← Ch.36 | Ch.38 → |
Thảm kịch là như thế mà diễn ra.
Trên cơ bản, nhóm người áo đen đều chỉ là vật trang trí, lúc mẹ Lộc giận dữ gầm lên, đám người đó vẫn tiếp tục duy trì cách đứng thẳng tắp đầy sát khí.
"Đóng cửa! Đánh chó!" Mẹ Lộc hét muốn rớt cổ họng ra ngoài.
Yên tĩnh.
Nhóm áo đen đều bất động.
Dưới tình thế cấp bách, mẹ Lộc chỉ có thể tự thân xuất mã, tiện tay cầm lấy cái chậu cây cảnh, nhắm chuẩn, ném một phát bay thẳng vào người Khưu Sinh.
Trong mấy giây ngắn ngủi đó, Khưu Sinh suy nghĩ rất nhiều. Đầu tiên là không thể không bội phục sức mạnh của mẹ Lộc, không ngờ có thể dễ dàng cầm cái chậu cây đó như vậy; tiếp theo, anh lại đánh giá sơ lược xem thử chậu cây này sẽ tạo ra bao nhiêu thương tổn trên người mình, lực ly tâm, lực quán tính, lực sát thương .... Tính toán gom tất cả lại, cuối cùng cho ra một kết luận, thương thế chắc chắn nghiêm trọng thê thảm.
Nhưng mặt mũi của nhạc mẫu đại nhân tương lai thì nhất định phải nể, nhất quyết không thể né.
Vì thế, ngay lúc bồn cây vừa chạm vào trán Khưu Sinh, anh liền ngã ầm xuống đất.
"KO!"* Người ngã, mẹ Lộc cũng rất hài lòng, vỗ vỗ tay, đưa tay tạo dáng 'thắng lợi'. (Yu: mí bạn chơi game đấu đối kháng, nếu mà nv mình thắng thì nó xuất hiện chữ này nha. Hình như nó là tiếng nhật hay sao á, Yu hok rành lắm. còn về cái tạo dáng của mẹ mìn.... Xí lộn, mẹ Lộc thì là đưa 2 ngón tay lên đó mà J)
Có điều, rất nhanh sau đó, bà liền ý thức được sự việc có vẻ hơi nghiêm trọng, có chết người không đây?
"Khưu Sinh, Khưu Sinh!" Thấy anh ngã xuống, Tiểu Lộc liền lao đến, liều mạng lây kéo anh, khóc trời gọi đất.
"Chết người, chết người." Nhóm áo đen cuối cùng cũng đổi tư thế, cùng nhau hô to.
"Mau tìm xe cứu thương......." Khưu Sinh vật vã người.... , cố gắng làm ra vẻ đang hấp hối, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mặt, nói như hết hơi.
"Xe cứu thương, mẹ, mau gọi xe cứu thương!"
"Kêu cái đ*t nè, kêu xe thì phải tốn 150 tệ. Nó còn chưa có chảy máu, không có gì đâu." Mẹ Lộc hoàn toàn là đang tự an ủi mình.
"Là nội thương, nội thương càng nghiêm trọng hơn, xuất huyết bên trong, hễ chậm một giây, là chết đó." Kế bên có một người áo đen rất chuyên nghiệp đứng nhắc nhở.
"150 thì 150, mau gọi đi!" Tiểu Lộc nóng ruột, giờ là lúc nào rồi, còn nói chuyện tiền bạc.
"Con mẹ nó, sao 114 lại là số tuần tra chứ? Rõ ràng nó là số gọi xe cứu thương mà..... Để coi, 210 cái gì ....."
Mẹ Lộc vừa cầm điện thoại vừa mắng không ngừng nghỉ.
Hại Tiểu Lộc càng nghe càng thấy khó coi, trời biết nếu cứ tiếp tục thế này, không biết mẹ có gọi luôn đến nhà tang lễ không, để người ta đến thẳng nhà cô nhặt xác luôn cho rồi. Bởi thế, Tiểu Lộc xoay qua, giật điện thoại từ tay mẹ, đúng là tự mình làm mới tin tưởng nhất thôi.
Thừa lúc Tiểu Lộc gọi điện thoại, mẹ Lộc chạy đếm xem lại thương thế Khưu Sinh, rủi sao đập con nhà người ta tới tàn phế thì biết làm sao đây.
"Nai ..... Nai ....." Khưu Sinh đưa bàn tay run run chỉ về phía huyền quan.
"Tiểu Lộc* đang.... Gọi xe cứu thương cho cậu, cậu yên tâm đi, nhất định cậu sẽ được gặp mặt nó lần cuối mà!" Mẹ Lộc nói câu mà lính cứu hộ thường hẹn. (*: lộc và nai là cùng một chữ nên mẹ Lộc hiểu lầm KS đang gọi TL)
Khưu Sinh không nhịn được mà thầm mắng, anh còn đang sống khỏe thế này, có cần trù anh không, "Pín nai...."
"Pín nai?" Đã sắp chết tới nơi rồi, còn muốn pín nai? Cái đứa này đúng là y chang ba Lộc bảo bảo!
"Đúng, pín nai."
Khó khăn lắm, mẹ Lộc mới hiểu được ý anh, chạy đến huyền quan tìm, quả nhiên là một gói to pín nai, "Cái đứa này thiệt tốt, không những không giận, còn muốn đưa pín nai cho mình, đau lòng, đau lòng a." Mẹ Lộc ôm pín nai, lòng mềm đi, sát khí cũng biến mất, ấn tượng đối với Khưu Sinh cũng nâng lên rất nhiều.
Cuối cùng thì xe cứu thương cũng đến, Khưu Sinh cố chịu đựng 'đau đớn' kiên trì khiến cho mẹ Lộc cảm động vô hạn.
Thế cho nên, mẹ Lộc hoàn toàn bị phản chiến, lo lo lắng lắng ngồi trong hành lang bệnh viện, nắm chặt tay con gái, một lòng khấn niệm cho Khưu Sinh, "Lộc bảo bảo à, có khi nào nó bị đập đến bể mặt không?"
"Ừm, có thể lắm." Tiểu Lộc gật đầu, cô rõ ràng nhận thấy không phải chậu cây bay tới Khưu Sinh, mà là Khưu Sinh cố ý đụng vào chậu cây. Cố ý, □ giả dạng đáng thương làm khổ nhục kế!
"Ây da, giờ phải làm sao đây, thẳng nhóc đó đẹp trai như vậy..... Nhưng mà vậy cũng tốt, mặt bể thì mới xứng với con hơn." Ừm, mẹ Lộc quyết định dùng sự lạc quan để nghĩ. Ban đầu người đó bề ngoài bức người như vậy, Tiểu Lộc nhà mình đứng cạnh, lộ rõ là một đứa sắc nữ mà.
"Mẹ......" Tiểu Lộc nói như hết hơi, "Con làm gì tệ vậy chứ, ba nói con mà lên đồ là đẹp nhất đó nha!"
"Hứ! Con mới biết ba con được nhiêu năm, mẹ là mẹ biết ổng được ba mươi năm, cho tới bây giờ chỉ có một câu là nói thật!" Nhắc tới ông chồng nhà mình, ý chí chiến đấu của mẹ Lộc liền tăng lên mười phần.
"Cái, cái gì?" Tuy rằng biết rõ sẽ không phải câu nói động trời gì, nhưng Tiểu Lộc vẫn không nén được tò mò.
Ánh mắt mẹ Lộc mơ màng nhìn về phía cửa sổ cuối hàng lanh, bắt chước cách nói của ba Lộc năm đó, "Nhà anh có bốn vách tường, có một cái giếng, một mảnh ruộng, một gian phòng nhỏ, có ấm có no, thường thường bậc trung, tích góp từ từ, ngày nào đó cũng đủ, mẹ anh bảo phải mau mau lừa về một cô dâu để ăn tết, em có đồng ý theo anh không?"
"Phụt....." Tiểu Lộc nhịn không nổi đành cười phì ra, quên mất chuyện Khưu Sinh còn đang trong phòng cấp cứu, chỉ còn biết cảm khái rằng ba mình rất thật thà.
"Cho nên, mẹ cũng không trách con kết hôn mà không báo cho nhà biết, mẹ cũng là người từng trải, biết được lúc con người ta đang loạn tình ý mê thì rất dễ bị xúc động. Mẹ chỉ sợ con bị người ta lừa, đoán là người kia cũng khá, mà nhà mình cũng tạm, không quan tâm đại phú đại quý, thường thường thôi là được rồi, quan trọng nhất là phải đối xử tốt với con, phải thật thà. Là thật thà chứ không phải ngốc nha, con bây giờ là đi tìm thằng ngốc nha, thấy chậu cây bay tới mà không né là làm sao hả?" Mẹ Lộc cau mày, cảm thán liên tục.
"Mẹ, anh ấy không ngốc....." Tiểu Lộc đành cười khổ nếu Khưu Sinh mà ngốc thì cô gọi là gì?
"Nhưng mà vậy cũng tốt, ít nhất cũng chứng minh rằng nó đánh đấm không giỏi, sau này không có cảnh bạo lực gia đình" Mẹ Lộc hoàn toàn lâm vào trạng thái tự hỏi tự đáp, tuy rằng tính tình bà có chút bạo lực, nhưng trước sau bà vẫn thấy đó chính là bản năng, tựa như bản năng gà mẹ bảo vệ gà con vậy, "Chuyện này của hai đứa coi như là định rồi, dắt nó về ra mắt ba xin ý kiến một cái. Ai, vẫn là câu nói cũ, mẹ luôn lo rằng còn quá ngốc, bị người ta bắt nạt còn ngây ngô cười. Giống cái thằng Thẩm Thần Xuyên đó, trước kia nhìn thì cũng giống như đứa tốt lắm, kết quả thì sao? Bởi mới nói sáng con phải rửa mặt cho kỹ, rửa mắt cho kỹ, mới không nhìn lầm đàn ông."
"Làm gì có, anh ấy không giống Thẩm Thần Xuyên, miệng anh ấy không ngọt như Thẩm Thần Xuyên, không bao giờ cố ý nói ngọt để làm vui lòng người ta, ở cạnh anh ấy con thấy rất an toàn. Ba từng nói, đàn ông á, cái gì mà có khiếu hài hước, biết cách làm cảm động người khác á, đều là giả cả, chỉ có người tạo cho người khác cảm giác an toàn mới là vững chắc nhất........."
Yên tĩnh.
Yên tĩnh thật lâu.
Mẹ Lộc lại rống to, "F*ck! Con mắt nào của cô thấy nó không biết lấy lòng người. Cô có thấy tại sao tôi thay đổi như vậy không, đó là vì trước khi gọi xe cứu thương, nó cho tôi thiệt nhiều pín nai!"
"À, còn nữa nha. Mẹ mời nhóm người áo đen này rất là tốn tiền, một người một trăm, còn phải bao ăn, rồi còn tặng thêm một ngày đi chơi ngắm cảnh. Trên xe cứu thương nó nói sẽ giúp mẹ thanh toán mớ đó, ừ, thằng nhỏ này đúng là không tồi. Ngốc chỉ là bất chợt thôi, mặt bể cũng không quan trọng, dù sao cũng do con phụ trách mà......."
Tiểu Lộc giật mình, lại bị giáo chủ gào thét nhập hồn, im lặng không nói, âm thầm xả trong lòng.
—— Vì sao? Đây là vì sao? Vì sao một kẻ gần như ngất đi trên xe cứu thương còn có thể làm như vậy?! Anh ta là khinh bỉ cái chậu cây mini nhà cô, hay là khi dễ con mẹ nó lực công kích của cô hả?!
Mẹ Lộc nói: chọn ngày không bằng ngày chọn, mấy chuyện ra mặt ba mẹ như thế này cần phải èn sắt khi còn nóng.
Kết quả là, người nào đó vì lấy lòng nhạc mẫu đại nhân, bức bà xã mình xin nghỉ dài hạn, sau đó theo như lời chỉ điểm cố ý như vô tình của nhạc mẫu đại nhân, đi mua bao lớn bao nhỏ gì đó, vội vàng chạy về nhà ba mẹ Tiểu Lộc.
Đội ngũ ông bà cha mẹ quả thật là khổng lồ, ngoại trừ Khưu Sinh và Tiểu Lộc, còn có người dì vừa vội vàng kết hôn lần thứ chín, dì Paris. Đương nhiên, người đã kết hôn, nhân tiện cũng kéo theo một đống họ hàng gần xa của bạn trai về theo.
"Gia đình ta quả là náo nhiệt." Sau khi nói chuyện với người thứ bốn mươi tám mà Khưu Sinh còn chưa biết tên, anh liền cảm thán một câu.
"À, nếu mà dì em đem hết cả họ hàng thân thích của tám người chồng trước về, đại khái có thể lập thành một dân tộc." Tiểu Lộc nhớ mang mang bên Philippines có cái tháp đại tộc, nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi người, dì mình tuyệt đối có thể thoải mái mà hơn xa bọn họ. Càng về sau, Tiểu Lộc càng hưng phấn, nắm chặt lấy khủy tay Khưu Sinh, chỉ về hướng cách đó không xa: "Thấy đền thờ to đằng kia không, qua đó đi, trấn của em có rất nhiều đền thờ thế này, cho nên thế hệ trước đều gọi trấn này là Trinh tiết cổ trấn!"
Khóe miệng Khưu Sinh cong lên đầy mờ ám, mới rồi cô còn nói tất cả thân thích của tám người chồng của dì Paris gom lại cũng thành được một dân tộc, cái tên 'Trinh tiết cổ trấn' này thật là một chút sức thuyết phục cũng không có.
"Anh thắt hết nút áo lại đi, ba em ghét nhất là mấy người đàn ông nhìn cà lơ phất phơ. Em nói anh nghe nha, ba em không giống mẹ em đâu, ông rất truyền thông, không gạt được đâu........" Tiểu Lộc bên nói, bên xoay người thắt hết cúc áo sơ mi của Khưu Sinh lại, cả đến cúc áo tay cũng không buông tha. (Yu: Yu cũng thích mí cái cúc ......... áo
)
Kỳ thật, theo cách nhìn của cô, Khưu Sinh là người rất có khí chất, một loại nho nhã đặc biệt. Cho dù cái áo sơ mi màu xanh trông thật phô nhưng khoát lên người anh lại vẫn thấy dễ nhìn. May là anh sống chết không chịu đội cái nón xanh* do mẹ cô mua cho. (*: có ý nghĩa như bị cắm sừng!)
"Anh không gạt mẹ em." Anh rầu rĩ kéo kéo lại cổ áo.
"Ai tin anh chứ, pín nai của anh tặng thiệt đúng lúc làm sao, với lại sao anh biết mẹ bỏ tiền ra thuê những người đó đến vậy? Còn cố ý để chậu cạnh trúng mình, rõ ràng là khổ nhục kế mà! Vậy không gọi là lường gạt chứ là cái gì?"
"À, là dì dạy."
"Dì?" Tiểu Lộc hoang mang, lúc ấy có dì ở đó sao?
"Tất cả là do dì sắp xếp sẵn, hôm đó anh cứ thế dắt em đi, dì không rõ chuyện nên anh có quay lại trình báo với dì. Đại khái là thứ anh trình bày làm dì rất hài lòng cho nên tiện thể nói cho anh biết, vài ngày nữa mẹ em có thể bỏ tiền ra thuê một đống người đến tận cửa."
Âm mưu! Thì ra ngay từ đầu anh đã sớm biết mẹ cô sẽ đến, âm mưu rất tốt! Cái gì cũng cố tình gạt cô, nghĩ đến đó, Tiểu Lộc cắn môi, không nén được giận mà phẫn hận trừng Khưu Sinh. Chỉ vì cô quá thục nữ, không thể có được chân truyền của mẹ cô, đành phải dùng ánh mắt để trút hận.
"Em không cảm động sao?" Khưu Sinh vui cười kéo cô vào lòng, hoàn toàn không để ý dáng vẻ tức giận của cô.
"Cảm động cái đầu anh, có gì hay mà cảm động chứ?!"
"Anh hiểu rõ người nhà em, còn cố gắng làm họ vui lòng, đối xử như đối xử với em." Anh thiếu chút nữa vì để vui lòng mẹ vợ, nón xanh cũng muốn đội luôn.
"......" Tiểu Lộc thở dài, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngọt ngào len lõi nơi đáy mắt.
Sao lại không cảm động chứ? Cho dù là anh có nói dối, cô cũng cam tâm tình nguyện mà tin. Mấy lời như vậy, con mẹ nó chứ ai mà không cảm động, cô chém ngay lập tức!
"Ai da, ông xã!" Ngay lúc Tiểu Lộc còn đang cảm động ngút ngàn, sau lưng bỗng truyền đến tiếng mẹ Lộc kêu la hưng phấn.
Sau đó, liền nhìn thấy mắt bà mở to, tùy tiện thả hành lý trong tay ra, dang rộng hai tay, tình cảm mãnh liệt chạy đến phía bóng người đang đứng ở đền thờ lớn.
Người kia cũng không nhàn rỗi, tuy rằng không có mở rộng hai tay như mẹ Lộc, Nhưng tốt xấu cũng chạy thẳng đến chỗ bọn họ, cất giọng kêu to: "Ai da, Lộc bảo bảo!"
Kết quả đương nhiên là mẹ Lộc ôm trúng khoảng không, trơ mắt nhìn ông xã nhà mình có con gái không cần bà xã, hoàn toàn không coi bà ra gì, xông lên trước, ôm cổ con gái, động tác còn thành thạo mà đẩy người đàn ông đứng cạnh con gái mình ra. Nhưng mà cũng may, ông không xem thường sự tồn tại của Khưu Sinh, nhìn từ trên xuống đánh giá một phen, thu hồi ý cười, nói nghiêm túc: "Cậu chính là cái người tên cái gì Sinh?"
"Dạ." Khưu Sinh kinh ngạc một lát, mới trả lời. Lúc này mới nhận ra, thì ra người cha ở bất cứ đâu cũng đều giống nhau, chỉ cưng con gái nhà mình, đối với dáng vẻ không giận mà uy này, đúng là không khác ba anh gì cả.
"Ngây ngốc ở đó làm gì, mau giúp khuân hành lý về nhà đi." Sau khi miễn cưỡng liếc mắt nhìn anh, ba Lộc tự nhiên bày ra tư thế ba vợ, bỏ lại mệnh lệnh, sau đó cười hì hì kéo con gái đi.
Khưu Sinh nheo mày, nhìn Tiểu Lộc và mẹ Lộc đều bỏ lại hành lý, sau một lúc lâu, đành phải nhận mệnh mà khuân hết đám hành lý lội bộ theo sau. Có lẽ, kiếp này anh đã định là bị đày làm nô tài nhà này rồi.
Mẹ Lộc từng nói, anh phải nắm chắt Tiểu Lộc, đám người theo đuổi Tiểu Lộc trong trấn họ có thể xếp đến tận cổng trấn. Chờ đến lúc đi qua đền thờ thật to, tiến vào sân sau nhà Tiểu Lộc, cuối cùng Khưu Sinh cũng hiểu rõ câu này, nhà họ ..... kế bên là cổng trấn.
Nhà Tiểu Lộc rất to, rất giống khu nhà cổ ở Huy Châu, ba lầu, vuông vức, được bao quanh bởi một khu vườn. Giữa sân có một ao lớn, trong ao có hai ba đóa sen vừa nở, lớn nhỏ cũng chỉ hai ba đóa. Họ vừa đi băng qua sân, cửa đại sảnh bỗng nhiên mở ra, sau đó......Khưu Sinh lại một lần nữa bị một trần tiếng ra thảm thiết gào khóc làm rúng động.
"Thường về nhà xem, về nhà xem, chỉ đấm lưng hay bóp vai cho ba, người già chẳng hi vọng con cái phải cống hiến lớn lao thế nào, cả đời chỉ quan tâm chuyện bình an của con......." (Yu: tên bài hát là 常回家看看)
Nếu một người đàn ông hát sai nhịp, cũng coi như ổn đi, nhưng mà, nếu ba bốn chục người đàn ông xếp thành một loạt, khuôn mặt dữ tợn cùng hát một bài vốn dĩ là phải êm ái, thì cái trường hợp này tuyệt đối là phi thường.
"Chẳng lẽ ba em cũng thích bỏ tiền thuê người áo đen?" Khưu Sinh khẽ nhếch môi, thật lâu sau cũng chưa khép lại, cuối cùng nhịn không được, kéo Tiểu Lộc lại hỏi. Anh có thể chịu được một hai cái phi thường chút đỉnh, nhưng sự thật là khó mà chấp nhận cả nhà đều phi thường thế này.
"Làm gì có, ba em là một người đàn ông chân chính, không làm mấy loại chuyện đó đâu." Hiển nhiên là Tiểu Lộc đã quen với màn chào đón mỗi khi về nhà của mình, chỉ có thể nhìn chứ không trách.
"Đừng hát nữa, đừng hát nữa, dọa khách rồi kia. Tất cả lại đây đi, đây là con rể tôi đó!" Mẹ Lộc đắc ý kéo Khưu Sinh đến đứng trước một hàng người có sắc mặt dữ tợn kia, giống như bày hàng ra khoe triển lãm, "Anh chàng đẹp trai này đối xử rất tốt với Lộc bảo bảo nhà chúng ta. Một lát tôi lấy ảnh của nó đưa cho mọi người, mỗi người giữ một tấm, lần tới nếu nghe người trong trấn dám nói Lộc bảo bảo nhà chúng ta bị thằng xấu xa Thẩm Thần Xuyên kia vứt bỏ, thì lấy tấm ảnh chụp con rể dán ngay trán nó, để con mắt chó nhà nó nhìn cho kỹ một cái!"
"Đẹp trai, đẹp trai quá, đúng là không tệ."
"Lộc bảo bảo quả là có tương lai, mắt nhìn người cũng thay đổi tốt lắm."
"Còn đẹp trai hơn so với con rể nhà họ Lưu kia nhiều nha!"
Trong những tiếng bàn luận đó, Khưu Sinh và Tiểu Lộc chỉ có thể nhìn nhau mà không nói được lời nào, tiếp tục im lặng.
".........." Sau một lúc ngại ngùng nhìn Khưu Sinh, Tiểu Lộc quay đầu đi chổ khác cười gượng. Cô lại không dẫn Thẩm Thần Xuyên về nhà, nhất định là mẹ cô đã đi rao khắp nơi, người trong trấn hẳn là đều biết cô bị người ta bỏ rơi rồi.
Vì thế, cuối cùng Khưu Sinh cũng bạc được, nhà Tiểu Lộc là mở sòng bạc, nhận thầu sự nghiệp đánh bạc của 'Trinh tiết cổ trấn' và bốn trấn phụ cận. Bây giờ ba Lộc đang một lòng một dạ muốn mở rộng thêm bản đồ sự nghiệp, để phát triển thành công ty nhỏ. Nhóm người hát bài 'Thường về nhà xem' này, thì ra chính là thành viên trong liên minh. Sau đó nữa, anh dần dần hiểu ra, thì ra, cái gọi là sòng bạc chính là phòng đánh cờ, ngoại trừ hai bô lão nhà họ Trình, còn lại đều thích gọi nó là....... phòng sinh hoạt của người cao tuổi..........
← Ch. 36 | Ch. 38 → |