← Ch.08 | Ch.10 → |
"
Nhà trọ thượng đình hoa viên ông nội cho ta thật không có vấn đề gì?"
Đêm hôm đó ông nội cùng Lý quản gia vào thư phòng nói chuyện hơn một giờ mới đi ra, sau đó Vân Tịch Dạ có cảm giác ánh mắt ông nhìn cô rất kỳ quái, có cảm giác giống như miếng thịt để trước miệng sói đói!
Cả người có dòng băng lạnh chạy qua, đêm đó cô liền gọi điện thoại cho Tà kêu hắn điều tra, đã tra xét được mấy ngày rồi, kết quả điều tra ra chỉ là một!
Vân Tịch Dạ vô cùng phiền muộn.
"Dạ à, ta cùng Tà mấy ngày nay chẳng làm được việc gì cả, chỉ giúp ngươi điều tra căn phòng kia!
Ông chủ của cái nhà đó họ Ngô tên Ngô Chí Hách, năm nay 57 tuổi, cùng Vân lão gia mặc dù chưa được gọi là bạn tốt, nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn qua lại với nhau.
Còn có Vân lão gia đã bảo Lý quản gia đem phòng ở kia chuyển thành tên của ngươi, ta nhìn kỹ rồi, thật không có vấn đề gì."
Tuyết cùng Tà nhìn nhau, song song gật đầu đầy hắc tuyến.
'Dạ!
có phải gần đây quá mệt mỏi hay không cho nên thần kinh có chút hoảng hốt như vậy?' Tà nháy mắt mấy cái với Tuyết, hai người giao lưu bằng ánh mắt.
Nhận được tin tức trong mắt Tà, gương mặt băng hà ngàn năm của Tuyết có chút không nhịn liếc mắt 'Này, ngươi mới có bệnh tâm thần sao!' Vân Tịch Dạ nhìn thấy Tà và Tuyết giao lưu qua ánh mắt, cũng cảm giác mình có phải quá mức khuyếch đại rồi không, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt của ông đêm đó, da đầu cô liền tê dại!
Bực bội xoa xoa mi tâm, khoát tay nói: "Quên đi, ông nội lập tức muốn tổ chức đại thọ bảy mươi, Lý Kính mấy ngày này có thể sẽ trở về, lại kéo Tuyết trở về Anh quốc, tin kia không lâu sẽ được tung ra, trong khoảng thời gian này sẽ bắt đầu hành động.
'Thiên sứ' bên này thế nào?"
"Ôi chao, nói đến "Thiên sứ"
khiến người không thể không xúc động!
Ngươi nói xem, hồi đầu ta đúng là... cực khổ làm sao!
Mới khiến mấy thằng cha đấy nghe lời được một chút!
Tuyết kia chỉ dùng không tới năm phút đã khiến cho mấy thằng cha bình thường đuôi vểnh lên trời trở nên ngoan ngoãn như một con cừu non ấy."
Tà lắp bắp ngắt câu nói của mình thành mấy khúc, vẻ mặt căm uất, đôi mắt ai oán nhìn Tuyết, phảng phất như có người đoạt đi mất món đồ chơi yêu thích của hắn!
Tuyết cũng không có đem thái độ của Tà để ở trong lòng, sau đó trừng mắt liếc một cái, mặt lạnh nói: "Hừ, có một số việc không phải ngươi đi cùng người ta nói đạo lý là có thể được thông qua, có lúc dùng biện pháp trực tiếp mới có thể giải quyết vấn đề!"
"Vâng!Vâng!
Trực tiếp thật là tốt!
Thế nhưng dù thế nào, cũng không cần thiết đem người đánh tới tàn phế.
Mấy tên đó mặc dù có chút lôi thôi, nhưng họ đều rất có ích!
Ngươi đem bọn họ đánh cho tàn phế, ta sẽ rất vất vả!"
Tà vẻ mặt sầu khổ, nhìn thấy Tuyết bay tới với cây đao, lập tức nịnh nọt sửa lời nói: "Đương nhiên, ta lo lắng hơn cho bàn tay nhỏ bé của Tuyết nhà chúng ta thôi!
Với con gái, tay chính là bộ mặt thứ hai, để bị thương nhiều thực không tốt a!"
"? ..."
Nhìn hai người ái muội, trong đầu Vân Tịch Dạ đầy dấu chấm hỏi, bây giờ là thế nào? Hai người này khi nào bắt đầu tốt như vậy? Vân Tịch Dạ liếc mắt nhìn hai người xoay người rời đ "Vân...
Vân à, đây là tớ dựa theo khẩu vị dùng cơm của người bình thường, cố ý bảo nhà bếp chuẩn bị cho cậu!
Hi vọng cậu ăn ngon miệng."
Tiếng nói nhẵn nhụi mang theo một chút ngượng ngùng, một chút bất an, đột nhiên ở trong phòng học huyên náo vang lên, bỗng nhiên phòng học đang ầm ầm hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Tịch Dạ nhìn hộp giữ ấm Lục Tử Lộ đưa tới trước mặt, ngoài cửa phòng học một đống cầm hộp giữ ấm nhìn chằm chằm nhìn cô gái của mình, đầu đầy hắc tuyến!
Mặc dù là cô có tận lực tiếp cận Lục Tử Lộ, nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Thật không rõ cô gái này là dạng gì, làm thế nào lại là niềm vui của Lục Thành?Trong khoảng thời gian tiếp xúc này Vân Tịch Dạ không nói gì nhưng cũng phát hiện được, Lục Tử Lộ kia căn bản là không khác gì con gái bình thường cả, đều là hoa si!
Mặc dù dáng người cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là một bình hoa mà thôi!
Vân Tịch Dạ cười khẽ, ưu nhã tiếp nhận hộp giữ ấm trước mặt nói: "Cám ơn cậu, bất quá như vậy có quá làm phiền cậu hay không? Kỳ thực tớ đến căng tin ở trường là được rồi, cậu làm như thế, khiến tớ cảm thấy rất rất...
Rất ngại."
Vân Tịch Dạ sau khi tiếp nhận tiện lợi trong tay Lục Tử Lộ, ngoài cửa toàn nữ sinh cầm hộp giữ ấm như vậy tràn vào, buông tiện lợi cùng lời ghi chép liền xấu hổ lui ra ngoài!
"Không phiền, một chút cũng không phiền, tớ cũng chỉ là thuận tiện mang cơm trưa cho anh trai mà thôi, cậu không cần cảm thấy ngại, trong phòng ăn gì đó khẳng định không có đồ ăn ngon như ở nhà tớ, cậu nhất định phải nếm thử!
Nếu như ăn ngon nhất định phải nói cho tớ biết, tớ sau này bảo đầu bếp chuẩn bị giúp cậu."
Lục Tử Lộ nhìn Vân Tịch Dạ tiếp nhận tiện lợi trong tay mình, tim đập rộn lên, nhanh chóng thu tay thấp đầu, mặt đỏ cũng có thể đến xuất huyết.
Vân Tịch Dạ mắt liếc Lục Tử Hạo phía trước kề tai một cô gái nói nhỏ, hướng bên này đi tới.
Trầm mặc không nói!
Lục Tử Hạo đi tới bên cạnh Lục Tử Lộ buông cô gái ôm chặt trong lòng ra, tay phải khoác lên vai Lục Tử Lộ trêu chọc nói: "Tửộ, lúc nào thể thiếp như thế? Nếu là mang cơm trưa cho anh trai, vậy tiện lợi của anh trai ở nơi nào rồi? Sẽ không...
Quên ở phòng bếp rồi chứ?".
(Ở TQ người ta gọi cặp lồng/ cà mèng là tiện lợi) "Anh... !"
Nghe ông anh trêu chọc, Lục Tử Lộ càng thêm ngượng ngùng, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy trên mặt Vân Tịch Dạ là một nụ cười, hờn dỗi giậm chân, giẫm lên chân Lục Tử Hạo, xoay người chạy ra ngoài.
"Đau...
nha đầu thối, thực sự là nữ đại bất trung lưu.
Vẫn mãi giữ một mối thù!"
Lục Tử Hạo tự nhiên khơi mào, ôm chân nhìn bóng lưng Lục Tử Lộ gào khóc thảm thiết một trận.
Lục Tử Hạo nhìn em gái đi xa, xoay người liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ ưu nhã ngồi ở chỗ kia, mắt bồ câu mở to vô tội, khóe miệng cong lên một điệu tươi cười nhàn nhạt.
Sau lần đầu tiên đối diện với ánh mắt người đó, Lục Tử Hạo liền luôn cảm thấy khủng hoảng, trong lòng luôn có một giọng nói nhắc nhở: 'Cách xa hắn ta một chút!
Cách xa một chút!', mà bây giờ hắn ta tiếp cận Lục Tử Lộ hiển nhiên là không có ý đồ tốt đẹp gì.
Mặc dù trong lòng lộn xộn nhưng Lục Tử Hạo cũng không biểu hiện ra mặt, cũng nhàn nhạt cười ngồi đối diện với Vân Tịch Dạ nói: "Vân Tịch Dạ? Tôi mặc dù không rõ lắm quan hệ giữa cậu và em gái tôi là gì, nhưng tôi biết cậu không thích nó!
Đương nhiên nhìn vào thân phận của mọi người, tôi cũng không thể yêu cầu cậu gì cả!
Thế nhưng làm anh trai tôi hi vọng cậu có thể trực tiếp cự tuyệt nó, đừng cho nó ôm bất kỳ ảo tưởng nào đối với cậu."
Nghe Lục Tử Hạo nói, Vân Tịch Dạ kinh ngạc nhíu mày thật là nhìn không ra, nghe đồn hoa hoa công tử không học vấn, không nghề nghiệp nhưng tại sao lại nhạy bén như vậy!
Vân Tịch Dạ vừa muốn nói chuyện, khóe mắt liền nhìn về cửa phòng học.
Lục Tử Lộ đi rồi quay lại lần thứ hai cầm tiện lợi trong tay, thân thể cô ngửa ra sau tựa vào trên ghế, cúi đầu một tay trước ngực một tay sờ cằm, nhún Trầm mặc mấy giây, cố ý cất cao giọng nói: "Tôi không nói mình không thích cô ấy đâu!
Lục thiếu gia có phải quan tâm hơi quá hay không? Tôi cảm thấy tôi cùng Lục tiểu thư ở chung cũng không tệ lắm!
Cho nên, tôi không cho là trực tiếp cự tuyệt tình yêu của một người con gái sẽ là tốt nhất đối với cô ấy.
Chẳng lẽ, Lục thiếu gia như vậy mà không hi vọng em gái của mình được vui vẻ?"
Dừng một chút nói tiếp: "À!
Tôi nhớ ra rồi!
Nghe nói...
Lục tiên sinh vô cùng thương yêu con gái của ông, rất có ý muốn Lục tiểu thư thừa kế tài sản!
Chẳng lẽ Lục thiếu gia đây là đang đố kị em gái của mình sao? Cho nên mới đến phá hỏng hạnh phúc của cô ấy?"
Vì muốn cho người nghe cảm giác mình nói sự thực, Vân Tịch Dạ đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt nghiêm túc mà vô tội chăm chú nhìn Lục Tử Hạo.
Đối với tia vô tội trong tròng mắt chợt lóe lên trêu chọc của Vân Tịch Dạ, Lục Tử Hạo lại có cảm giác phát điên, cố gắng trấn định thản nhiên nói với Vân Tịch Dạ "Tôi làm sao sẽ đố kị em gái của mình, chỉ là tôi không hi vọng nó bị người ta lừa thôi, nói chung là hi vọng cậu có thể cách xa em gái tôi một chút!".
Chỉ cần nhìn ánh mắt Vân Tịch Dạ, Lục Tử Hạo liền phát hiện toàn thân mình không thể khống chế run sợ, luôn cảm giác mình thua thiệt hắn cái gì là hắn tới trả thù!
Hắn tựa như muốn lấy mạng anh, trốn không thoát, tránh không được!
Vân Tịch Dạ nhìn thấy bộ dạng cố gắng trấn định Lục Tử Hạo, nhẹ cong khóe môi lộ ra một nụ cười khiêu khích tiếp theo, nói: "Lục công tử là cho rằng Lục tiểu thư cũng giống như..."
Nói đến đây Vân Tịch Dạ dừng một chút, trêu tức nhìn cô gái đứng ở bên cạnh Lục Tử Hạo, cô ta không ngừng dùng vóc người ngạo nhân cọ xát vai Lục Tử Hạo, vô tội nói "Giống như cô gái ngực lớn nhưng không có đầu óc này, chỉ có vóc người cùng khuôn mặt đẹp mà não lại không chịu phát triển!
Lục Tử Hạo lúc đầu thần sắc trấn định, nghe vế sau trong câu nói của Vân Tịch Dạ, lúc nhìn thấy hắn thỉnh thoảng liếc về phía anh và cô nàng một mực cọ xát trên người anh, ánh mắt trêu tức chán ghét kia làm cho Lục Tử Hạo phát cuồng, Lục Tử Hạo dùng sức đẩy người còn đang trên người mình cọ xát ra.
Chán ghét liếc nhìn cô ả ngã xuống đất, cười thầm, hắn làm sao có thể so sánh em gái anh với cô ta cơ chứ, hắn đây là đang vũ nhục em gái anh, anh liền quay đầu căm tức nhìn bộ dạng trêu tức của Vân Tịch Dạ.
Tất nhiên Lục Tử Hạo cũng không biết được, anh ở trong con mắt trêu chọc của Vân Tịch Dạ hoàn toàn luống cuống.
Ở trong mắt người khác lập tức biến thành người bị đoán đúng tâm tư, thẹn quá hóa giận.
Nhìn thấy Lục Tử Hạo bộ dạng phẫn nộ đến phát điên, lại không cam lòng, không tỏ ra yếu kém, Vân Tịch Dạ cũng không cho anh bất cứ cơ hội nào để suy nghĩ, "Lục thiếu gia kích động như vậy để làm chi? Tôi chỉ là suy đoán mà thôi, a...
Không thể nào!
Chẳng lẽ tôi nói đúng?"
Ngoài miệng là nghi vấn, trên mặt lại là vô cùng khiêu khích, sau đó không hề kinh ngạc, bộ dạng vẫn như thế.
Làm cho Lục Tử Hạo vốn là ở bạo phát sát người mà lúc này lại mất đi năng lực tự hỏi, anh đưa tay phải ra một nắm lấy cổ áo Vân Tịch Dạ, nhấc cả người Vân Tịch Dạ từ trên ghế lên, tay trái mang theo sắc bén cùng tức giận tông thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Vân Tịch Dạ!
Rất có biểu tình thề không đập nát khuôn mặt tuấn tú kia thì không thể bỏ qua!
Lần này đấm xuống chỉ sợ khuôn mặt tuấn tú của Vân Tịch Dạ kia thực sự khó giữ được.
"A!
..."
"A, trời ạ!
..."
Phòng học vắng vẻ nhất thời vang lên một mảnh tiếng kinh hô liên tiếp, kỳ thực những công tử tiểu thư đó cũng không phải chưa thấy đánh nhau.
Sở dĩ kinh hô cũng chẳng qua là vì tiếc hận cho khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ kia của Vân Tịch Dạ mà thôi!
← Ch. 08 | Ch. 10 → |