Mì thịt bò+ mì Dương Xuân= kẹo mạch nha
← Ch.03 | Ch.05 → |
Sáng sớm hôm sau, Ngưu Nhu Miên ăn mặc gợi cảm thấy rõ, Dương Thuần Miễn cảm thấy rất là buồn bực, cáu kỉnh nói:"Cô tìm công việc gì vậy? Ăn mặc thành như vậy? Dù không có tiền cũng không thể bán mình à!"
Ngưu Nhu Miên trừng mắt nhìn Dương Thuần Miễn một cái, vênh váo tự đắc nói:"Tôi đang công tác trong tổ nhân viên của đoàn làm phim, nói không chừng đạo diễn vừa thấy tôi, phát hiện tài năng của tôi liền đưa tôi lên làm ngôi sao thì sao?! Về sau anh mà gặp muốn gặp tôi thì phải xếp hàng!"
Dương Thuần Miễn trong lòng thầm nghĩ, tôi xếp hàng mà không thấy được cô mới tốt đó! Đạo diễn không bị cô làm tức chết là phúc đức của ông ta rồi! Đạo diễn, ông tự cầu phúc đi! A men ~
Ngưu Nhu Miên đến tổ phim mới biết được, cô chỉ là tay sai vặt thôi, di chuyển đạo cụ xung quanh, đi ra ngoài mua cái này nọ cho ngôi sao, lúc diễn viên quần chúng không đủ còn kéo cô lên bổ sung, tóm lại là khác xa trong tưởng tượng của cô. Chạy hết một ngày này so với một ngày làm khuân vác ở bến tàu còn mệt mỏi hơn. Bạn tốt Chương Vũ cũng thấy được công việc này quá không thích hợp với Ngưu Nhu Miên, vì thế giới thiệu Ngưu Nhu Miên ngày mai chuyển đi chỗ khác. Ngưu Nhu Miên qua hết ngày này, giấc mộng là ngôi sao điện ảnh xem như hoàn toàn tan vỡ, bất quá cô cảm thấy làm ngôi sao ca nhạc vẫn còn có khả năng.
>"
Dương Thuần Miễn buổi chiều hôm nay đi giám sát việc trang trí nhà mới của mình, đôn đốc công nhân đẩy nhanh tiến độ công việc, anh nóng lòng muốn tới đây sống càng nhanh càng tốt, sống cùng con khùng kia một ngày là tổn thọ hết một năm!
Khi Ngưu Nhu Miên trở lại căn hộ, Dương Thuần Miễn đang ở phòng khách xem báo, thấy Ngưu Nhu Miên mỏi mệt uể oải đi vào, liền trêu chọc nói:"Như thế nào? Ngày đầu tiên lại bị sa thải sao?"
"Tôi á hả? Làm thế nào có thể chứ?!" Ngưu Nhu Miên không muốn Dương Thuần Miễn coi thường, bất quá lo lắng mới vừa nãy giờ gặp Dương Thuần Miễn bỗng bay mất tiêu.
"Hôm nay tôi tham gia bộ phim điện ảnh được gọi là [ Cơn lốc ], diễn xuất của tôi lập tức chiếm lấy cảm tình của mọi người trong đoàn, đạo diễn nói tôi rất có tiềm lực trở thành ngôi sao, nhưng tôi đang lo lắng một chút, sau này nếu tôi lên làm ngôi sao, về sau bạn bè muốn gặp tôi đều phải hẹn trước rồi xếp hàng ah, điều này sao có thể?! Vì thế tôi dịu dàng nói lời cự tuyệt. Mà bộ [Cơn lốc] này thành công là do tôi: 'xử nữ điện ảnh kỳ tài' này chỉ đạo diễn xuất đó!!!"
Dương Thuần Miễn 'xì' một tiếng, ở chung vài ngày nay anh cũng biết phẩm tính của Ngưu Nhu Miên rồi, lời cô nói không đủ để tin.
"Anh không tin hả? Không tin cuối tuần này đi ra ngoài rạp chiếu phim tự mình coi đi!" Ngưu Nhu Miên nói xong, lập tức trở về phòng.
Khi cơm chiều, Dương Thuần Miễn ăn bánh bao, Ngưu Nhu Miên thấy vậy thèm lắm ah, vì thế Ngưu Nhu Miên vẻ mặt tươi cười tìm Dương Thuần Miễn xin một cái. Dương Thuần Miễn nghĩ đến hôm qua bị Ngưu Nhu Miên cướp hết 900 đồng tiền, nghĩ rằng phải tìm một cơ hội gỡ hòa mới được, vì thế đắc ý nói:"450 một cái!"
Ngưu Nhu Miên vừa nghe liền phát hỏa, nói:"Biết bánh bao dùng làm chi không? Nếu anh còn nhớ nguồn gốc của bánh bao, nên biết bánh chưng chỉ dùng để dụ kim quy tế." Dương Thuần Miễn đang ăn bánh bao, nghe thế miệng lập tức bị đóng băng. Lại bị đánh bại!
Buổi tối, Dương Thuần Miễn xem xong thời sự liền chiếm TV không chịu buông, hai chân bắt chéo, nghĩ rằng hôm nay rốt cục cũng bị anh giành trước. Tuy rằng anh cũng không phải rất muốn xem TV nhưng nghĩ đến mình chiếm lấy TV không cho Ngưu Nhu Miên xem, có thể thành công thắng một ván, thế là trong tim toàn màu hồng thôi.
Khi Ngưu Nhu Miên từ trong phòng đi ra, Dương Thuần Miễn còn cố ý khiêu khích đem remote chỉnh lớn âm thanh. Ngưu Nhu Miên cười khuyên Dương Thuần Miễn:"Ít xem TV một chút đi! Này đối với anh không tốt đâu! Nói cho anh nghe một chút, mỗi ngày ngồi xem TV nhiều như thế sẽ chịu nhiều bức xạ." Vừa nói Ngưu Nhu Miên còn vừa khoa tay múa chân làm động tác bức xạ phun vào người Dương Thuần Miễn, "Sau đó anh sẽ già mau hơn người khác, ngốc cũng mau hơn người khác, sinh con cũng bị ngớ ngẩn hơn con người khác ba lần! Lại nói một chút, anh vốn không linh hoạt rồi, bộ dạng cũng già trước tuổi, gen cũng không tốt lắm, còn đày đọa mình như vậy mà cam chịu sao?" Nói xong, vô cùng đồng tình lắc lắc đầu.
_
Dương Thuần Miễn nghĩ thầm trong đầu, con nhỏ này miệng độc thật đó, mấy người nữ nhân viên đang đào tạo chiến thuật hùng biện cho anh cho cũng không phải là đối thủ của cô! Anh vừa chiếm cái TV đã bị cô nói thành thảm như vậy, hừ, bất quá anh không mắc lời cô đâu, ý đồ của cô là muốn chiếm TV mà anh.... nhất định không cho. Xem ai thua ai. Hừ!!!
Ngưu Nhu Miên cũng không phải rất muốn xem TV, nhưng gặp Dương Thuần Miễn hướng cô tuyên chiến rõ ràng như thế, ngược lại khơi dậy quyết tâm muốn cướp TV của cô. Vì thế Ngưu Nhu Miên về phòng lấy một cái bìa bao một cuốn sách lại, cũng ngồi vào sô pha giả bộ xem. Thái độ hết sức chăm chú, khi thì lộ ra khuôn mặt mê đắm, khi thì đưa tay đặt ở trên môi. Dương Thuần Miễn vốn cũng không có hứng thú với TV cho mấy, lúc này thấy vẻ mặt Ngưu Nhu Miên xem quyển sách kia hứng thú như thế, nhịn không được mở miệng hỏi:"Đó là sách gì vậy? Có thú vị như vậy sao?" Vốn định thăm dò liếc mắt một cái, ai ngờ Ngưu Nhu Miên vội vàng đem sách đóng lại, nói:"Không nói cho anh!" Thấy Dương Thuần Miễn phẫn nộ rời đi, cô lại bồi thêm một câu, nói:"Đó là một cuốn tiểu thuyết lâu đời nổi tiếng, đại khái nội dung là một mỹ nữ không hiểu sao lại té xỉu, sau đó bị một người đàn ông mạnh mẽ kéo vào rừng rậm." (Sun: đố các nàng là chuyện gì vậy? các nàng chắc chắn là ai cũng bít hết nha!!!), hai mắt Dương Thuần Miễn sáng lên, thấy Ngưu Nhu Miên có chút hứng thú nhìn anh, mặt nhất thời đỏ lên, chợt nghe Ngưu Nhu Miên tiếp tục nói:"Cũng không phải đẹp mặt gì, nếu anh muốn xem, cho anh nè, nhưng tôi và anh đổi, tôi thích xem TV!" Nói xong, đem sách xếp lại. Dương Thuần Miễn ngượng ngùng gật gật đầu, lại sợ Ngưu Nhu Miên đùa giỡn nữa, vì thế hai người một tay giao sách một tay giao remote, giống như mafia trao đổi con tin lấy tiền chuộc trong TV. Remote vừa đến tay, Ngưu Nhu Miên lập tức chuyển tới kênh phim truyền hình, tiếp tục xem bộ phim ngày hôm qua cô xem. Mà Dương Thuần Miễn vừa lật sách ra, lập tức há hốc mồm -
[ Công chúa bạch tuyết ]!
Dương Thuần Miễn thẹn quá thành giận, ném cuốn sách trên sô pha, căm giận nói với Ngưu Nhu Miên:"Cô cẩn thận già mau hơn người khác, ngốc cũng mau hơn người khác, sinh con cũng bị ngớ ngẩn hơn con người khác ba lần!!!"
"Anh yên tâm, tôi có ngốc cũng đủ lừa gạt anh, mặt khác anh xem xem hình dáng tôi thông minh lanh lợi thế này này, nếu thật sự sinh baby ngốc thật thì cha baby cũng nhất định là anh!"
"Mình không tức giận, mình không tức giận, mình không để ý tới cô ấy, mình không để ý tới cô ấy." Dương Thuần Miễn nhân lúc mình chưa bùng nổ, miệng lầm bầm niệm chú đi vào phòng mình. Một chân lý đã được rút ra, đại khái là thế này, con trai con gái mỗi lần tranh luận, nếu con gái nói câu cuối cùng, nếu sau đó con trai lại nói cái gì nữa, một cuộc tranh luận mới lại bắt đầu. Dương Thuần Miễn chạy nhanh về lấy kinh Phật ra đọc, cố gắng làm cho lòng mình yên tĩnh như nước.
Không bao lâu, Ngưu Nhu Miên cũng trở về phòng, đóng cửa lại và bắt đầu hát, Dương Thuần Miễn cảm thấy có một giọng hát ma chê quỷ hờn xuyên vào lỗ tai, chạy nhanh lấy headphone gắn vào tai chống lại giọng hát kinh dị kia. Hát gần một giờ, bên kia Ngưu Nhu Miên rốt cục cũng không hát nữa. Dương Thuần Miễn nghĩ thầm, hôm nay Ngưu Nhu Miên tự nhiên nổi hứng ca hát là ngày mai có chuyện gì nữa đây?
Sáng sớm hôm sau, Dương Thuần Miễn lại nhìn thấy Ngưu Nhu Miên ăn mặc sáng ngời chuẩn bị ra ngoài, kỳ quái hỏi cô:"Cô không phải mặc kệ sao? Mặc như vầy làm gì?!"
"Hôm nay tôi chuyển đi công tác ở sân khấu, có lẽ bọn họ sắp xếp tôi ca hát không chừng, nói không chừng lần này tôi vừa cất giọng ca liền thành hit thì sao? Về sau tôi nói chuyện với anh không dùng lời nói nữa mà dùng lời ca thôi."
Dương Thuần Miễn nhớ lại giọng hát ma chê quỷ hờn nghe được hôm qua, vội vàng lắc đầu, sợ hãi nói:"Cô vẫn tiếp tục nói chuyện đi, ca hát làm người ta sợ chịu không nổi!"
Ngưu Nhu Miên hung tợn trừng mắt nhìn Dương Thuần Miễn một cái rồi đi ra ngoài.
Buổi chiều, Dương Thuần Miễn lại đi thúc giục tiến độ trang trí. Đốc công nói có một chút đồ đạc phức tạp, cần thời gian nhiều chút. Dương Thuần Miễn trả lời, chỉ cần thời gian trang trí có thể ngắn lại, đồ đạc thiếu chút nữa cũng không sao hết. Từ xưa đến giờ Dương Thuần Miễn đều là yêu cầu chuyện gì cũng phải hoàn mỹ, lúc này thay đổi đến thế không khỏi làm cho đốc công có chút suy nghĩ.
Buổi tối, Ngưu Nhu Miên trở lại còn uể oải hơn cả hôm qua, Dương Thuần Miễn thấy thế vội hỏi:"Lại bị xa thải?" Ngưu Nhu Miên vứt một cái bịch to cho Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn tiếp được, mở ra coi, đó là một túi cà chua, kinh ngạc hỏi:"Đêm nay chuẩn bị chiên trứng với cà chua sao? Tôi có thể cùng ăn sao?" Dương Thuần Miễn vẫn đang nhớ cái giò heo 900 tệ lúc trước mới ăn. Tay nghề nấu cơm của Ngưu Nhu Miên thật đúng là không tầm thường.
"Ăn đi! Ăn đi! Ăn chết anh đi!" Ngưu Nhu Miên đặt mông ngồi vào sô pha.
"Không phải chiên trứng với cà chua thế cô mua cà chua làm gì chứ? Làm món khác?"
"Không phải mua! Là khán giả trong khán đài nhiệt tình đưa đó!"
"Xem ra diễn xuất rất thành công mà, vậy cô hé ra bộ mặt thất nghiệp tang tóc đó làm gì?"
"Lúc lên sân khấu hát, tôi không nghĩ bọn họ sẽ ném vào tôi!"
=_= Dương Thuần Miễn lúc này cũng không biết làm thế nào để khuyên giải an ủi Ngưu Nhu Miên.
"Người phụ trách sân khấu nói, dù sao ném thì cũng ném rồi, đừng lãng phí đồ ăn, vậy là kêu tôi cầm lại xoay sinh tố."
>_
"Không đâu! Tối nay tôi ăn cái này!"
Cơm chiều, Ngưu Nhu Miên làm trứng chiên cà chua, làm canh cà chua với trứng, tóm lại đem cái túi cà chua kia làm ra hết. Dương Thuần Miễn cũng muốn ăn nhưng nhìn Ngưu Nhu Miên lại cảm thấy cho không đành lòng, vì thế nhìn đồ ăn rồi ngẩn người, lâm vào thế khó xử. Ngưu Nhu Miên nhớ lại cái giò heo lần trước lừa anh ta hết 900 tệ, chắc là vì vậy nên anh không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, Ngưu Nhu Miên giải thích, nói:"Này không cần tiền! Anh tận tình ăn đi!" Dương Thuần Miễn thầm nghĩ, nếu là người khác, tôi tận tình ăn thì rất tốt thôi, nhưng nghĩ đến Ngưu Nhu Miên lại liên tục hai lần mất đi công tác, cũng còn kiên trì. Bất quá ăn mới ăn một ngụm thì cái miệng lại đình không được, đồ ăn Ngưu Nhu Miên nấu thật sự rất thơm, đối với người hàng năm ăn cơm ở tiệm, cơm thường quả thật có một sức hấp dẫn đặc biệt với bọn họ.
Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn ăn thiệt tình, trong lòng cũng có một tí cảm động. Có nhiều người thất nghiệp bây giờ còn ngồi ở bên lề đường không ai quan tâm kia kìa, trước mắt oan gia này thế mà săn sóc cô như thế, không đành lòng tổn thương cô. Đang nghĩ, thấy Dương Thuần Miễn ngẩng đầu nhìn cô, vì thế liền mỉm cười nhìn Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên cười với anh, khuôn mặt lập tức cứng đờ, nơm nớp lo sợ run run hỏi:"Cô lại có cái quỷ ý gì vậy?" Ngưu Nhu Miên vừa nghe, chút cảm kích vừa nãy lập tức bay ngay lập tức, tức giận nói:"Ừ! Tôi hạ độc! Hừ!" Nói xong, tập trung vào ăn phần của mình. Khiến cho Dương Thuần Miễn ù ù cạc cạc không hiểu thế nào, con nhỏ này một hồi cười một hồi giận, quả nhiên là thần kinh có vấn đề.
Buổi tối, Dương Thuần Miễn nghĩ tới hai ngày gần đây thất bại liên tục, trong lòng không phục lắm, khi Ngưu Nhu Miên còn đang đứng rửa chén anh liền chiếm lấy TV trước. Ngưu Nhu Miên rửa chén xong về phòng mình, lúc đi qua phòng khách lạnh lùng nói:"Ít xem TV một chút! Xem nhiều không tốt cho mắt! Hơn nữa có xem TV thì xem chương trình nào rửa chén giúp tôi á, hoặc là về phòng mình ngủ nghỉ ngơi một chút, cái nào thấy cũng tốt hơn là coi TV!"
Dương Thuần Miễn không để ý tới Ngưu Nhu Miên, tiếp tục xem. Ngưu Nhu Miên đi vào phòng một hồi lại cầm một quyển sách bao bìa đàng hoàng đi ra, tiếp tục hình tượng ngày hôm qua ngồi trên sô pha coi truyện. Khi xem hai con mắt đều biến thành hình cửa sổ, miệng lại không ngừng cười dâm đãng. Dương Thuần Miễn vốn cũng không muốn xem TV, thấy bộ dáng Ngưu Nhu Miên như vậy trong lòng ngứa a, một lát sau rốt cục nhịn không được hỏi:"Lại là sách gì vậy?"
"Ngày hôm qua lấy Công chúa Bạch Tuyết lừa anh, thật ngượng ngùng, hôm nay sách này tuyệt đối là truyền thuyết về một cô nương và bảy chàng trai, trong truyện nói về là một mỹ nữ như hoa như ngọc cùng bảy chàng trai đi du ngoạn giang hồ!" Dương Thuần Miễn mới đầu còn bán tín bán nghi, lập tức nghĩ lại, dù sao anh cũng không muốn xem TV, thay đổi thì cũng không sao, nếu lần này thật là truyền thuyết như vậy mà bỏ lỡ thì rất đáng tiếc, vì thế chủ động đưa cho Ngưu Nhu Miên remote. Ngưu Nhu Miên tiếp nhận remote, một tay lấy sách đưa cho Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn vừa nhìn vào, trước mắt đen thui -
[ Bát tiên quá hải ]! (1)
Dương Thuần Miễn đứng ở phía sau Ngưu Nhu Miên cầm quyển sách nhử nhử đập vào đầu cô, sau đó đứng dậy về phòng, trước khi về phòng còn không quên nói hai câu:"Ít xem TV một chút, xem nhiều không tốt, có phòng không chịu về nghỉ ngơi có phải tốt hơn xem TV không?"
"Cái này cũng gọi là nghỉ ngơi vậy! Các nhà khoa học đã dùng thực nghiệm chứng minh rằng người ta đi ngủ thì tiêu thụ nhiều calo hơn là ngồi coi TV!"
=_= Dương Thuần Miễn hít sâu một hơi, vào phòng, đóng cửa lại, vội vàng tìm bản kinh Phật ngày hôm qua. Hôm nay anh nên tụng đoạn nào đây???
Một chút sau Ngưu Nhu Miên đến gõ cửa phòng Dương Thuần Miễn, gọi anh ta ra ngoài phòng khách thương lượng một số chuyện. Sau khi ngồi ở sô pha, Ngưu Nhu Miên nói quanh co nửa ngày, rốt cục nói ra khỏi miệng."Ngày mai tôi phải nhổ bốn cái răng khôn, cần gây tê, bác sĩ nói phải có người cùng đi, đưa tôi về nhà. Bởi vì sau khi gây tê động tác sẽ chậm chạp trong một thời gian, cho nên vì phòng sự cố phát sinh, đây là cần thiết." Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn cũng không cự tuyệt, tiếp tục nói:"Tôi vừa về nước, hơn nữa anh cũng biết tôi tìm công tác cũng không phải thuận lợi cho mấy, ở Bắc Kinh cũng không có bạn bè gì, cho nên muốn kính nhờ anh giúp tôi lần này."
Dương Thuần Miễn không biết vì sao mỗi lần ngồi cùng với Ngưu Nhu Miên, anh liền cảm thấy răng mình ngưa ngứa, dường như hễ gặp cô là phải cãi lộn thì phải, nhưng thấy cô đáng thương lại không đành lòng. Vốn định đồng ý rồi, nhưng nghĩ làm sao mà có cơ hội phản công tốt như thế, vì thế giả bộ lạnh lùng nói:"Vậy cô cám ơn tôi như thế nào?"
"Tôi đây về sau sẽ ít chọc anh hơn!" Ngưu Nhu Miên nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình không có gì có thể cảm ơn Dương Thuần Miễn ngoài cái này.
=_= "Đây là thái độ chân thành mà cô cầu tôi giúp cô sao?" Dương Thuần Miễn đề cao giọng, lập tức nghĩ nghĩ, cũng hiểu được con nhỏ này có làm gì được đâu, à mà không, làm cơm cũng còn được đi, vì thế nói:"Trước khi tôi về nhà thì có một bàn cơm ngon lành trong một tháng, được chứ?!"
"Tôi không thể làm được!" Lần này đến lượt Ngưu Nhu Miên nóng nảy, "Ngày mai đi xe taxi về nhà tốn nhiều lắm cũng chỉ có mấy trăm hà. Vậy mà anh lại bắt tôi nấu cơm tới một tháng lận, hơn nữa tôi cũng không biết buổi tối anh muốn ăn cái gì, cái này cũng quá bóc lột rồi! Anh là lão hoàng hả?!"
"Cái gì lão hoàng?!" Dương Thuần Miễn không hiểu.
"Chính là một danh từ chỉ những người ngay cả bà già cũng không buông tha, có khi cũng dùng để hình dung những người đàn ông thường xuyên muốn xem truyện một nữ bảy nam, đương nhiên cũng có lúc người ta lấy tên này đặt cho chó nhà họ, cái này chúng ta muốn nhúng tay vào cũng không được à!" Nói xong, Ngưu Nhu Miên còn bất đắc dĩ buông tay.
=_=###"Rốt cuộc là cô cầu tôi hay là tôi cầu cô vậy?!" Dương Thuần Miễn lại kích động.
Ngưu Nhu Miên quyệt miệng, thấp giọng than thở:"Thế cũng không thể một tháng chứ? Như vậy dài quá, thật là nô dịch người thất nghiệp mà. Bất quá so sánh với húp không khí ngoài đường với nấu cơm cho anh, tôi tình nguyện nấu cơm cho anh!"
Dương Thuần Miễn trong lòng yên lặng niệm vài câu kinh Phật, sau đó cố gắng bình tĩnh nói:"Tiền đồ ăn tôi chi. Tôi trả thêm tiền công cho cô được chưa?! Hơn nữa tôi cũng không phải mỗi ngày đều trở về ăn!"
"Tôi đây cũng không phải mỗi ngày đều có thể trở về làm cho anh a! Nói không chừng rất nhanh tôi lại tìm được công việc khác!"
"Không thể trở về thì gọi điện thoại trước cho tôi. Cho tôi biết số di động nói!"
"Tôi còn chưa mua di động!" Ngưu Nhu Miên thì thào, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói:"Nếu không anh cho tôi mua một cái di động mới để trả tiền công nấu cơm cũng tốt lắm."
"Đãi ngộ thế này đều vượt qua đầu bếp ba sao!" Dương Thuần Miễn liếc mắt Ngưu Nhu Miên.
"Nhưng bọn họ phụ trách phục vụ tới cửa mà, thật là......!" Ngưu Nhu Miên cũng không chịu thiệt, sau đó híp mắt cười nhìn Dương Thuần Miễn.
Buổi sáng hôm sau, lần đầu tiên Ngưu Nhu Miên ngồi trên xe hơi của Dương Thuần Miễn, sau khi lên xe không thể không nhìn quanh, trái chạm phải sờ tung lung khắp nơi. Dương Thuần Miễn nhẹ nhàng cười, Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn cười cô thì thật khó chịu, vú lấp miệng em nói:"Đừng tưởng rằng tôi còn chưa ngồi xe này bao giờ, mỗi ngày ở Đức tôi đều ngồi đó, hơn nữa lúc trước đi tổng bộ tập đoàn Wolfburg, từ xe Lamborghini đến xe Maybach xe gì tôi chưa thấy qua, xe này của anh ở Đức cũng là cái loại xe bán ở ven đường thôi, đắc ý cái gì! Hơn nữa, xe của Wolfburg còn hơn cả xe anh của mấy trăm lần, xe anh thế này chỉ đáng vào viện bảo tàng thôi." Dương Thuần Miễn không nghĩ tới mình vô tâm cười một chút mà bị Ngưu Nhu Miên oanh tạc thành như vậy, châm chọc nói một câu:"Sao cô không mang khẩu trang, tôi sợ cô lây bệnh Sars cho người ta thôi!" Dương Thuần Miễn lắc lắc đầu, phiền lòng nói:"Giống tôi quên mang bao cao su!" Nói xong, lập tức phát giác mình nói sai! Ngưu Nhu Miên kinh ngạc nhìn Dương Thuần Miễn, lập tức lùi xa mấy tấc, nói:"Bây giờ không phải là vấn đề tôi có Sars hay không, tôi thấy anh coi chừng có vấn đề về AIDS đó! Một hồi đến bệnh viện anh cũng kiểm tra đi!" Đột nhiên cực kì hối hận tại sao ngày đó mình cắn anh ta chứ?!
Thật sự là phong thuỷ thay phiên nhau chuyển, hiện tại đến phiên Ngưu Nhu Miên lo lắng. Dương Thuần Miễn giải thích thế nào Ngưu Nhu Miên cũng không chịu thay đổi ấn tượng về anh ta: một tay ăn chơi trác táng!!!
Đến bệnh viện, Ngưu Nhu Miên đi theo y tá vào phòng thay quần áo. Y tá kêu cô cầm dép lê cùng áo giải phẫu đi ra ngoài trước, tự mình thay đi. Đây là lần đầu tiên Ngưu Nhu Miên đi phẫu thuật, sau khi thay quần áo xong cảm thấy rất kỳ quái, quần áo này vừa rộng lại vừa lớn, trên áo có một cọng dây buộc quanh cổ, phía trước cũng không nút áo, nửa người trên đều lộ ra hết rồi không phải sao. Đang buồn bực, nữ y tá bước vào, vừa thấy Ngưu Nhu Miên liền nở nụ cười, nói này quần áo ..... cô mặc ngược rồi.
=_=### quả nhiên nông dân chỉ chạy máy cày không thể chạy xe Mercedes mà!!!
Sau khi bị đẩy phòng giải phẫu, y tá đem mũ oxy mang cho Ngưu Nhu Miên, Ngưu Nhu Miên rất là lo lắng. Huyết áp gắn trên tay rồi, tay cũng cố định, ngón tay cũng gắn một cái giá. Ngưu Nhu Miên chưa gặp qua trận thế nào thế này a, lập tức hoảng sợ, trái tim đập bùm bùm, sóng điện tâm đồ trên màn hình càng ngày càng nhảy mãnh liệt. Lúc này bác sĩ đến đây, ba cô y tá cố định Ngưu Nhu Miên, bác sĩ chích cho Ngưu Nhu Miên một liều gây tê. Chích thuốc xong, bác sĩ cùng y tá mới buông cô ra, sau đó cười tủm tỉm nói với cô:"Ngủ một giấc ngon nhé!" Tình cảnh này làm cho Ngưu Nhu Miên không khỏi nhớ những tên tội phạm biến thái trên TV, lập tức hô to một tiếng:"Cứu mạng!" Trước khi nhắm mắt còn lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bác sĩ cùng y tá, sau đó lập tức liền ngủ. [ Tác giả: Trời ơi, con gái, con nghĩ bác sĩ là sát thủ hả?!]
Trong lúc giải phẫu, Dương Thuần Miễn vẫn chờ bên ngoài, trong lòng quả thật có vài phần lo lắng, Dương Thuần Miễn thầm nghĩ đại khái chắc là bệnh viện làm cho anh có áp lực tâm lý. Mãi đến Ngưu Nhu Miên bình yên từ phòng giải phẫu đẩy ra ngoài, thế này mới an tâm. Bác sĩ dặn dò Dương Thuần Miễn vài câu liền rời đi. Dương Thuần Miễn đợi thật lâu vẫn không thấy Ngưu Nhu Miên tỉnh lại như lời bác sĩ nói, không khỏi có chút lo lắng, nhỏ giọng gọi cô vài tiếng, thấy cô không phản ứng, vì thế lại nhẹ lay động cô vài cái, vẫn không hề có động tĩnh. Thấy khóe miệng Ngưu Nhu Miên có nước miếng chảy ra ngoài, bực mình nói:"Nước miếng của cô chảy ra kìa!" Nghe thế Ngưu Nhu Miên lập tức mơ mơ màng màng, hai tay xoa xoa khóe miệng!
=_=### nguyên lai thuốc mê đã sớm hết rồi, con nhỏ này đang ngủ! Dương Thuần Miễn thế này mới nhẫn tâm đem Ngưu Nhu Miên lắc tỉnh. Ngưu Nhu Miên tỉnh lại, cảm thấy ngoài hai má có chút hơi sưng, răng có chút đau, mọi thứ khác thấy cũng không có gì không ổn. Nhưng sau khi về nhà soi gương mém nữa té xỉu. Ngoại trừ hai má bị sưng như con heo béo nục nịch, hai bên khóe miệng lại có vết bầm tím. Ban đầu là bởi vì miệng cô quá nhỏ, các bác sĩ khi phẫu thuật không thể tránh khỏi có chút va chạm. Nhớ lúc trước cô mắng Dương Thuần Miễn đầu heo, bây giờ không khỏi không hối hận, miệng con người ta không thể quá độc được, nếu không sớm muộn gì cũng bị báo ứng trên thân mình.
Cơm chiều, Dương Thuần Miễn lái xe chở Ngưu Nhu Miên đi "Duyên đối diện", đãi Ngưu Nhu Miên một chén súp, còn mình thì vui vẻ ngồi ăn mỳ thịt bò, trong lòng Ngưu Nhu Miên tuy biết Dương Thuần Miễn là cố ý chọc giận cô, nhưng cũng không thể không ăn súp đó.
Sau khi ăn xong, hai người đi mua di động. Di động mới kiểu dáng rất nhiều, Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn hai người lại hiếm khi chọn chung một kiểu di động, nhưng lúc lựa chọn màu sắc di động vẫn lại mâu thuẫn. Ngưu Nhu Miên thuận miệng hỏi:"Màu nào đẹp hơn?"
"Màu trắng đi!"
"Người thích màu trắng là người có chỉ số thông minh thấp nhất, người thích màu tối chỉ số thông minh có vẻ cao hơn, khoa học gia đã nói như vậy." Ngưu Nhu Miên nói xong, không quên bổ sung một câu:"Baby Einstiens!"
"Thật ra tôi thích màu đen!" Dương Thuần Miễn lập tức sửa miệng.
Ngưu Nhu Miên gật gật đầu, nói:"Người thích màu đen là thằng ngốc giả bộ không thích màu trắng!"
Dương Thuần Miễn vốn không nghĩ cãi lộn với Ngưu Nhu Miên ở bên ngoài nhưng mà đến lúc này, cũng kiềm chế không được, tức giận nói:"Tôi mua cho cô, nếu cô không lấy cái màu trắng này thì tự mình trả tiền đi."
Ngưu Nhu Miên quay lại nói với tiểu thư bán hàng:"Chúng tôi sẽ lấy cái di động màu trắng này!" Cầm lấy cái di động màu trắng, lại bất đắc dĩ bổ sung một câu với tiểu thư bán hàng:"Hey~~! Ở cùng với kẻ ngốc một chỗ, sớm muộn gì cũng biến thành đầu heo thôi! Cô xem xem tôi này, buổi sáng còn vô cùng xinh đẹp, không phải bộ dạng này đâu!" Nói xong, chỉ chỉ hai gò má bị sưng của mình.
Dương Thuần Miễn nén giận thanh toán tiền, sau đó đem Ngưu Nhu Miên kéo lên xe. Trong lòng thầm nghĩ, đời trước mình thiếu con nhỏ này cái gì sao?"Cô đã nhổ hết bốn cái răng rồi, làm sao mà còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy được?!"
"Bởi vì tôi ít răng hơn người khác cho nên lời nói bay ra khỏi miệng không bị chặn nên nói nhiều thôi!"
"Cũng xem là tự hiểu mình đấy!"
Buổi tối, vốn là Ngưu Nhu Miên muốn chiếm TV, Dương Thuần Miễn thừa dịp Ngưu Nhu Miên đi đổi túi đá chườm mặt liền soán quyền. Ngưu Nhu Miên cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó lại về phòng mình đi lấy quyển sách ngồi ở sô pha xem. Lần này Dương Thuần Miễn cũng không bị lừa. Ngẫm lại cùng một tình huống mà bị cô đùa giỡn hai lần còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn bị cô lừa lần thứ ba? Ngưu Nhu Miên ngồi xem chừng nửa giờ, Dương Thuần Miễn dần dần ngồi không yên."Cô lại đang xem [ Bát tiên quá hải ] hả? Hay vẫn là đang xem [ Công chúa bạch tuyết ]?"
"Tôi đang xem một câu chuyện về bảy cậu bé đáng yêu cùng một gia đình của hai vợ chồng trẻ!" Ngưu Nhu Miên nhìn không chuyển mắt vào cuốn sách, nhìn cũng không nhìn Dương Thuần Miễn. Một chút hứng thú của Dương Thuần Miễn bị câu lên, nghĩ rằng, tuy rằng con nhỏ này vô cùng gian trá, nhưng kỹ xảo gian trá này có thể lừa anh ba lần được sao? Liền hỏi:"Nói nội dung đơn giản, được không?"
Ngưu Nhu Miên xoa xoa cái má bị sưng của mình, nói quanh co nói:"Là một câu chuyện nói về bảy cậu bé đáng yêu lợi dụng lúc đôi vợ chồng trẻ không đề phòng, từng bước từng bước tiến vào nhà bọn họ, kết quả lại bị hai vợ chồng trẻ thu phục. Nhưng cuối cùng lại xuất hiện tình huống đảo ngược, người chồng bị giết chết, người vợ tuổi trẻ xinh đẹp rơi vào ma chưởng của bảy cậu bé......" Nói xong, thấp giọng cười dâm đãng ba tiếng.
"Thật sự?" Dương Thuần Miễn thấy hứng thú rồi nhưng lập tức ý thức được mình biểu hiện quá mức rõ ràng, vì thế ho khan một tiếng.
Ngưu Nhu Miên tiếp tục nói:"Quyển sách này tình tiết khúc chiết, lại có nhiều đoạn văn ngược cùng......" Ngưu Nhu Miên ấp a ấp úng, "Nhưng tổng thể mà nói vẫn có thể xem là nhất tác phẩm tuyệt vời." Dương Thuần Miễn rốt cục chịu không nổi dụ hoặc, ngoan ngoãn đem remote đưa tới tay Ngưu Nhu Miên, Ngưu Nhu Miên cười đem sách đưa cho Dương Thuần Miễn, tiếp tục ngồi xem TV.
Dương Thuần Miễn ngừng thở, mở sách ra, vừa thấy thiếu chút nữa té xỉu hộc máu -
[ Hồ lô biến ]! (1)
Dương Thuần Miễn nhìn không chớp mắt đi thẳng vào phòng mình, mãi đến kệ sách tụng kinh, dường như bản này cũng bị anh niệm xong rồi, xem ra ngày mai phải mua một quyển khác.
Ngày hôm sau, Ngưu Nhu Miên ở nhà viết tiểu thuyết trên mạng. Một ngày ăn cháo loãng, đến cơm chiều Ngưu Nhu Miên vẫn là nấu cháo, Dương Thuần Miễn bất mãn nói:"Còn có lựa chọn khác sao?"
"Có!" Ngưu Nhu Miên ngắn gọn nói, thấy ánh mắt Dương Thuần Miễn nóng bỏng chờ mong, cô lại lạnh lùng nói:"Ăn hoặc là không ăn!"
_
Lập tức đặt một chén lớn trước mặt Dương Thuần Miễn, thập phần nghiêm túc nói:"Đồng chí cách mạng, trong bếp còn có mì ăn liền đó!"
Dương Thuần Miễn vốn định đi ra ngoài ăn, sau lại nghĩ buổi tối còn phải giành TV nữa, không thể đi, vì thế cũng cắn răng ngồi ăn cháo với Ngưu Nhu Miên, ăn xong xoăn tay áo lên chuẩn bị nghênh đón buổi đấu tranh giai cấp lần thứ tư!
Buổi tối, Dương Thuần Miễn lại chiếm lĩnh TV, anh quả thật là nuốt không nổi mối hận mỗi ngày bị con nhỏ này lừa mà. Lần này Ngưu Nhu Miên cũng không giả bộ đi lấy bìa sách gì đó nữa, trực tiếp ôm từ trong phòng ra một tá giấy a4, sau đó ngồi trên sô pha vừa đọc vừa chỉnh sửa.
Ngưu Nhu Miên ngồi khoảng nửa giờ, vẻ mặt nhìn nghiêm trọng bất thường. Dương Thuần Miễn nghĩ rằng, lần này tuyệt đối không thể để con nhỏ này thành công, vì thế thà chết chứ là không hỏi. Mắt thấy phim truyền hình Ngưu Nhu Miên hay coi sắp bắt đầu, Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên vẫn là vững như Thái Sơn, đơn giản không hỏi cô, trực tiếp nghiêng qua xem tờ giấy trong tay cô rốt cuộc viết cái gì. Ngưu Nhu Miên lần này cũng không giống như ba lần lúc trước, thậm chí giấu cũng không giấu, bằng lòng cho Dương Thuần Miễn xem. Dương Thuần Miễn vẫn là hỏi:"Cái gì vậy?"
"Tiểu thuyết một nữ bảy nam." Ngưu Nhu Miên thản nhiên trả lời.
"Lại là một nữ bảy nam hả? Tên là gì?" Dương Thuần Miễn lần này thông minh, không hỏi nội dung sách trước, hỏi tên trước.
"[ Săn bắn mĩ nam ]."
"Nội dung là gì?"
"Chính là nói về một sắc nữ siêu cấp nghĩ biện pháp giữ lấy trái tim của bảy người nam nhân."
"Oh? Có chuyện xưa này sao? Cô lại lừa dối nữa đi."
"Lừa dối cái Fu*k! Anh xem hay không xem thì nói một lần. !" Ngưu Nhu Miên vừa dứt lời, remote cũng đã đến tay cô.
Ngưu Nhu Miên thoải mái nằm ở sô pha xem TV, nhưng bên kia Dương Thuần Miễn là càng xem sắc mặt càng kém, cuối cùng đơn giản đem bản thảo trả lại cho Ngưu Nhu Miên."Bộ tiểu thuyết này tôi xem không nổi nữa, bất quá quả thật là một nữ bảy nam, cô nương trong sách này giống y như cô vậy, lấy ngược đãi nam nhân làm vui. Thật không biết cô đọc truyện một nữ bảy nam này làm gì chứ?"
"Bởi vì tôi cũng viết tiểu thuyết một nữ bảy nam mà, cho nên tôi phải tham khảo văn vẻ loại này a!"
"Cô đã tham khảo [ Bát tiên quá hải ], [ Công chúa bạch tuyết ] cùng [ Hồ lô biến], còn có cái bản [ Săn bắn mĩ nam ] này nữa à?"
"Không phải a, tôi chỉ tham khảo có ba bản, bản này vốn không phải tham khảo, " Ngưu Nhu Miên nói một chút, lập tức rõ ràng nói:"Bản [ săn bắn mĩ nam ] này là tôi viết."
>_
Khóe miệng Ngưu Nhu Miên giương lên, cười khẽ nói:"Quan hệ nhân quả anh nói sai rồi! Không phải viết này quyển sách này mà tôi biết được cách 'ngược nhân', mà là vì ngược anh nên có 'linh cảm ngược', vì thế viết quyển sách này!" {Sun: ngược nhân: ngược đãi người khác, mà người đó ở đây là Dương Thuần Miễn ~_~}
=_= Dương Thuần Miễn ảm đạm nói:"Rốt cuộc đời trước con phạm vào cái tội lớn ngập trời gì mà ông trời phái con ác nữ này đến tra tấn con thế này?!"
"Anh không biết là hai chúng ta rất có duyên phận sao?" vẻ mặt Ngưu Nhu Miên còn thật sự nghiêm nói, Dương Thuần Miễn có chút đăm chiêu nhìn lại, cô tiếp tục thâm tình nói:"Ngay từ ngàn năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi, đó là một mùa hè mà có tái sinh mấy trăm lần trên thế giới này tôi cũng không quên được, chúng ta bởi vì vận mệnh mà gặp nhau, chúng ta cùng nhau tung tăng trên một đám cỏ, trong một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ở trên người của tôi còn để lại một dấu răng không thể phai nhòa, việc này sau lại thành một đoạn giai thoại thiên cổ. Khi đó, tên của tôi kêu...... Lữ Đồng Tân."
"Sau khi Lữ Đồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông ta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng "Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?".
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân."
>_
Ngày hôm sau, Ngưu Nhu Miên đi bệnh viện tái khám, hai bên má bị sưng ngày càng nghiêm trọng, vết thương ở khóe miệng cũng có xu hướng xấu đi, thật là một giai đoạn không hay ho mà. Ngưu Nhu Miên nghe lời thầy thuốc dặn phải dùng bàn chải đánh răng của trẻ con. Đến siêu thị, cảm thấy bàn chải đánh răng của trẻ con đều rất đáng yêu, vì thế liền mua hai thanh hộp bàn chải dành cho baby từ 4 đến 12 tháng.
Về đến nhà còn nhịn không được lại lấy ra coi tiếp, ai mà ngờ lúc đó có người đi bên người cô sát quá, lúc đi qua đụng trúng cô. Bàn chải đánh răng vì có vỏ nhựa bên ngoài nên không sao nhưng cái túi plastic đựng chúng thì bay đi. Ngưu Nhu Miên chạy nhanh đem mấy cái bàn chải để vào cái túi, nhưng ai ngờ gió thổi cái túi plastic bị gió thổi bay xuống thùng rác nhà hàng xóm. Vừa vặn bị hàng xóm đại ca nhìn hết cảnh này. Hàng xóm đại ca liếc mắt nhìn cái bàn chải đánh răng trẻ con trong tay Ngưu Nhu Miên, lập tức nhìn vào cái bụng bằng phẳng của cô, lại nhìn đến cô vẻ mặt sầu khổ sưng vù như bánh bao của cô, tức giận mắng to một câu:"TMD, thực không phải đàn ông!" Sau đồng tình nói:"Em gái à, em phải nhớ kỹ trên thế giới này còn có rất nhiều đàn ông tốt! Có khi buông tay cho cũng là một loại nhận được! Trên thế giới không ai bắt em có nghĩa vụ phải nhường nhịn hắn!" Nói xong, nổi giận đùng đùng vào nhà.
>_
Buổi chiều, Dương Thuần Miễn gọi điện thoại trở về nói cơm chiều Ngưu Nhu Miên một mình ăn đi, Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng tám phần là trốn không muốn ăn cháo chung với cô cho nên chuồn mất đây mà. Ngưu Nhu Miên không nói hai lời liền gác điện thoại. Hôm nay bệnh tình của cô càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy đau đớn.
Buổi tối, Dương Thuần Miễn đúng giờ trở về căn hộ cướp TV. Ngồi gần nữa tiếng cũng không thấy Ngưu Nhu Miên đi ra. Trong lòng Dương Thuần Miễn đột nhiên có chút lo lắng, dần dần đứng ngồi không yên bắt đầu miên man suy nghĩ. Chẳng lẽ Ngưu Nhu Miên trách anh không trở lại ăn cơm? Lúc gác điện thoại ngay cả chữ 'gặp lại sau' cũng chưa nói nữa! Hay là ngày hôm qua nói cô viết văn có vẻ khó coi, trong lòng cô cảm thấy khó chịu? Mà chắc không đâu, cuối cùng cô vẫn cướp được TV trêu tức mình mà, có thấy giận gì đâu! Thế thì tại sao đợi cả nửa ngày cũng không thấy trong phòng cô có động tĩnh gì thế này? Sẽ không phải ngã bệnh rồi chứ?! Nghĩ đến đây, Dương Thuần Miễn từ trê sô pha đứng lên đến gõ cửa phòng Ngưu Nhu Miên. Một lát sao, từ trong phòng chạy ra một con quốc bảo Ngưu Nhu Miên, quốc bảo dùng ánh mắt hỏi Dương Thuần Miễn có chuyện gì. [Sun: quốc bảo của Trung Quốc là con gấu trúc, hai mắt nó có hai cái đốm đen rất to, câu này là chỉ Ngưu Nhu Miên không ngủ nên hai mắt thâm quầng như quốc bảo! ^__^]
Dương Thuần Miễn nói quanh nói co một vòng, nghĩ không ra lý do nào hay ho thế nên đơn giản nói thẳng:"Hôm nay cô không xem phim truyền hình hả?"
Ngưu Nhu Miên cầm một tờ giấy nhỏ, viết vào vài chữ, sau đó miễn cưỡng đưa cho Dương Thuần Miễn."Hôm qua là tập cuối cùng rồi! Lão hoàng, anh còn muốn xem tiểu thuyết một nữ bảy nam cũng không có cơ hội đâu! Nhanh chóng đi xem thế giới động vật của anh thôi!"
"Vậy bây giờ cô đang làm gì chứ?" Không biết vì sao Dương Thuần Miễn đột nhiên có loại cảm giác mất mát không hiểu được.
"Lên JJ!" Một tờ giấy khác lại đưa tới. Dương Thuần Miễn vừa thấy, thần sắc đột biến, con nhỏ vậy mà còn trực tiếp và rõ ràng hơn anh! Vạn phần kinh ngạc nhìn Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên nhìn biểu hiện Dương Thuần Miễn là lạ, nghĩ nửa ngày mới hiểu được cái gì, lập tức giả bộ mặt heo trêu anh, lại viết ra một tờ giấy nữa: "Anh đừng coi tôi rảnh mà suốt ngày chọc anh! PS:JJ= Viết tắt của thành phố văn học Tấn Giang!" Lập tức "Bang" một tiếng đóng cửa lại. Dương Thuần Miễn thấy mình tức đến mức đầu cũng muốn bốc khói, ai biết Ngưu Nhu Miên lại mở của ra, ném một tờ giấy trên mặt anh, lập tức nặng nề đóng cửa lại.
"Cho anh bài thơ nè! Ngày mai đọc rồi giải đi! Đồ lưu manh!" Dương Thuần Miễn vừa thấy, "[ Nằm xuân ] (2) Hoa mai yên tĩnh. Nằm chi thương hận. Hương nhẹ như thủy. Dịch thấu xuân lục. Ngạn giống như lục. Ngạn giống như thấu lục." Bài thơ này rốt cuộc là có huyền cơ gì đây? Dương Thuần Miễn nghĩ nát óc cũng không thể giải.
Quan hệ hai người Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn tựa như kẹo mạch nha, khi ăn cảm thấy dính răng nhưng một khi không ăn, lại có một cảm giác hoài niệm đặc biệt với cái răng bị dính kia. Đa số mọi người có loại tâm lý tinh tế này, mà cũng vì lí do này mà mới có sự tồn tại của kẹo mạch nha.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |