Mộng tinh (Hơi H)
← Ch.09 | Ch.11 → |
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Tống Phi Vũ vẫn ở nhà như thường lệ, không ngờ tới là người đàn ông này cũng không đi ra ngoài, có thể là công ty đã được nghỉ lễ, mấy ngày nay anh không phải đi làm.
Buổi sáng, Tống Viện chưa dậy nên Tống Phi Vũ đã tự tay làm bữa sáng, hâm sữa bò, chiên trứng gà, giăm bông và bánh mì, do có ba người ăn nên cô làm nhiều thêm một chút.
Chu Chính ra ngoài chạy bộ từ sáng sớm, bởi vì cả đêm hôm qua anh ngủ không ngon, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt nhưng lại không thể đè ép xuống được. Trong mơ chỉ toàn là hình ảnh của nɧu͙© ɖu͙©, anh nhớ mang máng rằng chính mình làʍ t̠ìиɦ rất sung sức, người phụ nữ dưới thân chổng mông lên, không nhìn rõ mặt, khi đè lên lưng cô, người phụ nữ mới quay mặt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, gọi anh: "Anh rể."
Chu Chính bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên đã lập tức bắn tinh, cảnh tượng trong giấc mơquá chân thực, lúc tỉnh lại, phía dưới vẫn còn cứng rắn, đáy quần dính dính nhớp nháp, sờ soạng một chút, hóa ra là tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh thế mà lại mộng tinh.
Sau khi chạy bộ buổi sáng về, anh thấy một người con gái đang ngồi ăn sáng trong phòng khách.
Tống Phi Vũ nhìn thấy người đàn ông, cô mở miệng chào: "Anh rể, buổi sáng tốt lành."
"Ừ." Chu Chính vẫn lạnh lùng như cũ.
Tống Phi Vũ đã thấy vẻ mặt này quá nhiều rồi nên không trách, cô mời người đàn ông: "Em vừa chuẩn bị bữa sáng, anh qua đây ăn một chút đi."
"Không cần, em ăntrước đi." Chu Chính không thể gặp cô, vừa nhìn thấy cô, hình ảnh dâʍ ɭσạи trong giấc mộng xuân tối hôm qua sẽ lập tức hiện lên.
Nhìn thấy người đàn ông chuẩn bị rời đi, Tống Phi Vũ vội nói: "Em đã làm ba phần ăn, nếu không ăn thì sẽ rất lãng phí."
Chu Chính nhìn nhìn trên bàn, quả nhiên là lượng thức ăn dành cho ba người, mà sau khi chạy bộ, anh cũng thấy đói bụng nên bước đến bàn ăn, lần này anh ngồi phía đối diện với cô gái.
"Anh rể, em chiên xúc xích rất ngon, anh nếm thử." Tống Phi Vũ đẩy đĩa qua.
"Ừ." Chu Chính cầm lấy một miếng bánh mì, kẹp một miếng xúc xích và một miếng trứng, trên bàn còn có sữa bò nóng hổi, anh rót một ly.
Tống Phi Vũ biết mình có cơ hội biểu hiện, cố tình dùng đũa gặp một cái xúc xích cho vào miệng rồi ngậm chặt, mυ"ŧ mát.
Sau đó cô nhẹ nhàng cắn một miếng và nói: "Anh rể, thế nào? Ăn ngon không?"
Chu Chính thừa biết người con gái này đang dở trò gì, anh cầm cốc và uống một ngụm sữa bò.
Người đàn ông cố tình phớt lờ cô, TốngPhi Vũ dứt khoát đem xúc xíchnhét toàn bộ vào trong miệng.
Vì vẫn còn bánh mì trong miệng, lại nhét thêm xúc xích vào, khi nuốt vào quá khô, cô bị nghẹn, trong ly của mình không có sữa bò, đành phải nói với người đàn ông: "Anh rể ơi, em bị nghẹn rồi, mau đưa sữa bò cho em."
Chu Chính còn tưởng rằng cô gái này đang diễn kịch, vừa nhìn mới thấy là thật sự bị nghẹn, nhanh chóng đưa sữa bò trong tay qua đó.
Tống Phi Vũ vừa nhận cốc đã uống một ngụm lớn, nuốt thức ăn xuống, nhưng vì uống quá mạnh, chất lỏng màu trắng sữa chảy ra từ khóe miệng.
Chu Chính đương nhiên nhìn thấy, hình ảnh này trùng lặp với cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua, sau khi bắn tinh trong mơ, người con gái chủ động cầm lấy côn ŧᏂịŧ của anh liếm láp, cái miệng nhỏ nhắn mút lấy quy đầu, tinh dịch còn sót lại dính vào trên môi, màu sắc rất giống với màu của sữa bò, đều là màu trắng ngà.
"Ôi, sặc chết em mất." Tống Phi Vũ ôm ngực thở hổn hển, ăn một bữa cơm cũng có thể bị nghẹn, cô cũng giỏi quá mà!!!
Được bữa ăn thì ăn phải cục lửa nóng, Chu Chính dứt khoát ăn một miếng bánh mì to, đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Tống Phi Vũ cảm thấy anh thật khó hiểu, còn cô vẫn còn chưa dứt cơn nấc trong người.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |