Thông ◗*â*Ⓜ️ tại phòng khách, 🅱ắ-n т-❗-ռ-𝐡 vào tử cung
← Ch.22 | Ch.24 → |
Tống Phi Vũ nhìn biểu cảm hung dữ của người đàn ông, cô bị dọa sợ luôn, muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng làm sao người đàn ông có thể để cô được như ý, vững tay giữ chặt cô lại.
Chu Chính nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ táo bạo, anh nâng cằm lên nói: "Buổi tối chờ tôi!"
"Cái gì?" Tống Phi Vũ cảm thấy người đàn ông này vô cùng đáng giận, tại sao trước kia cô không phát hiện ra, người này từ đầu đến chân đều vô cùng khốn khϊếp.
"Tắm rửa sạch sẽ, buổi tối tôi sẽ đi tìm em." Sắc mặt Chu Chính sa sầm, vẫn vô cảm như cũ.
Tống Phi Vũ không biết người đàn ông có phải nói thật hay không, đầu tiên là cô rất lo, nhưng sau khi suy nghĩ, nói: "Anh không sợ chị của em biết."
"Sợ, nhưng là tự em câu dẫn anh rễ của mình, chẳng lẽ không sợ sao?" Giọng của Chu Chính lạnh băng, tay đã đặt lên cặp 𝐦.ô.𝓃.𝐠 vểnh của cô gái.
"Mặt người dạ thú!" Trong miệng Tống Phi Vũ phun ra bốn chữ.
"Trước kia tôi đã cảnh cáo em, không được chơi với lửa nếu không có ngày sẽ 𝒸*♓ế*𝐭 cháy, bây giờ có sợ cũng muộn rồi."
"Em không sợ." Tống Phi Vũ không cam lòng yếu thế, duỗi tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của người đàn ông.
"F***!" Chu Chính nhịn không được hít một hơi.
Hai người buông nhau ra, Tống Phi Vũ quay đầu đi về tiểu khu, Chu Chính ở bên ngoài hút mấy điếu thuốc, mới đi vào.
Trong nhà, tối nay Tống Viện không làm cơm, gọi cơm hộp, cô ấy kêu hai người vừa mới về vào ăn cơm, không ngờ hai người đều không ăn, cô ấy cũng không nghĩ nhiều, không ăn thì cô ấy ăn một mình.
______________________________
Chu Chính tắm xong thì nằm lì trên giường, anh xem một số lời mời hợp tác mà thư ký gửi đến, sau đó tắt điện thoại, lúc này Tống Viện cũng vào phòng, ngồi ở bên người anh, tỏ vẻ 🍳ⓤ.ⓨ.ế.n г.ũ, mặc một bộ áo ngủ đỏ thẫm.
"Chồng ơi." Tống Viện nằm vào trong lòng 𝐧*🌀ự*c của người đàn ông, 𝐯*𝖚ố*† ⓥ*𝑒 cơ ռ-𝖌ự-ⓒ cường tráng, nhỏ giọng nói.
"Làm sao vậy?" Chu Chính vuốt lưng của cô ấy.
"Em đã qua giai đoạn ba tháng nguy hiểm rồi." Tống Viện cầu hoan.
Người phụ nữ bắt đầu sờ xuống phía dưới của anh, từ bụng, đến phần hông, Chu Chính đang ở độ tuổi khí huyết khí phương cương, không bao lâu liền cứng lên, nhưng khi anh nhìn thấy phần bụng nhỏ hơi hơi nhô lên của người phụ nữ, vội vàng ngăn cản nói: "Nếu không thì hôm nào đi!"
Người đàn ông 𝖙h·ở ♓·ổ·𝓃 𝒽ể·ⓝ, rõ ràng rất muốn, Tống Viện sờ túp lều đang nhô lên chỗ đũng quần, nói: "Không được, em giống như rất muốn 'thằng nhóc' của chồng."
Chu Chính không nhịn được, nhổm dậy, người phụ nữ chủ động tách hai chân ra, cởϊ qυầи lót, nhưng cuối cùng cũng không làm được, côn ŧᏂịŧ của anh quá lớn, không cắm lọt vào được, bị vợ của mình câu dẫn ngập tràn dục hỏa nhưng lại không có chỗ phát tiết, bựng dưới cương cứng khó chịu, anh mặc quần ngủ vào, Tống Viện cũng rất mất mát, nhưng vẫn phải từ bỏ.
Trong bóng đêm, Chu Chính nằm ở trên giường ngủ không được, côn ŧᏂịŧ cương cứng không có dấu hiệu mềm xuống, Tống Viện ở bên cạnh đã ngủ, anh lặng lẽ bò dậy, dép lê cũng không mang vào đã chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Tống Phi Vũ không sợ buổi tối Chu Chính sẽ đến ngủ với cô, nên cô xem phim điện ảnh ở phòng khách rồi ngủ ở đó, ai ngờ được, người đàn ông này vậy mà tới thật, khi cô tỉnh lại, người đàn ông đang đè nặng lên người cô.
"Anh làm gì vậy... Ưʍ..." Miệng bị che lại, trong mắt người đàn ông tràn ngập du͙© vọиɠ, vật cương cứng dưới háng đâ-m ✌️à-𝖔 người cô.
Chu Chính không nói lời nào, anh làm động tác rất trơ tráo như thể đây là chuyện đương nhiên, xốc váy ngủ của cô gái lên, bên trong vậy mà không mặc cái gì cả.
"Ưʍ... Ưʍ..." Tống Phi Vũ hoàn toàn tỉnh ngủ, TV còn đang chiếu phim điện ảnh không tiếng động, cô đối diện với ánh mắt của người đàn ông, hai chân bị tách ra.
Chu Chính duỗi tay móc cự vật trong quần ngủ ra, vυố●𝐭 v●ⓔ, mã mắt đã chảy ra chất nhầy, anh giữ chặt cô gái, qυყ đầυ để ở miệng môi âʍ ɦộ bắt đầu ma sát.
"Ưʍ..." Tiểu huyệt của Tống Phi Vũ quả nhiên bị thiếu làm, người đàn ông thọc vài cái lập tức cảm thấy ngứa, dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp chảy ra từ tiểu huyệt.
Chu Chính cảm thụ sự co chặt của môi âʍ ɦộ, anh mạnh mẽ dùng qυყ đầυ banh hoa môi ra, mạnh mẽ 𝖈ắ_𝖒 ѵ_à_𝑜 trong.
"Ư..." Qυყ đầυ to lớn cắm mạnh vào tiểu huyệt, Tống Phi Vũ chịu không nổi, cô thít chặt tiểu huyệt, dùng vạch tường thịt bên trong mυ"ŧ lấy qυყ đầυ.
"Ô!" Qυყ đầυ là nơi mẫn cảm nhất, vừa rồi Chu Chính bị Tống Viện câu dẫn nên du͙© vọиɠ càng thêm cao vυ"t, một tay anh che miệng của cô gái lại, một tay ngăn chặn chân, phần eo dùng sức đâ_m về phía trước, dần dần côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào.
Quá trình 𝒸_ắ_Ⓜ️ ✅_à_0 rất nhanh, Chu Chính lại lần nữa cảm thán thiên phú trời ban của cô gái, môi âʍ ɦộ khẩn khí bao bọc lấy cự vật, anh không kiềm chế được mà thọc vào 𝓇ú.✞ 𝓇.ⓐ.
Tống Phi Vũ không dám rên lớn, người đàn ông nện quá độc ác, tiểu huyệt co rút mãnh liệt, qυყ đầυ đâ·Ⓜ️ ✅à·🅾️ huyệt thịt, lực đạo xỏ xuyên qua vô cùng mạnh mẽ, tiểu huyệt bị làm cho rộng mở ra.
Chu Chính không phân biệt được rõ rốt cuộc là mình đang tức giận, hay là bị du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh vô cùng thô bạo, cúi đầu ngậm đầṳ ѵú của cô gái, т·♓·â·n 𝖙·♓·ể cường tráng dùng hết sức, phần hông hoạt động mạnh mẽ, bờ 𝐦.ô.𝓃.ɢ trắng nõn bị đập cho đỏ lên.
"Ưʍ..." Hai chân của Tống Phi Vũ tách ra, hai quả trứng to của người đàn ông cố ý va chạm vào môi âʍ ɦộ của cô, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lan tràn ra toàn thân, núʍ ѵú trước ռ·𝐠ự·c cũng bị mυ"ŧ đến đỏ bừng.
Côn ŧᏂịŧ của Chu Chính trướng to vô cùng, không ngơi nghỉ mà ra ra vào vào tiểu huyệt, môi âʍ ɦộ đỏ hồng co chặt, một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra.
Tống Phi Vũ bị làm đến hoa mắt, TV chiếu cái gì, cô cũng không thấy rõ lắm, ✝️𝖍â-ⓝ ✝️-𝒽-ể của người đàn ông trên người cô rất rắn chắc, cô cảm nhận được động tác nguyên thủy nhất.
Khi Chu Chính mυ"ŧ núʍ ѵú đủ rồi, toàn thân cô gái cũng đã mềm nhũn, anh thẳng lưng đ●â●ⓜ thọc, bởi vì diện tích của sô pha rất nhỏ, hai người từ trên sô pha rớt xuống đất.
Tống Phi Vũ nghiêng người nằm ở trên thảm, người đàn ông ôm cô từ phía sau thọc vào 𝐫-ú-🌴 г-𝖆, tần suất vẫn mạnh mẽ như cũ, một chân của cô bị nâng lên, lưng dán lên cơ ⓝⓖ_ự_ⓒ của người đàn ông ở phía sau, tiểu huyệt bị đ-â-〽️ đến tê dại, Ⓜ️*ôп*g cô vểnh lên chống ở phần hông của người đàn ông, cự vật to lớn khiến môi âʍ ɦộ 𝓇ⓤ●п ⓡẩ●γ, cô muốn rên lên cũng không dám.
Một tay khác của Chu Chính ôm cô gái vào trong п.𝖌.ự.↪️, dáng người của anh cường tráng, cô gái nhỏ nhu nhược mặc cho anh muốn làm gì thì làm, eo hông hung ác mà đâ*𝖒 𝐯à*𝖔 𝖗●ú●✞ г●🅰️ như đóng cọc, qυყ đầυ đ_â_ⓜ đến chỗ sâu nhất.
"Ư..." Người đàn ông lại đâ-〽️ tới cổ tử ©υиɠ, bởi vì kích thước của hoa huyệt rất nhỏ hẹp, qυყ đầυ thô to khó có thể đi vào, nhưng cái miệng nhỏ kia lại mυ"ŧ vào, người đàn ông nhịn không được mà đâ_〽️ ✔️_à_o trong, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cho Tống Phi Vũ một đòn trí mạng.
"Muốn phun... Ùm..." Tống Phi Vũ vì trả thù mà cắn lên cánh tay của người đàn ông, dâʍ ŧᏂủy̠ dưới hạ thể cuồn cuộn trào ra, làm ướt đẫm phần lông của người đàn ông.
Chu Chính mặc kệ cô gái đàn dùng sức cắn, anh càng mạnh mẽ làm, tần suất dần dần mất khống chế, thẳng đến khi cô gái nằm liệt trên tấm thảm, một lần nữa đè cô ở dưới thân, để cô gái ôm chặt lấy anh, phần eo cường tráng đưa đẩy chạy nước rút.
Miệng cổ tử ©υиɠ của Tống Phi Vũ bị qυყ đầυ đ_â_m đến mở ra, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã cắ_𝖒 𝐯à_🔴 trong, trên người cô ra một tầng mồ hôi, hô hấp dồn dập nói: "Không cần bắn vào trong."
"Con mẹ nó!" Chu Chính thật sự muốn nện 𝐜♓.ế.𝐭 cô gái này, chỗ kết hợp bị đ.â.Ⓜ️ thành bọt trắng, tiếp tục ↪️ắ·ⓜ và·0 𝓇·ú·ⓣ r·a hai ba trăm lần, mã mắt nới lỏng.
Tống Phi Vũ cảm nhận được cự vật dữ tợn trong cơ thể đang bạo trướng, cô chụp đánh lên bả vai của người đàn ông: "Bắn... Bắn vào trong miệng của em..."
Cô gái thay đổi cách cầu xin, Chu Chính đang muốn bắn ra, trong nháy mắt, anh quyết đoán 𝐫ú.🌴 𝖗.🔼, nắm cự vật thô dài, qυყ đầυ tròn trịa hướng về phía cô gái, mã mắt khuếch trương mở ra, không kịp tiến vào miệng của cô gái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đã phun ra.
🌴*𝐢*п*𝖍 ԁị↪️*𝒽 bắn ra dính lên bụng nhỏ, ⓝⓖ·ự·𝖈, cổ, cằm, tóc của Tống Phi Vũ, chất lỏng trắng bóng, mùi vị nồng đậm.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |