Vay nóng Tima

Truyện:Mê Hoặc Song Vương - Chương 95

Mê Hoặc Song Vương
Trọn bộ 96 chương
Chương 95
Ngoại truyện: Gia Luật Thức
0.00
(0 votes)


Chương (1-96)

Siêu sale Shopee


Đêm, tăm tối không hề có chút ánh sáng nào, vài tia sáng trăng yếu ớt rọi vào khe cửa sổ.

Ánh nến cháy chập chờn, vài cái sau khi chớp động, lại khôi phục lại tư thế đứng thẳng ban đầu.

Tách vài tiếng, sáp dầu nhỏ giọt, trong phòng, hai người lo âu chờ đợi.

"Hàn Hữu Thiên, vương bị làm sao vậy?" Ôn Nhứ ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt đầy nước mắt, vì sao, vương của Bắc viện vĩ đại ngày xưa, hiện nay lại không còn một điểm sinh khí, cả bộ dáng ngủ mê cũng đều lộ ra vẻ tái nhợt vô tận.

"Vương, hắn mắc phải cô đĩnh." Hắn lấy từ trong hòm thuốc bên cạnh một bộ ngân châm, nhẹ nhặt lên một cây, cắm vào trên cánh tay Gia Luật Thức.

"Cô đĩnh, đó là bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Ánh mắt của Ôn Nhứ dần hiện ra một tia hy vọng, vương hắn chỉ là bị bệnh, không có việc gì.

Ánh mắt Hàn Hữu Thiên nhìn nàng, nhiều hơn một phần không đành lòng, nhưng cũng không muốn giấu diếm: "Chính là bệnh nan y."

Thoạt tiên, ánh mắt sáng rực như đốm lửa bỗng chốc liền trở nên ảm đạm, biến hóa, không còn một chút thần thái nào.

Ôn Nhứ cúi người, một tay vẽ nhẹ trên lông mày hắn: "Vương, ngươi đã ngủ một ngày rồi."

Nguyên tưởng rằng, Bách Lý Hội đi rồi, hắn liền về lại bên cạnh mình.

Hóa ra.............

Nàng chua xót tựa vào ngực hắn, âm thanh đau thương: "Thật sự không còn biện pháp sao?"

Hàn Hữu Thiên đem ngân châm không ngừng châm vào trên cơ thể nam tử, cuối cùng lắc đầu.

Ngay cả hắn cũng không có cách nào, hai tay Ôn Nhứ níu chặt lấy vạt áo trước của Gia Luật Thức, khuôn mặt chôn sâu xuống.

Ngủ một ngày một đêm, Bách Lý Hội đã đi xa rồi.

Nam tử ho nhẹ ra tiếng, tim đập dồn dập, bỗng chốc liền trở nên rối loạn.

Ôn Nhứ vội vàng đứng dậy, nhìn thẳng về phía Gia Luật Thức trên giường, khẽ gọi: "Vương............."

Mí mắt như có nghìn vàng đè xuống, nam tử ngẩng đầu, một tay cố sức vỗ nhẹ lên chỗ trái tim, ánh mắt còn chưa hoàn toàn trong suốt, quét một vòng xung quanh.

Câu đầu tiên lại là: "Hội nhi, đi rồi sao?"

Hàn Hữu Thiên nhổ ngân châm xuống, hơi thở dài: "Đã sớm đi xa rồi, không bao lâu nữa sẽ về đến Nam Triều."

Gia Luật Thức yên tâm gật đầu, khuôn mặt tuấn lãng lãnh khốc, cũng không mất đi phần khí phách."Vậy thì ta yên tâm."

Trên giường, nam tử càng trở nên suy yếu, hai tay chống hai bên, nhưng cũng là vô lực.

Ôn Nhứ cảm thấy đau xót, vội vàng tiến lên đỡ hắn, đem gối mềm bên cạnh đặt ra phía sau.

Lúc này Gia Luật Thức mới chú ý tới nữ tử trước mặt, "Nhứ nhi, sao ngươi lại ở đây?"

Ôn Nhứ cố gắng nhếch miệng: "Vương, Nhứ nhi đã sớm đến đây."

Che giấu không được vẻ ảm đạm trong đáy mắt, trong đáy lòng hắn, chỉ có Bách Lý Hội, mà nàng, cũng rất vui vẻ, ít nhất, hiện tại là nàng ở bên cạnh hắn.

Ngoài cửa, một trận tiếng bước chân truyền đến, người đến cực kì cấp bách, lại không dám phát ra tiếng, chỉ đành cúi đầu ở một bên: "Vương............."

Lông mày của Gia Luật Thức nheo lại, thế nào mà trở lại nhanh như vậy?

Lấy mắt ra hiệu cho Hàn Hữu Thiên bên cạnh, hắn xoay người hướng về phía ngoài cửa gọi: "Vào đi."

"Dạ." Đi vào là phu xe hộ tống Bách Lý Hội.

Gia Luật Thức ngồi thẳng dậy, đôi mắt lộ ra hàn ý vô tận: "Đưa đến Nam Triều rồi sao?"

Phu xe quýnh lên, thân người run rẩy quỳ xuống: "Vương, cô nương kia khăng khăng muốn tự mình trở về, nô tài không thể lay chuyển, chỉ đành phải đưa hành lý cho nàng, nàng........."

"Nàng như thế nào?" Gia Luật Thức nóng lòng nhổm dậy, lại nặng nề ngã xuống.

"Vương............." Ôn Nhứ vội vàng nâng hắn dậy, vẻ mặt lo lắng.

"Nàng, nàng liền tự mình trở về.......... ."

Hàn Hữu Thiên giật mình, một cước đạp cho phu xe ngã xuống đất: "Băng tuyết ngập trời như vậy, không hề có xe ngựa, ngươi bảo nàng trở về thế nào?"

Phu xe kinh hãi, hoảng hốt quỳ xuống, không dám nhìn nam tử trên giường.

Trước mắt bỗng chốc sáng ngời, một tay thò vào trong tay áo mình: "Vương, này, đây là vị cô nương kia bảo nô tài giao cho ngài."

Hàn Hữu Thiên tiếp nhận, bất đắc dĩ giao đến tay Gia Luật Thức.

Một chú chim thương ưng được chạm trổ trên thân đao, giờ phút này, lại không hề có chút độ ấm, cô đơn.

Tựa như nàng, bỏ lại hắn.

Ngay cả thứ gì của hắn, nàng đều không thèm mang đi, thật sự là tuyệt vọng.

Gia Luật Thức chỉ cảm thấy không thở nổi, ngột ngạt trong lòng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm thanh chủy thủ kia, trên tay dùng sức, nắm chặt hết sức, trong cổ hơi ngứa, ngai ngái.

Một búng máu, phun trên thanh chủy thủ.

Theo đường vân lồi lõm chảy xuống, một giọt, hai giọt, hoa nở không tàn, rơi trên thảm lông mềm mại.

Hàn Hữu Thiên biết không tốt, đi qua chỗ phu xe, đá hắn lui ra vài bước: "Còn không mau cút đi."

Nam tử thu hồi thần trí, vội vàng vừa lui vừa dập đầu: "Nô tài cáo lui, nô tài cáo lui."

Hắn biết rõ, một cước này của Hàn Hữu Thiên là cứu mạng hắn.

"Vương.........." Ôn Nhứ đứng dậy, ngồi vào phía sau nam tử, một tay đỡ hắn lên, để hắn dựa vào nàng.

Gia Luật Thức nỗ lực bình phục lại, một tay nắm chặt đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Đường vân khắc sâu như kim châm vào lòng bàn tay, trên mỹ ngọc sáng long lanh, xuất hiện vài điểm mỹ lệ.

Vài giọt đã khô cạn.

"Các ngươi đi ra ngoài."

Ôn Nhứ sững sờ, nhưng vẫn không đứng dậy.

Hàn Hữu Thiên thu gom hòm thuốc bên cạnh, lui ra.

"Vương............" Một tay nàng đặt trên lưng hắn: "Để Nhứ nhi ở cùng ngươi............"

Gia Luật Thức dứt khoát lắc đầu, trong đôi mắt, sóng ngầm mãnh liệt: "Đi ra ngoài....... ."

Ôn Nhứ cắn cắn môi, chỉ đành phải nuốt nỗi cay đắng vào lòng, đứng lên.

Hắn nhắm chặt mắt, nằm xuống.

Đợi cho người đã lui ra hết, Gia Luật Thức mới mở mắt ra, lau sạch vết máu trên chủy thủ, để dưới gối bên cạnh.

Nằm xuống, cực kì mệt mỏi nhắm mắt lại.

Qua mấy ngày, hắn vẫn không ra ngoài một bước, mỗi ngày đều nhốt mình ở trong phòng.

Ôn Nhứ tháo xuống một thân nữ trang, đều nói, nữ vi duyệt giả dung (*), hiện nay đã không còn người ngắm, đẹp như vậy để làm gì?

(*) nữ tử làm đẹp đều là vì làm cho người khác vui vẻ

Thay một bộ quần áo màu trắng mộc mạc, cánh cửa kia, nàng không vào được, lại không muốn đi khỏi viện này.

Một lòng mâu thuẫn, hận không thể chém thành hai nửa.

Gia Luật Thức chỉ cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, tuyết lại rơi, nữ tử để lại đây, chỉ có mảnh rừng mai trong viện kia thôi.

Khoát thêm ngoại bào, hắn đi ra ngoài, trên lan can tích đầy tuyết, một tầng thật dày.

Một tay Gia Luật Thức đặt lên trên, khẽ dùng sức ép xuống, hiện ra dấu năm ngón tay nhàn nhạt, đây là việc lúc Bách Lý Hội nhàn rỗi buồn chán vẫn thường làm, nàng nói, là con dấu tự nhiên.

Trong tòa viện này của hai người, có vô số vết tích của nàng, nàng khi đó, không hề biết mệt mỏi đóng dấu ấn, cả một cái góc nhỏ cũng không bỏ qua.

Hắn cụp mắt xuống, đã thấy sâu trong rừng hồng mai, thoáng hiện bóng dáng màu trắng, tiêu thất không tan.

Nàng đứng đưa lưng về phía hắn, đầu hơi ngẩng lên, chăm chú nhìn bầu trời đẹp đẽ kia, trắng trong suốt.

Mang theo vẻ nhợt nhạt, một mảnh sáng ngời.

Gia Luật Thức không đành lòng quấy rầy, bước chân tận lực nhẹ nhàng, chậm rãi đi xuống nhà sàn.

Nàng dường như vẫn chưa phát hiện, vẫn dạo chơi giữa rừng hoa thơm ngát, nụ cười trên chóp mũi, nhìn không sót thứ gì.

Một tay vươn ra, ôm nàng vào lòng, Gia Luật Thức thì thào lên tiếng: "Hội nhi?"

Tâm chợt nguội lạnh, nàng chua xót nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngăn được giọt lệ chảy xuống.

Không thừa nhận, không giải thích, chỉ có trở thành nàng một lúc, mới có thể được ôm ấp như vậy.

Gia Luật Thức tựa đầu chôn sâu vào cần cổ nàng, lại không phải là hương vị quen thuộc trong tưởng tượng của hắn.

Thân thể lùi ra sau, hắn lôi nàng đến trước người, mới nhìn thấy rõ ràng.

Vì sao vẫn không thể tiếp nhận được, nàng đã đi rồi.

Gia Luật Thức xoay người, không hề nhìn thấy cô đơn trong mắt nàng, bước chân nặng nề dẫm lên tuyết đọng, hiện ra hai hàng dấu chân, đứng dưới hồng mai.

Không chịu nổi gió lạnh, đã có những cánh hoa hồng mai rụng rơi, trải đầy trên đất tuyết.

Hắn lấy ngón tay nhặt lên một mảnh, dán lên môi, một loại độc tên là tương tư, từ từ ăn mòn trái tim vốn đang bình yên của hắn, đau, đau lòng, đau như lửa đốt.

Một tay vươn vào trong tay áo, kéo một sợi dây dài mảnh, liền cầm trong lòng bàn tay.

Túi hương của nàng đưa, Gia Luật Thức đem đến trước mũi khẽ ngửi.

Một tay mở miệng túi, hắn ngồi xuống, nhặt lên từng mảnh từng mảnh để vào.

Trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, một mảnh cũng không chịu thả xuống, động tác nhặt lên tràn ngập thành kính, tỉ mỉ che chở.

Ôn Nhứ khó có thể tin được đứng ở một bên, thấy hắn như vậy, vội vàng xoay người lại, muốn bẻ một nhánh hồng mai.

"Dừng tay." Gia Luật Thức nhướng mày, nhặt một cánh hồng mai cuối cùng: "Đây là ta trồng vì Hội nhi."

Hai tay Ôn Nhứ cứng đờ, cuối cùng, chạm cũng không để chạm vào dù chỉ là một chút.

Thức, kiếp này, trong lòng ngươi đã không còn có ta?

Nàng tự giễu cười ra tiếng, ngươi thì tính là cái gì? Làm sao so sánh được?

"Nhứ nhi." Gia Luật Thức rốt cuộc cũng nhìn nàng: "Trở về đi."

"Trở về?" Ôn Nhứ do dự mở miệng, "Trở về thế nào? Vương phủ, còn ở đâu chứ?"

"Không cần ở bên cạnh ta, trở về vương phủ cũng tốt, trở về nhà cũng tốt........."

"Vương phủ? Nhà?" Nàng nhịn không được hỏi lại: "Không có ngươi, nơi nào là nhà của ta? Từ ngày Nhứ nhi theo vương, liền đã nhất định, vương đến đâu, Nhứ nhi liền đến đó."

Hai tay Gia Luật Thức đặt lên vai nàng, phủi nhẹ bông tuyết trên tóc nàng: "Yêu, ta đã không thể cho ngươi rồi."

Nói trắng ra như thế, Ôn Nhứ đau đớn nhắm mắt lại, nàng không thích nghe: "Vương, phần tình yêu này, ngươi không thể cho ta, vậy thì để Nhứ nhi cho ngươi."

Nàng vươn hai tay, ôm lưng hắn: "Đừng đẩy ta ra, ta chỉ muốn lưu lại chút độ ấm sau cùng này thôi."

Có thể cho nàng, cũng chỉ có điểm này.

Gia Luật Thức nhìn ra ngoài viện, tuyết vẫn rơi. Người phái đi, đều không tìm được tung tích của nàng.

Giữa bông tuyết trắng xóa, nàng chỉ lưu lại bọc đồ kia.

Hội nhi, ngươi ra đi để lại toàn bộ những thứ của ta, một thân một mình, giống như lúc ngươi tới.

Đã không thấy rõ bóng lưng của ngươi, hay đã không còn lưu luyến, có hay không, có phút chốc dừng lại?

Thân thể Gia Luật Thức suy yếu kịch liệt, lúc trước luôn lấy nội lực áp chế, hiện nay, một khi phát tác, là sống không bằng chết.

Chim thương ưng kia không còn bay lượn nữa, hắn chấp nhất đi đến gò đống.

Vẫn còn trông thấy, dáng múa xinh đẹp của nàng, vẫn còn trông thấy, nụ cười của nàng, làm lòng người điên đảo.

Nhặt hòn đá trên đất, không biết, lúc đó nàng đã nguyện ước điều gì?

Gia Luật Thức kéo chặt cổ áo, gió lạnh, thổi vào lòng cũng lạnh lẽo.

"Hàn Hữu Thiên." Hắn khẽ gọi, nhìn chung quanh trống trãi: "Sai người dời những cây hoa mai này đến đây, hiện tại liền đi."

"Này........." Hàn Hữu Thiên mơ hồ lặp lại, "Vương, thời tiết hiện tại, chỉ sợ sau khi dời đi sẽ không dễ sống."

Gia Luật Thức đem hòn đá trên tay đặt trên chày đá: "Bổn vương nhất định phải làm cho nó sống."

"Dạ." Hàn Hữu Thiên xoay người, đi chuẩn bị.

Ôn Nhứ đi theo một bên, chỉ là theo cùng, cũng không nói một câu.

Nàng chưa bao giờ thấy vương như thế này, có lẽ là sau khi Bách Lý Hội xuất hiện, vương mới thay đổi.

Trận tuyết này, rốt cuộc muốn rơi đến khi nào? Nàng không thích như vậy, rơi không ngừng nghỉ, không phân biệt được màu sắc vốn có, tựa như tâm của hắn, bị phủ kín một tầng băng dày, thật dày.

Qua hồi lâu, xe ngựa vận chuyển cây mai mới đến nơi, Gia Luật Thức vẫn không thể tự mình trồng, bởi vì sớm đã không còn sức lực.

Đem xẻng cắm xuống tuyết đọng, đào khoét bùn đất, nền đất rét lạnh kết thành một tầng băng tuyết. Nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn trồng, hắn nói có thể sống, liền có thể sống.

Ngẩng đầu, từng cánh rơi xuống lông mày, trên môi, Hội nhi, nếu quả có một ngày, ngươi thấy được rừng mai này, nhất định phải nhớ kĩ, nó vì ngươi mà nở rộ.

"Hàn Hữu Thiên, nàng trở về đã bao lâu?"

"Đã hơn hai tháng.......... ."

Gia Luật Thức khẽ gật đầu, trên lông mi nồng đậm, phủ lên một tầng băng sương, nhưng một chút cũng không che giấu được đáy đầm đen tối kia.

"Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Nam Triều."

"Đi Nam Triều? Vương, thân thể của ngươi.........." Hàn Hữu Thiên nóng lòng ngăn cản, vẻ mặt lo âu.

Gia Luật Thức khoát tay: "Thân thể bổn vương tự mình biết rõ, đến Nam Triều, bổn vương chỉ muốn biết, nàng sống có tốt không, như vậy liền an tâm."

Ôn Nhứ che mặt khóc, hắn, thương nhớ nàng, cho dù sắp chết, cũng muốn chắc chắn nàng đang sống tốt.

Nam tử như vậy, một khi yêu là bất chấp hết thảy.

Đợi đến khi toàn bộ đã được trồng xong, trên người bọn họ đã sớm bị tuyết bao trùm, Gia Luật Thức đến gần một cây, đào đất dưới gốc, lấy ra chủy thủ trong tay áo chôn xuống.

"Hàn Hữu Thiên, nếu có một ngày, Hội nhi thật sự đến đây, thay ta đem chủy thủ này trả cho nàng, bổn vương đã đưa ra thứ gì đó, sẽ không thu hồi lại."

Trong cổ hắn ngột ngạt, gật gật đầu: "Được."

Nán lại hồi lâu, Gia Luật Thức mới đứng dậy, lên chiếc xe ngựa bên cạnh: "Trở về đi, ba ngày sau đi Nam Triều."

"Dạ."

Ôn Nhứ đi theo phía sau, ngoái đầu nhìn lại, trước mắt đều là màu đỏ, nàng phải ở chỗ này, chờ vương trở về.

Cho dù, chờ đến khi chỉ còn một mảnh lạnh lẽo................

*****

Lúc xe ngựa chạy về phương Nam, Ôn Nhứ đi theo phía sau thật lâu, một cước dẫm lên làn váy, người cũng ngã xuống.

Cũng không giãy giụa, người cũng không đứng dậy, chỉ là ngẩng đầu lên, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi xe.

Vương, ngươi nhất định phải trở về, nàng vươn một tay, buông trên tuyết, nước mắt nóng hổi rơi xuống hàn băng, chỉ phút chốc liền bị hòa tan sạch sẽ.

Đến Nam Triều, sớm đã có người an bài toàn bộ, Gia Luật Thức lên tửu lâu, một tay đẩy cửa sổ, đối diện với cổng thành Nam Triều.

"Khụ....... khụ............. ." Có thể là do đi đường mệt mỏi, một tay hắn chống lên bệ cửa sổ ho lên.

"Vương, có phải lại tái phát hay không?" Hàn Hữu Thiên khẩn trương một tay đặt lên mạch tượng của hắn, lại bị Gia Luật Thức né tránh.

"Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi."

Đỡ hắn đến giường, Hàn Hữu Thiên lui người, "Ngài hãy nghỉ ngơi sớm đi, chuyện của nàng, sẽ lập tức có tin tức."

Gia Luật Thức vô lực gật đầu: "Ngươi ra ngoài đi."

"Dạ."

Hắn lại đứng lên, đứng dựa vào cửa sổ, vết máu trên khóe môi, chịu đựng không nổi, rỉ ra. Sợ là không đợi được bao lâu nữa.

Người phái đi ra ngoài, không hề có tin tức, xem ra, hắn che chở cho nàng cực kì tốt.

Trên phố Trường An, một chiếc xe ngựa xa hoa cố ý che lại ánh sáng rực rỡ, hai người ngồi bên trong, một bên, Hàn Hữu Thiên xốc màn kiệu bên cạnh.

Một nhuyễn kiệu không hẹn mà gặp, nữ tử cũng thò nửa cái đầu ra thăm dò, hé ra một dung nhan khuynh thành, chỉ lộ ra nửa bên mặt.

Gia Luật Thức chỉ liếc nhìn, trong nháy mắt liền nhận ra.

Hàn Hữu Thiên sững sờ, nhưng cũng buông màn kiệu xuống.

Đôi mắt nàng lưu chuyển, lướt qua nhau, cả trận hương vị quen thuộc kia, cũng bị gió thổi đi hầu như không còn.

"Đuổi theo." Gia Luật Thức tựa người lại, nhắm nghiền mắt.

Xe ngựa không dấu vết quay ngược lại, đi theo sau cỗ kiệu kia. Cho đến khi ngừng lại một chỗ.

Hàn Hữu Thiên xốc màn kiệu, mắt vừa ngẩng lên, Minh Vương phủ.

Bách Lý Hội xuống kiệu, bên người đi theo vài tên công công, một người trong đó, trên tay còn đang cầm thánh chỉ vàng rực.

Gia Luật Thức lẳng lặng nhìn nàng, phần hồn nhiên kia đã bớt đi, vẻ yêu mị vẫn như trước, lại có thêm vài phần âm ngoan xa lạ.

Hội nhi của hắn, đã học được cách lợi dụng người, đã học được cách mượn sức mạnh của người khác để bản thân sống tốt hơn.

Nha hoàn một bên tiến lên, nâng đỡ nàng bước lên bậc thềm, làn váy nặng nề kéo dài phía sau, vẽ ra một đường mềm mại trên mặt đất, chân nhấc lên, liền đi vào phủ.

"Vương." Hàn Hữu Thiên nới tay: "Xem ra, nàng sống rất tốt."

Gia Luật Thức ngừng âm thanh khụ khụ trong cổ, chua xót lắc đầu: "Không, nàng sống không tốt, nơi này quá mệt mỏi."

Một tay hắn phủ lên trái tim mình: "Bằng không, nàng sẽ không tìm đến Minh vương gia." Liếc mắt nhìn Hàn Hữu Thiên bên cạnh: "Có phải bổn vương đã làm sai rồi không?"

Hàn Hữu Thiên không nói một lời, môi mấp máy, vẫn là lắc lầu.

Hắn tự nhiên nói tiếp: "Bổn vương đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, vốn cho là, chỉ cần giữ được tính mạng nàng là tốt. Nhưng hiện nay, xem ra.......... . Nếu như, ngày đó nàng biết rõ, có thể hay không oán giận ta? Có thể hay không trách ta?"

Hàn Hữu Thiên ngẩng đầu, nhìn hắn: "Vương.........."

Khóe miệng Gia Luật Thức khẽ câu lên, nhìn ra ngoài kiệu: "Bổn vương hồ đồ rồi, không để nàng biết liền không có chuyện gì sao."

Hàn Hữu Thiên khổ sở xoay người, thấy nàng đã đi ra.

Đuổi tùy tùng bên cạnh đi, cả một nha hoàn cũng không lưu lại.

Bách Lý Hội nhấc váy, giày thêu khéo léo dẫm lên ánh mặt trời trải trên đá lát, nàng đi không hề cấp bách, một mạch cúi đầu, giống như đang đếm bước chân.

Gia Luật Thức ngồi vào chỗ gần cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy lòng run lên, theo bản năng quay đầu lai, nhưng chẳng có gì.

Rất xa, chỉ có một chiếc xe ngựa đứng một chỗ.

Nàng tiến lên vài bước, dừng bước trước xe ngựa.

Một tay phu xe cầm roi, thấy nàng đi tới, lại không chút hoang mang.

Ngoài màn kiệu nặng trĩu, là một dải tua mềm nhẹ, theo gió thật nhẹ, lộ ra một khe hở ở hai bên.

Người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, người bên trong lại nhìn thấy rõ.

Bách Lý Hội nghi hoặc liếc nhìn, chiếc xe ngựa này, hẳn là đã từng thấy trên đường phố Trường An.

"Cô nương, muốn thuê xe sao?" Phu xe che phía trước, cũng chặn lại đôi mắt tràn ngập tìm tòi của nàng.

"Không, không cần." Bách Lý Hội xấu hổ cười, thật là thất lễ.

Nàng cúi người, phu xe chưa chuẩn bị, mặt len lén ngó vào bên trong, rất đen, không có gì cả.

Lơ đãng bĩu môi, Bách Lý Hội xoay người, đi sang hướng khác.

Khoảng cách gần như thế, gần đến mỗi một biểu cảm trên mặt nàng đều nhìn không sót thứ gì.

Nàng vươn một tay, chọc chọc đầu mình, ngay sau đó lắc lắc đầu, liền đi.

Gia Luật Thức khẽ cười ra tiếng, ra hiệu cho Hàn Hữu Thiên trở về.

Bước chân Bách Lý Hội không hề do dự, đi thẳng đến phủ tướng quân.

Phía sau, màn kiệu xốc lên, nam tử khẽ cười.

Từ nay về sau, Minh vương gia được đặc xá, thời điểm rời khỏi, chính là khi Bách Lý Hội được sắc phong.

Nguyên là, ngày ấy Hàn Hữu Thiên đã sai người thu thập hành lý, một tờ cáo thị, đã ngăn lại bước chân của hắn.

Khắp chốn vui mừng, Nam Triều đổi hậu, trong một ngày, nàng đã đạt đến đỉnh cao quyền lực.

Ngày ấy, toàn bộ hoàng thành, cả đêm tối cũng lóe sáng.

Trên cổng thành cao cao, một tay Tập Ám vươn ra, Bách Lý Hội khẽ cười, đặt tay vào trong tay hắn.

Phó thác cả cuộc đời, mũ phượng của nàng, phượng hoàng màu vàng bay lượn trong đêm tối, môi không tô mà đỏ, lại hơi câu lên.

Gia Luật Thức đứng trước cửa sổ ở lầu hai, rất xa, đem bóng dáng nữ tử thu hết vào trong đáy mắt.

Trên vạn người, hai người nhìn nhau cười, bầu trời của nàng, đã có người chống đỡ.

"Hàn Hữu Thiên, trở về thôi............." Gia Luật Thức xoay người, đem màn trúc sau người kéo xuống.

"Vương, ngài không đi gặp nàng một lần sao?"

Hắn suy yếu lắc đầu, một tay chống lên mép bàn: "Hy vọng, thân thể này của ta còn có thể chống đỡ được đến khi trở về."

Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ tựa vào một bên, thấy thân thể Gia Luật Thức chợt mềm nhũn, cả người ngã nhào trên đất.

"Vương............" Hắn kinh hô, bước lên phía trước đỡ lên: "Vương, đêm nay chúng ta liền trở về đi."

Gia Luật Thức khó nhọc ngồi vào một bên, lắc đầu: "Ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai đi."

Hắn không thể lay chuyển được, lấy thuốc nha hoàn đưa tới để hắn uống vào, liền đi ra ngoài.

Đêm đã khuya.

Cuối cùng Gia Luật Thức cũng không tha, vén rèm, mọi người đều đã giải tán, cái nhìn kia, cũng là kí ức cuối cùng.

Ở phương Bắc xa xôi, Ôn Nhứ ngày ngày trông mong, cả vẻ mặt đều đã tiều tụy đi vài phần.

Trên xe ngựa, trên người nam tử đắp một cái chăn mềm mại, chạy về phía thảo nguyên.

Đồng thời, trên không trung, một con chim thương ưng khỏe khoắn từ phương Bắc đến, bay về phía hoàng cung Nam Triều.

Ôn Nhứ khoác một cái áo choàng lông, đứng trong gió lạnh lẽo, đôi mắt chăm chú nhìn mảnh mênh mông vô ngần kia.

Thân thể cực kì lạnh, đôi tay nhỏ bé đặt bên môi, nhẹ nhàng hà hơi, lại xoa nắn vài cái.

Trước mắt, sương mù nhấp nhô dày đặt, trong tầm mắt, đập vào một chiếc xe ngựa chạy như tên bắn.

Nàng không dám xác định, vội vàng dụi mắt, là thật.

Ôn Nhứ chạy tới, xe càng gần, chạy thẳng vào trong viện.

Lòng nàng chợt lạnh, cực kì bất an.

Bước nhanh tiến lên, đã thấy vài người nâng Gia Luật Thức đi ra, lên nhà sàn bên cạnh.

Nam tử đã hôn mê, không còn một điểm ý thức.

Khi nào, vương của nàng đã yếu ớt như vậy rồi. Trong trí nhớ, nam tử này là chim thương ưng hùng tráng nhất thảo nguyên này, một tay che trời, nhìn xuống thiên hạ, vương của nàng, là một người tà tứ độc tài, không phải vương giả bình thường.

Nàng không biết đã bước đi như thế nào, chỉ như một con rối, một đường đi theo phía sau bọn họ.

Gia Luật Thức được mang lên giường, cũng đang không ngừng ho ra máu.

Hàn Hữu Thiên luống cuống sững sờ một bên, cho những người khác lui ra.

"Hàn Hữu Thiên, ngươi mau cứu hắn." Ôn Nhứ nóng lòng tiến lên, lấy khăn gấm trong tay, che khóe môi hắn.

Thế nào vẫn không dừng được, ngươi đừng ói ra nữa, máu kia sẽ chảy hết.

"Vô dụng, đã không cứu được nữa."

Nàng khó mà tiếp nhận được, vẫn cố chấp, muốn lấy khăn trong tay làm ngừng máu hắn: "Không, không thể, làm sao có thể như thế, ai nói cho ta biết a............"

"Nhứ phi.......... ." Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ lặp lại: "Cô đĩnh này, không có thuốc chữa."

"Không, ta không tin." Nàng cố chấp lắc đầu: "Đã có loại bệnh này, sẽ có phương pháp chữa trị."

Hắn khẽ thở dài: "Chỉ có Tuyết hồ trên đỉnh Tuyết Sơn kia, nhưng, trên đời này chỉ có một con, hơn nữa, đã cứu nàng rồi."

Ôn Nhứ lặng người nhìn Gia Luật Thức đang hôn mê: "Là Bách Lý Hội sao?"

Nàng đã thấy, Bách Lý Hội cũng hộc máu như vậy.

Hàn Hữu Thiên không nói, nhưng trong lòng lai nặng nề gật đầu.

"Phịch" một tiếng, toàn bộ ảo tưởng đã bị đánh nát, hóa ra, hắn bất chấp hết thảy đuổi nàng đi, là bởi vì thế này.

Ngày ấy, hắn nói muốn đưa nàng đến đây ở, hóa ra, nàng trong lúc vô hình, đúng lúc lại là lợi thế để nàng ta tin tưởng.

"Ha ha ha.........." Nàng bỗng nhiên cười ra tiếng, hết thảy đều chậm chọc biết bao a.

"Hàn Hữu Thiên." Ôn Nhứ vội vàng rửa sạch vết máu trên cần cổ cho hắn: "Vì sao, loại bệnh này lại liên tục ho ra máu."

"Chủ yếu là do máu, theo thông tục nói, đó là do máu toàn thân đã bị thối rửa, cho nên mới không có thuốc chữa."

Nàng không hiểu, như khúc gỗ gật đầu. Đột nhiên trước mắt sáng ngời, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy hy vọng: "Nếu máu đã hỏng, vậy thì đem máu của vương đổi đi, có thể chứ?"

"Này.........." Hàn Hữu Thiên kiên quyết lắc đầu: "Không thể. Máu sau khi bị cô đĩnh xâm nhiễm toàn bộ đã bị thối rữa, nếu như đổi máu, không có máu Tuyết hồ hộ thể, hai người đều sẽ chết. Hơn nữa, đổi máu vừa nói cũng chỉ là nghe kể lại, không có ai thử qua. Quan trọng là, đất trời, không có Tuyết hồ thứ hai."

Ôn Nhứ đau khổ nhắm mắt lại: "Vậy vương, thật sự cứ như vậy mà chết sao?"

Hắn nhìn hai người, gật đầu: "Đúng."

Hai hàng lệ, kìm nén không được, tràn mi.........

Một tiếng xé rách, nàng nằm trước ngực hắn, vùi đầu thật sâu: "Hàn Hữu Thiên, đêm nay, có thể để ta cùng hắn ở riêng một mình được không?"

Hắn không nói gì rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Trăng lạnh lẽo trên ngọn cây, trăng tròn khuyết.

Trong phòng, nàng đứng dậy, trán đối diện nhau, khẽ vuốt cằm kiên nghị của hắn, "Thức, kêu tên của ngươi như vậy, thật là khó khăn, hôm nay, để cho ta vượt qua khuôn phép một lần, lấy danh nghĩa thê tử, gọi tên ngươi. Ta biết ngươi sẽ không đồng ý, bởi vì, tên của ngươi chỉ nàng mới có thể gọi. Nhưng ta không quản nhiều như vậy, ai bảo ngươi hôn mê, ngươi phải nghe ta."

Ngón tay Ôn Nhứ vẽ nhẹ lên môi hắn: "Thức, ngay cả lúc ngã bệnh, ngươi vẫn là nam nhân đẹp mắt nhất Đại Liêu chúng ta."

Dòng lệ kia, không ngừng chảy xuống, rơi vào vạt áo trước của hắn, theo xương quai xanh vô cùng gợi cảm của hắn, "Nếu như Nhứ nhi đi rồi, ngươi sẽ nhớ ta suốt đời sao?"

Hắn đã không thể nói, Ôn Nhứ cúi người nhìn hắn, lệ, từng giọt nhỏ giọt, rơi vào mắt hắn, theo khóe mắt, tan biến hầu như không còn.

"Mặc kệ là thế nào, Nhứ nhi phải thử một lần, nếu như không thể đổi được mạng của ngươi, như vậy thì chúng ta cùng chết. Nếu như có thể, ta chỉ xin ngươi, nhớ kĩ ta, suốt đời." Ôn Nhứ chậm chạp thì thầm: "Thức, ngươi biết không, lúc nhỏ ta cũng mắc phải một loại quái bệnh, khi đó, cha ta săn được một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết, lấy máu cho ta uống. Hôm nay, ta mới biết được, đó chính là Tuyết hồ. Người đời đều cho rằng, trên đỉnh Tuyết sơn chỉ có một con Tuyết Hồ, lại không biết, một con khác, ngay từ mười năm trước đã bị người ta lấy máu. Ta không hiểu y thuật, nhưng ta chỉ muốn thử một lần, cược một lần."

Nàng đứng dậy, lộ ra một khuôn măt tràn đầy dứt khoát.

Liền lấy mạng của ta, đổi lại mạng của ngươi.

Ở trong phòng đốt một nhánh Mê Điệt hương, Ôn Nhứ ngồi trước gương đồng, đem mái tóc thả xuống sau ót, tháo xuống trang sức trên đầu, chỉ búi tóc đơn giản. Trong kính, nhìn về phía nam tử, giống ngủ say, cả hô hấp cũng vô lực như vậy.

Cảm thấy một hồi đau thắt. Cuối cùng Ôn Nhứ liếc mắt nhìn chính mình trong gương, đem lược gỗ đào đặt sang một bên.

Trong một cái tủ thấp, cất giấu một thanh chủy thủ bén nhọn, rút vỏ đao, ánh sáng lạnh lẽo hiện ra.

Nàng không chút do dự ngồi lên giường, đỡ Gia Luật Thức lên. Hai người ngồi đối diện nhau, trên người hắn vô vực, xụi lơ trên người Ôn Nhứ.

Dùng sức kéo hắn lên, để hắn tựa vào cột giường bên cạnh, đắp chăn lên người hắn.

Kéo một tay hắn, lòng bàn tay hắn quét xuống một vết sẹo, xuyên qua cả bàn tay.

Ôn Nhứ cầm chủy thủ trong tay, hạ quyết tâm, rạch xuống.

Máu, bắn tung tóe, nàng kéo một tay kia của hắn, rạch xuống.

Máu màu đỏ, chảy trên quần áo trắng của Gia Luật Thức, chỉ chốc lát, liền tiến vào bên trong, nhanh chóng thiêu cháy.

Ôn Nhứ cắt bàn tay mình, tay trái dán lên lòng bàn tay hắn, lúc nhỏ, tuy là không có võ công, nhưng đã học qua nội lực. Khi đó cha nói, là dùng để thân thể khỏe mạnh. Lại không biết, lại phát huy tác dụng như vậy.

Một cỗ nội lực ùa vào trong cơ thể hắn, máu của nàng cũng hội tụ trong cơ thể Gia Luật Thức, mà máu của hắn, cũng từng rơi từng giọt xuống giường, trên áo ngủ bằng gấm.

Thức, tha thứ cho sự ích kỉ của ta, muốn dùng phương thức này để ngươi nhớ kĩ ta, ta đã không còn gì, chỉ muốn ngươi có chút nào đó nhớ đến ta. Cho dù là, thỉnh thoảng nghĩ đến, ta cũng cảm thấy mỹ mãn.

Máu, nhanh chóng dung nhập vào người hắn, khuôn mặt nàng cũng chầm chậm tái nhợt.

Dưới thân, máu nhiễm đỏ hơn nửa người Gia Luật Thức, bất đắc dĩ, hắn vẫn khép chặt mắt, không hề nhúc nhích.

"Thức, ngươi nhất định phải tỉnh lại, nhất định............. ." Ôn Nhứ suy yếu mấp máy môi, hai gò má hồng nhuận ban đầu đã sớm trắng bệch trong suốt, đôi môi kia lại càng ảm đạm vô sắc.

Lòng bàn tay thật nóng, máu của hai người đã hòa tan, chất lỏng đỏ tươi theo chỗ giao nhau, một giọt, một giọt, rơi xuống.

"Thức, ta đã thay đổi chủ kiến, không muốn ngươi chết, ta không cần ngươi ở cùng ta, ngươi nhanh một chút.......... Sống lại, cho dù ngươi yêu người khác cũng không sao, ta không muốn sau khi chết, không còn người nào nhớ ta, cho nên, ngươi phải sống, nhớ ta.......... . , Nhứ nhi không phải là người tốt, Nhứ nhi rất ích kỉ......" Nàng vô lực lắc đầu, không muốn ngã xuống bây giờ.

"Nếu như, thật sự có kiếp sau, ngươi cũng phải nhận ra ta. Nếu như, thật sự có kiếp sau, Nhứ nhi có thể hay không hy vọng ngươi, kiếp sau yêu ta?" Đôi mắt Ôn Nhứ vừa khép lại, nước mắt trong suốt liền chảy xuống.

"Nếu như, thật sự có kiếp sau, ngươi nhất định phải nhận ra ta............."

Thật sự, rất mệt mỏi, mắt rất nặng nề, Thức, ta muốn ngủ.............

Tha Thứ cho Nhứ nhi trước đây tùy hứng, một năm kia được độc sủng, đã làm cho Nhứ nhi cả đời này không còn gì tiếc nuối.

Đầu, càng lúc nàng mệt mỏi, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, một tay kia xoa nhẹ lên khuôn mặt vẫn ngủ say của nam tử, thân thể mạnh mẽ ngã về phía trước, gối lên vai hắn.

Lòng bàn tay, vẫn còn dính vào nhau, cho đến khi, một giọt máu cuối cùng của nàng chảy hết, một giọt lệ sau cùng.

Hồng nhan mất đi, nhưng một chút cũng không thấy nam tử tỉnh lại.

Gia Luật Thức chỉ lưu lại một hơi thở cuối cùng, trên tay buông lỏng, tay hai người tách ra, vô lực thở dốc.

Trong mộng, nét mặt tươi cười của Bách Lý Hội cũng vỡ nát, túm lấy cũng không được, kiếp này là đoạn tuyệt............. .

Vết máu trên giường, theo mép giường chảy xuống như thác nước, tí tách, tí tách, liền mang theo sinh mệnh của con người.

Từng dòng máu đỏ, yêu dã tạo thành một cái mành, lưu lại trên thảm lông mềm mại, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Hai tay Ôn Nhứ buông xuống bên người, đầu ngón tay, còn đọng lại những giọt máu đỏ tươi.

Thấy nàng thật lâu vẫn không ra, Hàn Hữu Thiên bất an ở ngoài cửa khẽ gọi: "Nhứ phi? Nhứ phi?"

Không có tiếng trả lời, một mảnh tĩnh mịch.

Lòng hắn lạnh lẽo, mạnh mẽ đẩy cửa đi vào.

Liền thấy kinh hãi tại chỗ.

Cả thân thể Ôn Nhứ xụi lê trên người Gia Luật Thức, trên giường, màu trắng trên người hai người đã bị nhuộm đỏ.

Hàn Hữu Thiên vội vàng tiến lên, nhưng thân thể đều đã lạnh.............

Hắn đã sớm nói qua, phương pháp như vậy không thể.

Tình, thật sự có thể khiến người ta như vậy sao?

Gia Luật Thức vì Bách Lý Hội, tặng đi mạng sống. Mà Ôn Nhứ, lại vì Gia Luật Thức, mà vô ích chảy đến giọt máu cuối cùng.

Là cái gì, rốt cuộc khiến cho người ta liều mạng như vậy, biết rõ là tự tìm lấy cái chết, cũng muốn thử một lần.

Hàn Hữu Thiên nhìn hai người trên giường, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thất thần ngồi xuống bên cạnh.

Còn nhớ rõ, Bắc Viện vương của Đại Liêu ngày xưa hăng hái cỡ nào, chinh chiến sa trường, một đời tung hoành ngang dọc.

"Vương, ngài như vậy, cũng phải tìm lấy một nữ nhân để kìm chế trái tim rồi." Nhiều năm trước, Hàn Hữu Thiên nói với hắn như vậy.

"Nữ nhân? Trừ bỏ hầu hạ dưới thân bổn vương, còn có thể có lợi ích gì?" Hắn cuồng vọng cười ra tiếng: "Hàn Hữu Thiên, tiểu tử ngươi muốn nữ nhân sao?"

Khóe miệng Hàn Hữu Thiên nhếch lên: "Vương, thuộc hạ chỉ là đang suy nghĩ, là dạng nữ nhân gì mới có thể chiếm được trái tim ngài."

"Chiếm được trái tim bổn vương?" Hắn mạnh mẽ vung roi ngựa trong tay: "Bổn vương cũng mỏi mắt mong chờ."

.......... .

Giờ đây...................

Hàn Hữu Thiên ngẩng đầu lên, đem giọt lệ kia ép trở về, thôi, khi còn sống không thể gần nhau, sẽ thành toàn cho Ôn Nhứ, sau khi chết, để cho bọn họ cùng huyệt mà ngủ đi............

(Ngoại truyện hoàn)


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-96)