ hở."

"......"

Đây là ảo giác hay sao? Vì sao hôm nay anh ấy kiêu ngạo thế? Cả người tỏa sáng? Kỷ Đông Thiên thầm nghĩ, liệu bỏ qua một bước có được không? Anh giảng như vậy thì những người đang "mang thai" sẽ nghĩ gì? Đây không phải là sân khấu của mình anh, cô có cần nhắc nhở anh một chút, tạm thời kiềm chế mũi nhọn của mình?

Trương Vô Tật nắm cổ tay của Kỷ Đông Thiên đang trầm ngâm, tiến lên một bước, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Bây giờ anh rất chắc chắn, em thường ăn bừa bãi thời trung học."

"......"

Vừa bực mình vừa buồn cười.

Xấu hổ và hạnh phúc.

Một chút xấu hổ và buồn bực nhưng hạnh phúc to lớn.

"Rắc" một tiếng, Kỷ Đông Thiên có nhiều cảm xúc cùng tồn tại vào thời điểm trở thành bà Trương.

Tác giả có lời muốn nói:

Vô Tật, nếu anh thật sự có tự tin và có thực lực thì không nên đề cập ăn lẩu, đề xuất ăn lẩu thì làm sao cầu hôn thất bại được ~╮(╯▽╰)╭

*************


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-17)