Ch.02 → |
[Hôm nay là ngày 14 tháng 2 năm 2014, 5:30 sáng, bây giờ tôi đang trên máy bay.
New York đến Luân Đôn, khoảng cách hơn 6000 km?
Nửa năm nay, tôi không nhớ nổi mình đã bay qua bay lại bao nhiêu lần.
Luân Đôn là nơi hiện tại anh ấy làm việc, tôi luôn nghĩ liệu có một ngày tôi có thể ngẫu nhiên gặp anh ấy trên một con phố ở Luân Đôn không?
Nhưng cuối cùng cũng không có ngày đó.
Hôm nay là ngày 19 tháng 10 năm 2014, thời tiết Luân Đôn chuyển lạnh, lại còn có mưa nữa.
Tôi ở nơi anh ấy có thể đến, đi loanh quanh cả ngày.
Vẫn không thể gặp được anh ấy.
Hôm nay là ngày 13 tháng 2 năm 2015, bây giờ đã 1:30 sáng rồi, tôi vật lộn do dự hơn nửa giờ, cuối cùng cũng lui thời gian đi Luân Đôn lại.
Mong anh ấy hết thảy đều bình an. ]
Tần Thư vô tình chuyển đến dòng trạng thái riêng tư trong vòng bạn bè, hiện tại là tháng 12 năm 2017, dòng trạng thái này được đăng hai năm trước.
Lúc đó cô chỉ tiện tay viết những cảm xúc trong lòng vào bản ghi nhớ trong điện thoại, chưa bao giờ nghĩ lấy việc này chứng minh bản thân mình đã từng rất chú tâm, sau đó muốn đổi điện thoại, không cam lòng xóa nó, liền cắt đoạn rồi đăng dòng trạng thái này lên.
Nếu hôm nay không nhìn thấy đoạn ghi chép này, một thời gian rất dài rồi cô không bận tâm suy nghĩ đến, hóa ra bản thân cũng từng tùy ý si tình như vậy.
Kỳ Kỳ! Bạn đang bò hả? Có thể nhanh lên một chút được không?
Kỳ Kỳ là nhũ danh của cô, tiểu Bặc Nhất đang gọi cô.
Cô và Bặc Nhất học cùng một trường đại học ở New York, cô học nghiên cứu sinh Tài chính, Bặc Nhất học khoa máy tính.
Nhà trường cho nghỉ đông, hôm nay cô về nước, Bặc Nhất đến tiễn cô, cậu ta đang đẩy hành lý của cô đi phía trước.
Bặc Nhất nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, cậu ta lại thúc giục một lần nữa: "Kỳ Kỳ, nhanh lên!" bất đắc dĩ kéo dài âm cuối.
Tần Thư bình tĩnh trở lại, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nói: " Cậu có thấy phiền không?"
Cô vẫn không nhanh không chậm đi đến phía trước, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái đó hồi lâu, đã là vật còn người mất, dường như giữ lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô chọn phím xóa, cuối cùng khi cô xác nhận xóa, ngón tay cô dừng lại.
"Hủy bỏ" "Xác nhận"
Do dự mấy giây, vẫn quyết định tạm thời không xóa nó, lại cất điện thoại đi.
Đột nhiên có người chạm vào tay cô, Tần Thư không kịp thu lại, ngón tay cái đã ấn thẳng vào phím "Xác nhận", trong chốc lát dòng trạng thái biến mất.
Lần này là hoàn toàn mất rồi.
Tần Thư: "...."
Lửa giận công tâm, cô bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương.
Cô nghĩ rằng tự mình xóa là một chuyện, người khác vô ý khiến cô tình cờ xóa là không thể tha thứ được.
Một hàng bốn năm người đi qua bên người cô, tất cả đều mặc trang phục công sở, ngoại trừ người ngoài cùng bên trái, mấy người khác đều đang đẩy hành lý, cử chỉ vội vã.
Người va vào cô khả năng cao là người đàn ông mặc áo gió màu đen, dáng người thẳng tắp, cũng là trung tâm của đoàn người, cao lớn nhã nhặn, vô cùng bắt mắt.
Người đàn ông đang nghe điện thoại, vì xung quanh ôn ào, Tần Thư cũng không nghe thấy anh ta nói gì.
Hàn Phái vừa rồi lúc lấy điện thoại ra không cận thận va vào Tần Thư một chút, chính anh cũng chưa phát hiện ra.
Là Hạ Cánh Nam từ ngân hàng đầu tư gọi tới, hẹn gặp mặt.
Hàn Phái cười nhạt nói: " Tối nay không tới kịp rồi, tôi còn đang ở sân bay Kennedy, ừ, bay thẳng đến Thượng Hải, tối mai mới về Bắc Kinh, được, vậy tối 7:30 gặp."
Cất điện thoại, Hàn Phái hỏi trợ lý: " Tư liệu về công ty AC đã chuẩn bị tốt chưa?"
Trợ lý gật đầu: " Tất cả đều đã được chuẩn bị tốt rồi ạ."
Ngừng mấy giây, trợ lý nhắc nhở Hàn Phái: " Hàn tổng, có tin tức xác thực nói, Hạ Cánh Nam từ chức ở ngân hàng đầu tư tại Luân Đôn, đến làm việc cho ngân hàng đầu tư Hải Nạp toàn cầu, về Bắc Kinh phụ trách khu vực Trung Quốc của Hải Nạp.
Hàn Phái hơi kinh ngạc: " Từ Luân Đôn về nước?"
Trợ lý: " Vâng, tối hôm qua nghe được tin tức, vậy hạng mục của chúng ta có nên tiếp tục giao cho Hạ Cánh Nam không ạ?"
Hàn Phái gật đầu: " Ừ, tôi chỉ làm việc với người này thôi, còn với ngân hàng đầu tư nào không quan trọng."
Trợ lý không nói thêm lời nào nữa.
Đoàn người đi xa.
" Tớ hỏi cậu đến cả đường cậu cũng không đi được phải không? Lần sau đi đường đừng nhìn điện thoại nữa có được không hả?!" Bặc Nhất lại quay trở lại, không kiên nhẫn lôi kéo cô đi về phía bên trái.
"Phiền chết mất, buông tay!" Tần Thư đang vì dòng trạng thái đã biến mất hoàn toàn kia mà bực bội không chịu nổi, cô nhìn bóng dáng mấy người đã đi xa, tức giận tích tụ trong lòng, không biết làm sao liền dùng sức ném điện thoại vào trong túi.
Vẫn chưa hết giận, lại hung hăng đạp vào chân Bặc Nhất một cái.
Bặc Nhất: "..."
Cậu nhe răng trợn mắt chịu đau, trong lòng thầm mắng một câu "đồ ác độc!"
Cậu khom lưng vỗ vỗ ống quần, " Vẫn là mẹ Phương hiểu cậu, dặn dò kĩ lưỡng tớ nhất định phải giám sát cậu chặt chẽ, nếu không có người đàn ông đẹp trai nào xuất hiện, oạch một cái là cậu chạy theo người ta rồi."
Bặc Nhất cho rằng Tần Thư tức giận là bởi vừa rồi khi cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ấy, cậu lại kéo cô ra đây, nên trong lòng cô khó chịu mới đá cậu.
Tần Thư khôi phục tâm tình, tháo kính râm xuống, tìm giấy tờ chuẩn bị làm thủ tục đăng ký.
Vừa rồi trong chốc lát, cô muốn chạy đi tìm người kia, nhưng mà giữ anh ta lại thì nói cái gì bây giờ?
Nói anh ta đã làm mất đoạn tình cảm đã qua của cô rồi?
Bắt anh ta phải bồi thường?
Bặc Nhất ngồi trên rương hành lý, đầu gục xuống chân, cằm hơi nhếch lên: " Này, câu còn giận không?"
Tần Thư liếc cậu một cái, không thèm phản ứng lại.
Bặc Nhất thấy cô vẫn giữ cái bản mặt ấy, cậu chủ động lên tiếng: "Tớ biết tên người đàn ông vừa rồi."
Tần Thư không chút để ý nói: " Tên là gì?"
Bặc Nhất: "Hàn Phái."
Tần Thư ngước mắt: " Hàn Phái?"
Bặc Nhất: " Ừ, tổng giám đốc tập đoàn Vạn Hòa, Hàn Phái, người Bắc Kinh." Cậu đã gặp Hàn Phái rất nhiều lần, đều là gặp được khi đi theo bố tham gia các bữa tiệc.
Tần Thư căn bản không để tâm, cô biết thừa bản lĩnh bịa đặt láo toét của Bặc Nhất, khi còn nhỏ đã từng được lĩnh hội, rõ ràng cô còn chưa đá cậu, cậu đã kêu cha gọi mẹ nói cô đánh cậu.
Sau đó cô liền đánh cậu thật, dù sao cũng đã ghánh tiếng ác, đánh hay không cũng vậy.
Cô biết tập đoàn Vạn Hòa, cũng biết chủ tịch Vạn Hòa họ Hàn, nhưng chưa từng nghe qua có người nào tên Hàn Phái.
Ch. 02 → |