← Ch.17 | Ch.19 → |
"Này, mấy ngày này cô ấy còn chưa ra ngoài sao?"
Tà mới vừa cửa nhìn thấy Lý Kính bưng bàn ăn đi vào phòng bếp.
Mấy ngày nay bởi vì Vân Tịch Dạ áp suất thấp, mọi người đều là làm việc cẩn thận từng li từng tí, ở chung nhiều năm như vậy tuy nhiên chẳng khi nào thấy Vân Tịch Dạ tức giận đến mức tự giam mình ở trong phòng không gặp người khác!
Lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tà nhìn sắc mặt Lý Kính không tốt lắm, trong mắt vẫn là đồng tình.
Haiz!
Thật là một tiểu tử đáng thương!
Hắn đã sớm quên Lý Kính còn là người nhìn hắn lớn lên nữa!
Nghe được âm thanh, Lý Kính quay đầu liếc mắt thấy Tà vừa mới bước vào cửa, vốn định là không để ý tới, cũng nhìn thấy trong mắt hắn là sự đồng cảm, mấy ngày nay bị lửa giận của ác ma bóp nghẹn, anh cần một trận phát tiết nho nhỏ.
"Tiên sinh, ngươi có việc thì nói đi!
Nếu như...
Không có việc gì!
Ân hừ, rất tốt!
Phiền ngươi xoay người quay lại cánh cửa, sau đó... Lập tức!
Cút ra ngoài cho ta!"
Lý Kính nghiến răng nghiến lợi phun từng chữ một, nhất là câu cuối cùng, có loại bạo ngược muốn đem người sống xé rách.
Bị chiếm phòng ngủ mặc dù không thoải mái, nhưng đó là người mình thích cho nên cũng không có quá nhiều bất mãn, mà mấy ngày nay tâm tình muốn giết người cũng có!
Rốt cuộc là tên khốn khiếp nào chọc giận tiểu ác ma này chứ? Tà nhìn tới Lý Kính gần như phát điên bước lùi mấy bước, vô tội giơ tay nhấc máy vi tính xách tay mới mua "Ách...
Hình như, hình như là ngươi nói Dạ bảo ta đưa cái này qua đây, thuận tiện nghe chỉ thị hành động!"
"Mẹ nó!"
Không nhìn còn tốt, nhìn thấy máy vi tính xách tay mới mua trong tay Tà, Lý Kính liền nhịn không được run lên.
Ngươi nói ngươi tức giận, ngươi liền giận dữ với chính mình đi!
Để làm chi buổi tối lúc người ta buồn ngủ nhất bỗng nhiên kêu to, bắt đầu cả đêm trong phòng ngủ truyền ra bình lý bàng lang thanh âm? Được rồi!
Con gái thôi, tâm tình không tốt chúng ta có thể hiểu!
Thế nhưng, ai tới nói cho anh biết, anh vậy cũng thương cái máy tính xách tay của mình vô cùng? Cái đó chính là anh vừa ở nước Mỹ thật tốn nhiều tiền mới mua được, khụ khụ...
Đương nhiên cái này không quan trọng.
Quan trọng là, trong máy tính xách tay của anh có rất nhiều tư liệu cùng địa chỉ liên lạc của nhiều người!
Vậy anh sau này 'Tính phúc' sinh hoạt ở đâu... Ngay lúc Lý Kính còn đang suy nghĩ vì tương lai 'Tính phúc' cuộc sống của mình ở đâu, Vân Tịch Dạ mở cửa phòng ngủ, cô đi một đôi giày màu trắng hưu nhàn, quần tây màu ngân bạch, áo tơ tằm màu trắng. Taycầm một chiếc máy tính xách tay rách nát đi ra, nhìn cũng như không tức giận liếc Lý Kính một cái.
Đi thẳng tới phòng khách, ưu nhã ngồi lên sô pha, liệng cái máy đã bị phá tan lên mặt bàn, vẫy vẫy tay với Tà đứng ở cửa.
tà đang sợ hãi một con rồng phun lửa trong nhà mà không dám Chống lại con ngươi phun lửa của Lý Kính đứng ở cửa phòng bếp, Tà bất đắc dĩ nhún vai ngoan ngoãn tiêu sái đến trước mặt Vân Tịch Dạ, nịnh nọt đưa lên chiếc bút trong tay.
"Nha!
Đừng để cho ta nhìn thấy cái máy này một lần nữa, một đống địa chỉ E-mail của con gái khắp phương trời.
Cẩn thận virus.
Định kỳ kiểm tra đi!"
Tiếp nhận bút trong tay Tà, kí vào văn bản, Vân Tịch Dạ đầu cũng không ngẩng lên thản nhiên nói với Lý Kính tại phòng bếp.
Nghe thấy những lời này, thân thể phẫn nộ của Lý Kính trong nháy mắt cứng đờ, đây là ý gì? Chẳng lẽ cô đột nhiên thích anh? Vì thế nhìn thấy mấy địa chỉ liên lạc của đám con gái kia, mới nhất thời tức giận mà đập phá máy vi tính của anh? Lý Kính hồ nghi liếc mắt nhìn Vân Tịch Dạ, nhìn thấy thần sắc nhàn nhạt trong mắt cô.
Lập tức hủy bỏ suy đoán không thực tế của mình, trong lòng xẹt qua một tia phiền muộn.
"A!
Không nên khinh thường người khác như vậy, đây chính là tương lai của ta!
Ngươi tại sao có thể phá hủy nó như vậy."
Tức giận vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói, Lý Kính thay bằng một vẻ mặt khẩn trương mà khoa trương rít gào để che giấu rung động trong lòng mình Tà lại không bình tĩnh cho lắm, dùng sức cụp đuôi làm người, xem ra hôm nay tốt nhất mình không nên nói gì, Dạ từ trước tới giờ cũng sẽ không quản thói quen sinh hoạt hay riêng tư của họ.
Hôm nay thế nào có thể đập phá máy vi tính của Lý Kính, anh cũng có thể xem là một người cha thứ hai của cô nàng mà, cho nên với hắn thì cô sẽ càng không lưu tình, hắn còn muốn nhờ cô giúp theo đuổi Tuyết!
Hi vọng chiến hỏa có thể không lan tràn đã là tốt lắm rồi!
Lý Kính bưng khay trà từ phòng bếp đi ra, tới trước sofa ưu nhã ngồi xuống, đem một ly trà đặt tới Vân Tịch Dạ trước mặt.
Vẻ mặt khác hẳn với tâm địa, anh mở máy tính xách tay, nhìn phải một cái, nhìn trái một trên mặt tràn đầy đau xót cùng bi ai.
Cũng không biết là vì mình kia không chiếm được tình yêu, vẫn là vì vậy cũng thương máy tính xách tay, thương tâm.
Vân Tịch Dạ nâng ly trà lên khẽ nhấp một cái, quay đầu nhàn nhạt nhìn lướt qua Tà: "Mấy ngày nay ta không đi tới trường, không biết anh em họ Lục thế nào?"
Qua mấy ngày "đình công"
Vân Tịch Dạ đã hiểu rõ, chính xác là sau khi về nước nhìn khuôn mặt baby của An Vũ Hàm thì có chút thích anh, nhưng cuộc hôn nhân của cha mẹ cùng câu chuyện của Hương đã làm cho cô không thể nào tiếp nhận một người đàn ông có rất nhiều phụ nữ Nhưng không biết vì sao, chỉ cần mỗi lần cô nhớ tới thích anh nhưng lại phải rời khỏi anh, trong lòng sẽ rầu rĩ nhói nhói đau!
Từ lúc nào đã bắt đầu thực sự tiếp nhận anh rồi? Có lẽ chính là lúc bữa tiệc kia, bởi vì anh quan tâm cảm nhận của cô, tay run rẩy giúp cô đeo nhẫn, sợ cô tại chỗ cự tuyệt mà hồi hộp làm mồ hôi ướt lễ phục, thấp thỏm, lo âu.
Ai không có tuổi trẻ, vì sao không nói trước đã có những tình yêu oanh liệt rồi? Nếu như nói trước rồi, cô sẽ yên lặng rời khỏi là được mà!
"Anh em họ Lục, trong khoảng thời gian này nguyên nhân vì ngươi mà quan hệ rất xấu, có chút quyết liệt!
Ngươi định bao giờ quay lại trường?"
Nhớ tới mấy ngày nay tới trường nghe được nhiều chuyện, Tà với Vân Tịch Dạ bội phục muốn chết, thời gian dài như vậy cũng không có ai phát hiện cô là con gái, lại làm cho Lục đại tiểu thư mê mẩn tới mức thần hồn điên đảo!
Bất nhìn dáng người Dạ chút coi!
Haiz!
Chính là nhìn dáng người lung linh, phát dục của Tuyết có hứng thú hơn, mà Tuyết kém Dạ có hai tuổi nha!
Còn nhìn Dạ xem, cao 173 cm, đi thêm đôi giày được làm gia công kia cùng lắm là 180cm, bộ ngực mặc dù không tình là quá nhỏ, nhưng nhìn qua thì giống như không có gì cả!
Cộng thêm giữa trán trên gương mặt xinh đẹp kia nhiều năm như vậy luyện ra được một chút anh khí, cho nên thực giống một tên con trai!
Haiz!
Bi ai nha!
Tà cố nhìn chằm chằm ngực Vân Tịch Dạ muốn tìm thứ gì đó bên trong, lại là thở dài lại là lắc đầu.
"Hắn đang làm gì thế?"
Vân Tịch Dạ nhìn chằm chằm Tà trước mặt, ánh mắt không ngừng hướng trên người cô nhìn ngó, nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Kính còn đang thương tâm vì cô, nhàn nhạt hỏi.
Lý Kính giương mắt liền nhìn thấy Tà, dùng một ánh mắt thương tiếc nhìn ngực Vân Tịch Dạ thỉnh thoảng lắc đầu.
Lập tức liền biết người kia suy nghĩ gì!
Lập tức đưa máy tính xách tay bị phá hỏng trong tay mình phóng tới tay Vân Tịch Dạ trên bàn trà.
Chính mình tựa ở trên sô pha nhâm nhi ly trà vẻ mặt chờ xem kịch vui, nhàn nhã thưởng thức từng ngụm trà.
Nói với Vân Tịch Dạ: "Lấy hiểu biết của ta với đàn ông, hiện tại trong mắt hắn viết 'haiz!
Ngực của ngươi thật là quá nhỏ!'.
Tin ta đi, trong mắt hắn thật sự viết như thế!"
Vân Tịch Dạ không phải đồ ngốc, cảm giác được ánh mắt cảu Tà không ngừng lưu luyến ở trên ngực mình cũng đại khái đoán được chút rồi, nghe Lý Kính nói lại còn phóng tới tay mình chiếc laptop này càng chắc chắn, nghe thấy câu nói kia của Lý Kính liền nheo hai tròng mắt lại... Không phụ sự mong đợi của mọi người!
Vân Tịch Dạ quả nhiên cầm lấy laptop rách nát trong tay, hướng về khuôn mặt tuấn tú của Tà ném tới, chỉ có thể nói là quá chuẩn!
Hoàn hảo, hoàn hảo!
Tà nói như thế nào cũng là một sát thủ đẳng cấp, với nguy hiểm vẫn có nhận thức nhất định!
Nhận thấy được có vật thể mang theo kình phong tiến thẳng đến khuôn mặt tuấn tú của mình, cấp tốc nghiêng người giơ tay lên bắt được laptop chuẩn bị bay đạp vào khuôn mặt tuấn tú của mình, mới không bị hủy du Thực sự là nguy hiểm thật!
Nhẹ thở phào Tà không khỏi có chút đắc ý, không nghĩ tới gần nửa năm không nào vận động, nhưng thân thủ thật ra không hề thoái hóa!
Tà còn chưa kịp đắc ý bao lâu, nụ cười liền cương ở trên mặt, thực sự là thế sự không thể biết trước!
Mặc dù hắn có bắt được máy tính xách tay bay tới!
Nhưng, lại không có tiếp được ly trà đến sau!'Ầm' một tiếng, ly trà trước mặt Vân Tịch Dạ rơi ở dưới chân Tà, nước trà theo trán Tà chảy xuống, vẫn còn có vài miếng lá trà dính trên chiếc mũi cao thẳng của hắn!
May là nước không phải quá nóng, nếu không khuôn mặt sẽ bị hủy thật đấy!
Lý Kính vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn Tà ngây ngốc ở đó, một lần nữa đưa ly trà tới tay Vân Tịch Dạ.
Trong lòng thật thoải mái nha!
Mấy ngày nay Vân Tịch Dạ ở đây đem anh lăn qua lăn lại, anh thật muốn tự sát, hiện tại rốt cuộc cũng có người so với mình còn xui xẻo hơn!
Tà nhìn lá trà trên chóp mũi vô tội, đôi mắt xếch mở to, có chút không hiểu, hắn không có làm sai cái gì mà!
Nhìn thấy Vân Tịch Dạ giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở chỗ kia tiếp nhận ly trà lần thứ hai Lý Kính đưa cho, chậm rãi thưởng thức.
Nghi hoặc nhìn về phía Lý Kính, lập tức nhìn thấy anh vui sướng khi hắn gặp họa, lại còn nhíu mày liếc nhìn ngực Vân Tịch Dạ.
Tà càng thêm nghi ngờ!
bộ ngực của Dạ có cái gì sao? Hắn ta tự nhiên nói mình nhìn chỗ đó làm gì chứ? Tà không hiểu mở trừng hai mắt liếc về phía ngực Vân Tịch Dạ, chợt nhớ tới cái gì đó, một trận hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên!
← Ch. 17 | Ch. 19 → |