Vay nóng Homecredit

Truyện:Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ? - Chương 08

Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ?
Trọn bộ 15 chương
Chương 08
Mì thịt bò+ mì Dương Xuân= chao
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

Siêu sale Shopee


Ngưu Nhu Miên đến khách sạn mà Bạch thiếu gia hẹn trước mới phát hiện khách sạn này là một khách sạn bốn sao cao cấp, trong lòng thầm nghĩ, gặp mặt bạn cũ mà cũng long trọng như vậy nữa. Ngưu Nhu Miên cúi đầu nhìn nhìn cái quần bò của mình, sửa sang lại mái tóc rối bù rồi kiên trì đi vào. Tiếp tân dẫn Ngưu Nhu Miên tới chỗ mà Bạch thiếu gia đã đặt sẳn. Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia còn chưa đến nên tranh thủ đi vào toilet sửa sang lại dáng vẻ. Khi trở về, đã thấy ở bàn đưa lưng về phía mình ngồi một vị nam tử. Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng đây nhất định là Bạch thiếu gia, vì thế vụng trộm đi qua phía sau, đúng lúc anh đang muốn uống nước, đập lên bờ vai của anh một cái bộp. Đối phương đang uống nước thình lình bị đập cho một cái làm bị nghẹn ho khan hai tiếng, vừa lấy ra khăn tay ra lau miệng vừa quay đầu. Đó là một vị soái ca màu da ngâm ngâm, thể trạng anh vĩ cao ngất. Ngưu Nhu Miên ngẩn ra, lập tức xấu hổ nói:"Soái ca, vừa mới em thấy lưng của anh, thật sự...... là có dính 1 cọng tóc, thực tại có tổn hại hình tượng cao lớn uy mãnh của anh, vì thế em tự chủ trương thay anh vuốt ve." (Sun: ăn đậu người ta mà còn ko dám nhận nữa, thật là.... ) Soái ca cười nhìn Ngưu Nhu Miên, cũng không buồn bực, buông khăn tay xuốngg, bất đắc dĩ nói:"Nhu Miên, vài năm không gặp, cô vẫn như cũ!" "Bạch thiếu gia?" Ngưu Nhu Miên giật mình đánh giá soái ca trước mắt từ trên xuống dưới, lại vỗ mạnh xuống bả vai Bạch thiếu gia lần hai, cảm khái nói:"Vài năm không gặp, không ngờ anh lại gia nhập bộ tộc dế mèn! Bây giờ nếu đi trên đường gặp soái ca như anh, nói không chừng tôi còn chạy theo cưa anh cũng không biết!" "Thật không?" Ánh mắt Bạch thiếu gia chợt lóe. Ngưu Nhu Miên gật đầu nghiêm túc, ngồi xuống bên người anh."Chúng ta đều quen thuộc như vậy mà còn dùng ăn cơm ở chỗ này, vừa câu thúc, vừa không tiện nói chuyện. Đúng rồi, làm thế nào anh liên lạc được với tôi vậy?" "Gần đây tôi vẫn đều ở chi nhánh công ty Thượng Hải, mấy hôm trước nghe Tiểu Thiến nói cô ở Bắc Kinh, hơn nữa lại lên mạng tìm người mượn tiền, thấy trên đó cô để lại số điện thoại, tôi liền từ Thượng Hải bay đến Bắc Kinh." "Vì cho tôi mượn tiền nên anh đặc biệt bay về?" Ngưu Nhu Miên có chút không thể tin. Bạch thiếu gia cười mà không đáp. Ngưu Nhu Miên không nghĩ tới Bạch thiếu gia vào xã hội làm lâu như vậy mà cái tính giúp đỡ người vẫn không đổi. Lúc trước thi vào trường đại học, Ngưu Nhu Miên vì rất nắm chắc bài vở của kì thi đại học, vì thế không thèm quan tâm để bụng chút nào, thế cho nên sau tiến vào trường thi, mới biết thi là toán học, không phải tiếng Anh. Vừa vặn, lúc ấy Bạch thiếu gia ngồi ở bàn trên cô, vì thế Bạch thiếu gia liền đưa đáp ắn xuống cho Ngưu Nhu Miên. Còn lần này Bạch thiếu gia đúng là vì cô mượn tiền mà đến, lúc này Ngưu Nhu Miên có loại suy nghĩ nói không rõ phức tạp xẹt qua trong lòng. "Đã lâu không cùng anh đánh bài, ba tôi vẫn còn nhắc anh hoài, ông nói có cơ hội còn phải làm cho thằng tiểu tử kia đến trong nhà đánh bài cùng nhau thăng cấp với ông đó." Ngưu Nhu Miên cười tủm tỉm nói. Bạch thiếu gia cười nhẹ, "Có cơ hội tôi cùng cô về nhà, lại đi bồi bá phụ đánh bài." "Kỳ thật tôi vẫn không biết anh năm đó vì cái gì đột nhiên tham gia không quân, có điều bây giờ nhìn thấy anh như vầy thì mới cảm thấy lúc trước tham gia không quân thật sự là một hành động sáng suốt." Ngưu Nhu Miên nheo mắt lại, cười mị mị. Trước giờ Ngưu Nhu Miên vẫn thích không quân, cảm thấy nó thật sự rất soái, trước kia lúc học đại học khi còn quen được mấy người bạn không quân qua chương trình tìm bạn bốn phuong. "Đúng rồi! Đây này là nơi không có cấm hút thuốc! Anh không hút thuốc sao? Nhớ lần trước tôi về nước còn thấy anh hút rất lợi hại." "Sống trong quân đội buồn tẻ cho nên mới hút thuốc. Bất quá bây giờ tôi bỏ rồi!" "Bỏ thuốc dễ dàng như vậy sao? Anh tôi nói bỏ thuốc mấy năm mà bỏ cũng không được. Bất quá, bỏ được là tốt rồi, anh cũng biết tôi ghét nhất là người khác hút thuốc mà!" Bạch thiếu gia mỉm cười gật đầu. Bạch thiếu gia bảo bồi bàn mang đồ ăn ra. Ngưu Nhu Miên uống miếng nước, nhẹ nhàng nói:"Bây giờ nghĩ lại thấy thật nhớ thời cấp ba, các người ở trong toilet đánh bài, tôi ở bên ngoài canh gác. Bất quá cũng kỳ quái, các người đánh nhiều lần như vậy cũng chưa bị giám thị bắt được, tôi mới đánh có một lần liền bị sa lưới. Hại tôi hết giờ tự học còn bị cô giáo giữ lại giáo huấn nữa chứ." Ngưu Nhu Miên ngửa đầu hồi tưởng. Bạch thiếu gia cười khẽ ra tiếng, nói:"Còn nói nữa! Việc này của cô được xem là truyền thuyết của trung học trường mình rồi. Hiện tại bạn bè trung học nhắc tới sự kiện kia, mở đầu đều là như vầy, 'Nhớ ngày đó, Ngưu Nhu Miên bị chủ nhiệm lớp giáo huấn cả sau giờ tự học, sự kiện kia thật sự là đại khoái nhân tâm ah!' Còn đám chúng tôi cũng nhờ dính 'hào quang' của cô, căn bản không bị ai giáo huấn hết, hết giờ tự học liền ra về. Chủ nhiệm lớp giống như đạp trúng địa lôi, không thể tưởng được cô lần đầu tiên bị bà cô ấy giáo huấn, khí thế kia đúng là mạnh mẽ vô cùng." Ngưu Nhu Miên than thở:"Bọn họ cũng thật là vô tình, chỗ cần vụng võ thì không dùng, mà cả bọn đánh bài thế mà chỉ có mình tôi bị giáo huấn, không tức giận mới là lạ đó! Hơn nữa tôi trước kia học tập cũng tốt, nếu không tôi mới không thèm xông lên cho canh pháo các ngươi đâu!" "Nhu Miên, nghe nói cô công tác tìm không thuận lợi, lấy điều kiện của cô, tìm phân công tác hẳn là không khó mới đúng chứ?!" Bạch thiếu gia quan tâm hỏi. "Vấn đề là bọn họ không có thấy được sở trường của tôi, tôi vì này nguyên nhân này bị đuổi việc." Ngưu Nhu Miên nhớ tới lịch sử tìm công việc bi đát của mình, lòng liền cảm thấy uể oải. "Cô vẫn giống như trước tùy tiện động tay đông chân, đúng không?!" Bạch thiếu gia vừa nói liền trúng. Ngưu Nhu Miên chu cái miệng, bất đắc dĩ nói:"Tôi mà có một nửa cẩn thận của anh thì tốt rồi." "Nhu Miên, nếu không cô tới công ty tôi công tác đi?" "Anh mở công ty về cái gì?" "Công ty linh kiện ô tô." "Tôi căn bản không hiểu lĩnh vực này, hơn nữa đọc sách nhiều năm như vậy, cuối cùng phải dựa vào quan hệ tìm công tác, có chút..... không chịu được." Ngưu Nhu Miên khó xử nói. "Cô nghĩ lại đi, đừng vội cự tuyệt." Bạch thiếu gia ôn hòa nói. Đồ ăn lên đây, dĩa thứ nhất là 'Long nhãn linh cầu'. Ngưu Nhu Miên vừa thấy liền nở nụ cười, lông mi giương lên, nói với Bạch thiếu gia:"Sao hay thế? Còn nhớ tôi thích ăn long nhãn? Ai kêu người ta tặng quà cho ba anh nhiều long nhãn như vậy, mỗi lần đến nhà anh đều có long nhãn ăn!" Bạch thiếu gia cười lắc lắc đầu. Ngưu Nhu Miên vừa ăn vừa nói:"Dù sao nhà ít người ăn cũng không hết, không ăn thì làm sao!" Tiếp theo là canh 'Long ngư rau thơm'. Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng, Bạch thiếu gia vẫn giống như trước đây, vẫn còn nhớ rõ món ăn cô thích. Ngưu Nhu Miên ăn thập phần chậm, Bạch thiếu gia ánh mắt ôn nhu nhìn Ngưu Nhu Miên dùng cơm, chậm rãi nói:"Xem hình tượng không có gì biến hóa lớn, có điều ăn cơm tao nhã hơn trước." "Mới không phải đâu! Là vì tôi vừa rút bốn răng khôn, nếu không tôi còn thích ăn từng ngụm từng ngụm!" Ngưu Nhu Miên nói xong, nhìn thấy Bạch thiếu gia lộ ra vừa lòng tươi cười. Sau khi ăn xong, hai người hàn huyên thật lâu, mãi đến khi Bạch thiếu gia nhận được điện thoại của khách hàng, hai người mới vội vàng trao đổi điện thoại số di động. Bạch thiếu gia gọi taxi cho Ngưu Nhu Miên, thấy cô ngồi trên xe rồi mới yên tâm lái xe rời đi. Ngưu Nhu Miên đi không bao lâu, Dương Thuần Miễn chán đến chết ở trên mạng thang lang, lúc này chợt nghe đã có người kêu cửa, đang buồn bực Ngưu Nhu Miên làm thế nào nhanh trở lại như vậy, ai ngờ người tới cũng là Dư Tư Giáng. Dư Tư Giáng vừa vào, liền đi thẳng vào vấn đề nói:"Có một cái nút thắt đính trên váy em bị mất rồi, anh xem có phải rớt mất ở đây không?" Mặt Dư Tư Giáng đầy lo lắng. Dương Thuần Miễn giúp Dư Tư Giáng ở kế bên sô pha tìm kiếm nút thắt, cuối cùng rốt cục cũng tìm được trong sô pha một cái nút thắt lớn màu đỏ. Một khắc tìm được nút thắt kia, vẻ mặt vô cùng lo lắng của Dư Tư Giáng nháy mắt tràn đầy tươi cười vui sướng, tiếp nhận nút thắt, cầm trong tay nhìn chăm chú vào nó, rồi lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, tươi cười lập tức thay thế bằng thương cảm. Dư Tư Giáng đem nút thắt cẩn thận để vào túi xách, ngồi xuống sô pha, nhìn quanh một hồi, hỏi:"Thuần Miễn, y tá đâu?" "Cô ấy hả? Đi ra ngoài hẹn hò rồi." "Không phải làm y tá sao, sao còn đi hẹn hò?" "A ~ đúng vậy, chính là bởi vì cô ấy không có trách nhiệm như vậy cho nên anh mới muốn đuổi việc cô ấy đó, bất quá ngày mai cánh tay của anh đi tháo băng, cho nên để cô ấy nghỉ ngơi ngày cuối cùng cũng tốt lắm." Dương Thuần Miễn nhìn biểu tình Dư Tư Giáng không khỏi có chút lo lắng. Lấy hiểu biết của anh, quần áo mà hơi có không trọn vẹn hoặc là không thích, Dư Tư Giáng sẽ ném đi, tuyệt đối sẽ không vì tìm một viên nút thắt như thế mà lo lắng, vì thế nhịn không được hỏi:"Tư Giáng, em không sao chứ?" "Không có gì, chỉ là vừa chia tay bạn trai, tâm tình có chút không vui." "Làm thế nào mà chia tay?" "Từ lần trước đến cao phòng mà anh làm việc, tự nhiên quen với Lưu Liêm, chúng ta trở thành bằng hữu." "Lưu Liêm? Quản lí công ty tầng 25?" Dư Tư Giáng gật gật đầu, "Lúc chúng em ở cùng một chỗ, khi vui vẻ dường như cả thế giới chỉ có hai người chúng em hạnh phúc nhất thôi nhưng khi cãi nhau lời nói thốt ra giống như là vũ khí lợi hại nhất thế giới. Không biết vì sao lại đột nhiên cãi nhau nữa, chúng ta từng cố gắng không khắc khẩu nhưng là cuối cùng em phát hiện chúng em làm không được." Giọng nói Dư Tư Giáng chua sót. Dương Thuần Miễn nhìn Dư Tư Giáng không hạnh phúc, trong lòng cũng thương tiếc và đau lòng vô cùng. Trước kia anh từng nghĩ qua một trăm lần lúc Dư Tư Giáng tình cảm không thuận lợi kể lể với anh, anh tuyệt đối sẽ nhân cơ hội thổ lộ, nhưng lúc này anh không có thực hành cái phương pháp mà mình từng tập luyện thứ N kia. Dương Thuần Miễn nghĩ rằng, đại khái là vì lần trước bị cự tuyệt đi."Có lẽ theo lời em nói là tính cách hai người không thích hợp. Tư Giáng, em hẳn là tìm cho mình một người đàn ông vừa chiều em vừa bao dung em." Dư Tư Giáng bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, nâng mi, nửa thật nửa giỡn nói:"Giống như anh vậy sao?" Dương Thuần Miễn đầu tiên là ngoài ý muốn sửng sốt, lập tức cũng nửa thật nửa giỡn nói:"Em xem anh thế này này, thật là không phải tốt bình thường đâu! Em xem xem thân thể này đi, rắn chắc lắm a![ Tác giả: nhờ băng vải mà nó rắn chắc đó!] làm bạn gái của anh là rất có phúc rồi, dù cho nhà có ở trên tầng 100, cũng mỗi ngày ôm em lên lầu về nhà. Bất quá có quên cái chìa khóa thì vẫn là đứng thang máy đi xuống lấy trở về có vẻ tốt hơn!" Dương Thuần Miễn thấy khuôn mặt đau khổ của Dư Tư Giáng dần dần tươi cười, tiếp tục cố gắng nói:"Tuyệt đối không kén ăn, phàm là bạn gái làm, đồ ăn của chó cũng là thiên đường mĩ vị của nhân gian! Hơn nữa điều quan trọng nhất là, tuyệt đối sẽ không phát sinh cãi nhau, bởi vì anh nhất định thất bại!" Dư Tư Giáng miệng cười càng tươi, suy nghĩ một chút, nói:"Thuần Miễn, em thấy anh thay đổi rồi, trước kia anh không có nói như vậy để dỗ con gái bao giờ!" "Có sao?" Dương Thuần Miễn có chút xấu hổ, trong lòng nghĩ, sẽ không là bị con nhỏ nữ quỷ kia ảnh hưởng chứ?! "Thuần Miễn, bây giờ tâm tình em tốt hơn rất nhiều, cám ơn anh! Đêm nay em quyết định nói rõ ràng với Lưu Liêm, em đi trước đây." Dương Thuần Miễn tiễn bước Dư Tư Giáng, trong lòng còn nói thầm, chẳng lẽ mình thật sự thay đổi sao? Sao mình không cảm thấy gì hết a? Gãi gãi đầu, không nghĩ nữa. Buổi tối, Ngưu Nhu Miên đứng trước cửa nhà, đột nhiên nhớ tới hôm qua Dương Thuần Miễn giả chết dọa hư cô, quyết định hôm nay phải ăn miếng trả miếng. Ngưu Nhu Miên cởi áo khoác cùng giầy ra, sau đó đem chân với vào trong ống tay áo khoác to, sau đó bắt tay ấn chuông cửa rồi giơ hai tay ra phía trước, nhìn như người không có đầu đang đưa hai cánh tay ra. Dương Thuần Miễn mơ mơ màng màng đến mở cửa, vừa mới mở cửa, chợt nghe thấy u oán thanh âm:"Trả mạng cho ta!" Lập tức đập vào mắt là một 'cái gì đó' không đầu còn hai cánh tay thì run run bổ nhào về phía mình. Dương Thuần Miễn cả kinh, nhấc chân đá một cước, chợt nghe "ai u" một tiếng, "nữ quỷ" té xuống đất, Dương Thuần Miễn tập trung nhìn vào, đúng là Ngưu Nhu Miên! Ngưu Nhu Miên đau nhe răng trợn mắt, lên án nói:"Sao anh dám lấy chân chó mà đá tôi hả?! Hoàng hoàng chết tiệt! Anh tưởng anh là Hoàng Phi Hồng à!" Dương Thuần Miễn nhanh chóng nắm một tay đem Ngưu Nhu Miên kéo vào phòng, trong lúc vội vàng kéo đi, đầu Ngưu Nhu Miên bị đập vào cạnh cửa. Ngưu Nhu Miên cảm giác đầu tê rần, lập tức liền ngất đi. =__= Dương Thuần Miễn đem Ngưu Nhu Miên đặt nằm ở sofa, nhẹ nhàng lắc lắc Ngưu Nhu Miên, không thấy cô tỉnh lại, lập tức lớn tiếng gọi tên Ngưu Nhu Miên, cũng không thấy cô có phản ứng. Dương Thuần Miễn cảm thấy hoảng hốt chưa từng có, lại một tay ôm lấy Ngưu Nhu Miên lắc mãnh liệt. Ngưu Nhu Miên dưới sự lay động kịch liệt của Dương Thuần Miễn rốt cục cũng tỉnh lại, bất quá nghĩ đến còn chưa có đạt được mục đích hù dọa anh, vì thế liền tiếp tục giả chết. Dương Thuần Miễn lúc này đã gấp đến độ trán chảy mồ hôi, anh vội tháo bỏ miếng băng gạc trên tay mình, chịu đựng đau đớn đem Ngưu Nhu Miên cõng lên lưng thẳng đến bệnh viện. Ngưu Nhu Miên cảm giác được Dương Thuần Miễn dùng hai thủ đem cô cõng trên lưng, mới nhớ tới Dương Thuần Miễn tháo đi băng vải, hoảng hồn mở to mắt, nhảy xuống lưng anh, tự cảm thấy vui đùa có chút quá đáng, vì thế cười gượng nhìn Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên sinh long hoạt hổ đứng trước mặt anh, đầu tiên là hít sâu một hơi, nhưng lửa giận vẫn là không thể không bạo phát."Con nhỏ này, đùa vui lắm phải không? Sao không đùa nữa đi?!" Ngưu Nhu Miên tự biết mình đuối lý, bất quá vẫn là thấp giọng lẩm bẩm nói:"Lần trước không phải anh cũng đem tôi dọa khóc đó?" Dương Thuần Miễn giận trừng mắt nhìn Ngưu Nhu Miên vài lần, cuối cùng đặt mông ngồi vào sofa, quay đầu đi chỗ khác, hờn dỗi. Ngưu Nhu Miên sờ sờ cái đầu mình bị đụng đau muốn chết, trong lòng thầm mắng chính mình, đã bị đụng đầu càng không chiếm được tiện nghi, về sau loại chuyện trả thù này không làm nữa. Ngồi xổm thân xuống, nhặt miếng băng vải muốn băng lại cho Dương Thuần Miễn, lại bị Dương Thuần Miễn tránh ra. Dương Thuần Miễn rốt cục cảm nhận được ngày đó Ngưu Nhu Miên vì sao giận rồi, đứng lên, vốn định nói vài câu nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng quay đầu về phòng. Ngưu Nhu Miên nhìn cánh cửa phòng Dương Thuần Miễn đóng chặt, mất mặt trở về phòng mình. Cái vai bị Dương Thuần Miễn lắc lắc mới nãy giờ vẫn ẩn ẩn còn đau. Mở ngăn kéo ra lấy cái bao cao su màu đen kia, oán hận lại cắn hai miếng mới vừa lòng bỏ lại vào hộp. =__= Không lâu sau, nghe được có người kêu cửa, Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn đồng thời từ trong phòng mình đi ra muốn đi mở cửa, nhưng khi vừa đi ra nhìn đối phương, hai người đều dừng lại một chút. Ngưu Nhu Miên liếc mắt cái tay phải của Dương Thuần Miễn, đi trước hai bước mở cửa. Thì ra ngoài cửa là hàng xóm đại ca. Hàng xóm đại ca thấy Ngưu Nhu Miên vừa mới đứng ở cửa nhà, lại còn nhìn thấy một đôi giày nữ cùng hai cái găng tay thất thần ném xuống đất, còn tưởng rằng Ngưu Nhu Miên xảy ra chuyện gì rồi, lúc này thấy Ngưu Nhu Miên bình yên vô sự, trong lòng cuối cùng mới nhẹ nhõm, Ngưu Nhu Miên cùng hàng xóm đại ca khách khí vài câu, nhận lại cái găng tay cùng giầy liền đóng cửa lại. Khi Ngưu Nhu Miên đi ngang qua phòng khách, liếc mắt nhìn Dương Thuần Miễn đang ngồi trên sofa, Ngưu Nhu Miên giả bộ im lặng đi qua sofa, lại nghe Dương Thuần Miễn tức giận nói:"Hôm nay cô định đem cái áo kỷ niệm trăm năm của tôi đổi thành cái gì nữa?!" Dương Thuần Miễn nói xong, thầm thương cho cái T-short của mình. "Người ta cảm thấy người như anh là không có khả năng tốt nghiệp Bắc Đại thôi, nhiều nhất cũng là học ở Bắc Đại khi còn nhỏ!" Ngưu Nhu Miên than thở xong, lập tức ngồi vào bên người Dương Thuần Miễn, ghen tị tiếp nhận cái T-short, thấp giọng nói:"Kỳ thật tôi vốn là muốn viết 'Chó vàng thôn Bắc Đại', nhưng là sợ viết nhiều lãng phí cây son môi Lancome tôi mang từ Đức về cho nên mới viết ít hơn á!" [Lancome: một thương hiệu mĩ phẩm nổi tiếng của Đức. ] May mắn Dương Thuần Miễn đều cạo râu mỗi ngày, nếu không phỏng chừng giờ phút này râu đã sớm mọc dài như tóc rồi."Ngày mai giặt sạch cho tôi, rồi là nó cho cẩn thận, phải có một cái hóa đơn nữa chứ, cô lấy quyển sổ nhỏ của cô ghi vào đi, tiền bồi thường thiệt hại cái áo trị giá 5000 tệ!" "Anh làm sao có thể tính như vậy chứ?!" Ngưu Nhu Miên vừa nghe bồi tiền lập tức tranh cãi nói:"Vậy ai kia lấy chân chó đá tôi tính thế nào? Tôi nói tôi vừa rồi ăn toàn là bào ngư vi cá không hà, tám phần đều bị anh đá ra nội thương! Hơn nữa đầu tôi còn bị anh lôi đi đụng đến sưng vù lên đây này! Không tin anh xem!" Nói xong, Ngưu Nhu Miên đem chính mình đầu tiến đến trước mắt Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn nhìn nhìn, lập tức nhớ tới trên đầu mình ngày đó cũng vô duyên vô cớ bị Ngưu Nhu Miên đập trúng, vì thế Dương Thuần Miễn biện giải nói:"Vừa rồi tôi cũng không phải cố ý, hơn nữa nội thương của tôi cũng chưa lành đâu, không tin cô xem đây này! Hơn nữa, trên đầu tôi ngày đó cũng bị một đập một cú rồi, cô không thấy nó vẫn còn sưng sao?!" Nói xong, Dương Thuần Miễn cũng đem cái đầu mình tiến đến bên cạnh đầu Ngưu Nhu Miên, hai người cứ như vậy đầu đối với đầu, nhìn giống như hai con bò Tây Ban Nha chuẩn bị húc nhau. >"

Dương Thuần Miễn nhìn qua thấy Ngưu Nhu Miên bỡn cợt thành công, ánh mắt cười đến loan thành Nguyệt Nha. Ngưu Nhu Miên tháo găng tay, vui vẻ ăn, Dương Thuần Miễn cũng bị cuốn hút, cũng giơ cây kem lên ăn từng ngụm từng ngụm. Ăn xong, Ngưu Nhu Miên lại mua hai cây kem, đưa cho Dương Thuần Miễn. Hai xong hai cây kem, mặt cùng tay nhỏ bé của Ngưu Nhu Miên đều đông lạnh đỏ bừng, khoe ra nói:"Thế nào? Mùa đông ăn kem cảm giác cực đỉnh đúng không?! Từ trung học đến giờ, mùa đông nào tôi cũng thích ăn kem cùng bạn bè!" "Cô thực quái!" Dương Thuần Miễn đột nhiên cảm thấy Ngưu Nhu Miên mặt đỏ nhìn qua thực đáng yêu. "Mùa đông làm cho chính mình lạnh thật lạnh, sau đó ngồi ở bên lò sưởi sưởi ấm, đây là chuyện thích ý cỡ nào a! Nếu lại có cái bạn trai đem mình ôm vào trong ngực, tay của hai người cùng nhau nắm với nhau này, tình yêu thế này thật là tuyệt, chỉ sợ chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này cùng lắm cũng chỉ như thế thôi." Ngưu Nhu Miên nói xong, chuyển hướng Dương Thuần Miễn, không nghĩ tới Dương Thuần Miễn lúc này cũng đang lăng lăng nhìn mình. Đưa tay ở trước mặt Dương Thuần Miễn lắc lắc, cười nói:"Đông lạnh choáng váng rồi? Xem ra này phương pháp này chỉ thích hợp cho những người đầu óc linh hoạt giống tôi thôi, không thể dùng cho cái người bị đông lạnh đầu giống anh rồi!" Cúi đầu nhìn nhìn cánh tay Dương Thuần Miễn, tháo một chiếc găng tay đang mang trên tay mình ra, đem bàn tay đó đặt vào trong túi áo choàng của Dương Thuần Miễn, "Một người một tay nhé! Miễn cho anh nói tôi khi dễ anh!". Cứ như vậy, hai người hai bàn tay cùng nhau nắm lấy đi sóng đôi trên đường. "Hoàng hoàng, tôi phải hảo hảo nắm lấy anh, không thể cho anh ở trên đường chạy loạn!" Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn lúc này trong lòng đều cảm thấy có một loại hạnh phúc không nói nên lời. Đi đến một một cửa hàng lễ phục cao cấp, đầu tiên Ngưu Nhu Miên thử một bộ lễ phục dạ hội màu đen, từ lưng lộ đến bên hông. Dương Thuần Miễn nhìn thẳng lắc đầu, khủng hoảng nói:"Lộ nhiều lắm!" "Anh có bản lĩnh ah? Anh quản tôi lộ bao nhiêu?" Ngưu Nhu Miên phản bác. "Cô làm bạn gái tôi tham dự, phải quan tâm đến hình tượng của tôi. Nếu không tôi không trả một nửa tiền kia!" Dương Thuần Miễn cảm thấy Ngưu Nhu Miên mặc bộ lễ phục này rất hoàn hảo, nhưng mà vừa nghĩ đến mặc đi tham dự vũ hội, liền cảm thấy không hài lòng. Hai người chọn đến chọn đi, Ngưu Nhu Miên thích, Dương Thuần Miễn không hài lòng, Dương Thuần Miễn chọn trúng, Ngưu Nhu Miên chướng mắt, nói nông dân hiện tại cũng không mặc quê mùa như vậy! Lúc đầu nhân viên cửa hàng còn nhiệt tình ở một bên phục vụ, đến sau đơn giản ngồi vào một bên, chờ hai người bọn họ tranh luận xong có kết quả rồi phục vụ tiếp. =__= Cuối cùng Ngưu Nhu Miên cũng nóng nảy, nói với nhân viên cửa hàng:"Cô có trang phục thể thao không? Tôi lấy nó mặc!" Nói xong, dỗi nhìn về phía Dương Thuần Miễn. Nhân viên cửa hàng vì thế đề nghị nói:"Trong cửa hàng chúng tôi cũng cung dịch vụ làm lễ phục theo ý khách hàng, nếu hai vị không hài lòng thì có thể làm một bộ trang phục hợp ý hơn, bất quá giá phải đắc hơn một chút." "Được! Đắc bao nhiêu cũng đều mua!" Ngưu Nhu Miên hào khí nói ra, lập tức nghĩ lại cảm thấy không ổn, bổ sung nói:"Tôi bỏ ra 2000, còn lại là thuộc người tư bản chia ra!" Ngưu Nhu Miên lấy tay chỉ chỉ Dương Thuần Miễn. Vì thế Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn cùng nhau thiết kế lễ phục dạ hội. Phàm là chỗ Ngưu Nhu Miên thiết kế hở hang, Dương Thuần Miễn liền lập tức tô màu đậm lên, song phương giằng co không dứt, nhân viên cửa hàng hòa giải nói:"Kỳ thật nơi này biến thành vẽ hoa văn rất có hương vị." Trải qua một giờ thiết kế, rốt cục hai người dưới sự hòa giải của nhân viên cửa hàng cũng hoàn thành xong bản thiết kế. Lễ phục dạ hội tơ lụa màu đen, vai trái có ba cái đai đeo, một cái để xuôi theo cánh tay, một cái đính cho trên vai, cái chính giữa buông thả trước ngực, thiết kế bộ ngực là dạng nếp uốn, tuy rằng không mặc áo ngực nhưng cũng có tác dụng nâng ngực, từ ngực phải đến ngực trái nghiêng 15 độ, thành cuộn sóng phập phồng, chỗ nhũ câu chính giữa ngực là cuộn sóng thấp ba chỗ, thập phần gợi cảm. Ngực phải bộ là chạm rỗng thiết kế hoa văn, bao lại toàn bộ bộ ngực, ngực trái bởi vì hơi thấp hơn phía bên phải, cho nên là thiết kế thấp ngực, lộ ra hơn nữa ngực, dùng một thanh lụa dài làm thành một bông hoa hồng đen. Thắt lưng sườn trái lộ ra, chỉ dùng một miếng vải voan, phía bên phải còn lại là thiết kế chạm rỗng. Lưng lộ ra xương bả vai. Làn váy thẳng tắp rũ xuống, bên trái xẻ tà đến hông, khi đi lại đùi như ẩn như hiện. Cái này còn phải phối hợp cùng một cái vòng cổ nữa, nhưng sợ Dương Thuần Miễn phiền toái lại đưa ra một cái xích chó để mang cần cổ, Ngưu Nhu Miên thiệt thòi dùng một cái khăn lụa dài thay thế. Ngưu Nhu Miên tuy rằng cảm thấy vẫn là vòng cổ tốt hơn, nhưng mà mình đã không có năng lực kinh tế mua vòng cổ, cũng không muốn nợ Dương Thuần Miễn tiêu hao nhiều, cho nên cũng đồng ý đề nghị này. Hai người vừa lòng rời khỏi cửa hàng lễ phục. Rất xa, Ngưu Nhu Miên ngửi được hương vị chao, dọc theo hương vị đi đến một quán ăn nhỏ, Ngưu Nhu Miên hưng trí bừng bừng ăn một chén. Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên ăn, nhưng Ngưu Nhu Miên sau khi ăn xong, cố ý dùng cái miệng thối thối ở trên mặt Dương Thuần Miễn bật hơi, Dương Thuần Miễn nóng nảy, cũng ăn một chén, đem cũng ăn được mình miệng thối hoắc bật vào mặt đối phương, vì thế hai người càng ăn càng nhiều, phân cao thấp xem ai ăn nhiều hơn. Cuối cùng, ông chủ quán chao buôn bán lời nhất, nhưng Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên hai người đi trên đường cũng không dám nói chuyện. Bởi vì vừa rồi Ngưu Nhu Miên nhìn thấy một con chó nhỏ đáng yêu, tiến lên đùa, vừa mới mở miệng, thế nhưng làm con chó nhỏ hít một cái té ngã, lăn xuống đường cái. Vì thế, hai người liền như vậy mắt trừng mắt nhỏ về tới nhà trọ. Tình yêu trong mắt người khác có khi không mỹ mãn, hạnh phúc hay không hạnh phúc cũng giống như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết, cái này giống như chao kia, thơm hay không thơm chỉ sợ chỉ có người ăn là rõ ràng nhất.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-15)