Chiếc còng sắt
← Ch.065 | Ch.067 → |
Laura đã rút súng ra.
Cô cười, nói, "Thưa ngài, xin đừng cử động bừa bãi, nếu không tôi không thể đảm bảo rằng tay mình sẽ không trượt."
Caesar không động đậy.
Anh như một bức tượng đá lạnh lùng, chỉ có gió khẽ thổi tung vạt áo anh.
Ánh mắt của Laura đã hoàn toàn thích nghi với ánh sáng, đèn xe phía sau cô bỗng bật sáng rực rỡ.
Nhận ra tình hình không ổn, Angus và vài thành viên khác bước xuống xe, tiếng lên đạn trong đêm vang lên rõ mồn một.
Cảnh sát và vệ sĩ cũng đã xuống xe, im lặng tạo thành một vòng bảo vệ, bọc kín Caesar.
Họ chĩa súng vào Laura, trong khi cô thì chĩa súng vào Caesar, nghiêng nhẹ khuôn mặt.
Trong tay Caesar không có gì cả, anh có súng, nhưng không rút.
Nòng súng đen ngòm của Laura nhắm thẳng vào cánh tay phải của Caesar. Cô có thể thấy rõ đôi mắt tím đẹp đẽ, lấp lánh như đá quý của Caesar.
Từ làn gió đêm mát lạnh, anh đã phán đoán được tất cả.
Alpha đã mất đi Omega mang dấu ấn đầu tiên mãi mãi của mình.
Đối phương thậm chí chấp nhận đau đớn và tổn thương từ cuộc phẫu thuật, kiên quyết xóa sạch dấu vết anh để lại.
Cô thậm chí không quan tâm, cũng chẳng hề nghĩ đến việc dựa vào dấu ấn để tiếp tục đến gần anh, giống như đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch chạm vào anh.
Caesar không hỏi lại lần thứ hai, vẫn nhìn thẳng vào Laura, "Tôi cần đưa Angus đi."
Laura đáp, "Không thể nào."
"Hắn đã phản bội Salieri, " Caesar nói, "Phản bội chủ nhân của mình."
Laura cười, hơi bối rối hỏi Caesar, "Nhưng, thưa ngài Caesar thân mến, chế độ nô lệ chẳng phải đã bị xóa bỏ từ lâu rồi sao? Một nhân viên rời khỏi ông chủ, không được xem là phản bội chứ?"
Caesar nói, "Giả chết và bỏ trốn, chẳng lẽ là truyền thống của người Asti?"
Laura nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, rất nhẹ, đó là Angus.
Cô không quay đầu lại.
Angus nói với Caesar, "Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho Emilia."
Caesar nhìn chằm chằm vào anh ta, "Đáng lẽ tôi phải sớm nhận ra tâm tư của cậu."
Laura cầm chắc súng, cảm thấy mũi không thoải mái, cô nhịn không hắt hơi, nói với Caesar, "Thưa ngài, hiện tại thỏa thuận đã đạt được. Trước khi những tình nguyện viên đáng yêu kia được trở về bên gia đình họ, ngài không muốn có thêm tình huống bất ngờ nào xảy ra nữa, đúng không?"
Caesar hỏi, "Từ khi nào cô học được cách đe dọa người khác vậy, Laura nhỏ bé?"
Laura hắt hơi, tay vẫn giữ chặt súng, chỉ vào Caesar, giọng nói có chút nghèn nghẹt, "Có lẽ là từ khi cuối cùng cũng rửa sạch dấu ấn?"
Một câu nói nhẹ nhàng, dửng dưng, tưởng chừng như một chiếc lông vũ.
Nhưng Caesar nhìn Laura, ánh mắt anh như thể sắp bóp chết cô, hoặc rút súng ra và bắn thẳng vào trán cô ngay lập tức.
Từ nay về sau, không cho phép cô nói những lời như vậy nữa.
Những lời như mũi kim nhỏ nhưng sâu sắc, xuyên tận xương tủy.
Laura khẽ hỏi Angus, "Vì tình bạn quý giá giữa tôi và Emilia, lát nữa nếu Caesar bắn tôi, anh có thể chắn đạn giúp tôi không?"
Angus không trả lời, chỉ rút súng ra.
Lúc này, vẻ mặt của Caesar trông không mấy dễ chịu, anh lạnh lùng nhìn Laura.
Với tất cả các Alpha, việc Omega tự ý xóa sạch dấu ấn mà không thảo luận trước, tuyệt đối gây ra cú sốc không kém gì việc bạn đời lén lút phá thai mà không nói cho mình biết.
Nó có nghĩa là đối phương không chút do dự cắt đứt liên kết, phá vỡ giao ước, từ chối mọi sự đụng chạm.
Caesar bước ra khỏi vòng bảo vệ, nói với Angus, "Tôi sẽ gọi video với Emilia mỗi ngày."
Laura đưa tay còn lại ra, lòng bàn tay hướng lên, "Vậy thì, xin mời ngài trả trước chi phí điện và mạng, thưa ngài."
Caesar nhìn cô một cái, cúi đầu lấy ví từ trong áo, không nhìn mà ném thẳng về phía Laura.
Như một chú rái cá con nhặt được vật gì đó, Laura vững vàng bắt lấy.
Trên ví vẫn còn hơi ấm của Caesar và chút hương pheromone của một Alpha. Laura chậm chạp cảm nhận, dù ở gần như thế này cũng chỉ ngửi được chút ít.
Không chút ngại ngần, Laura lật ví Caesar trước mặt mọi người, lôi toàn bộ tiền giấy trong đó nhét vào túi mình, để lại chiếc ví trống trơn, không chút lưu luyến ném trả cho Caesar.
Caesar bắt lấy.
Angus bước lên một bước, thương lượng với Caesar về việc thả nhóm người nhập cư lậu. Quả nhiên, Caesar từ chối.
Trong nhóm này còn có hai trẻ vị thành niên, những người trên 14 tuổi sẽ bị đưa vào trại giam thanh thiếu niên, còn những đứa dưới 10 tuổi sẽ được gửi đến trung tâm phúc lợi xã hội.
Laura không hề bất ngờ.
Caesar không thể để họ đưa những người này đi, điều đó liên quan đến luật pháp... và Laura cảm nhận được rằng trong tương lai, việc chuộc lại người nhập cư lậu sẽ càng khó khăn hơn.
Khi cuộc đàm phán sắp kết thúc, Laura bắt chước những Alpha từng cố gắng trêu chọc cô, huýt sáo với Caesar.
Với thân phận đặc biệt của mình, cô là người đầu tiên nhảy lên chiếc xe quay về. Ban đầu định lái xe tạt bùn đất lên người Caesar, nhưng nghĩ lại, cô quyết định không mạo hiểm cận kề lằn ranh cái chết như thế, Laura từ bỏ ý định, vừa lái xe vừa ngân nga bài hát rời đi.
Cô không biết Caesar và Angus sẽ đạt được thỏa thuận gì, nhưng ít nhất cô lại một lần nữa thoát khỏi tầm mắt của Caesar thành công, điều này khiến Laura vô cùng hài lòng.
Dẫu sao ánh mắt Caesar nhìn cô như muốn bóp chết cô.
Một khúc gỗ lớn, một hòn đá lạnh.
Cứng rắn như chiếc búa sắt có thể đập tan băng giá.
Ngồi trong xe, Laura ngẩng đầu, qua khung cửa kính trong suốt, nhìn thấy ánh trăng cao vời vợi. Dường như không có chút ấm áp nào.
Ánh trăng lặng lẽ phủ đều trên căn gác mái bị khóa từ bên ngoài. Emilia rưng rưng nước mắt, cố gắng không khóc, cẩn thận tìm mảnh vải sạch để lau chân mình.
Vị tiểu thư kiêu hãnh, từ nhỏ được cưng chiều trong nhung lụa, chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có sàn gỗ với đinh nhô ra như thế này.
Emilia hoàn toàn không tin nổi một căn phòng lại có sàn gỗ được ghép bằng cách đóng đinh vào.
Cô bước chân trần xuống giường, chẳng may giẫm trúng chiếc đinh nhô lên, vết thương rách toạc ở lòng bàn chân, máu tươi không ngừng chảy. Đau đến mức Emilia không kìm được những giọt nước mắt, vừa đi cà nhắc vừa xé mảnh vải sạch, dùng nước khoáng rửa vết thương.
So với đau đớn, thì là tủi thân nhiều hơn.
Emilia chưa bao giờ chịu ấm ức đến vậy.
Cô ôm bàn chân bị thương ngồi trên giường.
Emilia không biết những con tin khác đang sống thế nào, nhưng cô thực sự bị giam lỏng trong căn nhà này. Ngoài phòng ngủ, chỉ có một căn phòng nhỏ kết nối, gọi là phòng trà cũng không chính xác, bởi chẳng có những bộ trà cụ tinh xảo, chỉ có lá trà miễn cưỡng được coi là chất lượng tốt. Trên kệ sách, những cuốn sách mới tinh thậm chí chưa gỡ lớp bọc, trong không gian phảng phất hương thơm từ loại tinh dầu yêu thích nhất của Emilia.
Nhưng Emilia vẫn không thích nơi này.
Cô từng nghĩ đến việc trèo qua cửa sổ để trốn thoát. Phòng cô ở tầng bốn; nếu cẩn thận, cô có thể từ từ trèo ra ngoài, men theo mái nhà hoặc những thứ khác mà xuống đất an toàn.
Emilia đã được huấn luyện, việc này không khó.
Chỉ là, bên ngoài có những binh lính Alpha và Beta tuần tra. Lúc này, cô vẫn đang bị ảnh hưởng bởi kỳ phát tình. Điều không thể tha thứ hơn là Angus đã khóa một chiếc còng sắt trên mắt cá chân của Emilia, khiến cô không thể chạy, huống chi là trèo tường thoát thân.
Bị chiếc còng sắt trói buộc, ngay cả việc tự mình băng bó vết thương ở lòng bàn chân cũng trở nên khó khăn. Cảm giác hành động bị hạn chế đủ khiến Emilia muốn quăng hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Đúng lúc ấy, Angus mở cửa phòng.
Khứu giác của anh nhạy bén—có lẽ người Asti vốn là loài dã thú chưa tiến hóa hoàn toàn. Vừa bước vào phòng, anh không kịp đặt thứ gì trên tay xuống, đã nhanh chóng tiến đến trước mặt Emilia, quỳ một gối trước cô,
"Tiểu thư."
Emilia chẳng buồn để ý đến anh.
"Cô bị thương rồi sao?"
Emilia quay mặt đi, "Liên quan gì đến anh."
Cô không thốt ra được lời lẽ nào nặng nề hơn. Với Angus, lời chỉ trích độc địa nhất của cô có lẽ chỉ là gọi anh là "chó hèn, " và đó cũng chỉ xảy ra khi cô bị anh chọc tức đến cực độ.
Angus đã nhìn thấy vết thương trên lòng bàn chân của Emilia. Anh nhanh chóng hiểu ra thủ phạm là gì, trên mặt thoáng hiện vẻ hối lỗi, ánh mắt đầy xót xa và áy náy khiến giọng anh trở nên trầm thấp,
"Xin lỗi, tiểu thư. Tôi đã không chăm sóc tốt cho cô."
Emilia rụt chân lại, chiếc còng sắt phát ra tiếng "cách" nặng nề. Cô thẳng lưng, không hài lòng nói,
"Anh nên tháo thứ này ra."
Angus không trả lời. Anh lấy ra thuốc mỡ và bông gòn, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ dưới thảm bên giường, cẩn thận bôi thuốc cho lòng bàn chân của Emilia.
Emilia thề, cô không hề có ý định nói chuyện với tên này. Không hề, một chút cũng không.
Nhưng Angus ở quá gần. Anh phải đảm bảo chiếc đinh kia không để lại bất kỳ vết gỉ sét hay chất bẩn nào trên da của Emilia. Nhịp thở của anh tự nhiên phả lên lòng bàn chân cô, ấm áp và chậm rãi như đang trêu đùa. Emilia cố gắng kìm nén âm thanh thoát ra khỏi miệng, ánh mắt phức tạp cúi xuống nhìn mái tóc của Angus.
Tên này...
Angus nói, "Thưa tiểu thư, để đảm bảo an toàn cho cô, tôi không thể tháo còng chân ra. Đây là quy định."
Emilia tức giận nói, "Thế sao ban đêm anh lên giường tôi lại tháo ra? Lúc đó anh quên mất quy định à?"
Angus không ngờ tiểu thư kiêu ngạo lại nói ra những lời này. Anh ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô, rồi mỉm cười ôn hòa, "Xin lỗi."
Emilia không thích nghe anh nói như vậy.
Lúc nào cũng là xin lỗi, tôi sai, thưa tiểu thư.
Angus luôn lịch sự, nhưng khi động vào cô, anh liền biến thành một con thú dữ.
Dù phần lớn thời gian, con thú ấy trông ngoan ngoãn và vô hại, giống như bây giờ, khi người đàn ông trước mặt đang băng bó vết thương cho cô.
Emilia không thể hiểu được sự phản bội của anh.
Cô từng nghĩ anh sẽ mãi mãi là kẻ thuộc về mình, là người hầu trung thành nhất của cô.
Người hầu trung thành cẩn thận gắp sạch bụi bẩn còn sót lại trên vết thương, bôi thuốc cầm máu và sát trùng, rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Emilia, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt những ngón chân được sơn móng cầu kỳ của cô vào miệng.
Emilia không từ chối.
Dù cô có từ chối cũng vô ích. Angus không còn là kẻ trung thành tuyệt đối của cô nữa. Bản tính phản nghịch của anh trong mấy ngày qua đã bộc lộ không chút che giấu.
Khi dây buộc bằng lụa trên váy bị anh chạm vào, cô vẫn không nhúc nhích.
Angus tự nhiên tháo còng sắt trên chân phải của cô ra. Emilia vẫn dùng giọng ra lệnh nói với anh, "Không được làm quá."
Angus nắm lấy cổ chân cô, khẽ hôn lên mu bàn chân, "Tuân lệnh, thưa tiểu thư của tôi."
Ngay lúc đó, Emilia lại không đúng lúc mà nghĩ đến một chuyện.
— Từ thời thơ ấu, Laura đã bị giam cầm trong dinh Thủ tướng, cổ chân luôn bị đeo chiếc còng điện tử có khả năng phóng dòng điện cực mạnh, từ nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Emilia chỉ mới đeo một chiếc còng chân bình thường vài ngày đã cảm thấy khó chịu đến mức muốn giết người.
Còn Laura đã mang nó suốt mười lăm năm.
Ở thủ đô, khi Caesar quay về, anh ta đã phải đối mặt với cơn hành hạ của kỳ dịch cảm.
Không có Omega.
Omega duy nhất của anh đã thực hiện phẫu thuật loại bỏ dấu ấn, cắt đứt hoàn toàn mối liên kết với anh.
Những liều thuốc an thần mạnh giúp Caesar giữ được sự tỉnh táo. Dù cơ thể phải chịu đựng những cơn đau đớn do kỳ dịch cảm mang lại, ít nhất anh vẫn đủ sáng suốt để xử lý các công việc khác.
Những công việc bận rộn có thể giúp Caesar tạm quên đi cảm giác bị phản bội. Cho đến khi kỳ dịch cảm kết thúc hoàn toàn, cuối cùng anh cũng có được hai giờ đồng hồ thuộc về mình.
Cùng lúc đó, báo cáo về thông tin của bệnh viện nơi Laura tiến hành phẫu thuật cũng được gửi đến.
Vào một buổi chiều nắng đẹp, Caesar lật xem bức thư xin phẫu thuật do chính tay Laura viết.
"Alpha có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, tính cách bạo lực, từng hành hung khách hàng."
"Vụng về."
...
Lý do muốn xóa dấu ấn:
Goá bụa.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |