← Ch.44 | Ch.46 → |
Lục Tử Hạo nhìn Vân Tịch Dạ thiếu chút nữa bị Vân lão gia cho rằng đã chết mà từ bỏ, lại vẫn bình tĩnh như cũ, nhíu mày kinh ngạc nói: "Vân lão gia thế nhưng chỉ coi ngươi là một công cụ để lợi dụng, chẳng lữ hôm nay ngươi mới biết sao? chẳng lẽ ngươi không buồn?"
Vân Tịch Dạ bị trói hai tay hai chân, liếc mắt nhìn Lục Tử Hạo thản nhiên nói: "Ngươi cũng không ngốc!
Ngươi tin sao?"
"Ta không tin, thế nhưng chỉ cần là một người, dù cho kia chỉ là lời nói dối, nhưng khi ngươi nghe thấy người mình yêu thương nhất từ bỏ mình, cũng sẽ buồn chứ!"
Lục Tử Hạo là hoài nghi lời Vân lão gia nói, nhưng không sao cả chỉ cần có tiền, hắn sẽ giết Vân Tịch Dạ trên chiếc du thuyền bị bỏ quên này, rồi rời khỏi đây.
Vân Tịch Dạ nghiêm túc liếc nhìn Lục Tử Hạo, bĩu môi quay đầu không nhìn hắn nữa, nhắm mắt thản nhiên nói: "Chúng ta đánh cuộc, xem ngươi lấy được tiền rồi giết ta chạy mất hay là ta giết ngươi rồi chạy mất"
Lục Tử Hạo nghe thấy Vân Tịch Dạ nói liền phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, đề phòng nhìn xem có phải cô đã cắt đứt sợi dây trói trên người rồi không.
Xác định dây thừng vẫn còn chắc chắn Lục Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu híp mắt nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ che giấu sự luống cuống vừa rồi của hắn, từ trong hàm răng hung tàn buông ra mấy chữ "Ta là muố nhìn sau khi ngươi chết còn mạnh miệng thế nào!
Hừ!
Lục Tử Hạo xoay người rời đi nhanh chóng.
Hắn sợ cảm giác sợ hãi mà người này đem lại cho hắn, dù cho bây giờ cô đã thành con rối trong lòng bàn tay hắn.
Hắn luôn là đối mặt vớ i người phụ nữ này, có một loại khủng hoảng không thể khống chế!
Giống như vừa rồi, hắn biết rõ thuốc mê trên người Vân Tịch Dạ, ít nhất cũng sẽ làm cho cô cả ngày tay chân đều vô lực.
Huống chi, hắn cũng là nhiều năm khắc khổ học tập võ thuật, dù cho Vân Tịch Dạ cùng Thượng Quan Vệ lợi hại như nhau!
Dù cho hiệu lực của thuốc không còn mạnh!
Chống lại cô, Lục Tử Hạo hắn cũng không nghĩ sẽ thất bại.
Nhưng hắn vẫn là vô thức lui về phía sau!
Hắn hận người này này, chán ghét cô ta!
Lấy được tiền, hắn nhất định phải giết!
Làm cho cô ả vĩnh viễn biến mất trên thế giới này!
Năm phút đồng hồ sau đó, Tuyết dựa theo sự điều tra của Tà tìm được một cái du thuyền, rất xa đã nhìn thấy trên du thuyền có bóng người qua lại, Tuyết để du thuyền dừng ở phía xa, cùng An Vũ Hàm và mấy tên thuộc hạ nhảy xuống biển, bơi tới hướng du thuyền kia.
Người Tuyết mang tới đều là những người tinh nhuệ trong 'Thiên sứ', mười mấy người thực lực mạnh nhất, mọi người bơi tới du thuyền sau đó cùng nhau nhảy lên du thuyền nhanh chóng giải quyết xong mấy người bên ngoài.
Lúc này, Tà và Hương cũng vừa kịp lúc chạy tới.
Từ trong phòng giam giữ Vân Tịch Dạ đi ra, Lục Tử Hạo tâm tình bực bội định ra bên ngoài hít thở không khí, vừa mới đẩy khoang cửa ra liền nhìn thấy Tuyết ở trên du thuyền một thân y phục ẩm ướt đằng đằng sát khí, cùng hơn mười mấy chiếc du thuyền tiến nhanh đến, kêu to một oay người chạy vào bên trong khoang thuyền.
An Vũ Hàm vẫn chỉ nghĩ tới Vân Tịch Dạ, nhìn thấy Lục Tử Hạo mở cánh cửa chuẩn bị bước ra ngoài, sau đó nhìn thấy mọi người sắc mặt bất thiện xoay người bước nhanh vào khoang thuyền.
An Vũ Hàm điều chỉnh lại chạy đuổi theo!
Lúc này đột nhiên anh lại có một loại dự cảm bất hảo.
"Phanh!"
Vân Tịch Dạ đang ngồi ở trên giường nghĩ cách cởi dây thừng trên tay chân ra, liền nghe thấy phanh một tiếng, cửa phòng bị dùng sức đá văng, ván cửa đáng thương theo thanh âm rơi xuống, nền đất lõm thành một cái hố.
Vân Tịch Dạ ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Tử Hạo nộ khí đằng đằng cầm trong tay con dao, đi nhanh đi đến.
Lập tức đã hiểu rõ nhất định là bọn Tà tìm tới nơi này!
Lục Tử Hạo thô lỗ nắm Vân Tịch Dạ ở trên giường bởi vì thuốc mê chưa hết tác dụng mà toàn thân vô lực, con dao trong tay đã đặt lên trên chiếc cổ trắng nõn của cô, Lục Tử Hạo vừa mới kéo Vân Tịch Dạ ra khỏi phòng liền đụng An Vũ Hàm đuổi theo, Lục Tử Hạo nhìn An Vũ Hàm đột nhiên ghì chặt con dao vào cổ cô hơn, trong nháy mắt trên cổ Vân Tịch Dạ một vết máu đỏ thẫm chảy ra.
Lục Tử Hạo hung hăng trừng mắt nhìn An Vũ Hàm tức giận nói: "Lập tức chuẩn bị cho ta một trăm triệu USD, ta muốn tiền mặt!
Không biết ngươi có làm được không!
Lại chuẩn bị cho ta một cái máy bay trực thăng, con dao trong tay ta không chờ người đâu."
An Vũ Hàm tới rồi, đôi mắt đỏ hồng gắt gao nhìn chằm chằm vết máu trên cổ Vân Tịch Dạ, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Lục Tử Hạo.
Bất đắc dĩ quay đầu đi cùng tà chuẩn bị tiền, lại quay đầu lại nhìn Lục Tử Hạo lúc mới phát hiện Vân Tịch Dạ là bị hắn kéo, Vân Tịch Dạ cũng giống như không thể chống đỡ thân thể của mình, An Vũ Hàm trong lòng căng thẳng vừa mới tiến lên đã bị Lục Tử Hạo "Ta cảnh cáo ngươi không được đi qua, bằng không ta giết cô ấy!"
Nhìn thấy An Vũ Hàm định tiến lên, Lục Tử Hạo lần thứ hai siết chặt con dao trên cổ Vân Tịch Dạ, thành công ngăn trở bước đi của An Vũ Hàm.
An Vũ Hàm dừng bước lại nhìn bộ dạng Vân Tịch Dạ để mặc cho người khác định đoạt, trong lòng như bị dao cắt, căm tức nhìn Lục Tử Hạo gầm hét lên: "Ngươi làm gì cô ấy rồi? Vì sao cô ấy không thể tự mình đứng lên? Ngươi tốt nhất để con dao kia xa một chút, nếu như ngươi lại thương cô ấy ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Lúc này An Vũ Hàm nhìn Vân Tịch Dạ bị Lục Tử Hạo làm không thể tự chủ, vạn phần yêu thương, cô kiêu ngạo như vậy từ lúc nào bị người đối đãi như thế, An Vũ Hàm nhìn Lục Tử Hạo hận lúc này không thể xé nát hắn.
Vân Tịch Dạ thấy An Vũ Hàm tiều tụy ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt tất cả đều là khát máu quang mang, lồng ngực đau xót!
An Vũ Hàm không phải là như vậy, anh chỉ thích hợp làm một tên con trai vui vẻ không phiền muộn, khuôn mặt baby kia không nên xuất hiện biểu tình hận thù đó, nhưng hai ngày nay cô lại cảm thấy may mắn khi thấy được khuôn mặt kia của An Vũ Hàm.
Vân Tịch Dạ tâm trạng thở dài, cũng không đem con dao trên cổ để trong lòng, nhìn An Vũ Hàm ôn nhu nói: "Em không sao!
Chỉ là do tác dụng của thuốc mê, sau khi hết tác dụng của thuốc thì tốt rồi!
Anh đừng lo lắng."
An Vũ Hàm thấy Vân Tịch Dạ nói chuyện với mình liền thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu nhìn về phía Vân Tịch Dạ trong mắt không hề hung tàn, mà chỉ nhu tình.
"Máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong, ra đi!"
Tà đứng ở cửa khoang nhìn hình ảnh bên trong, bày ra khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt thản nhiên nói.
Đúng lúc này Thượng Quan Vệ ở phía sau nghe được động tĩnh cũng đã tới rồi, nhìn thấy Lục Tử Hạo đặt dao trên cổ Vân Tịch dạ, trong mắt xẹt qua tia lo lắng gấp giọng mắng nhiếc: "Tử Hạo, cậu đã đồng ývới tôi, nói không thương tổn cô ấy!"
"Hiện tại tình hình như vậy không thương tổn cô ta, cậu muốn tôi chết sao?"
Nhìn thấy Thượng Quan Vệ tới chậm, Lục Tử Hạo hổn hển tức giận, liếc mắt nhìn máy bay trực thăng bên ngoài liền kéo theo Vân Tịch dạ, không quên quay đầu nhìn về Thượng Quan Vệ nói: "Tôi sẽ lấy tiền trên máy bay!
Yên tâm lên đó tôi sẽ thả cô ấy"
Thượng Quan Vệ bất đắc dĩ cúi đầu đi theo ra, lên máy bay chuẩn bị vào buồng lái cho Lục Tử Hạo đi, liền thấy trong mắt Lục Tử Hạo hiện lên một tia hàn quang, ngay sau đó con dao trong tay Lục Tử Hạo hướng ới Vân Tịch Dạ than thể vô lực ngã xuống, Thượng Quan Vệ mở to hai mắt nhìn, muốn xuất thủ ngăn cản lại chậm một bước!
Con dao đã đâm vào trong cơ thể An Vũ Hàm xông ra che chở.
An Vũ Hàm Vẫn theo sát mà ra tới, chăm chú nhìn Lục Tử Hạo một chút cũng không dời, thấy hắn lên máy bay cũng yên tâm một chút, anh cho là hắn sẽ cứ như vậy lên máy bay rời đi, không ngờ sự thực lại tàn khốc đến thế.
Chỉ thấy Lục Tử Hạo sắp sửa lên máy bay, giơ con dao hướng về phía Vân Tịch Dạ không thể đứng thẳng mà ngã xuống, dùng sức đâm một nhát, tim An Vũ Hàm trong nháy mắt vỡ tan, lập tức mở to hai mắt, chạy nhanh lên phía trước ôm lấy Vân Tịch Dạ đang trượt xuống, xoay người để con dao của Lục Tử hạo cắm vào lưng mình.
Nháy mắt liền nhìn thấy con dao trong tay Tuyết cũng hướng về phía Lục Tử Hạo, Thượng Quan Vệ nhảy từ trên trực thăng xuống chắn trước người Lục Tử Hạo, mũi dao kia cả Tuyết thật nhanh, cũng thật chính xác, trực tiếp đâm vào trái tim hắnThượng Quan Vệ chậm rãi trượt xuống ngã vào trong vũng máu, cố gắng mở to mắt nhìn thấy Vân Tịch Dạ bị thương ngã trên mặt đất lại gắt gao ôm lấy An Vũ Hàm, hắn vô cùng đau đớn!
Sẽ kết thúc như vậy sao? Trong lòng cô chắc là vĩnh viễn không bao giờ có vị trí cho hắn!
Cũng tốt, nếu đã biết trước không có được, nhất định phải cùng cô đối nghịch, thì có lẽ thế này tốt hơn nhiều!
Như vậy hắn cũng sẽ không mất ngủ, cũng sẽ không tiếp tục vì cô mà đau lòng!
Nếu có kiếp sau, hắn nhất định không nên cùng cô đối nghịch, nếu phải dùng hết mọi thủ đoạn hắn cũng phải có được cô!
Lần cuối cùng nhìn thấy Vân Tịch Dạ, Thượng Quan Vệ chậm rãi nhắm hai mắt lại, rơi vào đen tối.
Lục Tử Hạo ở phía sau An Vũ Hàm đôi mắt trừng lớn, trán trong động không ngừng lưu lại máu thân thể chậm rãi chảy xuống.
Vân Tịch Dạ mới hồi phục lại tinh thần nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của An Vũ Hàm, chân tay luống cuống, làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao? Bác sĩ? bệnh viện!
đi bệnh viện!"
Tà mau xem anh ấy thế nào!
Mau...
Mau đi bệnh viện."
Ở đây duy nhất hiểu y thuật chỉ có Tà, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào hắn.
Tà giơ đấu súng bắn Lục Tử Hạo, cũng vừa bị cảnh kinh tới, nếu không phải là An Vũ Hàm phản ứng mau, con dao kia chắc sẽ đâm vào than thể của Vân Tịch Dạ, bây giờ nghe thấy Vân Tịch Dạ hoang mang hô hoán, hắn mới phục hồi tinh thần chạy đến bên người An Vũ Hàm nhìn một chút, thở phào nhẹ nhỏm nói: "Rất may không đâm trúng chỗ nguy hiểm, nhưng mất máu quá nhiều phải nhanh chóng tới bệnh viện, nếu trễ chỉ sợ sẽ bất lợi."
Vân Tịch Dạ ngồi máy bay đi tới bệnh viện gần nhất, nhìn An Vũ Hàm vào phòng giải phẫu, thân thể mệt mỏi cũng không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh!
← Ch. 44 | Ch. 46 → |